Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 12 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 18.06.2006 16:04:52 (permalink)
Mệt mỏi !
Ta muốn dừng lại để hiểu lại chính mình, xin giao lại trang nhật ký của ta cho người ta tin tưởng nhất.
BHTT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:31:01 bởi Bách hoa tiên tử >
#61
    Bách hoa tiên tử 20.06.2006 12:28:35 (permalink)
    Stress trầm trọng...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:02:44 bởi Bách hoa tiên tử >
    #62
      Bách hoa tiên tử 22.06.2006 17:49:04 (permalink)
      Vào bệnh viện.
      Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ta cảm thấy dễ chịu khi bước chân vào bệnh viện, không có cảm giác lo sợ gì cả. Hình như bây giờ với ta bệnh viện là nơi dùng để nghỉ ngơi tốt nhất.
      Bác sĩ nhìn ta, không biết trong đầu ông ấy nghĩ đến điều gì, chỉ thấy đôi mày rậm của ông cau lại, mặc kệ, đã vào đây rồi thì phó mặc cho bác sĩ. ông nói rằng những người trẻ thường hay mắc căn bệnh này, cuộc sống quá căng thẳng, làm việc quá sức, suy nghĩ quá nhiều...ta nghe tiếng được tiếng mất, thật ra ta cũng chẳng quan tâm nhiều lắm.
      Bác sĩ bảo ta rằng nếu ta muốn nghỉ hè trong bệnh viện thì cứ tiếp tục sống như vậy, mà sống như vậy thì có gì sai nhỉ? cuộc sống vốn dĩ vội vã và bon chen mà. Mà nghỉ hè trong bệnh viện thì đã sao nhỉ?, có lẽ sẽ yên tĩnh một chút, cảm giác sẽ thanh thản hơn, không còn phải mệt mỏi vì nhiều thứ. Nếu được thì ta cũng muốn vào đó làm bệnh nhân, thử cảm giác được người ta chăm sóc lấy 1 lần.
      Bác sĩ bảo ta nên ở lại bệnh viện vài ngày cho khoẻ rồi đi đâu đó, nhưng rồi ta biết đi đâu nhỉ? Đi đâu mới thoát khỏi cái bóng của chính mình? ta cũng chẳng có nơi đâu để ra đi. Một mùa hè nữa lại hạ gục ta, ta trở về trồng hoa, tìm niềm vui nụ cười với thiên nhiên.
      Đối mặt với cơn bệnh mới biết thế nào là nỗi đau...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:04:32 bởi Bách hoa tiên tử >
      #63
        Bách hoa tiên tử 26.06.2006 21:02:21 (permalink)
        Toàn là những chuyện không hay xảy ra, đây là thời gian mệt mỏi nhất, mùa hè năm nào cũng toàn những chuyện không vui, ta chưa bao giờ có được một mùa hè mà không lo nghĩ...
        Bà nội bệnh. Cả nhà lo lắng, tưởng nội không qua khỏi, anh hai bỏ học về nhà, ta là người biết tin cuối cùng, ta tự trách mình quá vô tâm. Ta trở về, sức khoẻ nội đã khá hơn, cúi đầu cảm tạ trời, vì ta không quá trễ, sao cả cuộc đời ta luôn luôn là người đến trễ?
        Bây giờ ta cảm thấy mình khoẻ hơn, ở nhà trồng hoa và cầu nguyện, mong mùa hè này sẽ không có nước mắt và tử biệt.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:05:33 bởi Bách hoa tiên tử >
        #64
          Bách hoa tiên tử 11.07.2006 21:42:00 (permalink)
          Nhớ thật nhiều những chiếc lá đã đi vào cổ tích, cổ tích của tuổi thơ, của những tháng ngày rông ruổi nghịch ngợm.Tháng 12, mùa thay lá, tháng 12 như một cơn cuồng phong thổi tan tác những chiếc lá vàng còn cố bám víu lại trên cành. Lá rơi xuống nâu giòn, khô khóc, chỉ còn lại những thân cây chỉa những cành xương xẩu lên bầu trời, có chút oán than, có chút cam chịu. Ta từ giã con đường trải nhựa để dấn thân vào chuyến phiêu lưu trên con đường đất lắm ổ gà. Lá trải một lớp thật dày, ta thả mình thật êm, thật nhẹ xuôi theo con dốc. Gió thổi tung đám lá bay tan tác, có lần ta hỏi bạn rằng có chiếc lá nào lên được đến trời để kể tội ác của ta không? ta đã phá nát bao nhiêu chiếc lá rồi nhỉ? ta chưa bao giờ thử đếm.
