Viết cho riêng ta
Ho khù khụ như một gã con trai bắt đầu thử hút thuốc,chán làm sao cái khí hậu thất thường của Sài Gòn đến vậy. Sốt nằm lì bì, thấy cuộc đời như một ly nước sôi, muốn uống nhưng sợ bỏng nên thôi.
Bao nhiêu năm rồi nhỉ, đến bây giờ ta mới phát hiện ra rằng Sài Gòn không hợp với ta, mà nói cho chính xác thì ta không hợp với lối sống quay cuồng của cái đất Sài Gòn này, vậy là ra đi nhé, sẽ nhớ nhưng không hối hận.
Có lẽ đến một sớm mai nào đó, thức dậy ta sẽ thảng thốt nhận ra rằng sao ta nhớ tiếng ồn ào của dòng xe cộ tấp nập, thèm đến nao lòng những tiếng rao lúc trầm lúc bổng, nhớ đến tất cả...
Rồi một trưa nắng hanh hao, ta thèm cái cảm giác bực bội, thèm chút khói bụi, thèm tiếng còi xe inh ỏi, thèm cả những khuôn mặt ẩn giấu sao lớp khẩu trang dày, ta nhìn họ chỉ qua đôi mắt lộ ra...vội vã.
Tối, thèm lang thang nhìn thiên hạ hẹn hò, thèm 1 tô hủ tíu nóng hổi, thèm cả những khuôn mặt, những dáng người chưa bao giờ quen, thèm cả cái cách người Sài Gòn chơi ngông, thèm tất cả...
Nhưng thứ ta cần không ở Sài Gòn, ta không thuộc về Sài Gòn, nên ta đi...
Nơi ta đến ta đã biết, sẽ không ồn ào, sẽ chìm vào giấc ngủ sớm hơn, ta sẽ tập cho mình thói quen đi ngủ sơm,ta sẽ thức dậy đón những ánh nắng đầu tiên, bình minh sẽ rạng rỡ như nhựng bông hoa hướng dương. Ta vẫn sẽ giữ cho mình thói quen lang thang, để nhìn thiên hạ sống.
Ta biết những tháng ngày tới sẽ không bình yên, nhưng ta muốn để cuộc đời tôi luyện cho mình thêm cứng cỏi.
Ta đã thỏa hiệp, có lẽ đó là cách giải quyết tốt nhất lúc này, không cần phải quá căng thẳng, không cần phải khổ sở.
Ta có 1 năm với 365 ngày để thực hiệp ước mơ của mình, không cần phải ra đi, không cần phải trốn chạy. Có lẽ với người khác năm có khi chẳng là bao nhưng với ta mỗi một ngày, mỗi một giây phút đều quý giá. Chỉ một năm để khẳng định năng lực của mình, khẳng định rằng ta có thể làm được, ta có thể đặt chân đến đích. Không quá dài, nhưng có lẽ cũng đủ cho ta.
Có thể ta sẽ phải trả giá nhiều, nhưng sẽ không hối hận, không bỏ cuộc, không bao giờ để mất ý chí.
Thế nhé, từ ngày mai, khi bình minh đánh thức ngày mới, ta sẽ có 1 năm mới để sống như ta muốn.
Những ước mơ nhiều khi làm cho con tim ta mù loà nhưng nhiều khi lại làm cho ta có đủ can đảm để bước tiếp trên con đường vươn tới ước mơ! Ta đối nghịch quá chăng? Không! Chắc chắn là không! Khi ta sống trong một xã hội đầy những lo toan và ta muốn bon chen không có gì khác là phải đặt cho mình một mục tiêu để vươn tới. Khi ta chưa thực hiện thì ta không thể biết được đó là một cái đích hay chỉ là ước mơ? Nhưng dù sao đã ước, đẫ mơ ta phải mơ cho đã, nhưng cũng đừng rời xa sự thật quá. Nếu rời xa sự thật thì ta sẽ bị ngã quá đau đó! Biết là còn nhiều gian truân, vất vả nhưng không làm sao ta biết, sao ta có được những gì mình mong ước. Một năm ư có thể là quá ít nhưng có thể cũng là quá nhiều rồi. Ta có thể làm được gì đây và có thể thu được kết quả gì không. Dù sao cứ chờ thời gian trôi qua sẽ có câu trả lờ thích đáng.
Chờ.........!
Mới khoẻ lại.
