GÓC TRUYỆN: NHÀNH LAN TÍM
thanhbinh_20885 23.02.2006 11:34:38 (permalink)
NHÀNH LAN TÍM
Bây giờ ngồi nghe bài hát mà tôi và em vẫn thường ngồi nghe khi hai đứa được ở bên nhau sao tôi thấy nhớ em đến thế. Tôi chẳng biết bài hát này có dành cho tôi hay không? nhưng nó làm tôi nhớ em.Ngày ấy em đến bên tôi như một nhành lan tím, bông lan ấy cứ tỏa hương vào trái tim tôi, đánh thức lại cái niềm vui trong tôi đã mất dần trong một người con trai đã vào tuổi trưởng thành.Hồi đó, phải công nhận em nói nhiều nhưng tôi cũng chẳng chịu thua em. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ngày ấy của em. Câu nói"còn lâu nhé" của em sau những lần tôi trọc giận em làm tôi càng nhớ em hơn.
Hồi em ôn thi đại học em vẫn thường than thở với tôi rằng em thấy mệt mỏi, tôi đã an ủi, giúp đỡ em và là người luôn ở bên em để tiếp thêm nghị lực cho em. Lúc đó tôi tự hào rằng mình là một hoàng tử dũng cảm đang giúp đỡ một nàng công chúa lạc giữa rừng xanh.Em đã quá nhỏ bé trong cái cuộc sống nghiệt ngã của hiện tại. Tôi quá hạnh phúc khi em tâm sự với tôi rằng : tôi là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em. Nếu không có tôi em sẽ không thể tiếp tục bước đi trên đôi chân nhỏ bé của mình.....

Vậy mà em ơi tôi đã làm em rời xa...mãi mãi. Tôi đã không còn trong cái thế giới nhỏ bé xinh xắn của em nữa. Cái thế giới mà tôi đã có một phần xây dựng nên nó.Bây giờ tôi biết làm gì được vì giờ đây tôi đâu còn ở bên em.
Tôi vẫn không hiểu sao mình lại bước tiếp những bước đi trong tình yêu mặc dù tôi vẫn mãi.......yêu em. Chẳng nhẽ tôi phản bội em từ chối tình yêu mà em dành cho tôi, chỉ vì tôi muốn khám phá tiếp xem tình yêu mãnh liệt thế nào. Và rồi lúc tôi nhận ra em mãi không quay trở lại tôi mới biết rằng : em là một nửa không thể thiếu trong tôi.
Mỗi đêm khi mọi người đã yên giấc ngủ, tôi lặng lẽ bước những bước chân của mình trên con phố quen thuộc ngày xưa. Tôi cố gáng len lỏi để tìm kiếm những kỉ niệm của một thời hai đứa tung tăng đạp xe giữa dòng người lườm lượp. Những hình ảnh ấy cứ đan xen hòa quện cùng tiếng gió, tiếng lá cây vi vu làm cho tôi có cảm giác xe lạnh.Nó không tan biến nhưng cũng không hiện rõ làm tôi không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo giác nữa.Đôi chân tôi cứ bước nhưng hình như nó cũng chẳng biết rằng nó đang đi về đâu. Bất chợt trong màn đêm yên tĩnh, tiếng rao của người bán ngô luộc đã làm cho tôi giật mình, đôi chân tôi đứng im như gặp được một hình ảnh quen thuộc. Rồi kí ức bắt đầu hiện về trong tôi như muốn tràn ra khỏi trí óc vì nó đã được kìm nén quá lâu. Ngày ấy cứ tối thứ bảy hai chúng tôi lại tay trong tay đi bộ trên các con phố như muốn hít thở bầu không khí trong lành tràn đầy sức sống. Cả tuần em đã vùi đầu vào sách vở, lấy đâu ra thời gian để thư giãn chứ. Rồi những hàng ngô luộc là địa chỉ quen thuộc của tôi và em mỗi ngày thứ bảy. Ăn ngô em còn cảm nhận được cái hương vị của đồn quê. Em hay nói với tôi rằng bố mẹ em sinh ra từ đồng ruộng, và em tuy chưa biết ra đồng cấy cay lúa nhưng ăn hạt gạo, bắp ngô em cũng cảm nhận được phần nào cái vất vả của người nông dân.
