Bách hoa tiên tử
-
Số bài
:
574
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.02.2006
- Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
|
RE: Viết cho riêng ta
-
09.05.2006 12:39:59
Yên Nhiên ơi ! Đã gần một năm trôi qua rồi ta vẫn không thể quên được em, hay nói đúng hơn trái tim ta chưa bao giờ quên được em, cô em gái ta yêu thương nhất. Yên Nhiên, cái tên thật khác lạ so với những cái tên ta từng được biết, cái tên em bảo ta rằng do một người Bác đặt cho em, Yên Nhiên trong Nhất Tiếu Yên Nhiên, Yên Nhiên là em vừa sinh ra đã biết cười. Yên Nhiên, người cười với ta nụ cười cuối cùng, rồi từ đó ta chẳng còn thầy em nữa. Hôm ấy, ta đang loay hoa chuẩn bị bài vở cho ngày mai, tiếng gõ cửa nhè nhẹ lẫn trong tiếng cơn mưa làm ta không nghe thấy, nhưng ta lại có một cảm giác rất quen thuộc, một cảm giác của quá khứ, đó là thứ cảm giác vừa thân thương vừa sợ hãi, ta chỉ có một mình lúc này, một cô gái một mình trong một đêm mưa gió. Ta rón rén bước ra mở của, ta thấy em đứng đó, nước mưa nhỏ xuống từ tóc em, áo em, ta nhíu mày như muốn hỏi " cô là ai?" hay " cô tìm ai?". Nhưng ta chưa kịp hỏi thì em đã cười với ta " Yên Nhiền nè chị, Yên Nhiên của Nhất Tiếu Yên Nhiên, em gái của chị đây". Ta sững sờ mất vài giây, quá khứ đột nhiên ập đên, Yên Nhiên đây sao? em đã lớn thế này rồi sao? suýt nữa ta đã không thể nhận ra em. Ta dắt em vào nhà, kiếm một bộ quần áo cho em thay, không hiểu sao ta chửang có gì ngờ vực cả, vì chỉ duy nhất một người hay nói với ta câu ấy thôi " Yên Nhiên của Nhất Tiếu Yên Nhiên" , là em thật rồi. Em và ta ngồi trên giường, em bảo rằng trời mưa to quá, em không thể về và lại em muốn tôi nay được tâm sự với tôi. Tôi đang miên man trong quá khứ của chúng tôi, tôi nhìn em, Yên Nhiên của bây giờ, em đẹp hơn ngày xưa, tóc em vẫn dài nhưng sao em xanh xao quá, duy chỉ có đôi bàn tay của em là vẫn vậy, đôi bàn tay xương xương, có những đường gân xanh, đôi bàn tay yếu đuối và có chút gì đó bạc mệnh. Em nhìn ta " Chị thay đổi nhiều quá, lúc chị ra mở cửa, nhìn một lúc em mới nhận ra" " Sáu năm rồi chứ, em cũng khác nhiều lắm" Em cười với ta: " Em vẫn để tóc dài như lúc em 15 tuổi, em sợ khi em cắt tóc rồi chị sẽ không nhận ra em" Sao tự dưng lòng ta lại đau, ta nhìn em có có gì đó nghèn nghẹn, Yên Nhiên ơi, em có biết không, ta đã quên lời hứa ngày xưa biết bao nhiêu lần, ta đã phản bội em biết bao nhiêu lần rồi, ta thay đổi mái tóc mình theo cái mà người ta gọi là mốt, ta không giữ lời hứa lúc chúng ta chia tay " chị em mình vẫn để tóc dài, sau này còn nhận ra nhau". Không biết em có đọc được ý nghĩ của ta không, nhưng em làm ta giật mình. " Tóc chị vẫn dài như ngày xưa" " Chị cắt tóc ngắn nhiều lần rồi, mới dài lại thôi" " Nhưng bây giờ tóc chị em mình vẫn dài như nhau, như ngày xưa phải không chị" Ta nhìn em, Yên Nhiên gầy gò với mái tóc dài của ta, cô em gái đã lớn lên cùng ta, em là tuổi thơ của ta, là quá khứ mà ta tưởng chừng đã lãng quên. Ta ngồi chải tóc cho em, như lúc chúng ta 15 tuổi, ta vẫn thay mẹ chải tóc cho em, tóc