GÓC TRUYỆN: NHÀNH LAN TÍM
thanhbinh_20885 23.02.2006 11:34:38 (permalink)
NHÀNH LAN TÍM
Bây giờ ngồi nghe bài hát mà tôi và em vẫn thường ngồi nghe khi hai đứa được ở bên nhau sao tôi thấy nhớ em đến thế. Tôi chẳng biết bài hát này có dành cho tôi hay không? nhưng nó làm tôi nhớ em.Ngày ấy em đến bên tôi như một nhành lan tím, bông lan ấy cứ tỏa hương vào trái tim tôi, đánh thức lại cái niềm vui trong tôi đã mất dần trong một người con trai đã vào tuổi trưởng thành.Hồi đó, phải công nhận em nói nhiều nhưng tôi cũng chẳng chịu thua em. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ngày ấy của em. Câu nói"còn lâu nhé" của em sau những lần tôi trọc giận em làm tôi càng nhớ em hơn.
Hồi em ôn thi đại học em vẫn thường than thở với tôi rằng em thấy mệt mỏi, tôi đã an ủi, giúp đỡ em và là người luôn ở bên em để tiếp thêm nghị lực cho em. Lúc đó tôi tự hào rằng mình là một hoàng tử dũng cảm đang giúp đỡ một nàng công chúa lạc giữa rừng xanh.Em đã quá nhỏ bé trong cái cuộc sống nghiệt ngã của hiện tại. Tôi quá hạnh phúc khi em tâm sự với tôi rằng : tôi là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em. Nếu không có tôi em sẽ không thể tiếp tục bước đi trên đôi chân nhỏ bé của mình.....

Vậy mà em ơi tôi đã làm em rời xa...mãi mãi. Tôi đã không còn trong cái thế giới nhỏ bé xinh xắn của em nữa. Cái thế giới mà tôi đã có một phần xây dựng nên nó.Bây giờ tôi biết làm gì được vì giờ đây tôi đâu còn ở bên em.
Tôi vẫn không hiểu sao mình lại bước tiếp những bước đi trong tình yêu mặc dù tôi vẫn mãi.......yêu em. Chẳng nhẽ tôi phản bội em từ chối tình yêu mà em dành cho tôi, chỉ vì tôi muốn khám phá tiếp xem tình yêu mãnh liệt thế nào. Và rồi lúc tôi nhận ra em mãi không quay trở lại tôi mới biết rằng : em là một nửa không thể thiếu trong tôi.
Mỗi đêm khi mọi người đã yên giấc ngủ, tôi lặng lẽ bước những bước chân của mình trên con phố quen thuộc ngày xưa. Tôi cố gáng len lỏi để tìm kiếm những kỉ niệm của một thời hai đứa tung tăng đạp xe giữa dòng người lườm lượp. Những hình ảnh ấy cứ đan xen hòa quện cùng tiếng gió, tiếng lá cây vi vu làm cho tôi có cảm giác xe lạnh.Nó không tan biến nhưng cũng không hiện rõ làm tôi không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo giác nữa.Đôi chân tôi cứ bước nhưng hình như nó cũng chẳng biết rằng nó đang đi về đâu. Bất chợt trong màn đêm yên tĩnh, tiếng rao của người bán ngô luộc đã làm cho tôi giật mình, đôi chân tôi đứng im như gặp được một hình ảnh quen thuộc. Rồi kí ức bắt đầu hiện về trong tôi như muốn tràn ra khỏi trí óc vì nó đã được kìm nén quá lâu. Ngày ấy cứ tối thứ bảy hai chúng tôi lại tay trong tay đi bộ trên các con phố như muốn hít thở bầu không khí trong lành tràn đầy sức sống. Cả tuần em đã vùi đầu vào sách vở, lấy đâu ra thời gian để thư giãn chứ. Rồi những hàng ngô luộc là địa chỉ quen thuộc của tôi và em mỗi ngày thứ bảy. Ăn ngô em còn cảm nhận được cái hương vị của đồn quê. Em hay nói với tôi rằng bố mẹ em sinh ra từ đồng ruộng, và em tuy chưa biết ra đồng cấy cay lúa nhưng ăn hạt gạo, bắp ngô em cũng cảm nhận được phần nào cái vất vả của người nông dân.
Khi tiếng rao của người bán hàng ngô xa dần, sự im lặng lại bao trùm xung quanh tôi. Lúc này tôi có cảm giác như tôi đang đứng giữa khoảng trời mênh mông, xung quanh chỉ có cây và tiếng gió vi vu.Đôi chân bắt đầu bắt đầu bước những bước đi nặng nề, nó không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Hình như những kỉ niệm đã đè nặng nên đôi chân tôi như muốn níu kéo không cho nó bước tiếp.Dẫu thế theo phản xạ tự nhiên đôi chân tôi lại tiếp tục trên cuộc hành trình đi tìm quá khứ của mình. Tiếng gió đập vào lá cây phát ra những âm thanh làm cho tai của tôi vểnh nên như muốn đếm từng tiếng va đập. Rồi một cơn mưa bất chợt kéo đến như muốn xua tan đi tất cả những gì diễn ra. Tiếng mưa như muốn cản bước chân của tôi, cái bước chân đã nặng trĩu không muốn bước. Bất chợt trong đầu tôi loé nên một tia sáng, đôi chân tôi chạy thật nhanh. Hình như những giọt mưa đã làm cho đầu óc tôi tỉnh táo trở lại. Tôi chạy thẳng rồi rẽ phải nơi dẫn đến một gò đất cao, ở đó có một giỏ lan tím là kỉ vật của tôi và em trong chuyến đi đà lạt hồi em nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. giỏ lan được hai đứa đưa về như một kỉ vật chung không ai được giữ cả vì ai cũng sợ nó sẽ thành của riêng của người kia.Hai đứa đã quyết định treo giỏ lan ở thân một cây cổ thụ ở trên gò ở ngoại ô thành phố cách nhà không xa lắm chỉ khoảng vài cây số. Cứ mỗi chiều chủ nhật hai đứa lại cùng nhau ra chăm sóc giỏ lan.Từ hồi em và tôi không còn gặp nhau nữa thì giỏ lan cũng được tôi xếp vào dĩ vãng cùng với những kỉ niệm về em và tôi. Những bước chân lảo đảo dính đầy bùn của tôi đã nên đến gò cũng là lúc trời bừng sáng, tiếng gà gáy đã báo hiệu một ngày mới. Tôi nhìn nên thấy không thể tin vào mắt mình được giỏ lan tím đã nở hoa cùng với mùa xuân lan tỏa khắp thành phố..........
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9