Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 12 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 27.09.2006 10:37:10 (permalink)
Những ngày vùi đầu trong sách vở lại bắt đầu, mệt thật nhưng lại thấy vui vui, các cô bé trở nên chăm chỉ lạ, thì ta cũng chăm chỉ vậy, chăm chỉ hơn mọi hôm.
Sắp trung thu rồi nhỉ? các cô bé tính từng ngày, ta thì lâu lâu mới nghe nhắc đến vì hình như mấy năm rồi với ta trung thu là 1 ngày rất đỗi bình thường, chỉ thấy bọn nhóc xách lồng đèn đi loanh quanh, hình như ta cũng hết thú vui ngắm nhìn bọn trẻ nên ta cũng hết thích trung thu.
Các cô bé vui buồn thất thường quá, sáng ta đi các cô bé cười ríu rít, chiều ta về thấy mặt mày buồn thiu, rồi tâm sự. Ừ, mà cũng vì những cậu con trai, đôi lúc ta cứ nghĩ rằng các cậu bé sinh ra là để làm khổ các cô bé.
Những ngày này ta bắt đầu tìm lại giấc ngủ, các cô bé thì vẫn giữ thói quen thức đến khuya. Dạo này các cô bé luôn có những trò chơi mới, ta đôi lúc lại bị cuốn vào.
Kể cũng lạ, không hiểu sao ngày nào ta cũng phải ngắm nghía cây xoài của người ta, giống như muốn hái trộm vậy đó, nhưng ai biểu cây xoài có nhiều trái làm gì, mà trái nào cũng dễ thương hết, mà ta thì...lại thích những thứ dễ thương. Cầm lòng không được, mà cũng chẳng biết làm gì, cây cao quá, hàng rào cũng cao nữa, mà ta thì không biết leo cây, ước gì mấy trái xoài cũng chịu nghe lời như trái thị nọ, rụng vào bị của bà già. Lúc đó thế nào nhỉ? ta sẽ đêm một cái giỏ to ơi là to, đứng dưới gốc xoài. sau đó " xoài ơi xoài, xoài rụng giỏ ta, ta đêm về chấm mắm đường..." hổng biết có trái xoài nào chịu rụng không ha?
Hôm qua lang thang 1 ngày dài, lại dầm mưa, tối về ngủ li bì, chẳng biết trời trăng gì cả. Nhưng kể ra ngủ cũng ngon.
Buổi sáng, ta giận mưa đến phát khóc, mưa giữ chân ta ở trường, không thể sang cơ sở 2 để học tiếp, nguyền rủa mưa bằng tất cả những gì ta có thể nghĩ ra: cơn mưa đáng ghét, cơn mưa khốn nạn, cơn mưa vô duyên, cơn mưa xấu xa, cơn mưa ác độc....Ta trở vào thư viện, ngồi học mà lòng cứ hậm hực.
Chiều, trời vẫn mưa, ghét nên ta dầm mưa về nhà.
Tối, gặp nhỏ bạn cùng lớp, nó cười hì hì, nó bảo ta khôn, vì hôm nay được nghỉ học, không biết phải nói thế nào tự nhiên thấy cơn mưa dễ thương ghê.
Con người muôn đời vẫn thế...
#91
    Bách hoa tiên tử 30.09.2006 11:34:35 (permalink)
    Sáng nay thức dậy, trời bỗng nhiên âm u, thêm một chút lạnh lẽo khiến ta thấy hơi buồn, nỗi buồn miên man, buồn không tuyệt vọng nhưng buồn lâu. Hình như hôm nay mọi thứ đều có vẻ buồn buồn, cả con đường, cả những cây dầu, cả cây xoài, cả con người...ta có chút thời gian rảnh, nên ngồi đây viết vu vơ, viết chỉ để biết rằng...mà thôi, ừ thì buồn !
    Ta hiểu vì sao, nhưng khó có thể diễn đạt bằng lời, đã nói rằng sẽ quên, sẽ không thèm quan tâm nữa, sao lại vẫn cứ nhớ rằng mình đang giận, đáng ghét chưa.
    Hình như mình đã tỉnh táo hơn để biết rằng mình nên làm gì, phải làm gì, ừ thì sẽ buồn, nhưng rồi sẽ quên. Có lẽ tại ta nghĩ ngợi quá nhiều nên vậy đó, bây giờ thì không nghĩ gì nữa, còn nhiều niềm vui đang chờ ta, sao lại phải buồn vì một điều kỳ cục như vậy nhỉ?
    Sắp trung thu rồi, ta lại nhớ trung thu năm trước, trung thu những năm trước nữa, năm nay không biết ra sao, chắc cũng vui hoặc ít ra cũng sẽ không buồn.
    Mà thôi, viết lung tung hết cả rồi, chẳng ra sao ca, biết dừng lại đúng lúc có lẽ là tốt nhất.
    #92
      songnhugio 30.09.2006 23:11:58 (permalink)
      BACH HOA oi ! anh là một công dân mạng, hôm nào cũng đọc bài của em thật hay đó, anh rất bất ngờ nếu em là một cô bé tuổi teen mà đã có những suy nghỉ chín chắn như vậy. Em đã nổi lên trong ánh mắt của mọi người không phải là vẽ đẹp của hình thể mà là một cá tính có lẻ tất cả các bạn tuổi teen đều phải học tập theo
      #93
        Bách hoa tiên tử 01.10.2006 18:19:41 (permalink)
        Thứ 7.
        Sáng ta ngủ nướng đến 8h30, có ngày nào hạnh phúc hơn là buổi sáng được ngủ thêm một tí, mơ mộng thêm vài phút nữa chứ không phải cuống cuồng bật dậy rồi lại cuống cuồng ăn sáng, cuống cuồng chạy đến lớp cho kịp cái giờ học 6.30 khủng khiếp.
        Chiều, ta lại chạy bở hơi tai cho kịp giờ học 12.30, dầm mưa đến 3 lần, cuối cùng ta cũng mò được đến trường, đầu tóc, áo quần ướt rũ rượi, nhìn mình lúc đó sao thê thảm vậy. Đến lớp rồi thì đã sao, thầy không đến, có lẽ giờ đó thầy đang ngủ ngon lắm. Giận khủng khiếp, lại lầm lũi trở về.
        Tối qua lại thức khuya, tranh thủ ngồi học thêm tiếng Anh, nếu không bị phạt hàng ngày, xót xa lắm. Ngồi bên cửa sổ ngắm Sài Gòn sôi động từ từ chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ hời hợt, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm Sài Gòn bật thức.
        Ta ngồi yên nhìn những chuyến bay đi và về, tự hỏi rằng người ra đi cảm giác thế nào? người trở về họ nghĩ ra sao?
        Hôm qua nhóc em họ cũng ra đi trên một chuyến bay, Sài Gòn những ngày này mưa luôn, gió cũng mạnh, cảm giác lạnh lẽo cứ ám ảnh mãi. Trời cứ âm âm một nỗi buồn, phải chăng vì miền Trung đang chị sự giày xéo của cơn bão số 6, phải chăng quê hương ta đó cũng hãi hùng vì gió mưa. Dù chưa bao giờ trở về để biết quê hương ra làm sao, chỉ nghe qua lời mẹ kể những lúc mẹ vui, ta chỉ hình dung quê nhà qua lời ba, chỉ tưởng tượng trong giấc mơ.
        Miền Trung ơi, ta chưa từng đặt chân đến, cũng chưa thõa lòng một lần được đi chân trần trên đồi cát, được ăn những món mẹ thường kể, được 1 lần tắm nước quê nhà để xem có biển có mặn như biển ở quê hương thứ hai. Rồi ta sẽ về, sẽ tìm lại ký ức của ba mẹ và tạo cho mình những ký ức thật đẹp.
