Thái Uyên mơ hồ nhìn Hải Đăng nhưng chỉ để so sánh và nghĩ về 1 người không có mặt. Hải Đăng lạI ngộ nhận mà hân hoan vớI riêng anh
Mưa đã lớn hơn kèm cả tiếng ầm ì báo hiệu 1 sụ dai dẳng. Thái Uyên sực nhớ tình trạng vắng lặng nãy giờ, cô chép miệng :
- Hôm nay nhà vắng vẻ quá, em không thấy dì Bảy
- Nhà dì Bảy hôm nay có giỗ nên mẹ anh cho dì nghĩ 1 ngày
- Ồ vậy à?
– Cô lơ đãng
- Thái Uyên
– Hải Đăng hắng giọng
– Có gì mà thừ người ra thế?
Thái Uyên sực tỉnh, cô lắc đầu :
- Dạ không có gì
Liếc nhìn ra khoảng sân mưa bụI giăng đầy, cô thở ra:
- Mưa lớn quá
- Ừ, lớn thật
Không gian hơi vắng lặng làm Thái Uyên cảm thấy ngạI, Hải Đăng vẫn nói chuyện huyên thuyên về việc làm của mình . Cô không tị hiềm anh lắm nhưng phải mà có thêm người thứ 3 vẫn tốt hơn. Cô nhìn đồng hồ, đợI anh vừa dứt 1 mẩu chuyện , cô hắng giọng đứng lên:
- Mưa lớn quá. Chuyện đi xem Triển lãm thì chắc không được rồi , thôi chắc em về trước , Kim Chi về anh nói vớI nó là em có tớI nhé
Hải Đăng ngạc nhiên giữ tay cô lạI:
- Sao vậy Thái Uyên ? Không có Kim Chi là em đòi về à? Nói chuyện vớI anh không được sao ?
Rụt tay về, cô cười nói :
- Em thấy … chắc không tiện lắm. Thôi để em về trước
- Nhưng mưa lớn lắm mà
- Anh Đăng cho em mượn cái áo mưa là được rồi
Hải Đăng lườm cô:
- Không cho em mượn. Sao không ngồI chơi nói chuyện vớI anh cho đỡ buồn. Em mà về rồi anh một mình ở nhà buồn chết đi được
Giống đàn bà con gái nhõng nhẻo bồ ghê, Thái Uyên cười thầm. Hôm nay anh Đăng lạ thật
- Sao Thái Uyên ? Ở lạI nhé. Anh sẽ đem sô cô la ra ăn, hình như trong tủ lạnh còn có trái cây nữa. Táo hay lê gì đó
Thái Uyên cười :
- Anh làm như dụ con nít vậy . Đem cả đồ ăn ra quảng cáo. Em về đây , không ăn đâu
- Thái Uyên !
Cô cười , vẫn giữ ý định:
- Em phải về thật đó. Anh Đăng cho em mượn áo mưa đi
Kèo nài Thái Uyên không được , Hải Đăng đành vào lầy ra chiếc áo mưa. Không đưa cô vộI, anh nhăn nhó lần cuốI:
- Vậy là anh lạI trấn thủ nhà, chán lắm Thái Uyên ơi
Thái Uyên tủm tỉm:
- Anh mở T.V. lên là được rồi chứ gì
Hải Đăng than thở ai oán:
- Nhưng hiếm khi mớI có dịp gặp riêng em, giờ mớI nói chuyện có mấy câu, em đã bỏ về, bất công ghê quá.
Thái Uyên thật hỡI ơi vớI ông anh Kim Chi . Lần đầu tiên anh nói chuyện kiểu bắt đền quái chiêu như vầy. Thấy cô cười bộ anh tưởng là màn hay chắc? Rõ ràng là anh hơn cô có đến 5,6 tuổI mà, chẳng lẽ còn tưởng nhớ thờI thơ ấu sao ?
Hải Đăng thầm quan sát nét mặt lặng thinh lạt lẽo của cô rồi chợt đổI chiêu khác . Lấy giọng vui vẻ anh nói :
- À, để em về cũng được , nhưng anh sẽ lấy xe đưa em về. HồI nãy hình như em không có đi xe
Thái Uyên lắc đầu :
- Không cần đâu anh Đăng . Đây về nhà em gần lắm mà. Em đi đường tắt vào hẻm nhanh hơn. Anh đưa em về vừa mật công lạI vừa dễ ướt người
- Anh không sợ ướt, ướt chút có sao đâu
- Mưa lớn như vầy mà ướt chút không sao à? Vả lạI nhà anh cũng đâu có ai coi, anh đưa áo mưa em mượn về được rồi
Hải Đăng lắc đầu phật ý:
- Thái Uyên cứng đầu thật. NgồI chơi cũng không được mà đưa về cũng không được
Mưa vẫn không ngớt bên ngoài. Chiếc áo mưa cô cần vẫn còn nằm trong tay Hải Đăng . Anh có vẻ không muốn đưa cho cô. Thái Uyên bắt đầu cảm thấy phiền vớI chính mình . Ông anh Ba của Kim Chi dai thật, nãy giờ vẫn chưa chịu để cô đi về cho
Cô chép miệng doạ:
- Anh Đăng không cho em mượn áo thì em về mình không vậy
- Hơ … khoan, khoan đã Thái Uyên
– Hải Đăng vộI giữ lấy tay cô
Một tia sáng chợt lóe lên làm Hải Đăng muốn phiêu lưu thử, anh cười tự tin:
- Áo mưa thì tất nhiên em muốn , anh sẽ tặng luôn cho em, nhưng anh quả thật đang buồn nẫu ruột đây , em có gì tặng lạI anh đi, rồi anh sẽ đưa áo mưa cho
Rụt tay lạI, Thái Uyên tròn mắt:
- Có cái áo mưa mà anh cũng đòi tặng quà? Em có quà gì tặng anh đâu ?
- Sao lạI không có. Có sẵn mà
Hơi ngạc nhiên , Thái Uyên cười :
- Gì mà có sẵn?
Hải Đăng ngắm nụ cười của cô thích thú, anh tiến lên sát vào cô:
- Không biết à? Anh gợI ý nhé. Tặng anh … một nụ hôn chẳng hạn
Thái Uyên giật mình vộI lùi lạI nhưng chân vướng phải bộ salon. Đẩy người anh ra cô nghiêm mặt:
- Anh Đăng đùa dai rồi
Hải Đăng nheo mắt:
- Anh không đùa. Kim Chi nói hình như em chưa có người yêu, vậy em làm bạn gái anh đi. Em cũng biết anh thích em mà, phải không ?
Tay bị anh năm lấy chặt cứng, Thái Uyên hoang mang và bực tức. Hải Đăng giỡn vừa dai vừa khó coi quá, bộ anh không sợ cô mét Kim Chi hay sao
- Anh Đăng làm ơn buông Uyên ra
- Không buông cho đến khi nào nhận tặng phẩm của em mớI thôi.
– Hải Đăng cười đáp
Cô quẫy người thoát ra nhưng không được , cô kêu lên bực bộI và có chút lo lắng. Trong ánh mắt anh , cô chỉ đọc thấy sự háo hức và đắc ý, không hề có chút gì là lãng mạn hay nồng nàn
Không , cô không thích như vầy , không thích bị kềm lạI 1 cách cơ hộI, không thích bị đốI diện quá sát vớI 1 gương mặt bảnh trai như 1 con bướm sặc sỡ . Cô không muốn
Như phát hiện điều gì ở vẻ mặt cô, Hải Đăng hơi nhíu mày bất bình;
- Em lo sợ à? Em lo sợ gì chứ? Anh đâu có làm hạI em. Anh chỉ thích em, anh đàng hoàng mà. Em không tin anh à?
- Uyên tin anh Đăng nếu anh bỏ tay em ra
– Ngưng vùng vẫy, cô đáp một cách lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút gì như xem thường
Hải Đăng phân vân. Anh muốn có lạI sự tôn trọng của cô, muốn cô đừng tức giận và sợ hãi anh như vậy . Nhưng anh lạI tiếc cái giây phút này, giây phút mà anh chỉ có 1 mình vớI cô, trong ngôi nhà của anh
- Anh Đăng mau buông Uyên ra, tư tế này không hay chút nào. Đừng bức bách em kiểu này, em sẽ nói vớI Kim Chi đó
Câu nói của cô chợt làm anh có ngay quyết định , anh vuốt mà cô và cười nhẹ nhàng :
- Em thật là 1 cô gái cứng rắn và bướng bỉnh. Muốn anh thả em ra cũng được , nhưng ít nhất em phải thưởng đờ mi cho anh đã, để anh có dịp chứng tỏ cho em thấy tình yêu không cần phải lo sợ và đề phòng như vậy
Nghiêng đầu né bàn tay của anh, cô buột miệng hỏi :
- Anh nói gì vậy ?
Ánh mắt sẫm màu hơn, Hải Đăng thầm thì:
- Còn muốn anh nói lạI nữa sao ? Cho anh mượn môi em vài phút nhé
LờI chưa thoát ra hết, anh đã cướp lấy môi cô. Thái Uyên kêu lên hoảng hốt. Giờ đây cô đã biết sợ, nhưng tiếng kêu đã bị anh trấn áp bằng 1 sự tự tin đầy bạo lực. Cô sững người . Khi sực tỉnh, cô cố vùng thoát ra khỏI cánh tay gọng kềm và bờ môi háo hức của anh
CuốI cùng, cô té ngửa trên ghế nệm sau lưng kéo luôn Hải Đăng ngã ụp lên người mình . Càng hoảng hốt, cô càng dẫy dụa và cuối cùng tống được 1 đạp làm anh té lăn xuống đất
Lưng rớt mạnh xuống nền nhà đau điếng, Hải Đăng nhăn mặt kêu lên. Chụp lấy cơ hộI, Thái Uyên vụt tung cửa chạy ra khỏI nhà không cần nghe tiếng gọI theo của Hải Đăng rền rỉ lẫn kêu vớI phía sau
Mưa vẫn như trút nước nhưng Thái Uyên không biết . Cô tuôn chạy như điên cuồng mặc cho gió rít bên tai, mặc cho nước mưa tuôn chảy và hoà tan vớI những giọt nước mắt của cô. Cô nhắm mắt mũi chạy bừa ra con đường vắng. Đến 1 ngã rẽ, cô suýt tông phải 1 chiếc mô tô cũ kỹ mà người ngồI trên xe trợn tròn mắt nhìn sững cô khi thắng gấp
Nước mắt giàn giụa, cô mặc cho mưa tuôn, mặc cho sấm giật, chỉ biết chạy và khóc lớn tiếng
Khốn kiếp thật ! Hải Đăng sao lạI đối xử với cô như vậy ? Anh ta xem cô là món đố chơi hay sao ? Chà tay thật mạnh lên má lên môi một cách gớm ghiếc, cô vừa khóc vừa tự trách mình
Là lỗI của cô thôi. Nhà Kim Chi vắng lặng, tại sao cô không quay về? TrờI có mưa, nhưng nước mưa đâu áp chế được cô? Ở nhà có chuyện buồn , nhưng chuyện buồn đâu làm cô tức tốI và cảm thấy bị ức hiếp như thế này . Nếu không vùng thoát được , Hải Đăng còn dám làm gì cô nữa?
Có tiếng xe lướt qua và tiếng thắng xe sát bên cô. Một cánh tay vươn ra vừa chạm vào người cô, cô đã hét lên hoảng loạn
- chuyện gì vậy ? Sao lạI chạy ngoài mưa?
Giọng nói vừa trầm vừa gọn của người ấy làm cô khựng lại. Cô ngẩn lên ngơ ngác. Việt lột chiếc nón áo mưa để cô yên tâm hơn khi nhìn thấy anh . anh hỏi lớn :
- Em chạy đi đâu vậy ? Có chuyện gì?
Cô đờ người đứng im , nước mắt càng rơi 1 cách tức tưởi. Việt cau mày nhìn quanh. Anh kéo cô lên yên sau vớI câu nói trấn an:
- Lên xe đi. TrờI mưa lớn lắm
Thái Uyên hầu như không ý thức được là mình làm thế nào mà ngồI lên yên xe của anh . Việt trúm thân sau của chiếc áo mưa đang mặc lên người cô, rồi anh cho xe chạy đi
Sau lưng anh, cô vẫn dúi vào lưng anh mà khóc. Mưa càng lớn càng mịt mù hơn vớI gió gào rít và sấm chớp ầm ì. Việt phân vân rồi quyết định không đưa cô về nhà. Anh tấp xe vào 1 mái che bên đường
Đỡ cô xuống , anh dựng xe rồi quay qua đốI diện:
- Có chuyện gì à?
Cơn lạnh đang thấm vào da thịt làm cô tỉnh người . Cô thu người và quay mặt nhìn hướng khác, nước mắt vẫn trào ra. Anh sốt ruột:
- Sao không nói ?
- Anh đừng hỏi
– Thái Uyên ngắt lời. Giọng cô nghèn nghẹn
Dáng vẻ của cô làm Việt thấy không ổn, anh quay người cô lạI:
- Em … sao vậy ? Có chuyện gì?
Quẹt nước mắt, cô hét lên:
- Đã nói anh đừng hỏi rồi mà
Việt nhíu mày, anh nhìn thẳng vào mắt cô:
- Tôi biết là em đã gặp phải chuyện gì , 1 chuyện làm em hốt hoảng
Giọng anh chợt dịu lạI:
- Đừng sợ, Thái Uyên , em hãy nói cho tôi nghe, em đã gặp phải chuyện gì? Có người hiếp đáp em sao ? Hãy nói đi, tôi sẽ bênh vực em
Thái Uyên lắc đầu , môi cô mím chặt:
- Không , không cần anh bênh vực, không có chuyện gì hết. Mặc kệ tôi
- Tôi biết là có mà, sao em lạI cô giấu
Thái Uyên quay ngoắc lạI sừng sộ:
- Anh cần biết chuyện của tôi để làm gì. Để tôi yên
Việt cau mày đều giọng :
- Tôi có thể không là gì đối với em nhưng chúng ta … cũng là bạn bè. Nếu em có bất cứ chuyện gì, tôi cũng nhất định can thiệp mà giúp đỡ em
LờI nói của anh đơn giản, nhưng có ẩn chứa chút tình cảm nào không ? Cô ngẩn lên chua chát:
- Anh nói vì … tình bạn, anh có thể gíup tôi ư?
- Bất cứ điều gì.
– Việt khằng định
Nhìn thẳng vào anh , Thái Uyên chợt muốn mình không còn là mình nữa , dù chỉ 1 giây thôi. Cô run giọng :
- Vậy … nếu muốn giúp tôi, anh hãy hôn tôi đi.
Việt sững sờ. Thái Uyên thấy tim mình như thắt lạI, cô cúI mặt tủI thân:
- Không làm được chứ gì?
Khẽ khàng nâng gương mặt cô lên, Việt nhìn trân trân gương mặt đẫm ướt vì nước mưa, đôi mắt đẫm ướt vì lệ ấm của cô, rồi thật nhẹ nhàng nâng niu, anh cúi xuống bờ môi run rẩy, hoang mang của cô.
Thái Uyên khép đôi mi lạI, cảm nhận môi anh vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng, như xoá sạch dấu vết cưỡng đoạt vừa rồi
Nụ hôn êm ái, ngọt ngào, Việt phải cố ngăn cơn si mê dâng trào để gượng nhẹ hơn vớI cô gái mà anh vẫn hằng dõi theo mỗI bước đi của cô
Quần áo Thái Uyên ướt sũng làm ướt cả anh . Anh ôm cô trong vòng tay mình như để ấp ủ, sưởI ấm cô bằng con tim nóng bỏng đang reo vui của mình
- Uyên ơi !
– Giọng anh thoảng nhẹ, da diết quá
Môi đã rờI cô, nhưng cô vẫn chưa muốn mở mắt ra. Tai cô nghe giọng anh nhưng cô cứ tưởng tiếng gió đêm
- Trước đây chưa bao giờ anh gọI tên em.
– Cô thầm thì
Câu nói của cô làm anh ngẩn người . Anh nhìn xuống gương mặt đẫm ướt của cô. Ánh mắt cô dịu dàng quá làm anh không ngăn nổI lòng mình lạI lướt nhẹ môi mình khắp gương mặt mịn màng và lạI dừng nơi bờ môi cô.
VớI nụ hôn thứ 2 vừa yêu chiều vừa say sưa, anh cảm thấy thân cô run lên trong vòng tay mình , hạnh phúc ngọt ngào ùa về bất chọt làm anh choáng ngợp đến không biết có phải là cơn mơ
- Uyên , Uyên ơi !
Ghì siết cô trong vòng tay, anh lạI gọI tên cô một cách vô thức. Tay anh miết lên vòng lưng cô. Thật lạ là Thái Uyên không cảm thấy đau, cô chỉ muốn được anh ôm ghì , muốn anh đừng rờI môi cô , muốn anh cứ ngân mãi tên cô mình cách nồng nàn êm ái như vậy
Cơn cuồng si rồi cũng được nén lạI, Việt nâng gương mặt cô và nhìn thật kỹ. Ánh mắt anh nồng nàn quá. Giờ đây anh mớI thật là anh . Chỉ nhìn vào mắt anh thôi, Thái Uyên có thể hiểu điều anh chưa hề bộc lộ. Anh cũng yêu cô như cô đã khổ sở vớI hình bóng anh vậy
- Sao anh không hề nói gì vớI em?
– Cô thầm thì hỏi
Để đầu cô dựa vào ngực mình , Việt cười ngượng nghịu:
- TạI anh … dở hơi
- Là sao ?
Việt ngập ngừng:
- Anh quen biết em là từ Hải Đăng và Kim Chi . Hải Đăng thì tỏ ý muốn theo đuổI em ngay. Anh cũng … chú ý đến em , nhưng anh lạI ngỡ mình không thích hợp vớI em
Thái Uyên thấy anh dùng chữ “chú ý” nghe không xuôi tai chút nào. Nhưng hiểu là anh không quen diễn tả tâm trạng của mình , cô cũng không bắt lỗI
Việt vụng về giải thích :
- Anh biết anh vừa cộc, vừa chuyên quyền, lạI không khéo xử thế. Hôm đầu gặp nhau em cũng đã chê trách cách đốI xử kém tế nhị của anh rồi
Thái Uyên mỉm cười dịu dàng nói :
- Hôm đó tạI em tức anh thôi. Nhưng sao hôm đó anh lạI đưa em về làm gì? Kim Chi nhờ anh à?
- Không , là tự anh . Anh …
- Việt chắt lưỡi tự thú
– Đối với ai anh cũng tự nhiên , nhưng vớI em , anh thấy mình bốc đồng lắm
Anh thở ra:
- Có em ngồI gần đó, anh thấy trận banh hết hấp dẫn. Em đòi về, anh lạI không muốn coi nữa. Anh cố nghĩ là vì mình mệt quá thôi, cố giải thích là vì xã giao lịch sự nên ra mặt đưa em về giúp anh em Hải Đăng , nhưng cuối cùng vẫn không lừa được mình
- Vậy mà không bao giờ anh tỏ vẻ gì khác vớI em
– Cô nói nhỏ như trách móc
Việt lúng túng lặng thinh. Anh làm sao giải thích cho cô hiểu rằng vớI cô, anh thấy mình như mất hết định lực
Anh muốn gặp cô, nhưng mỗI tốI chủ nhật cũng Phong ghé qua nhà Hải Đăng , anh lạI thấy mình không giống ai. Chỉ ngồI một góc mà lắng nghe cô trò chuyện , tranh luận vui vẻ với bạn bè mình , mà nhìn ngắm nụ cười thật xinh thỉnh thoảng nở trên môi cô. Chỉ như vậy , anh đã tạm thấy hài lòng cả tuần
Anh thán phục và cũng mong sao mình cũng tự nhiên vui vẻ , lanh lợI như Phong khi gặp Kim Chi , hoặc ít nhất cũng tự nhiên tuy hơi phô trương như Hải Đăng , nhưng anh không làm được . Chỉ gặp cô, nhìn thấy cô nói , cô mỉm cười là anh tắc tị đầu óc, không biết nói gì thêm
Vả lạI trước mặt mọI người , Hải Đăng luôn tuyên bố dành phần, luôn tỏ ra ráo riết theo đuổI cô, anh làm sao mà không lựng khựng bước chân mình
- Anh nói gì với em đi.
– Cô nhỏ nhẹ nói
– Gì cũng được
Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh hắng giọng nói nhỏ :
- Xin lỗI em, anh thấy mình lúc nào cũng tỏ ra tệ quá. Nhưng em hãy tin, anh thật rất yêu em . Cũng vì yêu em nên anh càng làm điều dở hơi
Thái Uyên phì cười . Cô biết anh muốn nhắc đến chuyện chương sách bỏ qua làm 2 người gây gổ hôm nào. Vậy là anh cũng biết mình sai
Không cần lờI xin lỗi của anh , tự nhiên nghe anh nói bây giờ , cô thông hiểu hết những thái độ kỳ lạ đó . BởI vì không chỉ riêng anh , chính cô cũng có những “triệu chứng” tương tự đó thôi. Khi con tim đã xao động vì 1 người , làm sao đủ tỉnh táo, đủ thông minh như ngày thường để mà ứng xử tự nhiên được
Cô chợt ngẩn lên và nhìn thẳng vào anh :
- Vậy nếu hôm nay em không gặp anh , anh có dám đến với em không ?
Việt lúng túng:
- Em hỏi vậy là buộc tộI anh rồi đó. Đúng là tộI của anh thật. Chuyện gì anh cũng xét đoán và quyết định được , nhưng anh chỉ không biết mình làm sao để có tình yêu của em
- Sao lạ vậy anh ?
- Vì đối với anh , em thường lạnh lùng quá, anh cứ tưởng mình yêu đơn phương, nên càng ngạI phiền em
Thái Uyên nhíu mày:
- Vậy hôm trước , sao anh chận đầu xe Bích Diệp ? Anh đến tìm em phải không ?
- Ừ, anh định … tìm gặp em , nói hết tình cảm của mình vớI em, cho dù bị em cười nhạo hay mắng là vô duyên cũng được
- Vậy sao anh không nói ?
Việt chắt lưỡi :
- Thấy em leo lên xe đám nhà họ Phùng, anh bực quá vì tưởng em kết nhóm ăn chơi của tụI nó, tưởng em là bạn gái của chúng, nên anh …
Thái Uyên tròn mắt. Ồ, thì ra là anh ghen. Hèn chi mà dữ tợn như vậy
- Nhưng anh hay đánh nhau lắm à?
Việt bối rối tránh ánh mắt cô:
- Đâu có , lúc anh bực thì cộc lên thôi
Cô nhìn anh dịu dàng nói :
- Nếu có em , anh hãy cố đừng cộc lên vớI em, được không ?
Việt ôm cô vào lòng cười , nói :
- Ừ, anh sẽ kềm lại. Có em bên cạnh, làm sao anh dám nóng tính nữa
Chợt thấy cô hắt hơi, anh nắm lấy tay cô:
- Chết thật ! Nãy giờ lo nói chuyện mà quên là em ướt mẹp
Anh nói xong lạI loay hoay ngó mình . Thái Uyên bật cười . Khi nãy anh khô ráo nhưng bây giờ cũng bị lây ướt từ cô mất rồi . Cô cười làm anh cũng cười theo. Tiếng cười 1 trầm trầm, 1 thanh thoát quyện lấy nhau trong tiếng mưa ầm ầm bên ngoài
Việt nhìn ngắm trờI đất rồi hắng giọng :
- TrờI thì mưa lớn thật, nhưng em bắt đầu nhiễm lạnh như vầy thì để lâu không tốt. Để anh đưa em về, mình trùm kín áo mưa cho đỡ tạt nước, được không em? Từ đây về nhà em cũng gần mà
Lần đầu tiên Thái Uyên nghe được anh nói 1 câu trơn tru và ngọt ngào như thế, cô cười tươi:
- Có anh đưa về, đi dướI mưa bão gì em cũng chịu được
Thái Uyên biết câu nói chỉ làm êm ái lòng người thôi, nhưng cô quả thật cảm thấy hạnh phúc và tin tưởng vào anh 1 cách tuyệt đối. Cô thật sự không sợ bất cứ điều gì nếu bên cạnh cô là anh .
Tan học, Thái Uyên ghé thăm Bích Diệp . Cô vừa bấm chuông nha Bích Diệp thì có tiếng xe cũng dừng bên cạnh, người đàn ông trẻ nhìn qua cô ngạc nhiên :
- Em tìm ai vậy ?
- Dạ, em tìm Bích Diệp
– Cô đáp
Người kia nhướng mắt:
- Vậy có phải em là Thái Uyên , bãn thân của nó không ?
Cô rụt rè gật đầu :
- Dạ, anh là …
Cánh cổng vừa mở ra . Người đàn ông cười ra hiệu nhường cô vào trước :
- Tôi tên Lý
Thái Uyên giật mình :
- Ồ, xin lỗi chú Lý
Lý cười xoà:
- Tôi là chú ruột Bích Diệp nhưng cũng là bạn của Việt , em gọI sao tuỳ em. Tôi cũng không thích bị công nhận là hàng tiền bốI chút nào
Thái Uyên đỏ mặt ngượng nghịu . Cô nói lảng:
- Dạ Bích Diệp mấy hôm nay không đi học nên …
Lý cười ngắt lờI:
- Tôi biết rồi . Nó bị cảm nên nhỏng nhẽo vậy thôi. Để tôi đưa em lên thăm nó, may ra nó vui lên đẻ chịu học lạI
Dựng xe vào góc sân xong, anh ta đưa Thái Uyên lên lầu. Dọc đường đi, thỉnh thoảng Lý cứ liếc nhìn qua cô bắng cặp mắt tò mò:
- Tôi có gì lạ sao ? Thái Uyên cụp mắt hỏi
Thấy giọng cô có chút bật bình, Lý vộI lắc đầu :
- À không , có gì đâu . TạI … tôi đã nghe nhắc về em nên hiếu kỳ thôi
Thái Uyên buồn cười . Cô không dám hỏi người nhắc qua cô là ai. Bích Diệp hay Việt
- TớI phòng nó rồi
Lý ngừng trước 1 cửa phòng ngoài cùng tầng 1 , anh gõ nhẹ và gọI lớn:
- Út Diệp ! có bạn tìm nè
Ông chú trẻ của Bích Diệp phải mất mấy lần gọI, cửa phòng mớI xịch mở. Bích Diệp tròn mắt vui mừng khi nhận ra Thái Uyên , cô kêu lên:
- Là Uyên thật, mình còn tưởng chú Lý giỡn mặt nữa chứ. Vào đây , vào đây vớI Diệp
Cô tíu tít nắm tay Thái Uyên dẫn vào phòng , Lý theo sau lắc đầu cười :
- Nghe đám thằng Kiệt nói , chú còn không tin. Thì ra nhỏ Út trân trọng cô bạn thân này thật. Mấy ngày nay quạu quọ, đụng ai cũng nổ, bây giờ mớI thấy mặt bạn là tươi rói
Cặp tay Thái Uyên ngồI lên giường, Bích Diệp bĩu môi:
- Sao không tươi được chú. Thái Uyên đến thăm còn vui hơn bồ thăm nữa
Lý cười sặc :
- Vậy sao ? Nhỏ Út biết gì về bồ bịch đâu mà so sánh chứ?
Vờ cái lườm nguýt của đứa cháu gái , Lý quay qua ngắm nghía Thái Uyên và cao hứng nói :
- Chà ! Thái Uyên hay thật đấy. Là nam châm hay sao vậy ? Ít nói , ít cười , Phong cách thuỳ mị hơi xưa cổ, vậy mà làm đến 2 người tôi quen biết đêu phải phát mê vì mình
LờI nói của Lý làm Thái Uyên thoáng giật mình đỏ mặt, Bích Diệp bên cạng cũng sầm mặt :
- Chú nói gì vậy ?
Thây Thái Uyên im lặng, có lẽ nhận ra mình đã quá dư lờI, Lý gãi đâu lẩm bẩm:
- Chà chà, hình như chú lố rồi . Thôi, chú rút êm nhé
Nói xong , không đợI cô cháu gái gạn hỏi thêm , Lý chuồn ngay ra khỏI phòng . Bích Diệp nhìu mày nhìn qua Thái Uyên:
- Uyên có nghe chú ấy nói gì không ?
- Ừ, có nghe.
– Thái Uyên ậm ừ
- Uyên có gặp qua ổng rồi sao ?
– Bích Diệp gạn hỏi
- Không , mớI hôm nay thôi
Bích Diệp nhăn mặt:
- Sao ổng làm như quen thân vớI Uyên lắm vậy ? Uyên là bạn của Diệp mà ổng thân mật như vậy nghe chỏI hết sức
Thái Uyên cười nói lảng:
- Chắc chú Lý hay đùa thôi mà. Mà Diệp bệnh sao rồi ? Sao mấy hôm nay không đi học? Bị cảm nữa à ?
Tạm bỏ qua thắc mắc về ông chú, Bích Diệp nhún vai:
- Mình đâu co sao . tạI trong bụng bực bực nên nghĩ vài bữa. Cảm là nói giả bộ cho nhà đừng hỏi han hoài đó mà
Thái Uyên phì cười :
- Vậy mà làm Uyên tưởng nhỏ có chuyện gì . Không đi học, cũng không điện thoại. THì ra là nhõng nhẽo
Bích Diệp cười bì hiểm:
- Không làm như vậy thì đâu biết nhỏ cũng nhớ, cũng lo cho người ta
Thái Uyên trề môi:
- Dạ thưa em biết em hố rồI, mai mốt mà bà chị có biến mất kiểu này nữa thì em không thèm tớI nữa đâu , quá lắm là gọI điện thoạI hỏi thăm thôi
Bích Diệp trợn mắt:
- Sao vậy ? tớI thăm mình mà Uyên cũng dè chừng dữ. Bộ hồI nãy dướI nhà gặp mấy ông anh cà chớn của Diệp à ? Mấy ổng lạI chọc ghẹo Uyên chứ gì?
Thái Uyên bật cười xua tay:
- Làm gì mà chưa chi trợn mắt dữ dằn vậy ? Có ai chọc ghẹo Uyên đâu . Nói về chuyện của Diệp đi, sao tự nhiên nghỉ học? Ai chọc giận Diệp à ?
Bích Diệp miễn cưỡng đáp:
- Thì là mấy ông anh cua Diệp chứ ai. Mấy ổng đem chuyện tai nạn hôm trước ra chọc hoài
Thái Uyên nhướng mày:
- Vậy thì Diệp đâu cần tức, mình không biết bơi, xuống hồ sâu hụt tay uống nước là chuyện thường có gì đâu mà chọc?
Bích Diệp chép miệng :
- Tức cái là cả khách sạn lớn, nhiều nhân viên như vậy mà chẳng có ai canh hồ, lạI đúng cái tên Việt đó có dịp cứu mình
Thái Uyên nhìn bạn thận trọng hỏi :
- Anh ta cứu kịp là tốt mà
Bích Diệp nhăn mặt ấm ức :
- Thì tạI chính là hắn nên mấy ông anh Diệp cứ lôi cái vụ hô hấp nhân tạo ra chọc, họ nói … nói Diệp chưa từng có bạn trai, nên … quỷ thật! Uyên hiểu mà, họ cứ chọc hoài nghe thật tức
Thái Uyên chợt thấy nghẹn cổ. Vâng, cô hiểu chứ, cô hiểu Bích Diệp bị mấy ông anh chọc ghẹo bực bộI và e thẹn đến độ nào. Diệp vì bực tức, còn cô, ngay lúc ý thức mạng sống của nhỏ bạn thân đang nguy hiểm , nhưng thấy cảng ấy cũng … khó thở và buồn bực nữa là
Bích Diệp vỗ vai cô:
- Thôi, bỏ qua mấy chuyện đó đi, lần đầu tiên Uyên đến nhà Diệp chơi, vậy ở lạI đến tốI nhé
Thái Uyên sực tỉnh, cô lắc đầu :
- Ồ thôi, Uyên ghé thăm Diệp chút thôi, mình còn phải về
Bích Diệp nằn nì:
- Sao vậy Uyên ? Ở lạI đi, ăn cơm đây luôn, để Diệp giới thiệu Uyên vớI cả nhà mình
Thái Uyên cười :
- Hom khác đi, hôm nay mình phải về nhà thật đó
Bích Diệp đã choàng tay qua eo lưng cô giữ chặt lấy và cười khúc khích:
- Mình không biết , giữ Uyên ở đây cho đến chiều. Điện thoại về nhà đi, nói vớI anh chị là Uyên bị bắt cóc
Thái Uyên mỉm cười , cô chưa kịp nói gì thì Bích Diệp đã đăm đăm nhìn vào cô mà thắc mắc:
- Mà nè, lạ thật đó, không gặp Uyên có 4,5 bữa thôi, sắc mặt Uyên sao tươi tắn đẹp quá vậy ?
Thái Uyên đỏ mặt. Cô không biết nhận xét của bạn đúng không. Nhưng quả thật mấy ngày qua cô cảm thấy mình yêu đờI, vui vẻ hơn bao giờ hết
Bích Diệp quan sát cô 1 lúc rồi ngập ngừng hỏi
- Uyên nè , không phải Uyên có bạn mớI chứ hả?
Thái Uyên nheo mắt:
- Diệp đoán thử đi
Không thấy vẻ khó chịu của Bích Diệp , cô cười nói :
- Nhưng nói trước cho Diệp yên tâm, dù mình có thêm … bạn thật đó, nhưng tuyệt đốI không ảnh hưởng gì đến tình bạn của mình và Diệp đâu
Bích Diệp cắn môi:
- Ý Uyên muốn ám chỉ là mình … có bạn trai chứ gì
Đôi mà lạI ửng hồng, Thái Uyên tủm tỉm cười . Bích Diệp mím môi:
- Diệp đoán đúng rồi chứ gì ? Hắn ta là ai?
Thái Uyên cười cười :
- Từ từ Diệp sẽ biết
Nét mặt Bích Diệp nhăn nhúm, cô buông tay ra khỏI người Thái Uyên , giọng tức giận:
- Sao Uyên lạI có thể như vậy ? Uyên không biết là … như vậy bất công vớI mình sao ?
Thái Uyên hơi ngỡ ngàng nhìn bạn:
- Sao lạI bất công? Chuyện tình yêu ở 1 ngăn khác , bạn bè ở ngăn khác , mình đâu có gì mà …
Bích Diệp kêu lên:
- Uyên bị đám con trai đó đớp hồn rồi , tụI nó không tốt đâu, trước sau gì cũng bỏ Uyên thôi, còn mình có thể thân thiết và tốt vớI Uyên suốt đờI, Uyên cần gì cái thứ tình cảm muốn lộn mửa của đám tụI nó
Thái Uyên kinh ngạc , cô ngớ ra nhìn bạn:
- Diệp sao lạI giận như vậy , mình biết tình bạn thì thường bền vững , còn tình yêu phức tạp và gặp rất nhiều trở ngạI, chính mình và anh ấy cũng suýt đã không hiểu nhau rồi
Cô mỉm cười vỗ nhẹ lên tay Bích Diệp :
- Mình vậy luôn rạch ròi giữa tình yêu và tình bạn mà, có bao giờ vì người yêu mà đổI tính xa lạ vớI bạn bè đâu
Mắt hằn tia giận, Bích Diệp quát lên:
- Diệp vớI Uyên không phải là bạn bè suông, không phải là bạn bè. Mình mến Uyên thật mà, sao Uyên lạI chạy theo đám con trai đó?
Thái Uyên chưa hết bât ngờ vì tiếng quát kia thì Bích Diệp nắm lấy tay cô lay nhẹ và nói như van lơn:
- Đừng thèm bọn chúng, Uyên nhé, là ban vớI mình thôi, không cần bọn con trai, chỉ chơi vớI nhau. Diệp hứa lúc nào cũng yêu thương và lo lắng cho Uyên , Uyên không phải sợ gì cả
- Bích Diệp !
Một nỗI hoang mang ùa đến làm Thái Uyên không biết phải làm thế nào. Cử chỉ của Bích Diệp , thái độ cuống quít, và cả giọng nói , câu nói mập mờ khó hiểu nữa, tất cả làm cô lo sợ. Bạn cô sao thế này, chẳng lẽ Bích Diệp không bị cảm thường ? Chẳng lẽ sau hôm suýt chết đuốI, Bích Diệp lạI khó hiểu như thế?
Thái Uyên còn chưa phản ứng kịp thì Bích Diệp đã ôm chầm lấy cô và rốI rít:
- Nhé Uyên , nói chia tay vớI gã nào đó đi, mai mình sẽ đi học, mình sẽ nói chuyện giùm Uyên cho , Uyên có mình rồi , không cần thứ tình yêu xảo trá, đểu giả của đàn ông nữa. Mai mình sẽ …
- Bích Diệp !
Cố vùng tay gạt Bích Diệp ra , Thái Uyên đứng phắt dậy và lùi đến sát cửa. Đầu cô ong ong 1 câu trả lờI cho thái độ hiện t5ai của cô bạn. Hít 1 hơi cho tỉnh táo, cô nghiêm mặt:
- Uyên biết Diệp là bạn tốt nhưng tình bạn khác vớI tình yêu
Có gì mà Uyên phân biệt, mình sẽ thân vớI Uyên còn hơn những thứ tình yêu ấm ớ gạt người kia
Thái Uyên lắc đầu :
- Uyên có thể là bạn bè thân vớI Diệp nhưng mình vẫn là … người cùng phái
- Vậy thì sao chứ?
– Bích Diệp nóng nảy nhảy chôm lên
– Mình vậy có thể thân thiết vớI nhau mà, trước đây có mình Uyên không cần bồ bịch vớI ai hết, tại sao bây giờ lạI thay đổI?
Thái Uyên cau mày:
- Cho dù thân thiết như thế nào cũng vẫn là … vẫn là bạn thôi. Diệp hiểu mình muốn nói gì mà, mình quý tình bạn của Diệp nhưng mình cũng tôn trọng tình yêu mà mình có
Bích Diệp quắc mắt:
- Nhưng như vậy là bất công vớI Diệp , Diệp đối với Uyên hết lòng thật mà , không có thằng đàn ông nào đốI xử tốt hơn
Giơ tay ngăn lờI bạn, Thái Uyên cố nói 1 cách tế nhị:
- Uyên không nghĩ Diệp khác mình , chỉ là Diệp thành kiến vớI đàn ông con trai mớI vậy thôi
Bích Diệp lắp bắp:
- Không phải thành kiến, Diệp nghĩ …
Thái Uyên lắc đầu nói rõ ràng:
- Phụ nữ chúng mình có thể mạnh khẻo thông minh như nam giớI, nhưng con người có 2 giớI tính, mà tình cảm vẫn là sự sắp đặt khéo léo của tạo hóa. Mình có giỏI giang, mạnh mẽ cỡ nào, cũng luôn cần 1 người đàn ông hiểu mình , yêu thương mình và là chỗ dựa cho cả cuộc đời mình . Uyên nghĩ Diệp hiểu mình muốn nói gì
Nhìn bạn ngồI thừ người ở giường , mắt nhìn chằm chằm xuống nền gạch, Thái Uyên nhẹ nhàng :
- Diệp nghỉ ngơi đi, nghiệm xem Uyên nói có đúng không . Thôi Uyên về trước nhé. Diệp khoẻ rồi mai đi học đi, bài vở bỏ lâu theo không kịp đâu
Không nghe Bích Diệp tỏ vẻ gỉ khác, Thái Uyên thầm thở dài khi bước ra ngoài
Trên đường về, cô đã nghĩ rất nhiều đến Bích Diệp , đến thời gian quen biết và kết bạn vớI nhau. Thật sự Bích Diệp rất dễ thương , rất thẳng tính. Cô không mong người bạn gái thân thiết ấy của mình lạI vướng 1 trục trặc tâm lý đơn giản mà tai hạI như thế
Cô muốn giúp bạn, nhưng lạI không biết đề quyết của mình về thái độ sở hữu khác thường của Bích Diệp như vậy là đúng không ? Và nếu đúng như vậy thì làm sao giúp được ? Giúp làm sao mà để Bích Diệp khỏI tự ái, khỏI nổI giận vớI mình? Hay tự r1ut lui khỏI tình bạn nguy hiểm của Bích Diệp , Diệp sẽ tự hiểu để điều chỉnh lạI mình ?
Bao nhiêu ý nghĩ làm cô muốn rối. Cô chép miệng thở dài. Cứ tưởng tình yêu mớI là phức tạp, thì ra tình bạn cũng có lắm khi rắc rốI như vậy
Thái Uyên chậm rãi đưa mắt ngắm nhìn 1 loạt những bức tranh. Đi hết mườI mấy bức, cô trở lạI ngắm bức mình trong chiếc áo của Việt
Bà Phú Văn đến đứng cạnh cô cười :
- hài lòng chưa? Công sức bỏ ra kể cũng không đến nỗI uổng phí nhỉ?
Thái Uyên quay lạI cười vớI bà :
- Nét vẽ của cô thật tuyệt quá. Cũng là con thôi, nhưng mỗI bức lạI thể hiện nét khác nhau. Con ngắm hoài mà không biết chán
Bà Phú Văn phác tay chỉ loạt tranh:
- Cô đang liên hệ để làm 1 cuộc triển lãm mớI, giới thiệu những bức chân dung mà cả năm qua cô đã miệt mài. Hy vọng giớI thưởng ngoạn thích loạt tranh này như cô
- Và … cô bán chúng hả cô?
– Thái Uyên rụt rè hỏi
Bà Phú Văn cười gật đầu :
- Ừ, loạt chân dung này cô tâm đắc lắm, nhưng cũng phải đưa ra thị trường tranh thôi. Mình mà giữ lạI thì bị gọI là ích kỷ lạI có nguy cơ nghèo kiết xác cho mà coi
Bà nheo mắt nói đùa:
- Ngoài 1,2 bức giữ làm kỷ niệm, nếu có người để mắt đến và chịu nét thể hiện nào đó của con, cô sẽ ráng đóng vai bà phú thương gả bán cho họ. Đó gọI là nghệ thuật vị nhân sinh
Thái Uyên mỉm cười vớI câu nguỵ biện nữa đùa nữa thật của bà. Biết rằng hoạ sĩ cũng cần phải sống, và hoạ sĩ bán được tranh như bà Phú Văn cũng là tốt. Nhưng nghĩ đến những hình ảnh sống động của mình lưu lạc khắp nơi, cô cũng cảm thấy có gì đó man mác luyến tiếc
Mình lạI không thực tế rồi . Cô chợt lắc đầu hắng giọng :
- Dạo này mấy môn con học cũng nhàn, cô có cần con góp sức cho việc triển lãm không ạ?
Bà Phú Văn cười ruồI:
- Chuyện liên hệ mượn chỗ để mở triển lãm lẫn đóng khung, trang trí, đã có người thấu cho cô rồi , mà thầu không tốn tiền nữa
- Không tốn tiền ?
– Thái Uyên ngạc nhiên
– Không tốn tiền thì hơi lạ. Cô ơi , coi chừng người ta làm không đạt yêu cầu của mình , mình không trả công thì không vừa ý chỗ nào , khó sửa người ta lắm
Một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng cô:
- Mợ ơi, có người nghi ngờ khả năng của con, lạI còn chưa chi đòi sửa … lưng con nữa, làm sao bây giờ ?
Thái Uyên mừng rỡ quay ngoắc lạI ngay lập tức. Cô lườm anh nhưng kèm theo nụ cười :
- Nãy giờ nghe trộm mà không chịu lên tiếng
Việt cười hì hì :
- Có nghe trộm mớI biết em chê bai , nghi ngờ năng lực làm việc của người ta
Thái Uyên ngượng ngiụ:
- TạI … em không biết là anh mà.
Việt nheo mắt:
- Chứ nếu biết anh thì sẽ khen à?
Tiếng cười khì làm cả 2 sực nhớ rằng trong cái xưởng vẽ này còn có gia chủ. Thấy Thái Uyên đỏ mặt vì ngượng, Việt hắng giọng lấp đi:
- Mợ ơi, chú Tan phóng viên muốn đăng 1 tin nhỏ về buổI triển lãm sắp tớI này, chú đang ngồI bên ngoài, mợ ra tiếp vài câu
Bà Phú Văn quên ngay chuyện đang cười trêu, bà gật đầu :
- Ừ, để mợ lên. Dặn mấy đứa bạn con nhanh tay đi nhé. Mợ muốn xong sớm trong hôm nay để không hoàn hảo chỗ nào, mình còn có thì giờ sửa lạI
Việt chưa kịp trả lờI thì bà đã khuất ra ngoài. Còn lạI 2 người , anh cười mắt nhìn khắp những bức tranh:
- Ở đây nhiều cô Uyên quá, làm anh không biết cô nào mớI là người yêu của mình
Thái Uyên bĩu môi:
- Ai thèm làm … người yêu của anh
Việt phá lên cười , anh nhìn sát mặt cô:
- Phải không đó. Anh lo làm công việc mợ giao, cả ngày rồi mớI gặp được em mà em nói như vậy làm thất vọng quá xá. Phải phạt em ăn nói không thành thật mớI được
Thái Uyên phì cười . Cô biết anh muốn nói gì , bởI vỉ cô cũng nhớ anh cả ngày hôm nay rồi
Hôn cô thật lâu, thật dài mớI chịu rờI ra, Việt nhìn qua rồi cười , nói :
- Em xem kìa. Bao nhiêu là cặp mắt ngó mình mi nhau. May mà ở đây toàn cô Thái Uyên , nếu là người khác chắc nãy giờ em lạI đỏ bừng mặt mũi và eo lưng anh lạI bị nhéo bầm tím rồi phải không ?
Anh nhắc làm cô càng phát ngượng. Hôm trước tình cờ anh chở cô đi chơi, 2 đứa chỉ biết có nhau mà không biết rằng mình bị bắt quả tang từ 1 đôi tình nhân khác . Phong và Kim Chi bấm nhau kè theo họ qua mấy con đường mớI lên tiếng trêu chọc. Họ càng ghẹo, cô càng ngượng, không biết rằng mình nhéo anh đến thâm tím hết cả 1 bên eo
Việt ngắm nét mặt Thái Uyên mà cười :
- Chuyện đã cả tuần rồi , vậy mà nhắc lạI em cũng đỏ mặt nữa, lạ thật! Em hay đỏ mặt ghê
Cô lúng túng ấp tay lên gò má:
- Xưa nay cứ vụng về vậy rồi . Em đâu biết làm sao để sửa
Việt nhướng mày cười :
- Sửa làm gì ? Anh cũng thích vậy mà ? Anh có nói kỳ đâu?
- Nhưng có mấy đứa bạn em nói như vậy là dở, mất bình tĩnh, dễ thẹn quá như vậy thì mai mốt ra trường khó mà được trọng dụng trong việc làm
Việt quẹt mũi cô:
- Ngốc quá, làm việc là coi theo năng lực. Chuyện cả thẹn tuy có chút ngộ thật, nhưng đâu phải cứ lạnh lùng là tốt hơn đâu ? Tâm trạng con người nếu không bộc lộ cũng được , mà quen bộc lộ thì cần gì che dấu
Ôm lấy vai cô, anh ôn tồn:
- Em cứ là em thôi là anh đủ rụng tim rồi , đừng nghe ai nói mà thay đổI mình . Chuyện thay đổI để anh được rồi
Thái Uyên cười :
- Có ai nói gì anh à ?
Việt cười gật đầu :
- Ừ, tụI nó nói anh dạo này sao hay đùa, tính tình hoạt bát hơn. Anh trả lờI là vì có em chỉ dạy
Cô giật áo anh :
- Anh lạI đùa nữa rồi
Việt nghiêm mặt giơ 1 ngón tay lên:
- Anh không đùa. Thật đó. Vì có em nên anh yêu đời. Yêu em nên anh thay đổI mình . Em không là bà thầy thì cũng là nhân tố duy nhất làm anh thay đổI mà, có phải không ?
Cô cười bẽn lẽn:
- Bạn anh mấy hôm nay có trêu ghẹo gì vê chuyện của mình không hả anh ? Họ có thắc mắc gì em không ?
Việt cười :
- Cũng có. Thằng Phong thì em biết mà, đâu có chuyện gì nó bỏ qua. Đám thằng Sĩ, thằng Nhẫn đang giúp anh tranh trí phòng triển lãm tranh cho mợ, tụI nó nhắc em hoài, nói em dù gì cũng quen biết , sao anh không đưa em đến gặp mặt cho vui
Dấu nụ cười e thẹn, cô lí nhí:
- Vậy anh thấy sao ?
Anh nhìn cô mỉm cười :
- Tuỳ em, anh biết em dễ ngượng, nhưng gặp lạI bạn bè cũng tốt, sớm hay muộn gì là em quyết định thôi
Cô bặm môi lấy hết can đảm:
- Vậy hôm nay anh có ghé qua phòng triển lãm không ?
- Chút anh đi nè.
– Anh đáp mà nheo mắt như chờ đợI cô
Cô gật đầu :
- Vậy cho em theo luôn. Có điều … anh phải là đồng minh của em nếu mấy ảnh chọc dữ quá
Việt cười gật đầu ngay:
- Em yên tâm, anh lúc nào cũng bên cạnh em mà. Vả lạI dù gì tụI nó cũng nể mặt đầu tàu này 1 chút chứ
- Đầu tàu gì vậy anh ?
– Thái Uyên tò mò hỏi
Việt cười nhìn cô :
- Anh chưa nói em biết phải không ? TụI anh xúm lạI làm giúp mợ Văn chuyến này, thấy tay nghề và cách làm việc cũng hợp rơ nhau quá, nên định lấp riêng 1 doanh nghiệp cùng góp vốn làm ăn. TụI anh sẽ nhận trang tri nộI thất , trang trí và làm mọI dịch vụ về tiệc tùng, hộI họp
- Ồ, vậy hả anh ?
– Thái Uyên tròn mắt
- Ừ, tụI anh đứa nào cũng ra trường và có việc làm riêng, nhưng làm công ty tư nhân và công ty nước ngoài dù gì cũng không tự hào bằng tự gom lạI lập 1 nhóm làm ăn
- Tự lập công ty à ?
Việt cười :
- Doang nghiệp nhỏ thôi, bước đầu mà. Nhưng tụI anh đứa nào cũng tự tin sẽ khuyếch trương được
Thái Uyên gật gù, chợt cô sực nhớ hỏi anh :
- Vậy cón anh Nhẫn vớI anh Sĩ? Mấy ảnh đang làm dịch vụ du lịch mà?
- THì tụI nó vẫn tiếp tục đó chứ
- Việt giải thích
– Bên du lịch làm ăn lai rai thôi, nhưng vì thích nên tụI nó không bỏ, vẫn có thể duy trì quản lý được 2 bên
Thái Uyên xuýt xoa:
- Tiếc là em chẳng có khiếu gì về trang trí mỹ thuật, ngành học cũng không ăn nhập, nếu không cũng có thể phụ mấy anh một tay
Việt cười , anh đang định nói gì thì bà Phú Văn đã xuất hiện ở cửa 1 cách đột ngột. Vẻ mặt của bà nhợt nhạt quá làm anh ngạc nhiên
- Có chuyện gì à mợ? – Anh hỏi
Ngập ngừng 1 giây, bà Phú Văn bần thần nói :
- Bà … mất rồi . Ông ấy vừa báo tin qua điện thoại
Việt sững người nhìn bà trân trân như không hiểu bà đang nói gì . Rồi bất chợt anh hộc tốc lao ra ngoài, mặc tiếng gọI kinh ngạc của Thái Uyên
Khi cô duổI theo đến nhà ngoài thì Việt đã phóng xe ra khỏI sân, cô đứng ngơ ngác mất một lúc rồi quay lạI tìm bà Phú Văn
- Cô vừa báo tin gì vậy ạ? Là ai mất hả cô?
Bà Phú Văn chậm rãi phủ lạI các bức tranh, nói :
- Là mẹ chồng cũ của cô, là nộI nó. Việt nó yêu quí nhất là người bà này. Bà là người hiền lành, không ngờ lạI ra đi đột ngột như vậy . Cuộc triển lãm … có lẽ phải dờI ngày thôi
Việt ngồI im trên ghế. Trước mặt anh là cả gia đình . Gia đình mà trên giấy tờ pháp lý, anh được chứng nhận là thành viên, nhưng trong từng người , từ lâu anh đã bị từ chốI, bị xa cách
Giờ đây , khi cùng quây quần trong cái phòng khách rộng thênh thang này, Việt nhận thức được trong ánh mắt họ, anh còn xa lạ hơn người luật sư và phụ tá của ông gấp mấy lần
Trước đây , anh cũng đã từng nghe lờI to nhỏ ít nhiều về nguồn gốc của mình , anh luôn tưởng đó chỉ là điều mà 1 số ít người hoài nghi. Nhưng bây giờ , nhìn thái độ vừa hậm hực ghét bỏ, vừa dè chừng của họ, anh bàng hoàng vì biết tất cả đều cho anh là đứa con hoang không cùng dòng máu, và tệ hơn nữa , là cái ung nhọt của họ
Họ đã không bao giờ công nhận anh là người thân thuộc trước đây . Xưa nay họ ngạI bà nộI, ngán cái tính lầm lì cục cằn của anh mà thôi. Bây giờ nộI đã mất rồi , anh lạI được mờI ngồI chung vớI họ ở căn phòng khách này để lắng nghe di chúc, hỏi sao họ không căm ghét và bực bộI
Khi ông luật sư tuyên bố mở di chúc , Việt chua chát vớI ý nghĩ mình là người thừa, nên hầu như không để ý lắng nghe những câu rõ ràng , thứ tự vớI cái giọng đều đều dõng dạc của ông
Chỉ đến khi gần cuốI hạng mục, ông nhắc đến cái tên anh , Việt thấy mọI người lia ánh mắt ác cảm về phía anh , nhưng những ánh mắt ấy sau khi nghe hết đoạn , dần dịu lạI đôi chút
Bản di chúc đã được đọc hết, bắt đầu rộ lên những tiếng hoan hỉ, những tiếng xầm xì hài lòng lẫn ganh tị
Vị luật sư và người phụ tá sau những cái bắt tay từ giã đã ra về. Chỉ còn lạI những người trong nhà . MọI ánh mắt nhìn nhau rồi lạI đổ dồn vào Việt . Người đàn ông tr3 tuổI có dáng hung hăng nhất trong họ hất hàm:
- Sao ? Nghe rõ rồi chứ?
Việt ngước mặt lên nhưng chỉ chong mắt nhìn không đáp. Vẻ mặt anh càng lầm lì hơn khiến người đàn ông phải lựng khựng mất 1 lúc mớI nói tiếp được :
- Đối với 1 đứa như mày mà mẹ tao cũng làm phước thí cho chút ít, vừa bụng rồi chứ gì ? Sao không sắp dọn rồi cút ra khỏI đây ?
Việt nheo mắt, tia nhìn của anh hằn nỗI giận làm người kia hơi dè chừng, phải cao giọng để lấn át sự thủ thế của mình:
- Đừng tưởng tụI tao sợ cái thằng cục súc như mày. TụI tao nói lý lẽ chứ không hung hăng giống lũ mọI rợ . Ba mày dù là trưởng nam nhưng ổng chết mất rồi , nhà này vẫn còn 4 anh em tao đây , bộ tiếc nuốI muốn ở lì sao ? TụI tao không ai chứa mày đâu
Như sợ những lờI nói kia có thể làm Việt nổI xung, 1 người lớn tuổI hơn giật nhẹ tay người trẻ tuổI;
- Chú Út ngồI xuống đi, để anh nói chuyện vớI nó được rồi
Rồi ông tằng hắng quay qua Việt , giọng không hậm hực , hùng hổ như em trai, nhưng cũng lạnh nhạt và đầy chán ghét:
- Cho dù thân phận thực sự của cậu ra sao , mẹ tôi đến lúc ra đi cũng không quên phần của cậu. Như vậy cũng đã quá đủ rồi , cậu cũng đã 26 tuổI, tôi nghĩ … ý của tôi và của mọI người chắc cậu dư hiểu
Giọng Việt như vô cảm:
- Muốn tôi biến khỏI ngôi nhà này à?
Người đàn ông gật đầu :
- Cậu hiểu vậy là tốt
Việt im lặng . Không có gì, đúng là bà nộI mất, không còn gì trong ngôi nhà này liên hệ vớI anh
Người mà từ bé anh gọI là chú Ba, người mà bấy lâu nay anh tưởng công bình vớI anh nhất , nay lạI lãnh đạm xưng tôi, gọI cậu xa lạ như vậy . Thì ra xưa nay chỉ vì có nộI , chỉ vì ngạI nộI nênhọ giấu kín ý nghĩ thật của mình mà thôi
Anh chậm chạp đứng lên và lia mắt nhìn quanh. MọI người ai cũng rẻ rúng và kỳ thị anh như vậy , họ thực sự không hề nghĩ anh là người thân của họ sao ? Chân nặng nề, anh lê bước vào trong
Có nhiều tiếng xì xầm bực bộI, cứ như nếu không ngạI quả đấm điên rồ có lần làm người chú gãy mấy cái răng của anh , họ sẽ không tiếc lờI nhục mạ, xỉa xói cái kẻ ngoạI tộc cục súc kia
Tiếng cười nói lao xao từ gian ngoài chỉ vẳng nhẹ vào trong. Việt đứng 1 mình trong gian phòng cũng của nộI . Chiếc giường của bà phẳng phiu trống trải. Anh muốn tìm chút hình ảnh của nộI, muốn nghe lạI giọng nói hiền từ, trìu mến của bà , nhưng làm sao được
Anh ngồI xuống chiếc ghế mà trước đây mỗI lần vào phòng bà, anh hay kéo đến ngồI trước giường, Việt thừ người gục đầu xuống tay
Bà ra đi đột ngột quá. MớI hôm trước còn mạnh khoẻ đó , còn bảo anh giúp mợ Ba làm triển lãm gì đó thì giúp, nhưng phải giữ gìn sức khoẻ, còn đắc ý cười vui vì biết anh có bạn gái, còn bảo bà muốn gặp mặt. Vậy mà hôm nay …
Việt biết đối với chứng bệnh tim hành hạ dài ngày của nộI, ra đi cũng là lốI thoát nhẹ nhàng, nhưng cảm giác mất 1 người thân yêu nhất , 1 người là chỗ dựa tinh thần cho anh từ khi ra đờI sao mà hụt hẫng và đau đớn quá
Anh muốn khóc, nhưng nước mắt khô khốc trên mi . Muốn thét lên để trút bớt u uất , nhưng tiếng thét cũng tắt nghẹn trong cổ họng . NgồI thừ bên giường không biết được bao lâu, khi anh lầm lũi trở ra, phòng khách đã không còn ai ngoài người làm đang dọn dẹp ly tách và tàn thuốc
Việt ra sân, anh quay lạI nhìn lần cuốI toà nhà mình được sinh ra và lớn lên . Bây giờ , chẳng có nộI , chẳng còn ai chấp nhận anh , chẳng còn ai muốn có anh trong vòng gia quyến
Việt bước đi , mỗI bước chân xa rờI ngôi nhà mà bấy lâu anh vẫn cố bám víu ý nghĩ mình là người thuộc về nơi đó, lòng anh càng tê tái nặng nề hơn
Hôm qua, anh còn ngỡ mình là mình , nhưng hôm nay thì anh mơ hồ quá.
Thái Uyên đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, cô ngập ngừng gõ nhẹ. Không có ai đáp lờI cô. Cô gõ lớn hơn, vẫn không 1 tiếng trả lờI hoặc tiếng động nào bên trong
Thái Uyên thở dài. Việt giờ như 1 người lạc lối. Không màng bạn bè và cả nhóm công tác xã hội mà anh vẫn tham gia mấy năm qua
Cả tuần đều đặn đi làm như người máy, nhưng tan sở là không thấy anh đâu . Hôm nay chủ nhật , anh cũng không nhớ cả cô. Suốt ngày chỉ chui rúc trong phòng , không muốn tiếp ai. nói chuyện vớI ai
Rút trong túi xách ra chùm chìa khoá Phong đưa , cô mở cửa. Từ ngoài sáng, cô lập tức rơi vào vùng tốI mịt và nồng mùi ẩm mốc. Phải mất cả phút Thái Uyên mớI tập cho dôi mắt mình quen vớI cảnh vật tranh tốI tranh sáng trong phòng
Có 1 đốm đỏ thật nhỏ , Thái Uyên lần bước về đốm lửa nhỏ xíu đó . Việt ngẩng lên , im lìm . Cô cũng không nói , chỉ nhìn anh trong u buồn
- Em đó à ?
Việt quay đi , giọng anh khàn khàn cất lên hờ hững và vô tình làm tim cô đau nhói
- Em đến tìm anh , sao anh không mở cửa?
Việt im lặng không trả lờI . Thái Uyên thở dài:
- Em biết anh buồn lắm , anh không muốn gặp ai . Tuy anh mất người thân duy nhất của mình , nhưng gần 1 tháng rồi , anh vẫn còn bạn bè , còn em mà . Anh đừng như vậy
- Anh không có gì
Giọng anh vẫn thờ vớI cô
- Nếu không có gì thì tại sao anh không tiếp tục gặp mọI người ? Tại sao không gặp ai? Hôm nay là chủ nhật , anh cũng không ra ngoài , không đến tìm em
Anh vẫn im lặng không nói , cô nhìn anh xót xa:
- Anh xem lạI mình thử coi , tại sao lạI bi luỵ quá vậy ? Bạn bè nói anh như người máy , em không tin . Nhưng bây giờ em thấy anh như cái xác vô hồn vậy > Tại sao không bình thường như mọI ngày , không mở cửa , mở đèn ?
Vừa nói , cô vừa bước qua mở bật cánh cửa sổ. Ánh sáng từ ngoài ùa vào chiếu gắt làm Việt lấy tay che mặt , anh gắt lên :
- Ai bảo em mở cửa ? Tại sao không để tôi yên ?
- Em chỉ muốn anh đừng như vậy thôi
Anh quát lên :
- Đừng như vậy là sao ? Em nghĩ em là ai mà quản lý tôi?
Thái Uyên sững người nhìn anh . Việt đã im lặng trở lạI , anh quay mặt đi
Là anh vừa nói với cô sao ? Trong lòng anh thực sự cảm thấy cô phiền phức ? Thái Uyên thấy tái tê cả lòng , cô nói mà thấy giọng mình run rẩy, nghèn nghẹn:
- Em xin lỗi . Em yêu anh nên tự cho mình cái quyền quan tâm đến anh , em không đúng rồi
Hít 1 hơi thật dài để nén cơn giận vừa ùa đến , cô nói tiếp:
- Anh không đến tìm em, vậy mà em lạI cứ đến đây . Anh không mở cửa , em lạI tìm anh Phong mượn chìa khoá . Em thật quá quắt
Trán Việt nhăn lạI, búng tàn thuốc vào góc nhà , anh định lên tiếng nhưng cô cướp lờI:
- Anh đâu cần thứ tình yêu ràng buộc phiền toái như vậy , phải không ? Cho em xin lỗi , em sẽ đóng cửa và để yên cho anh ngồI ở đây , không bao giờ em làm phiền gì anh nữa
Cô vừa quay ngoắc người , Việt đã kịp chụp lấy tay cô kéo gấp về làm cô ngã ập lên người anh . Thái Uyên quắt mắt định vùng ra thì anh đã ôm lấy cô nói giọng thật tha thiết:
- Thái Uyên ! Đừng đi . Anh xin lỗi . Anh xin lỗi em
Cơn tức giận lạI tan biến mất , giọng anh làm cô trào nước mắt. Việt buồn bã :
- Đừng giận anh nhé Uyên . Anh … đã nói bậy
Cô dúi mặt vào ngực anh khóc tức tưởI:
- Em biết anh buồn , nhưng anh bi quan như vậy thì làm gì được đâu . Đã mấy ngày rồi anh tránh mặt em , tránh mặt mọI người . Tại sao anh làm vậy ?
Việt thở dài , anh ôm lấy cô vỗ về:
- Đừng khóc em
Cô bệu bạo:
- Anh không xem trọng tình yêu của em , em gõ cửa mỏI cả tay anh không thèm mở , em vào đây anh lạI nặng lờI đuổI em đi
Việt lắc đầu khàn giọng :
- Anh có đuổI em bao giờ . Thôi đừng khóc nữa, cho anh xin lỗi
- Em không giận anh , nhưng anh cũng đừng trói mình trong nhà như vậy nữa, anh đừng làm em buồn
Việt vuốt tóc cô không đáp . Cô ngước mặt lên đốI diện với anh :
- Anh có chịu nghe em không ?
Lau nước mắt cho cô, Việt gật đầu 1 cách miễn cưỡng :
- Được rồi , anh không sao thật mà
Cô chủ động hôn nhẹ lên môi anh rồi nói trong tiếng thút thít:
- Em cũng mất cả cha lẫn mẹ, em hiểu mất người thân yêu đau khổ như thế nào . Nhưng anh đừng buồn, nộI biết anh buồn rầu như vậy , nộI cũng đâu vui
Việt nhìn cô, ánh mắt anh như muốn nói điều gì, nhưng rồi anh chỉ ôm cô vào lòng , gốI cằm mình lên tóc cô mà nhắm mắt lạI:
- Em đừng vộI đi, ở lạI với anh 1 vài phút được không ? Chỉ 1 vài phút thôi
Nép vào người anh , Thái Uyên sụt sịt nho nhỏ . Cô mơ hồ cảm thấy anh có niềm u uất nào đó nhưng lạI không thổ lộ cùng mình
Ngôi nhà vắng lặng, cô nghe rõ cả nhịp tim anh đập. Anh đang ở bên cô , thật gần , nhưng dường như cô vẫn chưa hoà nhập được và hiểu thấu được tâm hồn anh
Bà đã mất gần tháng rồi , tại sao anh cứ thu người như vậy mãi ? Tại sao anh không màng đến mọI chuyện ? Biết rằng bà là quan trọng với anh , nhưng chẳng lẽ mấy tuần qua rồi , anh vẫn chưa lấy lạI quân bình?
Cô nhớ có lần bà Phú Văn nói ở ôc có tiềm ẩn đức tính nhẫn nạI, hy sinh , là chỗ dựa cho người đàn ông khi cần thiết . Cô không biết lờI bà có đúng không
Bây giờ anh đang cần cô, nhưng cô làm cách nào đây để anh nguôi ngoai đi cơn đau buồn và sa sút tinh thần như vầy?
Xe lạI dằn xốc vì đoạn đường xấu, Việt lo ngạI nhìn sang Thái Uyên . Mặt cô tái xanh tái xám, tay cô lạnh ngắt trong tay anh
- Chịu nổI không em, hay anh gọI dừng xe lần nữa?
Cô xua tay:
- Đã dừng xe 2 lần rồi , em không muốn làm phiền người khác nữa
Việt mở nắp dầu:
- Vậy anh xức dầu cho em nhé
Cô bặm môi không nói . Việt xức dầu cho cô rồi lạI ôm lấy cô dỗ dành:
- Hay em ngủ 1 chút đi, ngủ thì sẽ đỡ chóng mặt
Thái Uyên mệt nhọc lắc đầu . Việt để cô dựa hẳn vào người mình . Anh kê lạI túi hành lý dướI chân rồi đặt chân cô gác nghiêng lên đó
Cả xe đã hết tiếng chuyện trò, mọI người có lẽ đã dỗ giấc ngủ của mình . Việt nhìn gương mặt trắng xanh mệt mỏI của Thái Uyên . Mắt cô nhắm nghiền nhưng anh biết cô đang cố kìm cơn khó chịu trong lòng
Thoạt đầu sáng nay, khi cô đến báo tin đã dặn bên Nhẫn 2 chỗ đi tour Hà Tiên , anh đã muốn bực. Nhưng rồi với sự kiên quyết không biết từ đâu mà có , cô vào cả phòng anh tự tay thu xếp túi hành lý và nhất định lôi anh đến trạm xe ngay lập tức
Lúc lên xe anh vẫn giữ thái dộ thờ ơ , bàng quan . Nhưng khi xe chạy ra khỏI thành phố, nhìn thoáng qua Thái Uyên , anh hết còn bàng quan được nữa. Cơn váng vất buồn nôn bắt đầu hành hạ cô, làm kinh ngạc cả anh
Chung đụng với đám bạn bụI đờI đã quen, Việt chưa hề gặp cảnh người say sóng nên anh cũng vất vả và luống cuống với cảnh này. May mà trong đám khách du lịch có người cho mượn chai dầu gió. THế là từ lúc nào, anh trở thành nơi để cô dựa, để trở thành người hộ lý săn sóc cho cô
Nằm hẳn trong người Việt , đầu tóc rũ rượI gốI trên vai anh, Thái Uyên cảm thấy cả người rã rời. TrờI ạ ! Cô chưa hề đi xa bằng xe lớn nên không hề biết chuyến đi lạI cực như vậy
Mồ hôi tươm trên trán mà tay chân lạI lạnh toát, cô không muốn mình làm xấu trên xe , không muốn mình làm xấu trước mặt anh , nhưng sao cơn khó chịu cứ dâng từng đợt làm cô không yên được
- Anh Việt !
Cô níu tay anh và định ngóc dậy. Anh vộI đỡ lấy eo cô:
- Sao vậy em? LạI khó chịu nữa à?
Cô lắc đầu . Xức thêm chút dầu cho cô, Việt chép miệng:
- Em ẩu thật, có tật say sóng mà lạI đi tour thằng Nhẫn. Đến bây giờ gặp toàn dằn xóc cho biết sợ. Đây là tour bụI mà, đường đâu có êm, xe cũng đâu có thoảI mái như những tour khác
- Mệt quá !
– Cô rên rỉ nho nhỏ
Vén mấy sợI tóc mai dính bết ở thái dương của cô, anh dịu dàng:
- Em ngủ 1 chút đi, ngủ sẽ đỡ mệt
Giọng cô nhọc nhằn:
- Nhưng khó ngủ quá anh à , nó cứ dằn như vầy hoài, mỗI lần dằn là em muốn lộn hết ruột gan
Việt gạt đi:
- Gì mà lộn hết ruột gan lận, say sóng chả có gì là ghê gớm lắm đâu , tạI em sợ quá, lạI gặp đường dằn nên khó chịu hơn thôi. Nếu em cố thoảI mái thì sẽ thấy bình thường
- Làm sao thoảI mái được mà anh nói
- Sao lạI không được . Em không nhìn thử xem, mấy hàng ghế trên, người ta đã gà gật ngủ hết rồi đó. Xe có dằn cứ dằn, người ta vẫn vui vẻ , bình thường như ở nhà ngủ võng vậy
Nhướng mày nhìn lên trên rồi nhắm chặt mắt, cô chép miệng :
- Em cũng muốn được như người khác chứ, nhưng mà sao cứ khó thở, khó chịu đựng
Việt thắc mắc:
- Vậy trước nay em đã bao nhiêu lần buồn nôn khó chịu khi đi xa như vầy rồi ?
- Em có đi đâu đâu mà biết
Việt kinh ngạc :
- Em nói em chưa đi xa bao giờ à ?
Cô lắc đầu :
- Chưa
- Trước nay chưa đi cắm trạI vớI bạn bè sao ?
- Có 1 vài lần cắm trạI ngoạI thành, nhưng toàn đi bằng xe gắn máy. . Bình thường em đi xe taxi được , không hiểu sao lên xe này lạI như vậy , chắc tạI ngộp quá
Việt lắc đầu cười :
- Taxi thì chỉ chạy vòng vòng vài cây số trong thành phố, đường cũng bằng phẳng chứ đâu có mấp mô ổ gà như đường này
Thái Uyên thở ra :
- Sắp đến chưa hả anh ? Sao xa quá
Việt nói dốI cho cô đỡ sợ:
- 2 phần 3 đường rồi , cũng không xa nữa đâu , em ráng lên
Cô gật nhẹ như đáp lờI anh . Việt nhìn xuống gương mặt cô. Hàng mi cô khép chặt mệt mỏI quá, khoé môi mím lạI như cố kềm cơn khó chịu. Cô vì anh mà phải khổ sở như vầy đây
Khẽ ghé sát vào tai cô, anh nói :
- Chưa lần nào đi xe xa , vậy mà em lạI cả gan lôi anh đi?
Rèm mi rung nhẹ, cô hơi mỉm cười . Ngập ngường 1 chút cô đáp gọn:
- Em yêu anh mà
Câu trả lờI của cô thoạt đầu nghe không ăn nhập gì đến câu hỏi của anh , nhưng Việt hiểu cô muốn nói gì . Vì yêu anh , cô không muốn nhìn thấy anh cứ giam mình mãi trong nhà 1 cách gàn dỡ như vậy . Vì anh , cô quyết định 1 chuyện hết sức lạ đờI là kéo bằng được anh ra khỏI nhà
Liệu vùng biển với gió lộng và cát trắng có làm phai đi buồn phiền của anh không ?
Việt hiểu điều cô mong muốn , nhưng anh vẫn thấy tâm tư mình cứ nặng trĩu và u uất quá, anh khó có thể chia xẻ với cô. Nhưng anh biết mình đang cần đến sự có mặt của cô bên mình
1 cơn mưa nhẹ phủ tấm màn bàng bạc lên cái ánh sáng, mưa rắc những giọt long lanh lên kính xe làm khung cảnh bên ngoài như mờ ảo hơn
Việt ngắm màn mưa 1 lát rồi không hiểu sao anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi Thái Uyên . Như bị môi anh đánh thức, cô vẫn nhắm mắt nhưng mỉm cười . Việt ngắm nghía nụ cười xinh của cô 1 thoáng rồi không nhịn được lạI hôn nữa
Có màn mưa bên ngoài vỗ nhịp khe khẽ như đồng tình, có mặt cả hai mươi mấy người trên xe nhưng ai cũng híp mắt gất gù như khuyến khích, cả 2 quên hết thời gian và thực tạI, họ cảm thấy ngập tràn hạnh phúc vì có nhau, vì được yêu mà thôi
Và Thái Uyên , với ma lực từ môi anh , từ hơi hướm từ người anh , cô quên mất cơn khó chịu đến khổ sở của mình . Môi chẳng còn mím chặt, cô cứ nhoẻn nụ cười trông đẹp quá chừng.
*-*-*-*-*
Bãi biển thật sạch và hơi vắng vẻ trong buổI chiều tà, Thái Uyên nắm tay Việt đi dọc bờ biển ngắm cảnh hoàng hôn
Mặt trờI đỏ ốI như 1 khốI tròn với màu pha thật nóng, thật đặc biệt đang chầm chậm trĩu nặng ở viền đạI dương xa xôi
- Đẹp quá hả anh !
– Thái Uyên khẽ nói
Việt ậm ừ. Tiếng sóng biển rỉ rào, gió thổI lộng làm không chỉ tóc Thái Uyên bay loạn lên mà cả vạt áo của cô cũng vậy. Thấy cô túm chặt vạt áo 1 tay, anh cười kéo cô ngồI xuống triền cát:
- NgồI xuống đây em . Không thôi chút nữa gió lật tung làm bay cả áo anh , áo kỷ niệm đó, mất anh tiếc lắm
Thái Uyên bĩu môi cười :
- Áo mặc trên người em mà anh cứ nhấn mạnh là áo anh hoài, cũ mèm, có gì ghê gớm lắm đâu mà sợ mất
Việt kéo cô ngồI vào lòng mình :
- Tuy nó cũ kỹ thật nhưng có người đã mặc chiếc áo này mà làm mẫu, chứng tỏ nó cũng đặc biệt chứ bộ, hơn nữa còn được người ta ra công giặt giũ nữa chứ
Thái Uyên nguýt dài:
- Vậy mà cũng khoe. TạI cô Phú Văn có tư tưởng độc đáo thích khác lạ nên mớI vậy , chứ nói thật nhé, cái áo của anh hôm đó cũ mèm lạI hôi rình, em mặc vào mà cứ phải nín thở
Việt mỉm cười chỉ lấy tay quệt nhẹ lên gò mà cô như thói quen. Thái Uyên dựa đầu vào người anh và buột miệng hỏi :
- Hôm đó anh vào xưởng vẽ của cô lúc nào vậy anh ? MớI vào à?
Việt đáp tỉnh:
- MớI vào sao được , anh đứng cạnh mợ lâu lắm đó chứ
- Vậy sao không lên tiếng ?
Việt nhún nhẹ vai:
- Thấy mợ cứ mê mảI vẽ, thấy em ngồI ôm chân dễ thương quá chừng, làm sao lên tiếng ? Vả lạI, anh đến để tìm cái áo mà thấy nó trên người em , thì có lên tiếng cũng biết nói gì
Thái Uyên đỏ mặt khi cô nhớ lạI kiểu ngồI lúc ấy của mình . Thấy anh tủm tỉm cười , cô nhéo vào cánh tay anh 1 cái trả thù cho cái ngượng xa xưa đó và làu bàu:
- Không lên tiếng , cũng không âm thầm bỏ đi ra ngoài dùm. Anh có biết khi phát hiện có anh trong đó, em hết cả hồn vía không . Nhất là lúc đó em lạI đang nghĩ đến …
Đang nói cô chợt nín bặt. Việt cười nhìn nghiêng qua gương mặt cô:
- Nghỉ gì ? Đang nghĩ đến anh à ?
Đôi gò má Thái Uyên lạI đỏ bừng, và tay anh lạI thêm 1 cái nhéo, nhưng cái nhéo lần này nhẹ hều vì cô chỉ muốn che bớt cái ngượng nghịu của mình thôi chứ đâu muốn làm anh đau
Việt cười ôm lấy cô vào lòng :
- Anh có em là hạnh phúc nhất rồi . Ngay cả anh cũng không tin nổI lúc ấy em cũng yêu anh . Phái nữ kín đáo ghê quá , anh không hiểu nên cứ lấn cấn hoài
Vén lạI mớ tóc cho dừng bay vướng vào anh , cô nói :
- Phái nữ tụI em thì phải kín đáo giữ kẽ rồi , còn mấy anh đàn ông mà cũng vậy . Coi có kỳ không ?
Giọng nói của cô có vẻ gì đó khiến anh ngờ ngợ nhìn kỹ lạI cô:
- Em đang nói … anh đó à ?
Cô hếch mặt :
- Chứ còn gì nữa, anh nói anh yêu em, vậy mà xem ra anh chưa yêu em bằng em yêu anh rồi . Anh yêu em mà có chuyện gì buồn , chuyện gì khó chịu cũng để trong bụng không nói ra . Anh cứ coi em như người lạ vậy
Việt lựng khựng:
- Không phải anh xem em như người lạ, nhưng …
- Nhưng chuyện của anh thì anh vẫn giữ kín, phải không ?
Xoay hẳn người lạI đốI diện với anh , cô nghiêm trang nói :
- Anh có biết anh buồn, anh lầm lì quạu quọ như vậy , em cũng buồn lây không ? MỗI lần vào nhà anh , thấy cái gạt tàn đầy ắp, thấy anh cứ im lìm trong bóng tốI, anh có biết em xót xa và khổ tâm lắm không ?
LờI nói của cô làm Việt xao lòng . Anh ôm cô vào nhưng nhẹ nhàng nói :
- Xin lỗi em , anh thật vô tình quá
- Anh đừng xin lỗi em , nếu anh hiểu thì sao không chia xẻ cho em chuyện buồn phiền của anh
Việt ngập ngừng:
- Thật ra … là tạI anh tự thất vọng về mình thôi, không có gì đâu
Thái Uyên im lặng , cô cứ nhìn anh đăm đăm, ánh mắt cô làm anh cuốI cùng phải thở dài:
- Thôi được , anh sẽ kể tất cả cho em hiểu . Nhưng … sợ sau đó , em sẽ nhìn anh bằng cặp mắt khác
Câu nói của anh làm cô mang máng đoán được anh muốn đề cập đến chuyện gì . Nhưng cô không nói ra cho anh biết mình đã nghe được từ trước , cô im lặng để anh kể
Những chuyện cô nghe từ anh em Bích Diệp được anh nhắc lạI 1 cách trung thực. Cô biết anh đã cảm thấy hoang mang thế nào khi mọI chuyện dèm pha cứ đổ vào mình ngay từ khi lọt lòng cho đến lúc khôn lớn
Giọng anh trầm trầm vang vang trong gió:
- Họ đã xầm xì với nhau từ những ngày đầu . Mẹ vì buồn rầu, vì uất ức nên anh lên 6 cũng qua đời. Từ đó anh sống trong gia đình như 1 đứa con mồ côi. Không , còn tệ hơn 1 đứa con mồ côi , vì người ta không nghĩ người cha đã mất là cha ruột anh
Giọng anh khàn khàn, đều đều:
- Người ta không nói ra , nhưng hầu như đều cho là anh không cùng huyết thống, không có mốI dây liên hệ nào với họ. Anh vẫn được nuôi lớn, vẫn được ăn học nhưng càng cho trí khôn, anh càng lạ lùng vì phát hiện những ánh mắt kh1o chịu của những người thân của mình . Anh không hiểu gì hết
Cô chăm chú nhìn anh :
- Vậy đến bao giờ anh mớI nghe được chuyện này?
- Khi anh mườI một tuổi. Anh nghe lỏm chút ít từ mấy ông chú và bà mợ. Lúc đó anh mớI hiểu tại sao mọI người lạI có vẻ ghét bỏ và kỳ thị anh như vậy . Anh đã ngỡ ngàng và bị sốc đến độ phát bệnh nặng. Bà nộI phải đưa anh vào bệnh viện nằm cả tháng trờI mớI khỏI
- Bà nộI thương anh lắm à ?
Anh gật :
- Ừ ! Có 2 người chấp nhận anh . 1 người thì miễn cưỡng , hoài nghi, còn 1 người chấp nhận anh bằng cả tình thương yêu dành đều cho mọI đứa cháu. Người đầu là ông nội. Ông vẫn nuôi nấng anh , nhưng không bao giờ thương yêu và tin cậy. Còn bà nộI đã chở che, bênh vực anh cho đến ngày lìa đờI
Nhìn ra con sóng nhấp nhô gần bờ, anh nói :
- Cho đến trưởng thành, anh đã nghe theo lờI nộI, bỏ ngoài tai mọI lờI xầm xì của người trong nhà . NộI cho anh niềm tin mình vẫn mang họ Đặng, cho nên anh vẫn tự hào mình là mình . Có niềm tin đó anh mớI sống nổI với những ánh mắt , những dòm ngó khó chịu của mấy đứa em họ. Anh mớI tự hào học hết bậc đạI học, mớI tự tin sống trong chính nhà của ông bà nộI mình
Thái Uyên nhíu mày:;
- Ý anh là bây giờ anh đánh mất niềm tin ấy, anh không nghĩ mình mang dòng máu họ Đặng sao ?
Như 1 nhát dao sắc cứa phải , Việt mím môi lắc mạnh đầu
- Anh không biết . Anh không còn tin vào điều gì nữa hết. Anh không dám tin mình là con của ba, không còn tin mình có thật sự là con cháu của nhà họ Đặng hay không nữa
Thái Uyên nhăn mặt, cô im lặng 1 lát rồi nhẹ nhàng nói :
- Ngày xưa dù có ai dè bỉu thế nào đi nữa, anh vẫn tin vào nguồn gốc của mình . Vậy còn bây giờ , tại sao anh để mất niềm tin ấy?
Việt cười chua chát:
- BởI vì bà mất đi rồi , anh mớI nhận ra rằng tất cả mọI người trong gia tộc, không ai tin anh có cùng huyết thống vớI họ. Họ đã khẳng định điều đó, cũng như ông nộI đã tin chắc như vậy . Điều bất ngờ là chú Ba cũng như họ, chính miệng ông cũng khẳng định không nhận anh là cháu ruột
Thái Uyên bặm môi:
- Họ đã chốI bỏ anh sao ?
- Họ đã nói thẳng với anh rằng bà nộI nuôi nấng anh cho đến lớn chì vì thương hạI . Em nghe ra chua, chì vì thương hạI mà thôi. Họ nói mẹ anh là khắc tinh, về nhà chỉ mấy tháng là hạI chết chồng, 8 tháng sinh ra đứa con hoang là anh
Giọng anh đầy cay đắng:
- Anh đã nghe những lờI nói tương tự 1 lần, lần đo anh đã nổI xung thiên không nhớ nổI mình là ai , không kềm nổI cơn nóng của mình . Nhưng lần đó anh chỉ hồ đồ đánh người
- Còn lần này, tại sao anh không chịu nồI?
Việt ngẩn phắt đầu lên:
- Em không hiểu sao ? Lần trước dù chú Út nói gì , anh cũng vẫn là anh . Chú Út vốn hồ đồ và hay nói vô căn cứ, anh không coi câu nói của chú ấy là thật. Lần ấy anh giận vì chú nhục mạ anh thôi. Còn lần này … không phải chỉ chú Út mà tất cả mọI người , những người mà thường ngày vẫn gọI anh là cháu, là anh trai, thường ngày vẫn tỏ ra ôn hoà , có người còn thân thiện với anh
Giọng anh run lên như uất ức:
- Anh không thể tin, bây giờ , tất cả bọn họ đều giống nhau, đều khẳng định anh không phải họ Đặng, đều gọI anh là thằng con hoang , là thứ thừa thãi mà bà đã vì tộI nghiệp mà nuôi báo cô trong nhà suốt bao năm qua .
- Chính vì vậy mà anh thất vọng về mình , anh muốn trốn tránh bản thân mình , trốn tránh bạn bè mình sao ?
Việt quay mặt đi:
- Anh không muốn trốn tránh ai. Anh chỉ thấy khó thở và nặng nề vớI ý nghĩ mình bấy lâu nay ngạo mạn, hãnh diện vì mình là thế, mà bây giờ , ngay cả nguồn gốc của bản thân cũng mơ hồ không rõ ràng, em có biết ý nghĩ ấy khó chịu đựng đến thế nào không
Thái Uyên lắc đầu :
- Em biết là khó chịu đựng , nhưng em không hiểu tại sao anh lâi giận dữ vớI chính mình như vậy . Họ đốI xử như vậy thì đã sao ?
Việt cau mày:
- Em nói vậy là ý gì ?
Cô nhìn thẳng vào anh :
- Tại sao anh nhìn vào đám người thân của anh mà thất vọng về mình như vậy ? Tại sao ngày xưa anh tin vào nộI mà bây giờ lạI không tin ?
- MọI người …
Cô ngắt lờI anh :
- Những người thân của anh họ không chịu tin anh là người trong nhà cũng được , họ chưa bao giờ tin cũng được , anh vẫn là anh , anh đã tin mình họ Đặng thì tại sao bây giờ chỉ vì tất cả mọI người trở mặt xa lạ với anh mà anh thất vọng và tự hành hạ mình ?
Việt định nói gì nhưng cô cao giọng át đi:
- Còn nữa, anh phải tin vào bác gái chứ . Bác vừa về nhà chồng không lâu thì trở thành goá phụ. Sinh đứa con ra thiếu tháng lạI bị dèm pha . Bác đã có thể cố gượng sống để khẳng định anh là con ruột của ba anh , là cháu ruột của nhà họ Đặng , tại sao anh không tin mẹ mình mà lạI tin bọn họ ?
Việt sững người nhìn Thái Uyên . Cô thở nhẹ :
- Hai mươi mấy năm nay anh đã có thể hãnh diện với tên họ mình , với tên họ cha mẹ của mình , thì tại sao bây giờ anh không thể như vậy . Anh phải tin vào nộI , vào mẹ mình chứ
Anh ngập ngừng :
- Thái Uyên , anh …
Cô nắm lấy tay anh và dịu dàng nói :
- Em cũng tin vào bác gái. Em không dám nói ông nộI anh và những ông chú của anh là hồ đồ , nhưng nếu chỉ vì anh được sinh ra thiếu tháng, chỉ vì anh lớn lên mạnh khoẻ hơn những đứa em họ mà mọi người nghi kỵ sao ? Như vậy không đa nghi quá à ? Chẳng phải họ đã đem anh đi thử máu, đã điều tra kỹ càng rồi sao ?
Anh gật đầu thừa nhận :
- Có lần anh gặng hỏi , chú Ba nói tất cả không chứng minh được gì
- Đúng rồi , không chứng minh được gì , vậy tại sao anh lạI ngần ngạI mà không tin nộI với bác gái?
Cô nhìn anh rồi buông giọng :
- Anh chính là giọt máu của ba anh , giọt máu duy nhất . Nếu anh vì bị sốc vì những con người thà hoài nghi mà từ bỏ người thân ấy, anh nghi ngờ nguồn gốc mình tức là nghi ngờ cả ba mẹ mình rồi
Việt lặng đi . Những lờI nói của Thái Uyên tuy vộI vã nhưng khá rành mạch . Điều mà anh đã vộI quên là hình ảnh thật mơ hồ của mẹ mình
Phải . Mẹ không có lỗI gì . Ba bị tai nạn mất sớm đã là 1 đau khổ cho mẹ . Nếu ngay cả anh mà còn không tin mẹ, thì làm sao còn được gọI là con
Mẹ đã vì anh , vì chồng mà 6 năm trờI cay đắng gượng sống giữa những ánh mắt còn hoài nghi và ghét bỏ lộ liễu hơn cả đối với mình , chỉ nhằm bảo vệ anh , nhằm chứng minh anh đích thực là con ruột của ba . Anh đã quá ích kỷ rồi khi cứ dằn vặt khổ sở về mình , sao anh không nghĩ đến nỗI đau của mẹ
Thái Uyên nói đúng. Những ông chú , những bà mợ , những đứa em họ có nhiều bộ mặt kia , tất cả họ đều có thể nghi kỵ anh , nhưng anh không có quyền nghi kỵ bản thân mình , không có quyền nghi kỵ ba mẹ
Những năm học đạI học , và nhất là từ sau lần xô xát với chú Út , anh đã tự khẳng định mình . Anh vừa học vừa làm. Ra trường , anh tự lập sự nghiệp bằng chính sức lực của mình
Anh mang họ Đặng, nhưng anh tự lập , không bám vào các công ty của gia đình . Trước nay đã vậy , thì bây giờ anh vẫn có thể tự hào như vậy được mà
Mặc họ nói gì , anh vẫn là họ Đặng, vẫn tin vào chính mình. Cuộc sống của anh là ba và mẹ đã ban cho anh , anh là kết quả tình yêu của 2 người , là đứa con hợp pháp của 2 người
Thái Uyên chăm chú nhìn anh . Cô hiểu những khó khăn vướng mắc của anh đang được cởI bỏ dần
Việt là 1 người nóng nảy và kiêu hãnh ngầm về bản thân , nên khi đã bị sốc và hoài nghi về lai lịch của mình , cứ hoang mang thất thần mãi. Cô mong mỏI những lờI nói của mình có thể đem lạI cho anh chút quân bình. Chỉ cần anh tìm lạI niềm tin , chắc chắn anh sẽ trở lạI là anh , sẽ mạnh mẽ và tự chủ như trước
Và giờ đây , dường như niềm tin đã trở lạI trong Việt , mắt anh đã ánh tia nhìn sắc nét khi quay lạI nhìn cô
Cô mỉm cười . Anh vẫn còn ngập ngừng, nhưng cô hiểu điều anh muốn nói . Cô nắm lấy tay anh dịu dàng:
- anh đừng khổ sở về chuyện này nữa nhé
Việt cười hơi ngượng nghịu:
- Anh thật gàn dở quá, phải không ?
Cô lắc đầu thẳng thắn:
- Không đâu . Nếu là em , vừa mất đi người thân thiết , yêu thương mình , vừa lạI chịu đựng sự sĩ nhục và chốI bỏ của những người thân còn lạI , thì em cũng như anh , cũng không chịu nổI đâu
Việt bần thần :
- Thật sự thì sau lần nghe chú Út mắng nhiếc, có lẽ anh đã có chút mơ hồ, niềm tin của anh đã lung lay. Cho nên khi mọI người đều quay lưng từ bỏ anh , anh cảm thấy mình thật sự chỉ là thứ thừa thãi trong nhà , cảm thấy chua xót vì nếu không phải là con cháu họ Đặng , thì anh là giọt máu của ai. Những ý nghĩ ấy cứ hành hạ anh suốt
Dựa vào người anh , cô nhẹ nhàng nói :
- Em biết , em hiểu là anh đã khổ sở thế nào
Vuốt mái tóc cô, anh trầm ngâm nhìn ra bờ biển nổI sóng trắng xoá. Ráng chiều đã sẫm màu. Mặt trờI chỉ còn le lói 1 góc nhỏ ở cuốI trờI
ANH ngắm nhìn quanh cảnh mênh mông bao la của trờI đất 1 lúc rồi chợt buột miệng :
- Cảm ơn em
Thái Uyên nhướng mày lắng nghe. GốI cằm lên tóc cô, anh thầm thì:
- Cảm ơn em đã kéo anh ra khỏI căn phòng tốI tăm của mình , cảm ơn em đã luôn ở bên anh
Cô nhoẻn cười . Không có lờI nào êm tai hơn lờI nói của anh. Cô nhớ lạI lờI nói hôm nào của bà Phú Văn và lạI mỉm cười . Cô biết mình có tính kiên nhẫn, cô sẽ càng kiên nhẫn và khéo léo hơn , để giữ tình yêu của cô và anh. Vì cô thật sự rất yêu anh
Gió lạI làm rốI tung mớ tóc dài của cô nhưng Thái Uyên không để ý , vì cô còn đang mảI mê nhận nụ hôn nồng ấm của anh . Cô không cần giữ tóc lạI vì chúng đang quấn lấy anh , như muốn giữ mãi anh bên cô vậy
Lẫn trong tiếng gió và giữa những nụ hôn, giọng Việt thầm thì nhẹ như gió thoảng:
- Mặc kệ mọI người không nhận anh là người thân , em sẽ là người thân yêu nhất của anh trên cõi đờI này. Chỉ cần có em, anh đủ để là mình rồi
Có 1 giọt nước mắt hạnh phúc đã làm ướt rèm mi Thái Uyên . Cô nhắm chặt mắt mà thả người tin cậy trong vòng tay anh
Mặt trờI chỉ còn là những ánh đỏ tía, sóng vẫn vỗ rì rào cạnh bờ như hát ru 1 khúc nhạc tình cho 2 người
XOXOXOXOXOOXOX
Lách qua đám bạn bè , Việt chận bước của Phong và Kim Chi :
- Thấy Thái Uyên đâu không ?
Kim Chi nhìn anh cười trêu:
- MớI vắng bóng có chút xíu mà đã đi kiếm rồi , sếp gì mà kỳ thế. Bộ sợ trong đám khách khứa có tay nào vô duyên chạy theo tán tỉnh cô bạn gái của anh đi mất sao ?
Mặt Việt xìu xuống :
- Làm ơn chỉ đi mà Kim Chi . Nãy giờ anh nhìn khắp phòng rồi mà không thấy
Kim Chi định trêu chọc tiếp thì Phong đã vọt miệng :
- Nhìn khắp phòng nhưng chỉ tầng này thôi, không thấy là phải rồi
Mát Việt sáng lên ngay , anh hấp tấp quay đi nhưng bị Kim Chi níu lạI:
- Anh không lo tiếp khách à ? Hôm nay khai trương công ty mà ?
Việt cười gỡ tay cô ra:
- Giao cho người yêu em đó. Tiếp không xuể thì gọI tụI thằng Nhẫn. Anh vắng mặt 10 phút nhé
Nói xong là anh tìm đường lên cầu thang ngay. Kim Chi lườm theo anh :
- Cái anh này, không biết sao mà không rờI được nhỏ Thái Uyên . Nhiều khi em thấy mà ganh tỵ. MớI vắng 1 chút đã quýnh lên tìm rồi
Phong cười hì hì :
- Ừ, tạI nó dở, cứ loay hoay tiếp đón khách khứa, bồ đi đâu cũng không biết . Phải chi nó học theo anh , dán ngay lên người miếng băng keo dính chùm với em, anh đi đâu cũng có em kè kè, vậy có phải là khỏI lo không ?
Kim Chi trợn mắt nhưng chưa kịp quạu thì Phong đã suỵt cô và khéo léo gỡ tôi bằng cách chỉ tay ra cửa:
- Anh Ba của em kìa, hình như kế bên nó là cô nào lạ lắm
Kim Chi nheo mắt nhìn ra cửa rồi bĩu môi:
- Lạ đâu mà lạ, mắt anh đúng là cần kính rồi đó, là bà Thuý chứ ai nữa, bả nhuộm tóc vàng khè nên anh ngó không ra thôi
Tròn mắt ra vẻ bất ngờ, Phong kêu lên như kịch sĩ chính hiệU:
- Ủa ! Là Thuý đó sao ? Vậy mà anh cứ tưởng cô nào lạ
Kim Chi kéo tay anh đi:
- Thôi vô kiếm gì uống đi anh . Thấy mặt bà đó em càng chán. Ông Đăng làm như lanh lắm, vậy mà bị bà này ám hoài không gạt đi được . Yếu ghê
Phong cười cười :
- Biết đâu nó cố tình để như vậy thì sao ?
Kim Chi ngạc nhiên :
- Anh nói gì :
Phong cười lắc đầu . Nắm tay cô, anh kéo vào góc phòng , nờI đặt cái bàn có đầy thức ăn:
- Không, không có gì . Mình lạI lấy nước đi em, anh cũng ăn miếng bánh. Sáng giờ lu bu quá, chưa kịp đớp cái gì
*-*-*-*-*
Tiếng gõ nhẹ và cánh cửa mở ra hầu như lập tức làm Thái Uyên giật mình đứng phắt dậy. Nhận ra kẻ đot nhập ấy là Việt , cô thở phào ngồI xuống
Đóng cửa phòng , việc đầu tiên của Việt là bước thẳng đến Thái Uyên, kéo cô đứng lên và ôm lấy cô mà hôn. Khi anh buông cô ra, cô hơi ngạc nhiên hỏi :
- Gì mà chưa kịp nói gì , anh đã … mi em vậy ?
Việt nheo mắt cười :
- Anh nói với tụI nó là vắng mặt 10 phút thôi, không tranh thủ thì làm sao được
Thái Uyên phì cười :
- Gì mà tranh thủ. Anh làm cứ như mình không gặp nhau lâu lắm vậy
- Không lâu, nhưng sáng giờ thấy em cứ qua lạI trước mặt anh với bộ áo dài gấm dễ thương này, nếu không vì sợ em ngượng với đám bạn bè , anh đã hôn em cả chục cái rồi . ĐợI đến giờ là anh giỏI chịu đựng lắm rồi
Thái Uyên lườm yêu anh . Trước kia cô cứ bực tức vì anh cộc lốc, không biết nói chuyện , bây giờ dẻo miệng như vậy đó
Thấy cô đi chân không , anh nhướng mắt như dò hỏi . Cô cười hất mặt về phía đôi giày cao gót:
- Giày mớI làm em đau chân, nên em mớI trốn lên đây nghỉ mệt 1 chút, không phải em làm biếng đâu
Việt cười , anh đẩy cô ngồI trở lạI ghế:
- Em mỏI chân cứ nghĩ, đây là phòng anh mà
Ngó qua đồng hồ tay, anh gật đầu tính toán:
- Hôn mở đầu hơn 1 phút, bây giờ anh bóp chân cho em 5 phút, còn dư 4 phút thì tròm trèm 2 nụ hôn nữa nhé
Thái Uyên phì cười . Chẳng những hay nịnh cô, anh lạI còn trở thành như kẻ nghiện, 1 ngày sáng trưa chiều tốI gì cũng đều tìm cách gặp cô . Mà mỗI lần gặp cứ đòi hôn
Nói là làm thật, Việt thụp xuống , cầm 1 bàn chân cô lên và tỉnh bơ xoa bóp. Thái Uyên mỉm cười ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của anh
Bây giờ thì thờI khoá biểu của cô nghẹt kín bóng dáng anh . Đưa đón cô đi học, đưa đón cô đến nhà bà Phú Văn , đi bơi , đi phố, thậm chí đi ăn trưa, ăn chiều, anh cũng xin phép anh Minh để cô cùng ăn với mình
Tuy anh chưa nói gì với cô , nhưng bằng vào buổI nói chuyện lâu ơi là lâu giữa anh và anh Minh , bằng vào những lờI trêu chọc xa xôi của bạn bè, cô biết anh đang ráo riết để có thể vươn tờI 1 tấm thiệp hồng
Đã nữa năm trôi qua kể từ khi yêu anh , cô cảm thấy yêu đờI va hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Tình yêu màu nhiệm , cô đã nếm trải. Nhưng còn hôn nhân?
Thái Uyên bâng khuâng khi nghĩ đến những ràng buột nặng nề pháp lý và cả tinh thần.Cô biết mình yêu anh , rất yêu, nhưng bước qua ngưỡng cửa hôn nhân, liệu tình yêu của 2 người có bị … trúc trắc g Không ? Tình yêu có còn trọn vẹn lãng mạn, thơ mộng như bây giờ không ?
Bàn tay anh làm nhột khiến cô rụt chân lạI và khúc khích cười . Đang cười , cô lõ mắt khi thấy anh cũng cười , 1 nụ cười nham nhở mà xem chừng quen quen. Cô chưa kịp đoán thì anh đã giở đồng hồ ở cổ tay lên:
- 5 phút tập hầu vợ đã xong, em làm ơn trả công cho anh đi
Thái Uyên cườI,ngoan ngoãn mềm người trong tay anh . Nhắm đôi mắt tin cậy, cô để anh cuốn vào cơn mộng mà thoáng 1 ý nghĩ. Kệ những lo sợ vu vơ, cô đã có anh , chỉ cần có tình yêu của anh , cô sẵn sàng cũng anh bước qua ngưỡng cửa khác của tình yêu , cũng anh vượt qua những thử thách của cuộc đời
RờI môi cô, Việt ngạc nhiên khi nghe cô thầm thì nho nhỏ :
- Có anh , em không sợ gì hết
Anh nhướng mày nhìn cô, nhưng rồi không cần hỏi , vì anh tin vào lờI cô nói , tin vào tình yêu vững bền của 2 người
Trên vách tường còn mớI màu sơn đốI diện 2 người là món quà tặng của bà Phú Văn . Bức tranh 1 cô Thái Uyên khác gốI đầu nghiêng lên đôi chân trần mơ mộng về 1 tình yêu vừa chớm trông thật dễ thương
Giấc mơ đầy lãng mạn của cô đang là hiện thực rồi . Trong căn phòng nhỏ , 2 người tay trong tay đang dựa sát vào nhau mà nghe rõ và hiểu thấu nhịp tim của nhau
Chỉ 2 người , nhưng căn phòng đã chẳng còn quạnh quẽ mà bắt đầu mang dáng dấp 1 mái ấm nho nhỏ , xinh xinh.
HẾT