          Lên trời rồi lá trở thành cổ tích, dẫu rằng chỉ là cổ tích của mỗi mình ta. Mỗi lần đến mùa thay lá, ta nhặt cho mình chiếc lá đầu tiên, ép vào tập, ghi vào một điều ước.
          Giá như lá có thể lên trời...
          Giá như mọi điều ước đều trở thành sự thật...
          Mọi chiếc lá bay bao xa đều rơi xuống !
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:06:30 bởi Bách hoa tiên tử >
          #65
            Bách hoa tiên tử 16.07.2006 21:20:02 (permalink)
            Mỗi lần mưa là mỗi lần ta mất ngủ, mưa có tội tình gì, ta cũng tội tình gì sao cứ làm khổ nhau.
            Ngồi ngắm mưa, tự dưng nhớ lại nhiều thứ, muốn quên đi nhưng quá khứ cứ đeo bám, cứ ám ảnh, vây lấy ta, kéo ta vào những mê hồn với những hình ảnh, câu chữ...ta nhắm mắt, bịt ta nhưng ta không thể che nổi trái tim mình. Có chăng ta đang tự lừa dối mình mà thôi. Có người nói với ta rằng không thể chờ cho quá khứ quên mình mà phải chủ động quên quá khứ. Nhớ là thế nào, quên là thế nào?
            Hỏi nhưng không muốn có câu trả lời.
            Chiều nay trời lại mưa, mưa làm tình làm tội.
            Hỏi ông trời vì sao? nhưng ông trời làm cao không trả lời.
            Hỏi lòng mình vì sao? nhưng ta lại cúi mặt không trả lời.
            Thế giới đông người làm sao, nhưng sao ta lại cứ cảm thấy cô đơn, im lặng suốt một ngày dài, không nói một lời, thèm một tiếng nói của con người, thậm chí một lời chưởi mắng cũng được, nhưng chỉ có sự im lặng tuyệt đối.
            Bật ti vi, xem một chút cho đỡ nhớ rồi lại tắt, càng nghe càng thấy cô đơn.
            Hỏi vì sao...
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:07:15 bởi Bách hoa tiên tử >
            #66
              Bách hoa tiên tử 18.07.2006 20:32:49 (permalink)
              Sóng gió từ đâu ập đến chực chờ xô ngã ta, ta mệt mỏi nhưng không thể bỏ cuộc, lúc này đây hơn ai hết ta cần phải bình tĩnh để giải quyết mọi vấn đề. Tại sao mọi thứ lại diễn biến theo chiều hướng này? ta không thể dự đoán nổi, mọi người không ai được chuẩn bị để đón nhận điều này. Rồi sẽ ra sao đây?
              Sao bây giờ ta cảm thấy mình quá bất lực và bế tắc, nhấc điện thoại gọi hàng chục lần vẫn không thể nào liên lạc được. Cầu trời không có chuyện gì không may xảy ra. Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, rồi ta phải làm gì đây?
              Sao lúc này ta lại trở nên quá yếu đuối thế này, ta cần phải thật mạnh mẽ, phải tỉnh táo. Hãy vứt bỏ sự yếu đuối thường tình của nhi nữ, ta cần có sức mạnh để đứng vững, mọi người cần ta mạnh mẽ lúc này.
              Ta không dám nghĩ xa thêm được nữa...
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:08:29 bởi Bách hoa tiên tử >
              #67
                Bách hoa tiên tử 24.07.2006 20:28:44 (permalink)
                Ai mang mùa hè đến là chi để ta lại khắc khoải, mùa của những cơn bệnh dài, mùa mưa dầm dề như trút nỗi niềm. Hè với nhiều nỗi buồn, thế mới biết ta có thêm một lý do để không thích mùa hè.