Khi tiếng rao của người bán hàng ngô xa dần, sự im lặng lại bao trùm xung quanh tôi. Lúc này tôi có cảm giác như tôi đang đứng giữa khoảng trời mênh mông, xung quanh chỉ có cây và tiếng gió vi vu.Đôi chân bắt đầu bắt đầu bước những bước đi nặng nề, nó không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Hình như những kỉ niệm đã đè nặng nên đôi chân tôi như muốn níu kéo không cho nó bước tiếp.Dẫu thế theo phản xạ tự nhiên đôi chân tôi lại tiếp tục trên cuộc hành trình đi tìm quá khứ của mình. Tiếng gió đập vào lá cây phát ra những âm thanh làm cho tai của tôi vểnh nên như muốn đếm từng tiếng va đập. Rồi một cơn mưa bất chợt kéo đến như muốn xua tan đi tất cả những gì diễn ra. Tiếng mưa như muốn cản bước chân của tôi, cái bước chân đã nặng trĩu không muốn bước. Bất chợt trong đầu tôi loé nên một tia sáng, đôi chân tôi chạy thật nhanh. Hình như những giọt mưa đã làm cho đầu óc tôi tỉnh táo trở lại. Tôi chạy thẳng rồi rẽ phải nơi dẫn đến một gò đất cao, ở đó có một giỏ lan tím là kỉ vật của tôi và em trong chuyến đi đà lạt hồi em nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. giỏ lan được hai đứa đưa về như một kỉ vật chung không ai được giữ cả vì ai cũng sợ nó sẽ thành của riêng của người kia.Hai đứa đã quyết định treo giỏ lan ở thân một cây cổ thụ ở trên gò ở ngoại ô thành phố cách nhà không xa lắm chỉ khoảng vài cây số. Cứ mỗi chiều chủ nhật hai đứa lại cùng nhau ra chăm sóc giỏ lan.Từ hồi em và tôi không còn gặp nhau nữa thì giỏ lan cũng được tôi xếp vào dĩ vãng cùng với những kỉ niệm về em và tôi. Những bước chân lảo đảo dính đầy bùn của tôi đã nên đến gò cũng là lúc trời bừng sáng, tiếng gà gáy đã báo hiệu một ngày mới. Tôi nhìn nên thấy không thể tin vào mắt mình được giỏ lan tím đã nở hoa cùng với mùa xuân lan tỏa khắp thành phố..........
#1
    thanhbinh_20885 28.02.2006 10:14:41 (permalink)
    Tuấn dựng xe trước một cửa hàng hoa, nó bước vào chậm rãi, không lấy gì làm vội vàng. Chị bán hoa săn đón nó như một khách hàng đặc biệt. Cũng đúng thôi vì ở dãy phố này có nhiều người bán hoa quá.
    -Em vào xem hoa cho chị đi? giọng chị ta thánh thót.
    -ở đây nhiều hoa đẹp quá chị nhỉ!
    -Ừ, hoa chị mới lấy về lúc sáng đó em à. Em mua nhiều chị sẽ hạ giá cho.
    -Hôm nay cửa hàng có khuyến mại hả chị?
    -ừ, hôm nay là ngày 8_3 mà em.....
    Tuấn nhìn một lượt có rất nhiều loại hoa như: hồng, lưu ly, loa kèn, cúc.....nhưng nhiều nhất vẫn là hoa hồng với đủ mọi màu sắc.
    Nó hỏi chị chủ quán:
    -chị ơi, chị bó cho em 2 bó được không?
    -ừ, em cứ chọn hoa đi.
    Nó gãi đầu , ấp úng.....chị chủ quán hiểu ý nó liền nói:
    -Đợi chị tí, rồi chị chọn và bó luôn cho em.