em không bao giờ rối, nhưng bao giờ em cũng muốn ta chải, vì từ trước đến bây giờ ngoài chính bản thân em thì ta là người duy nhất chải tóc cho em. " Từ ngày chúng ta phải chia tay nhau, em vẫn hàng ngày cầu nguyện là sẽ lại được gặp chị, em đã tìm chị suốt 6 năm nay, hôm nay thì em đã toại nguyện rồi, được chị chỉa tóc cho em thế này thật hạnh phúc" Ta thảng thốt, ta thật sự thảng thốt, 6 năm, em vẫn tìm kiếm ta trong khi ta lại lãng quên em, ta thật sự có lỗi với em. Trong 6 năm qua ta đã làm gì nhỉ? năm đầu tiên ta nhớ em quay quắt, ta tìm em em khắp nơi, hi vọng sẽ có một phép màu cho ta và em gặp nhau giữa cái thành phố đông đúc này. Ta nhớ em, trong 1 năm đó ta sống trong kỷ niệm về em, buổi sáng khi thức dậy ta tự hỏi mình, giờ này không biết em đã thức dạy hay chưa?, lúc ta ăn cơm ta cũng tự hỏi, em đã ăn cơm chưa, hay vẫn nhìn để chờ ta...Rồi những năm sau ký ức lùi vào quá khứ, ta có nhiều bạn mới, ta có nhiều niềm vui mới, ta xếp em vào quá khứ rồi dần dần lãng quên em. Một giọt nước mắt rơi xuống, nóng hổi, đây là giọt nước mắt ăn năn? Ta nhìn em thêm một lần nữa, Yên Nhiên vẫn gầy gò, vẫn nhỏ bé, vẫn cần ta bảo vệ như ngày xưa. " Chị sẽ chăm sóc, bảo vệ em như em gái ruột của chị", lời hứa của ta ngày xưa văng vẳng hiện về, ta đã không thực hiện được lời hứa của mình, ta là kẻ dối trá và khốn nạn. Chiếc lược trong tay ta vẫn tiếp tục lướt đều trên tóc em, từng nhịp, từng nhịp đưa ta về với quá khứ... Ta và em là hàng xóm từ khi mới sinh ra, nhưng từ khi ta bắt đầu có trí nhớ ta với em mới trở nên thân thiết, lúc đó em khoảng chừng 9 tuổi, một con bé đen đúa, ốm nhom, tóc dài, và đôi tay hình như chỉ có da bọc xương, yếu ớt đến đau lòng. Lúc ấy ta là người bạn duy nhất của em, ta khác em một chút vì hình như so với em ta có chút da thịt, ta trong hồng hào hơn em vì ít ra ta có gì đó hạnh phúc hơn em. Tuổi thơ của ta gắn liền với em, em hầu như chiếm toàn bộ quá khứ của ta, tất cả mọi niềm vui nỗi buồn của ta đều có em hiện diện. Em yếu đuối và đầy bất hạnh, ta còn nhớ rất rõ những ngày ấy, em phải chịu cành đòn roi hàng ngày, đôi tay em, thứ duy nhất không được che chắn bởi những mảnh vải, đầy vết lắn của roi, những vết bầm tím, có những vết còn nguyên những tia máu. Lúc ấy em yếu ớt quá chừng, ta cũng yếu đuối như em, chỉ biết ngồi xoa xoa tay cho em, hỏi em có đau không, ta đâu biết rằng khi ta xoa vào những vết thương đó em lại càng đau hơn, ta không có chút trí khôn để lấy cho em một chút dầu. Em cười, hình như em không muốn cho ta biết rằng ta đã làm em đau. Ta và em trốn sau một góc cây, em khóc, ta cũng khóc, ngày ấy ta chỉ biết rằng em khóc vì đau, còn ta không đau sao ta lại khóc? Rồi có một lần ta đã chứng kiến nỗi khiếp sợ trong đôi mắt em, em hoảng hốt như một con thú nhỏ bị truy cùng đuổi tận. Hôm đó, người cha của em lại uống say, hình như tất cả thời gian của ông đều chìm trong vị cay và những cơn say chếnh choáng, em bảo rằng sẽ về nhà lấy dây thun, chúng ta sẽ chơi nhảy dây, ta hào hứng đợi em trở lại mà không biết