Lang thang đến trường, vừa đi vừa nhìn đường phố ồn ào, mấy ngày nằm ở nhà quả thật rất dài và rất chán.
Thấy ở hội trường đông người, tò mò đến xem, bao nhiêu là bác sĩ, y tá, sinh viên tập trung đông chật kín lối đi.
Đến căn tin ăn sáng, hôm nay mọi thứ đều đẹp nên ăn gì cũng thấy ngon.
Trở lại con đường cũ, ghé vào chào ông bác sĩ quen, ổng cười hỏi thăm, ta cười trả lời.
Hôm nay trường tổ chức hiến máu nhân đạo, ta lỡ đến rồi thì không thể về không, thì ta nhát gan thật, sợ cây kim lấy máu hơn cả sợ ma, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại là hổng thấy gì hết.
Lần thứ 4, cô y tá " châm chước" lấy ở tay phải, theo ta như vậy mới cân bằng, tay có tay không thì kỳ lắm.
Về đến nhà, mấy cô bé nhìn ta như trên trời rơi xuống, thì ra tụi nó còn nhát gan hơn ta, vậy mà suốt ngày cứ bảo rằng nào là ta tiểu thư hoặc quá tiểu thư...dù sao thì ta cũng can đảm hơn bọn nó, hì...hì...
" Mum" mới đúng là người can đảm nhất, 14 lần " Mum" đi hiến máu, đọc cái phiếu ta không tin vào mắt mình, nhưng đó là sự thật, " Mum" đúng là rất can đảm.
Cả " Mum" và mấy cô bé đều nhìn ta ghen tị, vì mùa trung thu này cả nhà đều "nhường" bánh trung thu cho ta, lý do rất đơn giản, cả nhà sợ lên cân, với ta thì đó là chuyện nhỏ. Mà đúng là ta ăn khá nhiều, " Mum" bảo rằng ít nhất ta cũng lên từ 2-3kg, mấy cô bé thì hồi hộp chờ đợi hậu quả.
Ta đã bảo rằng ta thường ngược lại với thiên hạ, nên ta không những không tăng cân mà còn giảm được 0,5kg sau vụ trung thu, " Mum" và mấy cô bé chắc là rất ghen tị đây.
" Mum" đang lên kế hoạch giảm cân, mấy cô bé cũng vậy, ta cười hì hì, vì không biết phải nói sao, thôi thì giúp đỡ mọi người, viết vài câu khẩu hiệu để cổ vũ tinh thần vậy.
" GIẢM CÂN SOS ", chắc " Mum" và mọi người sẽ hài lòng.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, đẹp đến mức mọi người thức dậy sớm hơn, ngắm mặt trời mọc trên nhựng tòa cao ốc, thì vẫn là mặt trời, nhưng sao thấy hơi lạ, không giống như ngày trước chút nào.
Ta dậy sớm, ngồi bên cửa sổ ngắm nắng, ánh sáng, con người. Thì cũng có gì là đâu nhỉ? như mọi hôm thôi, nắng thì cũng vàng, Sài Gòn bao giờ cũng đầy ánh sáng, con người vẫn vội vã như mọi hôm, không có đủ thời gian để quay lại nhìn con ngố đang ngồi trên ban công, đếm từng chiếc xe qua lại, đếm rồi quên, rồi đếm tiếp, rồi lại quên...mà quan tâm nhiều quá làm gì, đếm chỉ để có việc để làm.
Một buổi sáng đẹp trời tại sao ta lại làm một việc vô ích đến thế này nhỉ, xem một bộ phim hay có vẻ tốt hơn.
1 giờ sáng.
Chị ngồi thao thức, đèn sáng, cả nhà không ngủ.
Thì ra cái nghiệp cầm ca nó bạc bẽo vậy đó, đôi vai chị gầy guộc run rẫy, chị bắt đầu bằng giọng nghẹn ngào, yên lặng nhưng sao có gì đó xao động lắm, như mặt nước đã bắt đầu dậy sóng.
Cái nghiệp cầm ca không nuôi nổi thân chị, ta luôn bảo rằng đó là cái nghiệp, nên chị phải mang, có lẽ cho đến cuối đường đời.
