Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 12 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 01.09.2006 20:51:55 (permalink)
Là thế nào nếu ta bỏ cuộc?
Vẫn chưa tưởng tượng ra viễn cảnh của ngày sau.
Hoa hồng sáng nay thắp lửa đỏ rực trước sân, ta ngồi bên cạnh mà tưởng chừng đang ngồi bên đốm lửa, nhỏ nhoi nhưng đầy sức sống, một đốm lửa rực rỡ trong mưa, kỳ lạ đến kinh ngạc.
Ta đang hoài nghi nhưng cũng đã tìm được cho mình câu trả lời, không hoàn hảo nhưng nó làm ta thấy được là chính mình, không còn là một con rối phải diễn trò làm thiên hạ vui. Mỗi ngày không cần phải cố gượng cười, cố tỏ ra vui vẻ, cố làm cho thiên hạ cười, tại sao nhỉ? khi ta không vui sao lại phải cố tỏ ra vui, chẳng lẽ ta không có nỗi một phút buồn cho riêng mình?
Có những thứ chỉ riêng mình mới hiểu, dẫu có dùng lời cũng khó có thể diễn tả được, nên cứ luẩn quẩn tìm cho được những từ ngữ dễ hiểu, nhưng càng viết càng thấy khó có thể hiểu, vậy là thua cuộc.
Những kẻ tự thương mình là những kẻ ích kỷ, vì họ chẳng có gì ngoài một chút tự thương, một chút tình thương nhỏ nhoi dành cho mình, nên sợ phải sẻ chia, nên họ khép lòng mình để cố giữ cho bằng được, cố bám víu cho bằng được. Giá như có thể mở lòng ra...người ta muốn nhận thì phải cho, còn họ thì không muốn cho mà cũng chẳng muốn nhận, cuộc đời đâu chỉ có một người, sao cứ cố tách rời mình ra khỏi thế giới, làm một kẻ cô độc là hạnh phúc?
Mỗi ngày qua ta nhận thấy được nhiều điều, như dòng máu ta đang mang trong người cũng đầy sự hoài nghi, mất nhiều nước mắt để tìm câu trả lời, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, giống hay khác gì thì cũng chỉ có một câu trả lời, không muốn nhưng vẫn phải nghe hàng ngày, hàng giờ, hàng phút. Chừng ấy năm cũng đủ để nung nấu cho trái tim ta chai sạn, thậm chí đôi lúc ta tưởng chừng mình không biết khóc, vậy mà vẫn cứ khóc.
Hằn học với chính mình làm gì nhỉ?
Tháng 9 có gì vui?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:43:12 bởi Bách hoa tiên tử >
#76
    Bách hoa tiên tử 08.09.2006 10:46:58 (permalink)
    Sáng nắng...chiều mưa...
    Có một ngày bình yên đến lạ, giấc ngủ tròn như ánh trăng treo lơ lững trên đầu tối qua, ngày dài nhưng yên tĩnh, con người ta từ bỏ tất cả sự sôi động để tìm đến một thoáng tĩnh lặng, nhìn mọi người từ tốn, dịu dàng, sao họ hiền lành đến lạ.
    Ta ngồi yên cho dòng đời trôi qua, không vội vã, không buồn rầu, không giận dữ, thả trôi mọi thứ như áng mây lãng đãng trôi trên trời, tự tại và nhẹ nhõm. Hôm nay phố đông, nhưng nhịp đời nhẹ nhàng, nắng cũng nhẹ buông hờ trên vai ai, ngắm phố phường vào một ngày như hôm nay, tự nhiên cười.
    Lâu lắm mới nhìn thấy ở SG một cây xoài, những trái non treo lủng lẳng như trêu chọc kẻ thèm chua. Nhà thờ hôm nay cũng vắng, ta ngồi dưới góc xoài, vui bằng niềm vui của kẻ được che chở, bóng cây phủ xuống đầu, nắng không chạm được tóc ta.
    Có một ngày bình yên ngồi nghe nhạc Trịnh, thấy cõi lòng ấm áp đến lạ lùng...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:42:06 bởi Bách hoa tiên tử >
    #77
      Bách hoa tiên tử 09.09.2006 10:23:33 (permalink)
      Thứ 7 đến nhẹ nhàng, nắng SG vẫn như hôm qua, dịu dàng và dễ thương như cô gái 17 đang cười, khoe khuôn mặt rạng rỡ của bình minh. Hôm nay mọi thứ đều đẹp, cả cô bé bán hạt dẻ bên kia đường, tự nhiên trong nắng sớm, nụ cười ấm áp đầy ánh sáng.
      Một buổi sáng vô tư lự, ngồi nhà nghe nhạc cảm nhận một ngày bình yên qua tiếng nhạc du dương, em gái ngồi bên cửa sổ nhẩm theo vài câu hát, không hay nhưng lạ.
      Mong hôm nay sẽ bình yên đến trọn đời...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:41:11 bởi Bách hoa tiên tử >
      #78
        Bách hoa tiên tử 14.09.2006 10:39:37 (permalink)
        Có những điều khó nghĩ.
        Sóng đã đánh vào chân sao mi vẫn cứ đứng im, hay mi giống ta không tìm nổi một câu thật hay để nói, thì ra ngôn ngữ cũng không thể diễn tả nỗi lòng mình.
        Biển đánh bờ,
        Xôn xao bờ đánh biển
        Đừng đánh nhau ... Ơi biển sẽ tàn phai
        Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát
        Biển là em ngọt đắng trùng khơi
        Biển nghìn thu ở lại, nghìn thu ngậm ngùi

        Biển đánh bờ,
        Xôn xao bờ đánh biển
        Đừng đánh nhau ... Ơi biển sẽ tàn phai
        Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát
        Biển là em ngọt đắng trùng khơi

        Là thế nào nhỉ?
        Tự dưng thấy ghét hết thảy, cả những người quen và những người chưa quen, ghét cả mình. Tự hỏi lòng ngày mai liệu có còn bình yên để ta ngồi ghi lại những dòng nhật ký của mình.



        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:39:50 bởi Bách hoa tiên tử >
        #79
          Bách hoa tiên tử 15.09.2006 10:30:54 (permalink)
          Ngồi yên lặng. Sợ phá vỡ giây phút này, sợ một cử động nhỏ sẽ làm cho mọi người bừng tỉnh, rồi lại chiến tranh. Sẽ rất đau và rất buồn.
          Sắp bước vào giai đoạn thực tập, lo lắng, hồi hộp và một chút hiếu kỳ, không biết ta có làm tốt hay không? có sai xót nào khiến cho mọi người buồn cười không?. ngày xưa nghe thấy giáo kể chuyện, cả bọn ôm nhau cười mà đâu ngờ rằng sau này có khi mình lại trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện đó, có lẽ rồi sẽ có những cô cậu bé nhìn nhau cười rũ rượi khi nghe những câu chuyện về ta.
          Sáng nay trời đẹp, mọi thứ đều bình yên, thấy lòng ấm áp lạ, không biết mai thế nào nhỉ?
          Rồi mọi thứ sẽ tốt thôi Ly ạ.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:38:34 bởi Bách hoa tiên tử >
          #80
            Bách hoa tiên tử 16.09.2006 10:43:38 (permalink)
            Ly ơi !
            Lại chia tay thêm với một người bạn, buồn vì không biết tại sao lại ra nông nổi này. Ly ngồi đó, không biết phải nói gì, vì tất cả những gì cần nói mọi người đã nói, đúng sai gì bây giờ có còn quan trọng nữa đâu, vì thứ quan trọng nhất đã mất: tình thân và những nụ cười vui.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:37:37 bởi Bách hoa tiên tử >
            #81
              Bách hoa tiên tử 17.09.2006 20:13:34 (permalink)
              Chủ nhật...nghe một bài hát hay, tự dưng thấy yêu đời lạ. Hôm nay trời đổ mưa, nhớ những cơn mưa xối xả của nơi xa xăm ấy, không biết bao giờ ta mới trở lại, có thể một ngày gần đây hoặc là mãi mãi, vẫn chưa có gì chắc chắn nhưng sao vẫn linh cảm mơ hồ về những điều không hay, đừng vớ vẫn nữa Ly ạ.