    -vâng, em con trai nên chẳng biết chọn loại hoa nào cho đẹp nữa?
    -thế em định tặng ai để chị còn biết mà bó chứ.
    -Dạ,một bó em tặng mẹ, còn một bó em tặng người bạn thân chị à.
    -ừ
    Tuấn đã chuẩn bị cho ngày mùng 8-3 này từ mấy tuần trước. Nó đã tiết kiệm một phần trong tiền ăn sáng và tiền tiêu vặt mà mẹ cho để có một khoản kha khá cho ngày 8-3 này.Năm nay mẹ tuấn đã bước sang tuổi 50 nó rất thương mẹ, mẹ đã ở vậy một mình nuôi hai anh em khi bố nó bỏ mẹ và hai anh em nó đi theo một người đàn bà giàu có sang mĩ. nhiều đêm nó thấy mẹ nó chảy nước mắt khi nhìn vào tấm ảnh chụp gia đình nó. Hai anhem tuấn thương mẹ nên cố gắng học hành thật giỏi và năm nào hai anhem nó cũng đạt học sinh giỏi.
    Trong những người bạn của tuấn chỉ có nga là hiểu được hoàn cảnh của tuấn và luôn giúp đỡ tuấn những lúc nó có chuyện buồn. nga cũng luôn sang nhà tuấn để giúp đỡ mẹ tuấn những công việc chỉ giành cho phái nữ như nấu cơm, quét dọn vườn. vì vậy mẹ tuấn cũng coi nga như con cái trong nhà.
    Chị bán hoa vừa cười vừa nói:
    -em ơi hoa của em xong rồi này.
    Tuấn giật mình quay lại:
    -thế ạ, chị bó hoa nhanh quá.
    -em đang nghĩ chuyện gì à, chị thấy em đứng im từ lúc nãy đến giờ.
    -dạ, không.....
    Tuấn gửi tiền rồi để hai bó hoa vào giỏ xe rất cẩn thận. nó đạp xe rất chận về nhà.Trông vẻ mặt tươi cười, ánh mắt sáng ngời của một chàng thanh niên học lớp 12 ai đi qua đường cũng liếc nhìn nó...
    Tuấn về đén nhà dựng xe ở sân tay cầm bó hoa vòng ra sau lưng, nó gọi to:
    -mẹ ơi con đã về?
    Mẹ nó từ trong bếp đi ra.
    -sao hôm nay về sớm thế hả con?
    -hôm nay con chỉ phải học hai tiết thôi
    mẹ à
    Tuấn đưa bó hoa ra trước trao vào taymej rồi nói với giọng nghe rất cảm động:
    -con tặng mẹ nhân ngày 8-3
    Mẹ tuấn đưa tay ra cầm lấy bó hoa, trong lòng xúc động.
    -mẹ cảm ơn con, con trai mẹ chu đáo quá.
    Tuấn nói với giọng trầm hơn.
    - so với công sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ thì bó hoa này có là gì hả mẹ!
    -bố anh, cũng biết nghĩ thế cơ à, thôi vào rửa tay rồi họa bài đi.mẹ sang nhà bác phương có chút việc.
    -vâng
    Mẹ tuấn trên tay cầm bó hoa, những giọt nước mắt cứ muốn tràn ra.tuấn đã lớn thật rồi ư? nó đã biết suy nghĩ như người lớn ư? Trong đàu bà bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh.bà bước vào nhà đặt bó hoa nên bàn rồi tay cầm tấm ảnh chụp gia đình. nước mắt bà bây giờ đã tràn ra không kìm nổi nữa.
    Tuấn từ ngoài sân đi vào thấy mẹ tay cầm tấm ảnh, nó bước đến gần áp đầu vào vai mẹ nó.
    -mẹ vẫn còn nhớ bố phải không mẹ?
    -đừng nhắc đến ông ấy nữa! ông ấy không còn là người đàn ông trong tâm trí mẹ nữa rồi. nếu ông ấy là một con người thì ông ấy không bỏ giọt máu của mình mà đi với người đàn bà giầu có đó.