Ta không nói gì, có lẽ ta chẳng biết phải nói gì, khi đến ngay bản thân mình ta còn hoài nghi. Chị định rời bỏ, tìm cho mình cuộc sống mới, nhưng liệu có tốt đẹp hơn bây giờ chăng? Chị bảo rằng chị không sắc, không duyên, không được học hành nhiều, không may mắn, không có gì để bám víu, để hi vọng. Vậy là ra một cuộc đời?
Chị chỉ có tiếng ca cất lên mỗi đêm, những bài vọng cổ buồn buồn da diết cho nhiều số phận, có bao giờ chị hát về số phận mình chưa?
"Mum" bảo rằng chị nên suy nghĩ lại, rằng cuộc đời chị còn dài lắm, không nên buông xuôi, rằng cuối cùng chị vẫn thích hợp với việc mỗi đêm cất tiếng ca buồn buồn ấy...Phải không?
Một con người không thể ôm mãi một mình nổi khổ, đêm nay có lẽ cả nhà lại mất ngủ phải không? Mỗi người một cách giúp chị tìm lại niềm tin vào cuộc sống, khi xung quanh còn bạn bè thì không có gì là tuyệt vọng cả.
Ngày mai hi vọng chị sẽ hát...
nhỏ oi ! dạo này em có còn viết nữa không
Thứ 2.
Chạy lòng vòng làm vài giấy tờ, chiều ghé quán cà phê với chị và nhỏ bạn, ba chị em ngồi tâm sự, thì cũng là chuyện học hành, công việc, chuyện người yêu. Có lẽ đầu năm sau chị sẽ cưới, mừng cho chị, ba chị em ngồi nhìn nhau cười, ba mươi tuổi rồi còn gì, cũng đến lúc chị xây dựng cho mình một gia đình của riêng chị.
Năm sau thôi, ta có thể lấy nổi thêm 1 bằng đại học nữa không nhỉ? Nhưng học tiếp đó là điều chắc chắn, học cho thõa mãn sự tò mò của mình, ta chưa biết mình sẽ dừng lại ở đâu, nhưng có lẽ sẽ vẫn tiếp tục, cho đến lúc ta chán cảnh sống cô độc, vậy thôi.
Một kế hoạch dài lâu cho cuộc đời ta được vạch ra, có vẻ tốt hơn những gì ta tưởng. Mục tiêu khá nặng, nhưng ta đã thề rằng không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ được đầu hàng. Có người bảo với ta rằng sống là để chiến đấu, thì ta chiến đấu đến cùng vậy, dù sao thì ta vẫn là kẻ háo thắng, nên không muốn ngã giữa chừng, thử đi đến tận cùng của cuộc chiến xem, có khi ta lại tìm cho mình được một điều gì đó mới mẻ, cuộc sống luôn vận động không ngừng, nên hiện tại ta chưa muốn dừng lại, thử quay cuồng với người đời xem sao.
Vậy là tiếp tục nhé...
Một ngày bận rộn.
Các chị bảo mình khờ, tự nhiên chuốc khổ vào thân, sao không ở nhà, lại bon chen với thiên hạ làm chi. Biết nói thế nào đây nhỉ? ừ, thì ta thích vậy đó, có nếm khổ mới hiểu hết ý nghĩa của hạnh phúc.
Thời gian tới là những ngày bận rộn, như vậy cũng tốt, sẽ không còn có thời gian để nghĩ ngợi lung tung nữa. Sẽ vượt qua được thôi, ta tự nhủ với mình hàng ngày câu nói ấy, ta có thể làm được.
Có nhiều niềm vui nho nhỏ xuất hiện, có lẽ sau những cơn mưa dầm dề, mặt trời sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Có nhiều điều mới mẻ trải ra trước mắt, có nhiều sự chọn lựa cho cuộc đời mình.
Ta còn cả một tương lai rất dài phía trước nhỏ à, cố lên nhé.
Ngày mai sẽ có nắng, hãy tin như vậy...
Có lẽ trời đang thử thách ta.
Không biết phải nói thế nào, một tuần dài, rất dài và mệt mỏi. Sài Gòn ngột ngạt quá, mà cũng có lẽ tại ta không vui nên thấy vậy. Ừ, thì " người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".
Có một điềm báo trước, nhưng có lẽ ta vô tâm không để ý đến, thời gian trôi qua vùn vụt, ta thật sự đã quên mất thời gian rồi, bây giờ nhớ ra thì...ừ thì thực tế là vậy đó, buồn, nhưng không bao giờ tuyệt vọng.