              Gặp lại một người bạn cũ, ngồi ôn lại chuyện xưa, nhớ lại cả một quãng thời gian dài tưởng chừng đã quên lãng, thì ra ta vẫn còn nhớ, nhớ đến từng chi tiết. Không hiểu sao hôm nay mọi thứ ta đều có cảm giác là lạ, có chút gì đó khó hiểu trong từng câu nói. Hiểu không Ly? hiểu hay cứ giả vờ ngây ngô không hiểu. Hiểu hay không hiểu thì cũng vậy, có thay đổi được gì đâu, sao không giống như ngày hôm qua.
              Ngồi một mình, nhưng không thấy cô đơn, mai sẽ là một ngày bận rộn, sẽ không còn nhiều thời gian cho mình, không có thời gian để suy nghĩ. Có lẽ vậy sẽ tốt vì ta sẽ vui, hay ít ra cũng không buồn.
              Những tiếng cười hồn nhiên vang lên xóa hết tất cả ý nghĩ vớ vẫn trong đầu, chỉ còn lại những niềm vui, bay mãi, cao dần và rơi vào khoảng không xa xôi...
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:36:45 bởi Bách hoa tiên tử >
              #82
                Bách hoa tiên tử 19.09.2006 11:26:18 (permalink)
                Bỗng dưng hôm qua Sg mưa...
                Mưa từng giọt nhẹ trên tóc, chạm khẽ vào bờ mi, chạm vào môi, mưa ngọt lạ.
                Ta đưa tay bắt lấy một hạt mưa, tự nhủ sẽ giữ thật kỹ, nhưng giữa đường lại đánh rơi mất.
                Rồi ta lại trở về mong tìm lại một hạt mưa, giữa cơn mưa mùa thu, giữa gió buốt, giữa bao la trời đất.
                Thế là buồn, vì một lý do ngớ ngẩn, đem bộ mặt ủ rũ về nhà, ngồi bắt đầu làm thơ.
                Chiều trời lại mưa, choàng tỉnh, đưa tay ra tìm lại một giọt mưa...đã đánh rơi
                #83
                  Bách hoa tiên tử 20.09.2006 16:55:27 (permalink)
                  Chiều vắng...
                  SG yên ả hơn mọi hôm, ta lắng nghe âm thanh quen thuộc của cuộc sống để tìm ra điểm khác biệt cho dù là nho nhỏ của hôm nay và hôm qua. Một tiếng rao hàng, một câu nói đùa, một nụ cười, hay một ai đó văng vài câu chửi tục, tiếng gọi taxi, tiếng xe máy...
                  Cuộc sống có đôi lúc thật kỳ lạ, hôm nay ta bỏ một buổi sáng để được trở về với thú vui của trẻ thơ, ngồi tỉ mỉ tô màu cho bức tượng thạch cao bé xíu, tô những nét nghịch ngợm, những nét hồn nhiên, những nét vô tư lên thiên thần nhỏ. Ta ngồi cùng bọn trẻ, lắng nghe những tiếng trẻ thơ, ta tìm thấy sự thanh thản trong những ánh mắt non nớt ấy, ta tìm thấy sự thích thú trong từng nét vẽ, hay đúng hơn trong chính những cái mím môi, những đôi mắt mở to tròn, những sợi tóc mảnh mai. Ta thắng vì ta ăn gian, vì tuổi ta gấp ba tuổi chúng, một cuộc thi không công bằng, nhưng chẳng ai quan tâm, vì kết quả chẳng nói lên điều gì, vì ta tìm được niềm vui, vì bọn trẻ tìm được niềm say mê trogn từng nét vẽ.
                  Một buổi sáng ngồi bên bọn trẻ, ta tìm lại được nụ cười mà tưởng rằng đã đánh mất từ lâu, cảm ơn cuộc sống đã cho ta có một ngày như hôm nay...
                  #84
                    Bách hoa tiên tử 21.09.2006 12:21:30 (permalink)
                    Không ngủ được.
                    3 giờ sáng...nằm suy nghĩ vẫn vơ.
                    Sự chán ghét không đau bằng nỗi thất vọng mà ta đang cảm nhận được, phải chăng vì ta quá khắt khe, hay chính vì ta đã quá bất ngờ, nên bàng hoàng, nên choáng váng, nên cứ vẩn vơ hỏi mình những câu hỏi không đâu.
                    Tha thứ, thật sự nói rất dễ nhưng để tha thứ được lại là một chuyện khác, con người ta ai mà chẳng cần sự tha thứ, sao ta lại hẹp hòi, ta nói tha thứ nhưng lúc nào cũng nghĩ đến, vậy là sao?
                    Tu viện yên tĩnh lạ, ta ngồi trên ghế đá ngắm mây lãng đãng trên đầu, chiều không mưa nhưng chẳng có mặt trời, âm u và lạnh lẽo. Ta chẳng biết mình ghé vào đó để làm gì, cần yên tĩnh, cần tránh xa nhịp sống ồn ào xung quanh, hay cần tìm lại một linh hồn thánh thiện vừa mới chết hôm qua. Ta định gặp rồi hỏi tại sao? nhưng tìm quẩn quanh không thấy.
                    Không trở về, ta ngồi lì ở đó, ngồi không biết để làm gì, ngồi canh giữ hay muốn ăn vạ?
                    #85
                      Bách hoa tiên tử 23.09.2006 21:35:51 (permalink)
                      Một chút nhớ nhà...
                      Không biết mấy hôm nay ở quê có mưa không?
                      Nhớ tất cả mọi thứ, nhớ nhưng lại không muốn về, vậy là mâu thuẫn phải không?
                      Có nhiều thứ thoảng qua trong giấc mơ, đến rồi đi, không níu giữ nổi.
                      Mừng vì thoát khỏi một cơn ác mộng, mồ hôi lấm tấm trên mặt, có phải ta đã vùng vẫy?
                      Hôm nay ta vui vì đã làm cho một người vui, một nụ cười ta yêu quý làm ta hạnh phúc thật nhiều. Vậy là vui, là cười, là ngây ngất với một giấc mơ đẹp.
                      Lang thang internet, nói chuyện với những người nữa quen nữa lạ, thấy ngồ ngộ, thấy vui vui. Ai biết được điều gì...
                      Thứ 7 rồi, ta bỏ quên thói quen 1 ngày để lang thang, để tìm 1 chút cảm hứng, nhưng có lẽ ta sai rồi.
                      À, sao hôm nay tự dưng ta nói nhiều vậy nhỉ? nói huyên thuyên như một kẻ lắm lời, thậm chí còn nói nhiều hơn bà 8 nữa, eo ôi, xấu quá đi mất !!
                      #86
                        Bách hoa tiên tử 24.09.2006 21:24:36 (permalink)
                        Hôm nay ta từ bỏ thói quen thường ngày để làm một việc ngốc nghếch, cười cho sai lầm của mình nhưng vẫn không thấy hối hận.
                        Đêm qua thức đến 2h sáng vì những chuyện không đâu, mà dường như đã trở thành thói quen, ta không tài nào chợp mắt sớm được. Đọc những thứ vớ vẫn, bật cười một mình.
                        SG dạo này mưa nhiều, tự dưng tâm trạng cũng thay đổi là lạ, có lẽ mưa làm ta thay đổi, hay ta đang muốn thay đổi.