    -con thương và kính trọng mẹ
    Bố tuấn từ hồi theo người đàn bà đó sang mĩ, cũng đôi lần viết thư về. hồi tuấn còn bé nó không biết, nhưng từ khi học cấp 3 nó để ý thấy ông đưa thư họa may vào nhà nó. nhiều lần như thế nó sinh nghi và phát hiện ra bố nó vẫn gửi thư về cho mẹ và hai anh em nó. rồi tuấn chú ý xem mẹ cất thư ở đâu. tuấn thấy mỗi lần đọc thư mẹ nó vẫn sụt sùi khóc.tuấn biết mẹ vẫn còn yêu bố.một hôm mẹ tuấn đi vắng nó lấy thư ra đọc. bố tuấn ở với người đàn bà đó đã có một đứa con nhưng không đựoc hạnh phúc vì bà ta chỉ coi tiền là trên hết. bố có ý muón gửi tiền về để mẹ nuôi hai anh em nó nhưng mẹ nó nhất quyết khôg đồng ý.tuấn biết mẹ vất vả lắm mới nuôi được hai anh em nó ăn học nhưgbaf nhất quyết không nhận tiền của bố gửi về nên càng kính trọng mẹ.
    nó khôngbao giờ để mẹ phật lòng dù là nhỏ nhất. tiếng chuông đồng hồ điểm 10h làm mẹ nó hơi giật mình bà đặt tấm ảnh vào trong tủ rrooif bảo tuấn:
    -con giúp mẹ nấu cơm, em cũng sắp đi học về rồi đó.
    -vâng
    Bữa cơm chưa của gia đình tuấn chỉ có 3 người nhưng thật đầm ấm. Ăn xong mẹ tuấn sang nhà bác phương còn em tuấn đã đi chơi với mấy đứa bạn ở ngoài sân kho.Tuấn giắt xe ra sân cầm bó hoa bỏ vào giỏ xe cùng với tấm thiếp xinh xắn kẹp vào giữa những bông hoa hồng đỏ thắm. khóa cửa xong tuấn nên xe sang nhà nga.
    -ù...
    nga giật mình quay lại:
    -tuấn, làm người ta sợ phát khiếp.
    -Tặng nga nhân ngày "phụ nữ vùng lên"
    - hi hi cảm ơn tuấn. tưởng quên người ta chứ
    -ừ, không có mùi hương của hoa phong lan này là quên rồ đó chứ. tại mùi hương của nó cứ bay sang nhà nên lại nhớ! mới sang đó chứ.
    -ừ, trêu hoài thế.
    Mình thích giỏ lan tuấn tặng nhất. hoa của nó nở màu tím đẹp lắm.
    - chỉ thích hoa thôi chứ gì. tui về đẻ nga ngắm hoa nhé.
    -chi mà đã giận rùi.
    -chứ còn sao nữa....
    - thôi cho nga xin lỗi, con trai hay giận là xấu tính đó nghe.giảng hòa nhé, chúng mình đi chơi đi
    -ừ ,nhưng mà đi đâu hả nga.
    -chúng mình đi thả diều nhé.Lâu lắm không được đi thả diều rồi.
    -ừ
    Hai người tung tăng trên con đường làng với cánh diều bay cao theo gió và tiếng sáo vi vu nghe như tiếng sáo của đôi trai gái gọi nhau........trong ngày........
    #2
      trang_khoailang 18.03.2006 09:27:01 (permalink)
      Sư phụ!
      Xin nhận của đệ tử 1...cú đấm.
      Ê, ai cho phép u viết hay dữ dzậy?
      Tức wá à! Tui cũng muốn viết 0k như u đó. hic hic...