Chị bảo rằng ta chỉ có một thứ duy nhất: là thời gian, tải sản duy nhất của ta, nhưng ta không nắm bắt nổi, đã có một khoảng thời gian rất dài ta đánh mất khái niệm này. Rồi thì sao nhỉ? Thì lúc nhớ, lúc quên, không biết nhớ tốt hơn hay quên sẽ tốt hơn, chỉ biết rằng ta sắp điên, lúc cần quên ta lại nhớ rất rõ, còn lúc phải nhớ thì ta chẳng tìm được gì.
Tất cả đều đã xa ta, nhìn lại ta chẳng còn gì, bàn tay vẫn mười ngón, nhưng dường như gầy guộc hơn, ừ thì bàn tay của số mệnh, không tin bao giờ nhưng cứ bảo vậy để tự an ủi.
Ngốc!, thì đã sao nhỉ? ừ, thì chẳng sao cả, thiên hạ vẫn đi về hàng ngày, có ai thèm quan tâm kẻ đi trên đường kia ngốc hay khôn. Người ta cho ta ngốc, thì cứ ngốc vậy, làm kẻ bị lừa đôi lúc là một thú vui. Nhưng ta lại không đóng trọn vai, sao lại lý trí làm gì, người ta bảo mình ngốc thì phải ngốc, phải ngốc cho thật giống, nghe chưa?
Người ta bảo rằng khi tin một ai thì chỉ nên tin 50% thôi, để khi bị lừa còn có 50% còn lại mà tiếp tục sống, còn ta thì...100%, biết là khó nhưng không thể nào thay đổi được. Ta thử thách lòng tin của mình, đem bản thân mình ra đùa với thiên hạ, thì đã sao nhỉ? Vẫn sống nhăn răng đó thôi.
Đôi lúc như thế này cũng tốt, chẳng có gì tức là chẳng còn phải sợ mất gì, thì cứ trơ ra với thiên hạ, không phải lo âu hàng ngày, không phải thấp thỏm vì sợ hãi. Ngày mai này, ta vẫn cơm 3 buổi đó thôi, vẫn cười tươi, vẫn lang thang phố, phớt lờ mọi người.
Nhiều chuyện đã xảy ra, nhanh và nhiều, ta không gánh nổi, không thể đặt xuống nên vẫn cứ gồng mình trơ như gỗ đá.
Không khóc, ta đã hứa và đã giữ lời, nhưng thấy nghèn nghẹn trong lòng ngực. Thì có sao đâu, vui cũng cười, buồn cũng cứ cười, vì chẳng biết khóc để làm gì.
Hôm nay ta lang thang một ngày dài, trơ trọi, đi giữa thiên hạ nhưng không thấy chút ấm áp. Nắng gay gắt, không nón mũ, cứ lang thang, nắng cháy tóc, cháy da, vẫn lang thang, vì không biết mai này có còn được lang thang nữa không,hay là...
Không thể nói trước được điều gì, ta cũng không muốn ngồi đoán già đoán non.
Mệt mỏi rã rời, tìm cho mình một góc nhỏ thôi, ngồi nhìn lại mình, để động viên mình, để tìm tiếp cho mình những lí do để tiếp tục, cho dù rất trẻ con, rất ngớ ngẩn.
Không thể dừng lại nên cứ thế mà viết, bây giờ ta cũng đánh mất thêm một người bạn nữa rồi, cười ha ha, nhưng đau lắm, rất đau, vì chẳng hiểu vì sao. Không thể tìm được một lí do để trả lời cho chính mình, cẩu hỏi đó cứ hiện lên hàng ngày, hàng giờ.
Có nhiều thứ phải lo nghĩ quá, có nhiều việc phải đối diện, không thể trốn tránh, không thể phớt lờ, có đôi khi dại dột, ta tự ước rằng phải chi ngày mai ta không còn trí nhớ. Biết là hèn nhát, biết là kết quả đôi khi không hề tốt nhưng vẫn muốn thử, muốn được quên.
Tự biết rằng không có gì là tuyệt đối, nhưng sao...ta vẫn tự dối lòng mình
Tạm biệt Sài Gòn.
Những năm tháng đã qua chồng chất kỷ niệm, vui có, buồn có, có cả nụ cười và nước mắt. Ta tìm thấy ở đây những người bạn, chia sẽ cùng ta cuộc sống, ta tìm thấy niềm vui, ta tìm thấy nhiều câu trả lời cho cuộc đòi mình. Cảm ơn nhé !