                        Buồn vì một câu nói đùa vu vơ, cười mình ngốc, đã bảo là không quan tâm đến nữa mà, nói thì dễ sao làm khó khăn đến vậy. À, mà những nỗi buồn ấy không thể che nỗi niềm vui của ta.
                        Không buồn nữa, và cũng không nghĩ ngợi gì nữa vì ta còn nhiều việc phải làm, không còn thời gian để u sầu. Phải chạy đua với thời gian, vì thời hạn chẳng còn bao nhiêu nữa, ta sợ thua, sợ phải thú nhận sự yếu kém của mình.
                        Chiều nay mưa, chẳng hiểu vì sao ta lại ngồi tâm sự với cô bé, bé có hiểu không nhỉ? hay là chê ta nói nhiều, chê ta kỳ cục. Hì hì, mà cũng hổng sao, nói được hết tự dưng thấy vui.
                        Nhớ nhà, nhưng không muốn về, mà hình như ta lại sợ phải trở về.
                        Chiều, nghe tin nhóc em trai hoãn lại chuyến bay, thứ 6 nó sẽ xa ta đến nữa vòng trái đất, Philadelphia mùa này ra sao nhỉ? mà hỏi để làm gì? ta với nó cũng chẳng thiết thân, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau, chào hỏi qua loa, rồi tình cảm dường như chẳng đậm đà gì.
                        Có lẽ chia tay một người quen khiến ta thấy luyến tiếc thôi...
                        #87
                          huyennguyen 25.09.2006 12:10:31 (permalink)
                          Này cô bé tóc mây chiều tu viện
                          Em đếm nỗi buồn rơi trên phiến du miên
                          Và uẩn u nhớ hôm ấy... đầu tiên
                          Mình đã khóc bên tượng Thánh dịu hiền

                          Vai thon ngủ trong ngày mưa khuất khúc
                          Lụa tà huy giũ sạch áo lang thang
                          Em bước chân ngơ ngẩn khắp con đàng
                          Ru lại giấc cỏ cây hồn du mục...

                          Tặng em này, nhóc! Cái buồn ơi, hân tặng cho mi những niềm riêng vời vợi. Cái vui ơi, còn xa mút đường về...
                          #88
                            Bách hoa tiên tử 25.09.2006 17:49:27 (permalink)
                            Hôm nay trời ủ rũ như cô gái thất tình vậy, mưa rồi lại âm u, nhìn sao mà đáng ghét vậy nè. Chẳng đi đâu, vậy là nằm ở nhà đọc vài thứ linh tinh, sau đó là...ngủ. Trời buồn nên đang vui cũng tự dưng buồn, đang buồn nhỏ em mua cho ly sinh tố tự nhiên vui, uống xong nhìn trời lại tự dưng buồn.
                            Mấy nhỏ em tự dưng muốn ăn chay, ừ thì mình cũng ăn chay, vì tự dưng cũng muốn nhẹ nhõm một chút, thanh thản một chút. Con bé bảo rằng ăn chay để cầu phúc cho 1 người, ta đang tự hỏi lòng rằng đang muốn cầu phúc cho ai đây? hổng biết nữa, chỉ biết rằng tự nhiên muốn vậy thôi.
                            À, còn 1 bí mật nhỏ xíu thôi, bây giờ ta không thể viết tiếp thì còn 3 trái xoài, 1 trái dưa hấu...đang chờ ta...
                            #89
                              BĂNG NGUYỆT 26.09.2006 11:34:12 (permalink)
                              Chèn ui, những 3 trái xoài và 1 trái dưa hấu luôn, có phần nào cho bn hôn,...hih

                              BHTT nè, ăn chay để cầu phúc cho người khi người ta mất,..chứ với người sống, mình ăn chay cầu phúc không biết có linh thiên ko hén...(ghẹo BHTT xíu cho BHTT vui, hy vọng ko buồn bn đến làm "rối" nhà BHTT chứ nà)
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 12 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 177 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9