Tình người...
Huyền Băng 20.02.2006 20:01:38 (permalink)
Bài học về đức nhân ái .

Thời đó trường tôi bên ngòai thì có lao công làm vệ sinh, nhưng trong lớp thì học sinh phải chia nhau trực lớp. Mỗi bàn trực một ngày, khi reng chuông, tất cả các học sinh ra khỏi lớp và bàn trực nhật ở lại quét dọn về sau. Hôm đó vừa reng chuông xong, một bạn cùng lớp thò tay vào học bàn lùa một đống vỏ đậu phọng xuống đất. Lúc đó Linh mục dạy chúng tôi môn tóan chưa ra khỏi lớp, thế là ông kêu bạn ấy lên bắt sè tay ra khẻ cho mấy roi đau điếng. Bạn ấy bảo rằng trước sau vì lớp trực nhật cũng quét nhà nên bạn ấy lùa xuống cho các bạn quét. – Ngài ấy bảo, hành vi này là thiếu đức nhân ái. Không phải cứ thấy người khác quét rác là lại tóe thêm rác xuống cho người ta cho người ta quét cực thêm một chút, thay vì bỏ rác vào một cái túi đem bỏ vào thùng. Những chuyện tuy đơn giản, nhưng nếu không được dạy dỗ thì nó hình thành một nhân cách xấu. . .

Có một lần, tôi đi đường ngang một cái cống, một đứa bé cầm một hợp cơm ăn đứng bên cạnh là cha hay chú gì đó. . . sau khi ăn xong, đứa bé cầm hợp đựng cơm nhét xuống cống, người thân đứng cạnh nó thản nhiên coi như đó là một hành vi hợp lý nhưng tôi thì rất bức xúc, tôi liên tưởng đến hình ảnh những người công nhân móc cống mà tôi đã từng chứng kiến. Chúng ta, trong công việc nhà thỉnh thỏang phải dùng tay bóc một cái gì đó hơi dơ bẩn một chút ai cũng gơm gớm nhón tay, thậm chí có người cũng không muốn bóc. Thế nhưng cái cống với bao nhiêu chất thảy dơ bẩn chảy vào đó, và vì những hành vi thiếu ý thức như thế, làm cống bị nghẹt, một con người như tất cả mọi con người, phải chui xuống với chiếc lưng trần, với chiếc quần cụt, để múc từng xô rác. Họ đứng đó, hít thở không khí hôi thối đó, khi không còn chịu đựng được, họ đi lên và người bạn của họ lại xuống thay. Có ai nghĩ được sự hôi thối mà người ấy phải chịu đựng khi chui vào ống cống đó không? Khi múc xong cống, người công nhân ấy đi lên đầu cổ đầy những bùn xình của cống. Với những chiếc xe đạp cọc cạch, họ làm gì có đủ thời giờ để quay về những xóm hẽm heo hút nơi họ ở, để tắm rửa nghỉ ngơi; họ rửa ráy quấy quá đâu đó để ăn trưa, buổi cơm với mùi bùn xình còn lẩn quất đâu đó? Tôi nghĩ, nếu không có những cái ba vớ vất bừa xuống đó, công việc của họ chắc đở phần vất vã hơn.

Tôi mong ước nền giáo dục có những buổi giảng dạy thực tế hơn về văn minh đô thị, về lòng ái mà con người cần phải có từ những đứa trẻ mới đến trường cũng như những học sinh lớn, để khi chúng sống trong xã hội sẽ không bao giờ thực hiện những hành vi như thế.

Tôi lại nghĩ đến một đọan phim trong đài truyền hình, có tính cách cảnh báo như : cứu cứu, vì rác ảnh hưởng đến con em.Tôi thấy còn mơ màng quá, chưa đi sâu vào nhân bản. Một thóang suy nghĩ, tôi ước gì mình là một phóng viên của đài truyền hình tôi sẽ đi quay một phóng sự về những cảnh như thế này, cảnh những người vứt rác bừa bãi khắp nơi nhất là vào cống, rồi tôi sẽ quay cảnh một đội vệ sinh đi hốt cống. Tôi sẽ phỏng vấn coi tại sao họ phải hốt, một điều ai cũng biết nhưng lại chưa được nói một cách quảng bá trên đài. Tôi sẽ phỏng vấn những công nhân cảm giác của họ khi xuống cống, những bệnh nghề nghiệp mà họ phải chịu trong quá trình làm sạch đô thị. Đồng thời, phỏng vấn những người đi đường, những trẻ em quanh đó hỏi xem có ai muốn xuống dưới cống đó không dù cho một món tiền tương đương với một ngày công. Và tôi nghĩ với những đọan phóng sự như thế này thường xuyên chiếu trên màn ảnh nhỏ, sẽ đánh thức lòng nhân ái của con người đang bị ngủ quên . . .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2006 16:03:53 bởi Huyền Băng >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9