        Ba mẹ theo dõi tin tức cơn bão hàng ngày, nơi ba mẹ ở chắc cũng mưa, cũng lạnh, có lẽ lạnh hơn ở Sài Gòn nhiều. Hi vọng quê nhà sẽ bình yên.
        #94
          Bách hoa tiên tử 01.10.2006 18:35:34 (permalink)
          Chủ nhật.
          Tối qua thức khuya nên sáng mở mắt đã thấy đồng hồ báo 8.30, không muốn dậy, cố gắng nằm thêm một chút cho đủ 9.00.
          Chủ nhật trời không đẹp chút nảo cả, lại thêm một ngày âm u, cơn bão số 6 vẫn hoành hành. Ta có cảm giác Sài Gòn buồn hơn, héo hắt hơn, lạnh hơn.
          Ta thường xuyên bị mắc mưa, tất cả bởi cái tính vô tâm, không bao giờ chịu đem theo dù, nên suốt tuần phó mặc cho mưa, gió. Mà kể cũng lạ, dạo này ta không còn buồn vu vơ nữa, nếu có đi chăng nữa thì cũng quên ngay, như vậy cũng tốt.
          Ta mất gần 6 năm để u sầu một cách ngớ ngẩn, sống như một bà cụ non, ta tự làm khổ mình, đánh mất những năm tháng hồn nhiên nhất, đẹp nhất trong cuộc đời và bây giờ ta thật sự hối hận, ta ngốc quá phải không? Bây giờ ta bỏ quên hết, gởi theo gió tất cả nỗi buồn của quá khứ, ta lại hồn nhiên vui vẻ sống, sống đúng như lứa tuổi của mình.
          Chị bảo rằng tại sao ta có thể hồn nhiên và yêu đời đến vậy? biết trả lời thế nào đây, cuộc đời vốn rất đẹp, rất đáng yêu thì tại sao ta lại không yêu đời. Chị bảo rằng ta cuối cùng chỉ là một đứa con nít thôi, chà...phải hông vậy? không thèm buồn thì làm con nít có hạnh phúc của con nít, chẳng có gì phải ghen tị với người lớn cả, chẳng phải những người lớn thường ước rằng mình được trở về như thuở còn thơ sao? Vậy ra có nhiều người ghen tị với con nít chứ bộ.
          Hôm nay xem lịch rồi, sắp tới trung thu, hổng biết sao dạo này mình cứ canh lịch hoài vậy ta? hổng lẽ...
          #95
            Bách hoa tiên tử 01.10.2006 21:46:53 (permalink)
            Giờ này ngồi đây, ta đang cảm nhận được thến nào là thật sự đói bụng, không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả nữa. Đói thì đói nhưng...
            Cô bé ngồi lo lắng, không biết gia đình cô bây giờ ra sao, Quãng Nam bây giờ đâu có sự bình yên. Cô bé gọi điện liên tục nhưng không thể nào liên lạc được, cô bé gọi cho ba, gọi cho mẹ, gọi cho em...gọi đến tất cả các số điện thoại quen nhưng không thể liên lạc được. Sài Gòn không có bão nhưng cũng chẳng bình yên.
            Tự nhiên không khí cả nhà cũng trở nên trầm lặng, ít tiếng cười hơn, mặt ai cũng đăm chiêu hơn, tự nhiên thấy ngột ngạt quá chừng.
            #96
              Bách hoa tiên tử 02.10.2006 11:23:51 (permalink)