      #3
        thanhbinh_20885 25.03.2006 16:57:10 (permalink)
        a ha, thich mang võ ra dọa sư phụ hả. được nhận luôn của đệ tử một cú đá nữa nhé...............ha ha
        #4
          lam xuong 27.03.2006 13:02:17 (permalink)
          Một mầu tím thủy chung son sắc! ngày xưa em nói yêu hoa tím vậy mà bây giờ đem tặng em, em lại nói em ghét chúng. Sắc mặt lạnh lùng của em làm cho tim tôi buốt giá, có phải em đã đổi thay? em giận hờn tôi điều chi chứ? Nhành hoa tím có tội tình chi mà em nỡ giẫm nát chúng!
          Em hỡi, anh mong em hãy quay về!

          Một chút lòng thành gọi là có...gió ơi thổi mạnh lên cho trái tim tôi thức tỉnh.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 22:05:39 bởi lam xuong >
          #5
            thanhbinh_20885 29.03.2006 18:36:34 (permalink)
            Màu tím của nhành lan tím mà tôi tặng em sẽ chẳng bao giờ đổi thay.có hay chỉ là theo thời gian sự tươi trẻ của nhành lan đó đã không còn được như xưa nữa. và con người cũng chỉ là một vật của tạo hóa mà thôi. khi đã cũ kỉ, đã không còn đẹp nữa thì chúng cũng chỉ là một đồ bỏ đi phải không em. nhưng đối với anh thì nhành lan tím đó vẫn sẽ mãi không thay màu
            #6
              lam xuong 30.03.2006 18:12:04 (permalink)
              Đừng trách
              Tôi đứng lặng nhìm em bước đi, không níu kéo, không cầu xin em một câu tôi cố tỏ ra bình thường nhưng có ai hiểu rằng trong tim tôi chết đứng. Em cười, một nụ cười thật hồn nhiên và ngây thơ đến nỗi tôi không dám trách em nửa lời.
              Đã bao lâu rồi tôi ở cạnh em, cố gắng chiều em mọi thứ nhưng tôi thừa biết em đâu có vui vẻ gì! những nụ cười em giành cho tôi chỉ là gượng ép. Người em yêu vẫn trong tâm trí em, hàng ngày vẫn không hề phai nhạt, hình như lúc cạnh tôi mà lòng em luôn vô cảm...
              Tôi có lí gì để cố gắng níu kéo em cạnh tôi khi trái tim em không thuộc về tôi chứ? Tôi thầm oán trách, hờn ghen với mối tình của em với người đàn ông đó. "Em không bao giờ yêu ai ngoài anh ấy cả, anh đừng có cố giữ em làm gì !", sao em lại tàn nhẫn với tôi như thế !
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 22:08:01 bởi lam xuong >
              #7
                thanhbinh_20885 02.04.2006 20:16:55 (permalink)
                ôi những loài hoa, chúng thật đẹp, thật thơm ngát những mùi hương. ai mà chẳng yêu những vẻ đẹp của loài hoa đó.Nhưng mà hoa dù đẹp đến đâu thì chúng cũng chỉ có thể nở vào một mùa trong năm mà thôi. Tình yêu cũng thế mà, hạnh phúc phải đựa trên sự vun đắp của 2 người.một người dù vun đắp đến mấy cũng không thể........................
                #8
                  lam xuong 05.04.2006 11:38:45 (permalink)
                  hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
                  Chào bạn Thanh Bình!
                  Hoa nở rồi hoa tàn, đó là điều theo quy luật nhưng nó vẫn sẽ mãi đẹp, mãi tỏa hương khi người ta biết chân trọng nó.
                  Con người thay đổi theo thời gian, đó là lẽ thường tình chỉ vì họ cần hòa nhập với mọi thứ xung quanh và cách sống cũ không còn hợp nữa.

                  Lâm Xương chúc bạn luôn vui vẻ, hạnh phúc!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 22:09:51 bởi lam xuong >
                  #9
                    thanhbinh_20885 08.04.2006 19:59:16 (permalink)
                    cảm ơn bạn lâm xương.
                    hoa tàn, hẹn lại năm sau
                    lòng người thay đổi, trắng tay cuộc tình
                    chúc bạn luôn vui vẻ nhé
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9