                Cảm giác lúc này là thế nào nhỉ? Buồn ! buồn vì nhiều lẽ, có nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng, chỉ biết một điều duy nhất là ta lâu rồi không có nỗi một nụ cười, có khó chi đâu, cười không khó vậy tại sao ta không thể? Ta tiếc rẻ ngay cả một nụ cười sao?
                Ta thật sự lo lắng cho bản thân mình, nhắm mắt lại ta không thể hình dung nỗi ngày mai sẽ như thế nào? ta luẩn quẩn tìm cho mình một lời giải đáp, rồi không hài lòng, rồi ta lại tìm kiếm. Ta ngốc như một con chó chạy theo cái đuôi của mình, cố đuổi bắt cho bằng được, giá như có thể dừng lại...
                làm người vốn rất khó, làm người cho ra người càng khó hơn, ta không thể định hướng được và hình như ta đang dần lạc lối.
                Lòng tin nếu bị tổn thương sâu sắc thì có lẽ ta sẽ rất khó khăn để chấp nhận thêm một lần tin vào con người nữa, con người vốn dĩ không hề đơn giản như ta nghĩ, ta không tham lam muốn hiểu lòng thiên hạ, chỉ mong hiểu nổi một người, vậy mà...hình như cũng đã quá cao xa...
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:10:32 bởi Bách hoa tiên tử >
                #68
                  Bách hoa tiên tử 25.07.2006 11:24:04 (permalink)
                  Ngày cô đơn nên ngày dài vô tận...
                  Thêm một tin không vui, ta lặng người không biết vì lo hay buồn nữa. Con người ta sao thích tự làm khổ mình với những mớ u sầu, sao vậy nhỉ, cười lên một cái là khó khăn lắm à? Cười mà trong lòng không vui thì cười làm gì.
                  Biết là không nên, nhưng viết ra được hết nỗi buồn của mình khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn là giữ mãi trong lòng. Buồn nên cứ viết, ước gì viết xong có thể hết buồn.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:10:07 bởi Bách hoa tiên tử >
                  #69
                    Bách hoa tiên tử 12.08.2006 10:48:46 (permalink)
                    Đã chẳng còn gì khiến ta buồn, nhưng hình như chính điều đó lại khiến ta bất giác buồn thì phải !!!
                    Một ý nghĩ ngô nghê qua trong đầu, dừng lại vài phút rồi theo gió cuốn đi xa tít. Ta quét sân, hoa bằng lăng rơi tím, chiếc xe tang lướt qua, tiếng kèn thê lương, ta tựa cửa nghĩ một điều gì đó, gió lén lút thổi tung nhưng cánh hoa ta vừa quét xong.
                    Ta nhận ra rằng cuộc đời ngắn ngủi hơn ta tưởng, 1 năm, 10 năm, 20 năm, ta chưa kịp hoàn thành một điều gì. Ta không cuống cuồng sống vội vã, nhưng muốn mỗi ngày ta sống sẽ là một ngày vui vẻ.
                    Lễ Vu Lan, ta lang thang ở xứ người, vội vã ra đi chỉ kịp cắm vào bình vài bông hồng ta trồng được, nhưng bông hồng đỏ cho ta, một người còn có mẹ để yêu thương. Ta không theo đạo nhưng lại tin vào ngày rằm tháng 7. Ta yêu màu hoa đỏ thắm ta đang có và sẽ trân trọng nó đến suốt cuộc đời.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:11:30 bởi Bách hoa tiên tử >
                    #70
                      Bách hoa tiên tử 14.08.2006 18:57:46 (permalink)
                      Hè...mưa...rảnh rỗi...làm biếng !!!
                      Mẹ giảng giải một hồi dài.'
                      Ba giảng giải một hồi lâu.
                      Câu được, câu mất.
                      Bởi vậy nên khôn chẳng nổi với người ta, đành làm con khờ tỉnh thoảng thông minh đột xuất vậy. Có đôi lúc tự ngẫm lại cũng thấy lạ, nhưng không bận lòng được lâu, vì cuối cùng cần phải sống vui vẻ.
                      Lời hứa với mẹ vẫn chưa thực hiện được nên cứ canh cánh trong lòng.
                      Hôm nay ngồi xem lại những bức hình ngày xưa, nhớ nhiều kỷ niệm về cái thời nhỏ xíu. Ngày ấy tóc ba mẹ đen nhánh, lật lại tấm hình hôm nay sao khác lạ lùng, những sợi bạc lấm tấm, những nếp nhăn hiện hữu nơi khoé mắt, giật mình mới biết ba mẹ đã già. Ta còn bao nhiêu năm nữa để thực hiện lời hứa của mình mà sao cứ lần lựa mãi.
                      Nhớ ba mẹ quay quắt, ngày xưa đâu có vậy, sao bây giờ nhớ đến lạ lùng, phải chăng là có sự thay đổi nào đó. Không lý giải nổi, chỉ biết rằng nhớ !
                      Ngồi trên lan can nhìn xuống đường, thấy người ta qua lại, tự dưng thèm cảm giác của ngày xưa, được làm một cô bé, hay khóc nhè nhưng cứng đầu cứng cổ. Chao ôi, thèm một lần được trở lại tuổi thơ.
                      Người ta vẫn qua lại, vẫn vui vẻ cười cợt, ta vẫn nhìn ngồi đó, không khóc không cười chỉ thấy hơi tủi thân một chút...
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:13:05 bởi Bách hoa tiên tử >
                      #71
                        Bách hoa tiên tử 16.08.2006 21:08:12 (permalink)
                        Một thử thách rất kỳ lạ.
                        Thắng hay thua.
                        Cuối cùng vẫn đau lòng.
                        Thế gian có nhiều thứ đáng để cười thật !!!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:15:44 bởi Bách hoa tiên tử >
                        #72
                          Bách hoa tiên tử 24.08.2006 20:43:30 (permalink)
                          Một ngày như mọi ngày, anh trả lại đời tôi
                          Một ngày như mọi ngày, ta nhận lời tình cuối
                          Một ngày như mọi ngày, đời nhẹ như mây khói
                          Một ngày như mọi ngày, mang nặng hồn tả tơi

                          Một ngày như mọi ngày, nhớ mặt trời đầu môi
                          Một ngày như mọi ngày, đau nặng từng lời nói
                          Một ngày như mọi ngày, từng mạch đời trăn trối
                          Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi

                          Những sông trôi âm thầm
                          Đám rong rêu xếp hàng
                          Những mặt đường nằm câm
                          Những mặt người buồn tênh

                          Sóng đong đưa linh hồn
                          Có mưa quanh chỗ nằm
                          Mãi một đời về không
                          Trong chập chùng thác nguồn

                          Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi
                          Một ngày như mọi ngày, quanh đời mình chợt tối
                          Một ngày như mọi ngày, giọng buồn lên tiếp nối
                          Một ngày như mọi ngày, xe ngựa về ngủ say

                          Một ngày như mọi ngày, anh trả lại đời tôi
                          Một ngày như mọi ngày, xếp vòng tay oan trái
                          Một ngày như mọi ngày, từng chiều lên hấp hối
                          Một ngày như mọi ngày, bóng đổ một mình tôi...
                          Một ngày dài, nghe nhạc và ngẫm nghĩ đến nhiều điều, không muốn tìm câu trả lời nhưng vẫn cứ thắc mắc nhiều thứ. Chưa uống cà phê nhưng sao ta cảm nhận được vị đắng, đáng trong từng lời hát, đắng trong cả những nhịp điệu du dương.
                          Trời mưa...
                          Cả tuần dài mưa dầm dề, mưa như trút hết tất cả nước xuống trần gian, phải chăng là nước mắt của ông trời, thì ra ông trời cũng biết khóc, thế mà trước đây ta nghĩ rằng đã là ông trời rồi thì còn gì làm cho ông khóc được. Ngốc lạ...
                          Gọi nắng!
                          Trên vai em gầy
                          Đường xa áo bay
                          Nắng qua mắt buồn
                          Lòng hoa bướm say
                          Lối em đi về
                          Trời không có mây
                          Đường đi suốt mùa
                          Nắng lên thắp đầy

                          Gọi nắng!
                          Cho cơn mê chiều
                          Nhiều hoa trắng bay
                          Cho tay em dài
                          Gầy thêm nắng mai
                          Bước chân em về
                          Nào anh có hay
                          Gọi tên cho nắng
                          Chết trên sông dài

                          Thôi xin ơn đời
                          Trong cơn mê này
                          Gọi mùa thu tới
                          Tôi đưa em về
                          Chân em bước nhẹ
                          Trời buồn gió cao
                          Đời xin có nhau
                          Dài cho mãi sau
                          Nắng không gọi sầu
                          Áo xưa dù nhàu
                          Cũng xin bạc đầu
                          Gọi mãi tên nhau

                          Gọi nắng!
                          Cho tóc em cài
                          Loài hoa nắng rơi
                          Nắng đưa em về
                          Miền cao gió bay
                          Áo em bây giờ
                          Mờ xa nẻo mây
                          Gọi tên em mãi
                          Suốt cơn mê này...

                          Cầu một chút nắng ấm áp. Nghe đến 100 lần Hạ Trắng nhưng trời vẫn cứ mưa, Khánh Ly gọi đến khan hơi nhưng chỉ mình ta nghe thấy.
                          Mưa...ta ôm gối ngồi nhìn từng giọt mưa bên cửa, hoa Bằng Lăng rụng tả tơi, tím và buồn đến lạ. Ta chờ nắng lên để phơi khô cõi lòng ướt át của mình, nhưng mặt trời vẫn cứ chơi trốn tìm, ta thua cuộc...nên quay lại vùi mình trong cơn mưa chiều lạnh lẽo.
                          Ngoài hiên mưa rơi rơi
                          Lòng ai như chơi vơi
                          Người ơi...nước mắt hoen mi rồi.


                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:17:36 bởi Bách hoa tiên tử >
                          #73
                            huyennguyen 25.08.2006 12:13:21 (permalink)
                            Hắn im lặng mãi mặc cho cô nhóc nằn nì. Không biết tại sao không thể nói. Có nhiều điều để có thể nói kia mà!
                            Thì ra, đôi khi người ta chỉ có thể im lặng. Nói e thừa mất.
                            Mặt Trời không lên vì Mặt Trời không thể là Mặt Trời như tưởng tượng.
                            Ngoài kia mưa rơi dìu dịu, cô bé bảo hắn anh hãy làm thơ ứng tác đi, hắn cười...
                            Đôi lần nghĩ mình có lẽ là loài tuyệt chủng còn sót lại của giống người man rợ xa xưa, chỉ biết nhe răng nhìn nhau mà cười. Im lặng có sức nặng siêu hạng. Và có thể chỉ im lặng mới trả mọi ý nghĩa của tri âm về nguyên vẹn bản chất.
                            Ngồi mãi. Cafe cạn hết trong ly thủy tinh.
                            Chợt hắn đứng lên, chầm chậm nhẹ giọng:"Thôi nào nhóc, về thôi, ngoài kia mưa cũng sắp tạnh rồi!"
                            Khuôn mặt thông minh của cô nhóc chợt sáng, hình như.
                            ...
                            #74
                              Bách hoa tiên tử 29.08.2006 21:54:02 (permalink)
                              Mưa...
                              Lại thêm một ngày dài, dài đối với người chẳng biết mình chờ đợi điều gì. Trời u ám, cả tuần rồi ta chẳng thấy hoàng hôn. Trong nhà tối, nhưng ta không muốn bật đèn, dường như bóng tối khiến ta cảm thấy mình an toàn, và dường như trong bóng tối ta nhìn thấy mình rõ hơn. Cả buổi trưa ta giở lại những trang sách cũ, đọc lại những gì ta đã từng đọc qua, giật mình vì sao những cảm xúc hôm nay khác quá. Đọc Tỏa Nhị Kiều chợt thấy thương hại chính mình, từng câu chữ thấm sâu vào tận tim, day dứt mãi không thôi. Thì ra ta đang tự giam mình trong tháp ngà do mình lập ra, tự dối gạt mình bằng những đội quân canh gác ảo, tất cả đều là ảo ảnh, không thực, không hề có thực...
                              Âm nhạc vẫn đều đều bên tai, ta nghe ai đó Ru Tình tha thiết, ta cũng tự ru chính mình trong buổi chiều này, nhưng cuối cùng ta lại tự Ru Ta Ngậm Ngùi, monh manh quá, giây phút này ta cảm thấy mọ thứ đều mông lung, kể cả chính ta.
                              Tất cả đều trải dài từ quá khứ đến hiện tại, từ khi sinh ra ta đã mang cái tên định mệnh để biết rằng mình sẽ gắn bó với điều gì. không hoài nghi, không thắc mắc.
                              Từ lúc 8 tuổi ta cất những lời ca trong trẻo " Em sẽ là mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha..." những ngày ấy hồn nhiên lạ.
                              Rồi 13 tuổi ta nghe những câu lỳ lạ " Hạt bụi nào hóa kiếp thân ta..." đêm về suy nghĩ mới nhận ra rằng thì ra ta là một hạt bụi, đi một vòng đời để quay về hình hài nguyên sơ. Nhưng dường như không hài lòng lắm nên ta tự triết lý với chính mình, hạt bụi thật nhỏ bé, thậm chí không phải ai cũng nhìn thấy được, cảm nhận được, nhưng hạt bụi cũng có thể khiến ai đó phải rơi nước mắt. Khiến ai đó phải rơi nước mắt có vui không?
                              Những ngày tháng sau đó, ngẫu nhiên ta nghe được rất nhiều, nghe đến hàng trăm, hàng nghìn lần, mỗi lần nghe là một tâm trạng khác nhau.
                              Gắn bó gần nữa cuộc đời mình với thứ âm nhạc huyền hoặc, đôi lúc khó nắm bắt được, không thể dùng lí trí để giữ, tùy duyên...
                              Ta ngạo mạn nên chưa bao giờ đồng ý với những gì người ta áp đặt, ta cảm nhận bằng trái tim và lý trí của mình, hiểu bằng cách nghĩ của chính mình, có thể không đúng nhưng ta thích điều đó, vậy là vui...
                              " Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồng, bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm..."
                              Ta là kẻ không thể tồn tại nếu không suy nghĩ một điều gì đó, nhìn xuống đôi bàn tay tự dưng ta lại tìm cho mình một triết lý, thứ triết lý chỉ mình ta chấp nhận. Ta hỏi rằng vì sao đôi bàn tay 5 ngón nhỉ, vì sao mỗi bàn tay có 14 đốt tay? Rồi tự trả lời cho mình rằng người ta có đốt tay để đếm tuổi mình. Vì sao lại không phải là 50 hay 100 đốt? Giải thích dài dòng rằng, 14 tuổi người ta đếm hết đốt bàn tay trái, những năm tháng tiếp theo người ta đếm những đốt còn lại của bàn tay trái, đến khi đếm hết đốt của đôi bàn tay, người ta lại cần mượn một đôi bàn tay của ai đó để cùng nhau đếm tiếp, cái thứ mà người ta gọi là tình yêu. Ra vậy, 28 tuổi mỗi người cần mượn tay của ai đó để đếm tiếp tuổi thứ 29, 30. Rồi người ta lại tiếp tục mượn thêm những đôi bàn tay khác, những đứa trẻ nối tiếp ra đời với những bàn tay 5 ngón, và những đốt ngón tay. Nếu mỗi người ai cũng có 50, 100 đốt thì con người tuyệt chủng mất, người ta chẳng có lý do để sống nhỉ? Thì ra ta sống là để mượn một đôi bàn tay của một ai đó, hoặc cho ai đó mượn đôi tay mình.
                              Mỗi ngày ta tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời bằng những lý lẽ hết sức vô lý của mình.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:18:20 bởi Bách hoa tiên tử >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 12 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 177 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9