RE: Viết cho riêng ta
-
14.04.2007 20:31:57
Một tuần dài, mệt và có nhiều điều khó nghĩ.
Nắng làm tội con người, còn con người thì lại làm tội nhau. Phải chăng là quy luật, là hiển nhiên, là bất di bất dịch?
Những ngày lang thang đã không còn, không còn biển, không còn gió, không còn nắng, không còn cỏ hoa,...chỉ còn lại ta, trơ trọi giữa cõi đời, chưa biết sẽ đi đâu, về đâu.
Đôi lúc thèm một chút cô đơn giữa cuộc sống xô bồ, nhưng đôi lúc lại sợ cô đơn đến phát khóc. Mà ta làm gì biết khóc nhỉ? lại nói sai mất rồi.
Hôm qua ngồi một mình bên cửa sổ, nghĩ vẫn vơ, nhìn những cánh chim đang bay lượn ngoài kia, thèm được vài phút tự do ngoài ấy, nhưng tại sao con người ta khi lao mình ra ngoài cánh cửa sổ kia thì phại rơi xuống nhỉ? ta không muốn nghe khoa học giải thích này nọ, chỉ muốn hỏi vậy thôi. Tai sao người ta không thể tự mình bay lên, tai sao phải rơi xuống vội vã?
Hôm nay cũng ngồi bên cánh cửa sổ ấy, một ngày nắng lạ, không còn những cánh chim, không còn gió, yên lặng, bình thản. Nghĩ đến nhiều điều, cười một mình. Bạn hỏi ta, người ta cười khi vui, còn ta tại sao lúc nào cũng cười, vậy lúc nào ta buồn?. Biết trả lời sao đây, ta buồn khi ta cười nhiều, có lẽ như vậy. Ngốc!
Sài Gòn tháng 4 ngắn hơn mọi năm, nắng buồn hơn, người buồn hơn và cỏ cây cũng buồn hơn.
Giấc mơ đến nhanh và đi cũng nhanh, chỉ có con người lúc nào cũng muốn níu giữ thời gian, mà thơi gian làm gì có hình hài để ta ôm chầm lấy van xin.
Có quá nhiều chuyện không vui cùng đến, ta đón nhận bằng nụ cười quen, héo hắt như ánh nắng hoàng hôn, chỉ đợi biến mất khi mặt trời khuất sau những đám mây xám. Buồn, vui, giận hờn, trách cứ...đan xen nhau thành một mớ hỗn độn, thành những nút thắt, mà ta thì không đủ thông minh để tìm ra cách tháo gỡ.
Bỏ mặc mọi thứ sau lưng, vui cũng được, buồn cũng chẳng sao, con người ta rồi cũng cần phải tiếp tục sống, phải tiếp tục cười.
Mặt nước hồ im lặng, nhưng trong lòng đang nổi sóng, sóng cồn cào, sóng gầm thét, muốn phả vỡ cái vẻ ngoài bình yên giả tạo kia, muốn được ầm ầm vỗ bờ, muốn xô ngã một bàn chân yếu đuối lưu lạc nào đó.
Chiều, ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, không cười, nắm chặt bàn tay, trong ánh đèn héo hắt, ta tự hỏi mình ta có được những gì?
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG