Tuấn dựng xe trước một cửa hàng hoa, nó bước vào chậm rãi, không lấy gì làm vội vàng. Chị bán hoa săn đón nó như một khách hàng đặc biệt. Cũng đúng thôi vì ở dãy phố này có nhiều người bán hoa quá.
-Em vào xem hoa cho chị đi? giọng chị ta thánh thót.
-ở đây nhiều hoa đẹp quá chị nhỉ!
-Ừ, hoa chị mới lấy về lúc sáng đó em à. Em mua nhiều chị sẽ hạ giá cho.
-Hôm nay cửa hàng có khuyến mại hả chị?
-ừ, hôm nay là ngày 8_3 mà em.....
Tuấn nhìn một lượt có rất nhiều loại hoa như: hồng, lưu ly, loa kèn, cúc.....nhưng nhiều nhất vẫn là hoa hồng với đủ mọi màu sắc.
Nó hỏi chị chủ quán:
-chị ơi, chị bó cho em 2 bó được không?
-ừ, em cứ chọn hoa đi.
Nó gãi đầu , ấp úng.....chị chủ quán hiểu ý nó liền nói:
-Đợi chị tí, rồi chị chọn và bó luôn cho em.
-vâng, em con trai nên chẳng biết chọn loại hoa nào cho đẹp nữa?
-thế em định tặng ai để chị còn biết mà bó chứ.
-Dạ,một bó em tặng mẹ, còn một bó em tặng người bạn thân chị à.
-ừ
Tuấn đã chuẩn bị cho ngày mùng 8-3 này từ mấy tuần trước. Nó đã tiết kiệm một phần trong tiền ăn sáng và tiền tiêu vặt mà mẹ cho để có một khoản kha khá cho ngày 8-3 này.Năm nay mẹ tuấn đã bước sang tuổi 50 nó rất thương mẹ, mẹ đã ở vậy một mình nuôi hai anh em khi bố nó bỏ mẹ và hai anh em nó đi theo một người đàn bà giàu có sang mĩ. nhiều đêm nó thấy mẹ nó chảy nước mắt khi nhìn vào tấm ảnh chụp gia đình nó. Hai anhem tuấn thương mẹ nên cố gắng học hành thật giỏi và năm nào hai anhem nó cũng đạt học sinh giỏi.
Trong những người bạn của tuấn chỉ có nga là hiểu được hoàn cảnh của tuấn và luôn giúp đỡ tuấn những lúc nó có chuyện buồn. nga cũng luôn sang nhà tuấn để giúp đỡ mẹ tuấn những công việc chỉ giành cho phái nữ như nấu cơm, quét dọn vườn. vì vậy mẹ tuấn cũng coi nga như con cái trong nhà.
Chị bán hoa vừa cười vừa nói:
-em ơi hoa của em xong rồi này.
Tuấn giật mình quay lại:
-thế ạ, chị bó hoa nhanh quá.
-em đang nghĩ chuyện gì à, chị thấy em đứng im từ lúc nãy đến giờ.
-dạ, không.....
Tuấn gửi tiền rồi để hai bó hoa vào giỏ xe rất cẩn thận. nó đạp xe rất chận về nhà.Trông vẻ mặt tươi cười, ánh mắt sáng ngời của một chàng thanh niên học lớp 12 ai đi qua đường cũng liếc nhìn nó...
Tuấn về đén nhà dựng xe ở sân tay cầm bó hoa vòng ra sau lưng, nó gọi to:
-mẹ ơi con đã về?
Mẹ nó từ trong bếp đi ra.
-sao hôm nay về sớm thế hả con?
-hôm nay con chỉ phải học hai tiết thôi
mẹ à
Tuấn đưa bó hoa ra trước trao vào taymej rồi nói với giọng nghe rất cảm động:
-con tặng mẹ nhân ngày 8-3
Mẹ tuấn đưa tay ra cầm lấy bó hoa, trong lòng xúc động.
-mẹ cảm ơn con, con trai mẹ chu đáo quá.
Tuấn nói với giọng trầm hơn.
- so với công sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ thì bó hoa này có là gì hả mẹ!
-bố anh, cũng biết nghĩ thế cơ à, thôi vào rửa tay rồi họa bài đi.mẹ sang nhà bác phương có chút việc.
-vâng
Mẹ tuấn trên tay cầm bó hoa, những giọt nước mắt cứ muốn tràn ra.tuấn đã lớn thật rồi ư? nó đã biết suy nghĩ như người lớn ư? Trong đàu bà bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh.bà bước vào nhà đặt bó hoa nên bàn rồi tay cầm tấm ảnh chụp gia đình. nước mắt bà bây giờ đã tràn ra không kìm nổi nữa.
Tuấn từ ngoài sân đi vào thấy mẹ tay cầm tấm ảnh, nó bước đến gần áp đầu vào vai mẹ nó.
-mẹ vẫn còn nhớ bố phải không mẹ?
-đừng nhắc đến ông ấy nữa! ông ấy không còn là người đàn ông trong tâm trí mẹ nữa rồi. nếu ông ấy là một con người thì ông ấy không bỏ giọt máu của mình mà đi với người đàn bà giầu có đó.
-con thương và kính trọng mẹ
Bố tuấn từ hồi theo người đàn bà đó sang mĩ, cũng đôi lần viết thư về. hồi tuấn còn bé nó không biết, nhưng từ khi học cấp 3 nó để ý thấy ông đưa thư họa may vào nhà nó. nhiều lần như thế nó sinh nghi và phát hiện ra bố nó vẫn gửi thư về cho mẹ và hai anh em nó. rồi tuấn chú ý xem mẹ cất thư ở đâu. tuấn thấy mỗi lần đọc thư mẹ nó vẫn sụt sùi khóc.tuấn biết mẹ vẫn còn yêu bố.một hôm mẹ tuấn đi vắng nó lấy thư ra đọc. bố tuấn ở với người đàn bà đó đã có một đứa con nhưng không đựoc hạnh phúc vì bà ta chỉ coi tiền là trên hết. bố có ý muón gửi tiền về để mẹ nuôi hai anh em nó nhưng mẹ nó nhất quyết khôg đồng ý.tuấn biết mẹ vất vả lắm mới nuôi được hai anh em nó ăn học nhưgbaf nhất quyết không nhận tiền của bố gửi về nên càng kính trọng mẹ.
nó khôngbao giờ để mẹ phật lòng dù là nhỏ nhất. tiếng chuông đồng hồ điểm 10h làm mẹ nó hơi giật mình bà đặt tấm ảnh vào trong tủ rrooif bảo tuấn:
-con giúp mẹ nấu cơm, em cũng sắp đi học về rồi đó.
-vâng
Bữa cơm chưa của gia đình tuấn chỉ có 3 người nhưng thật đầm ấm. Ăn xong mẹ tuấn sang nhà bác phương còn em tuấn đã đi chơi với mấy đứa bạn ở ngoài sân kho.Tuấn giắt xe ra sân cầm bó hoa bỏ vào giỏ xe cùng với tấm thiếp xinh xắn kẹp vào giữa những bông hoa hồng đỏ thắm. khóa cửa xong tuấn nên xe sang nhà nga.
-ù...
nga giật mình quay lại:
-tuấn, làm người ta sợ phát khiếp.
-Tặng nga nhân ngày "phụ nữ vùng lên"
- hi hi cảm ơn tuấn. tưởng quên người ta chứ
-ừ, không có mùi hương của hoa phong lan này là quên rồ đó chứ. tại mùi hương của nó cứ bay sang nhà nên lại nhớ! mới sang đó chứ.
-ừ, trêu hoài thế.
Mình thích giỏ lan tuấn tặng nhất. hoa của nó nở màu tím đẹp lắm.
- chỉ thích hoa thôi chứ gì. tui về đẻ nga ngắm hoa nhé.
-chi mà đã giận rùi.
-chứ còn sao nữa....
- thôi cho nga xin lỗi, con trai hay giận là xấu tính đó nghe.giảng hòa nhé, chúng mình đi chơi đi
-ừ ,nhưng mà đi đâu hả nga.
-chúng mình đi thả diều nhé.Lâu lắm không được đi thả diều rồi.
-ừ
Hai người tung tăng trên con đường làng với cánh diều bay cao theo gió và tiếng sáo vi vu nghe như tiếng sáo của đôi trai gái gọi nhau........trong ngày........