Có thể sẽ rất lâu, hoặc sẽ không bao giờ ta trở lại, sẽ rất nhớ.
"Đôi khi, ta lạc giữa cuộc đời..."
Không biết từ lúc nào ta tin vào dị đoan? ta vốn là đứa chưa bao giờ tin vào điều kỳ diệu, chưa bao giờ tin vào bất cứ đấng siêu nhiên nào, sao bây giờ muốn tin, phải chăng ta đang thay đổi?
Vũng Tàu những ngày nắng cháy da, nắng gay gắt như bà mẹ chồng khó tính đang hạch sách con dâu. Nắng đến phát ghét, không biết giờ Sài Gòn có nắng như vậy không?. Nằm ở nhà suốt, không muốn bước chân ra đường, mặc cho nắng vàng, cát trắng, biển xanh vẫy gọi. Thì ngàn năm biển vẫn nằm yên đó thôi, có lẽ vì cứ chũ quan nên ta không vội vã.
Tháng 11, thời tiết kỳ lạ, ban ngày nắng cháy da cháy thịt, khuya lạnh run người. Chẳng hiểu sao cây cỏ nhà ta cũng thất thường: cây mai nở một loạt vàng tươi, khoe màu với nắng, gió, vậy là tết nay nhà mình không còn hoa mai, hoa hồng vẫn rộ quanh năm, chẳng cần biết mưa hay nắng, hoa cúc lặng lẽ khoe sắc ở một góc nhỏ khiêm tốn, hai chậu sứ vẫn khoe màu hồng kiêu sa, còn ta, người làm vườn khốn khổ, hàng ngày phải chăm sóc các quý cô, mà các quý cô thì thường đỏng đảnh khó tính.
Tự nhiên ta chẳng còn điều gì để lo nghĩ nữa, chẳng còn phải sân si với người, với đời nữa. Đôi khi, lạc giữa cuộc đời cũng tốt, lạc để tìm thêm một lối đi mới, biết đâu lại hay...
Nhớ một chút...
Những ngày dài thật dài...
Đôi khi nằm nghe tiếng cuộc đời xôn xao, tự dưng muốn bật dậy đi tiếp, nhưng một nữa lại muốn ngủ yên, có lẽ ta muốn dừng lại thật rồi.
Những ngày qua có quá nhiều điều khó nghĩ, ta chưa tìm ra câu trả lời, mà hình như có hay không câu trả lời ấy đã không còn quan trong nữa rồi, vì cuối cùng ta đã bỏ qua hết, không còn quan tâm đến nữa rồi.
Lời hứa ấy ta sẽ giữ, cho dù thiên hạ nhớ hay quên cũng được. Hôm nay là một ngày không vui, ta chẳng ăn uống được gì, mà hình như ta chẳng muốn ăn gì cả, nằm cầm cuốn sách tự dưng nhớ nhiều người. Cả một ngày dài không mở miệng nói năng, cảm giác của một người câm là thế này sao? Thật sự ta muốn trở thành người như vậy sao?
Sông không ngừng trôi, cuộc đời lướt qua đời ta hay chính ta đang lướt qua cuộc đời này, không buồn, không vui, chỉ thấy cô đơn đến lạ, từ hôm nay rồi ta cũng chỉ còn lại một mình, cô đơn ngay trong chíng nơi ta lớn lên, cảm giác như ngày xưa, khi lần đầu tiên ta biết thế nào là chỉ có một mình.
Đêm nào cũng trằn trọc đến khuya, ta chẳng hiểu nỗi mình đang suy nghĩ điều gì nữa, đôi lúc cười, đôi lúc chau mày ủ rũ, hình như ta đang tìm lại cảm xúc của chính mình, tìm lại chính mình, là người có thể bộc lộ cảm xúc của mình, không phải như bây giờ, không biết cười, không biết khóc.
Có người nói với ta rằng sống đã rất khó, sống thật với chính mình càng khó khăn hơn, nhưng cái đích cuối cùng của cuộc sống là khi ta vui, ta cười, khi ta buồn thì khóc, chứ không phải cố giấu cảm xúc của chính mình. Càng nói càng thấy khó hiểu, không phải vì ta không hiểu mà thật lòng không muốn hiểu chút nào cả.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: