Ăn Năn
-Trường Phi Bảo-
Và như thế mình không đến được với nhau
Trời nhạt nắng, mây phai màu, sẫm tối
Tình yêu không thể thành tên gọi
Như lời sấm truyền đặn cứu rỗi vong linh
Em! suốt đời chỉ một mình
Anh! một bóng hình suốt đời tim ghi khắc
Anh! điều tâm đắc
Trong quyển tiểu thuyết cuối cùng còn sâu sắc trong em
Hư ảo làm bỏng rát khuôn mặt đêm
Cho em nhận diện khoảng thời gian chết chóc
Ồ, hình như lòng đã khóc
Khi không có anh sự cô độc bủa vây
Anh không còn trở lại nơi đây
Thành phố mùa mưa như mùa nắng
Lẳng lặng và bẳng phẳng
Đơn điệu em đi dọc lối yêu thương
Cuộc sống bình thường
Nhưng thiếu anh trở nên trống trãi
Chia tay...chia tay...
Luật trời dành
Sự bất hạnh cho mỗi cuộc tình
Sau nụ cười là nổi đau chát ngắt
Trong veo giọt nước mắt
Năm tháng ố vàng cướp trắng tuổi xuân em
Anh còn muốn gì thêm...?
Mà nhuộm màu tóc trắng,
Em vương niềm cay đắng,
Anh cúi đầu ăn năn!
21-3-2006