              Ba mẹ tìm cách liên lạc với cô, nhưng vô vọng, điện thoại là thứ duy nhất để gặp cô bây giờ trở nên vô dụng, chẳng biết bây giờ cô thế nào, cơn bão khũng khiếp quá, sức tàn phá đến kinh hồn. Vũng Tàu cũng mưa dầm dề, cũng gió lạnh, lạnh hơn Sài Gòn rất nhiều, có lẽ mưa cũng lạnh hơn, ta lại không về.
              Gió hôm nay vẫn lạnh, ta lang thang cả buổi sáng, chẳng biết đi đâu nên lại ghé vào thư viện tìm một cuốn sách gì đó để đọc, mỗi lần bước chân vào đây, ta lại cảm thấy thanh thản, trút bỏ hết mọi ưu phiền.
              #97
                Bách hoa tiên tử 02.10.2006 19:13:43 (permalink)
                Chiều lạnh hơn ta tưởng.
                Nhớ nhà kinh khủng, nhưng chẳng có thời gian để về, ta thì rất ngại nếu phải trốn học. Cả buổi chiều tiếng còi xe cấp cứu hú liên tục, tò mò và cũng hơi e sợ.
                Thành phố đã lên đèn, các cửa hàng bánh trung thu mở dọc theo các con đường, không khí thật kỳ lạ, ta cũng đang hồi họp chờ đến đêm trăng rằm, chờ một điều gì đó, một điều kỳ diệu của riêng ta.
                Hôm nay có vài chuyện không vui, ta đã muốn nỗi giận nhưng chợt nhận ra rằng sự việc không đáng chút nào cả, tại so ta phải bực mình. Hì hì, vậy là bỏ qua, việc gì có thể cho qua được thì không nên giữ trong lòng, ta đang muốn sống thật vui nên ta chẳng quan tâm đến lời thiên hạ xầm xì này nọ. Cuộc sống có bao lâu đâu nhỉ? sao phải tự ám ảnh mình bởi những thứ đâu đâu, sống thật vui, làm những việc mình thích, sống để không phỉ hối tiếc gì cả, vậy là hạnh phúc.
                #98
                  Bách hoa tiên tử 03.10.2006 13:17:01 (permalink)
                  Hôm nay ta đã làm 1 việc không tốt chút nào cả, ta đã trốn học đi lang thang, hành động này ta biết là không tốt nhưng không hiểu vì sao ta vẫn cứ làm, có lẽ đôi lúc ta muốn nổi loạn. Hay ta muốn làm 1 điều gì đó hổng giống ai, hoặc ta thật sự muốn dùng 1 ngày không quan tâm đến bất cứ điều gì, lang thang, rủ bỏ hết mọi thứ.
                  Lang thang cũng có những niềm vui riêng, thiên hạ nhìn ta ngộ nghĩnh vì có con bé nào vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, vừa cười toe toet, nói chung ta là kẻ hay cười, mặc cho thiên hạ bảo ta không bình thường, hoặc ngồ ngộ...gì gì đó cũng không sao.
                  Hôm nay Sài Gòn nắng rất đẹp, trời trong xanh, qua rồi những ngày âm u sầu thảm, thời tiết làm ta cảm thấy thoải mái và yêu đời hơn, mọi thứ đều dường như mới mẻ và có gì vui tươi hơn. Chà...hôm nay mọi thứ đều tuyệt vời, mọi người ai cũng dễ thương (bao gồm cả mình nữa).
                  #99
                    Bách hoa tiên tử 03.10.2006 21:33:30 (permalink)
                    Em đầy ngộ nhận như tôi
                    Cũng yêu chí chết cái người mình yêu
                    Cũng tìm những lối phong rêu
                    Để rồi bước trật bước trèo uổng công