rằng phải chi lúc đó ta đừng để em về. Cả nhà em đều đi vắng, họ đi lánh nạn hay đúng hơn họ chạy trốn cơn say của cha em. Em chạy vào nhà và lục lọi tìm kiếm mà không hề nghe thấy rằng cha em đang thều thào gọi em lấy nước, một lần, hai lần,ba lần...em không hề nghe thấy và cha em thật sự tức giận. Em vui vẻ chạy ra sân leo lên chiếc xe đạp của ta mà không hề biết rằng cha em đang đuổi theo sau với một con dao trên tay, ông gào thét chưởi mắng em, chạy nghiêng ngả theo từng vòng bánh xe của em. Ta đứng bên đường nhìn theo cuộc rượt đuổi, ta hét theo " chạy nhanh lên, nhanh lên..." tiếng thét cùng với nước mắt của ta, nỗi sợ hãi của em không dừng lại bước chân của cha em, ông tiếp tục đuổi theo để " chém chết đứa con bất hiếu". Tim ta như ngừng đập nhi em té xuống, chiếc xe đâm sầm vào một gốc cây bên đường, cha em lao tới như một thợ săn, khi nhìn thấy con mồi đã sập bẫy, và ta chắc rằng sẽ mất em nếu như những người hàng xóm không lao tới giữ tay cha em lại, họ giắng co, khuyên can, họ đưa cha em trở về nhà. Lúc ấy ta đã kịp chạy tới bên em, dìu em đứng dậy, mặt em tái xanh, em không còn chút cảm giác gì cả, em bước theo ta như một cỗ máy. Chúng ta ngồi xuống gốc cây bí mật của mình, ta đưa tay xoa xoa bàn tay của em theo thói quen, lần này em đâu có bị đánh ở tay đâu mà ta lại xoa, lúc đó ta đâu có trí khôn để biết điều đó, ta làm theo thói quen. Em bổng bật khóc nức nở, những giọt nước mắt đầy sợ hãi, ta cũng khóc vì hình như ta chẳng biết làm gì, ít ra lúc đó ta chỉ biết rằng nếu 2 người cùng khóc em sẽ bớt sợ. Yên Nhiên nhỏ bé đầy sợ hãi của ta bây giờ đang ngồi trước mắt ta, ta tiếp tục chải tóc cho em, tóc em vẫn đẹp lắm, vẫn mượt và đen, nhưng sao bây giờ ít đi so với ngày xưa. " Sáu năm nay em sống thế nào?" " Lát nữa em sẽ kể cho chị nghe, bây giờ em muốn được ngồi yên cho chị chải tóc" Ta không gạn hỏi nữa, ta cũng muốn ngồi yên chải tóc cho em, nhớ về quá khứ của chúng ta, đau thương và đầy nước mắt. Yên Nhiên mở đôi mắt to tròn nhìn ta. " Trên đời này có Bà Tiên thật không chị" " Có, Bà Tiên giúp những đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời, cô giáo chị nói vậy đó" " Vậy chắc em không ngoan ngoãn nên không gặp Bà Tiên" Yên Nhiên buồn buồn, cúi mặt xuống, ta hồn nhiên. " Chị cũng không thấy Bà Tiên, chị cũng không ngoan ngoãn" Hai chị em cùng cười, trẻ con là vậy đó, buồn đó rồi quên ngay, nhưng hình như từ đó ta đã tự hứa với mình rằng ta sẽ bảo vệ cho em, ta sẽ không để em phải khóc nữa. Lúc ấy ta tưởng tượng rằng ta sẽ có phép thật như Bà Tiên, ta sẽ làm cho cay roi của cha mẹ em biến mất, vậy là họ sẽ không đánh được em, ta ngốc lắm phải không? vì nếu mất cây roi này họ cũng sẽ lấy một cây roi khác, và em sẽ vẫn phải đau. Một Bà Tiên trẻ con như ta chẳng làm được gì cả, vì em vẫn lớn lên cùng với đòn roi, ta cũng lớn lên với những lần ngồi khóc cùng em, chúng ta được nuôi lớn bằng nỗi sợ hãi và nước mắt.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:41:37 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG
|