                    Mắt thì thăm thẳm mùa đông
                    Trái tim mùa hạ, tấm lòng mùa thu
                    Mùa xuân ở phía sa mù
                    Mà băng tuyết… đến bao giờ cho tan?


                    Gặp em cơ nhỡ cưu mang
                    Em đâu biết đến lỡ làng về sau
                    Em đương lấy sóng làm cầu
                    Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyền


                    Lấy khao khát để làm yên
                    Lấy duyên làm phúc lấy tiền làm khinh
                    Rồi ra em giống chị mình
                    Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui
                    ( Đoàn Thị Lam Luyến)

                    Đọc bài thơ tự dưng thấy thích, thích vì thích, đơn giản vậy thôi. Mà có lúc nào ta lấy cái thất tình làm vui không nhỉ? Mà ta cũng đâu có thất tình, ngớ ngẩn chưa kìa! Có người đã nói rằng chưa có bắt đầu thì làm sao có kết thúc được, ta đã bắt đầu chưa nhỉ mà lại muốn kết thúc, ngốc !
                    Tự nhiên tối nay lại vớ vẫn như thế này, khó hiểu ghê, chắc tại trời mưa, chắc tại ngồi 1 mình không biết làm gì, chắc tại đọc bài thơ ấy, chắc tại...đổ lổi nhiều ghê, nhưng lỗi thì biết tại ai rồi, đáng ghét dễ sợ...
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2006 21:35:34 bởi Bách hoa tiên tử >
                    huyennguyen 04.10.2006 09:49:43 (permalink)
                    hhahahaha...
                    Chớ giả vờ ngốc để mong kiếm được tấm tình quân si dại. Đáo để thiệt!
                    Đã biết tại ai, liệu còn ngốc mãi? Nhóc?
                    Sáng nay ta buồn như chết. Vào tung hê nhóc cho phỉ chí. Có giận thì để mai mốt ta về phương Nam. Bây chừ miền Bắc lá rơi nhiều. Mà nói như lão Phú Quang: '' Lá trút rơi nhiều, đâu chắc tại mùa thu?"
                    ... Hahaha...
                    Bách hoa tiên tử 04.10.2006 11:54:27 (permalink)
                    Biết nói thế nào đây nhỉ?
                    Không lẽ ta thất thường đến thế sao? Trời mưa không vui, trời nắng cũng không vui, vậy thật ra ta muốn gì đây? Ông trời có nhân từ đến đâu chắc cũng không chịu nổi ta.
                    Tối, ghé mua vài cái kẹp tóc, hì...hì sao nhìn cái nào cũng dễ thương cả, hổng lẽ mình mua hết, cả mấy cái đồ buộc tóc nữa, chao ôi! nếu như nhốt ta cả ngày với những thứ dễ thương như vậy có lẽ ta sẽ đồng ý. Dạo này với ta cái gì cũng dễ thương cả.
                    Đứng bên cạnh một gã con trai, gã nhìn mọi thứ rồi bảo rằng sao những đồ gì của con gái cũng đẹp cả, còn của con trai thì xấu hoắc, liếc gã một cái, nhìn gã thấy ngồ ngộ. Cầm 2 cái kẹp tóc ta bảo gã rằng " nếu bạn thích tôi sẽ tặng bạn vài cái, nhưng bạn có can đảm để kẹp nó lên đầu không? ". Gã nhìn ta, lắc đầu, ít ra thì gã cũng biết điều, nếu gã lấy thật thì tiếc lắm, hì...hì. Nhưng mà ai biểu gã ghen tị làm chi, mà gã này cũng khờ, lấy đi rồi đem về tặng cho em gái hoặc bạn gái cũng được.
                    Nhưng dù sao cũng cảm ơn gã vì đã không nhận.
                    Bách hoa tiên tử 04.10.2006 20:49:49 (permalink)
                    " Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân trần.

                    Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.

                    Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".

                    Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

                    - Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

                    - Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.

                    Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:

                    - Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời mình.

                    Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...

                    Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình."
                    ( Hoathuytinh.com)
                    Hiểu tất cả rồi phải không nhỏ?
                    Bách hoa tiên tử 05.10.2006 13:27:42 (permalink)
                    Cảm cúm.
                    Nhìn mọi thứ đều xấu xa, có lẽ bệnh rồi nên đầu óc ta không được tỉnh táo. Hậu quả của việc dầm mưa hàng ngày, chuyện hiển nhiên, ta phải trả giá cho hành động ngốc nghếch của mình.
                    Tối thức đến 1.30, nói tinh tinh với chị, chỉ bảo ước gì được vô tư như ta, ta vô tư thật không? Mà thôi, chị bảo thật thì nó là thật, vô tư thì có gì là xấu đâu. Cười khúc khích, một ngày mới đã đến.
                    Ta bảo sẽ thi tiếp vào một trường đại học nữa, chỉ bảo sao học nhiều vậy, ừ thì ta vốn tham lam mà. Cũng chẳng sao, học thêm vài năm nữa, học tất cả những gì mình thích, vậy thôi.
                    Lắng nghe ai thổi sáo trong đêm khuya, tự dưng muốn hát...
                    langtoi 06.10.2006 21:08:39 (permalink)
                    Văn của BHTT ngày càng "nhão" làm LT đọc xong cũng cảm thấy buồn vui theo cảm xúc của chủ nhân Blog! Viết vậy mới là viết chứ? Những gì xung quanh ta tưởng là bình thường nhưng trong văn này đã thực sự trở nên đầy thơ mộng và chan chứa tình cảm! Thôi LT phá đám vậy thôi! Thông cảm nha BHTT!
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 12 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 177 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9