Thơ Bạch Loan
Tình Xa
Anh đứng đây thẩn thờ trong vắng lặng
Nhìn mưa rơi, nhung nhớ bỗng hiện về
Em ở đó những hoàng hôn tắt nắng
Có mơ về vùng quá khứ đam mê ?
Mưa tầm tả gợi lòng sầu trăm mối
Em đâu đây mà xa cách muôn trùng
Ta chung mộng nhưng tình không chung lối
Giữa chúng mình là khoảng cách mênh mông.
Bài thơ nhỏ vẩn nồng nàn tha thiết
Nhưng cuộc tình diệu vợi ngút ngàn xa
Bước phiêu lảng nặng cơn sầu da diết
Và biển lòng mưa chớp dậy phong ba
Trong giấc ngủ hồn đi vềcỏi mộng
Ngây thơ vào kỷ niệm tuổi hoa niên
Em chợt đến như thiên thần hiện xuống
Và cuộc tình huyền diệu đến thiêng liêng!
Bạch-Loan R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2006 23:58:02 bởi Viet duong nhan >
Từ Ly
Tôi về qua dốc sương mù
Nhìn thung lũng lạnh ưu tư mấy đời
Núi gầy bóng ngả chơi vơi
Chòm mây thượng cổ ngóng trời thiên thu
Từ em thay áo tạ từ
Cây ngơ ngẩn đứng, đá ngu ngơ buồn
Bên trời gió hú mưa tuôn
Chợt nghe nhức nhối nỗi buồn từ ly !
Bạch-Loan
Lối Về
Cô liêu lố i cũ tôi về
Cây cao rợp bóng sơn khê chậ p chùng
Nhà ai khói toả mông lung
Bên kia núi biếc một vùng tiêu sơ
Lũng xa đàn ngỗng ngẩn ngơ
Liu riu gió thoảng ru bờ liễu xanh
Ngước lên chim giởn trên cành
Ngó qua, đôi sóc loanh quanh cộ i tùng
Chợ t nghe trong cõi vô cùng
Tiếng con chim lạc lao lung gọi đàn .
Ba.ch-Loan
Lối về...em chờ! Lối về anh ngại cô liêu
Lòng em vời vợi chín chiều trông mong
Đường trần những khúc long đong
Anh đi... em ở, bên song lạnh lùng
Bao cơn sóng gió bão bùng
Vườn hoang, nhà trống... chập trùng mê man
Anh còn nhớ lối- "đàng-quan"
Rẽ sang ngã trái, mai vàng- nhà ta
Đêm này anh có mộng say
Qua cầu một bận đưa tay... em chờ??? * hết bịnh chưa tướng quân?!
Cám ơn MT ghé thăm và để la.i thơ. BL vẫn chưa khoẻ hẳn, nhưng đở hơn nhiều. Post lại bài thơ cũ, đọc cho vui nha.
Mến,
BL
0000000000
Đêm Đã Khuya
Nửa đoạn đường trần tôi gặp em
Trời đang mưa chớp bỗng êm đềm
Đời nghe rạo rực ngàn xao động
Vũ trụ tưng bừng hoa nở đêm
Em đến từ đâu những cảnh xưa ?
Tâm tình sâu thẳm suốt trang thơ
Mùa thu em gởi vào trang chử
Tôi bỗng lạc loài trong cõi mơ
Dòng chữ long lanh ánh nguyệt buồn
Lời thơ dào dạt nỗi niềm thương
Em đi tóc ngắn tôi ngồi lặng
Dĩ vãng hiện về cõi viễn phương
Buổi tối thẫn thờ với gió, trăng
Tên em tôi gọi rất âm thầm
Nụ cười che kín đôi dòng lệ
Em hỡi, đêm về lạnh gối chăn.
Nửa đời sương điểm mái đầu xanh
Dâu bể vùi sâu giấc mộng lành
Em đến êm như làn nắng mới
Xuân tình chớm nụ rất mong manh
Rồi đây trong những giấc hoa niên
Ta dẫn nhau đi bỏ xứ phiền
Trang điểm ân tình hồng cõi mộng
Đôi lòng phơi phới giấc mơ tiên
Năm ngón bàn tay toả dạ hương
Gặp em một tối thật hoang đường
Dìu nhau trên nẻo đường năm cũ
Tuổi mộng quay về. Em cũng thương !
Ánh mắt lặng buồn nét ca dao
Trăng tàn u uẩn giữa nghìn sao
Em đi nếp áo gầy như liễu
Tôi đứng vời trông, bỗng nghẹn ngào
Tôi sẽ đi về với cảnh xưa
Buồn như tuổi dại thuở hoang sơ
Phương xa tóc ngắn sầu cô quạnh
Em nhớ gì không? -- Đêm đã khuya!
Bạch-Loan
Bạch Loan bệnh gì thế ? Chúc BL sớm bình phục nha ! : Bài thơ đưa vào TV :
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2006 10:37:03 bởi Viet duong nhan >
Dòng Thư Cho Bạn
Bấy lâu ta dạo vườn thơ bạn
Dập dìu, nhộn nhịp bóng thi nhân
Hồn nghe ngây ngất ngàn hương thắm
Ngỡ rằng tri ngộ phút vô ngần
Kỷ niệm chia nhau thời tuổi dại
Nào hay âm hưởng đã chia phân
Ai mơ một khoảng trời sao đỏ
Ta còn yêu lắm mảnh trăng vàng
Nghiêng ngã lạc vào giữa trận thơ
Ta yêu trăng lắm để ai ngờ
Hận còn đậm nét dòng thơ lạc
Như chừng sôi sục đến thiên thu!
Thương ai mơ bến bờ không tưởng
Quên hẳn màu trời cũ tang thương
Ngơ ngác trong đêm vô định hướng
Hay đã say mèm mộng đế vương ?
Ta về ôn lại dòng kinh sử
Mài kiếm đêm trăng quyết đợi chờ
Đêm nay ta đốt dòng thơ đỏ
Ơi hỡi, hồn thiêng chứng giám cho !
Bạch-Loan
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2006 08:52:14 bởi Viet duong nhan >
Tháng Năm Mưa Bay
Tháng Năm viễn xứ trắng mưa bay
Không gian lớp lớp sợi mưa dài
Nơi đây xứ Bắc trời mưa lạnh
Nổi lòng ly khách nói cùng ai
Thẩn thờ tựa cửa ngắm mưa rơi
Quạnh quẻ cô liêu một khoảng trời
Chợt nhớ những chiều mưa bản quận
Nghìn trùng xa cách, cố hương ơi !
Xao xác chiều nay mưa lạnh về
Sa mù bàng bạc khắp sơn khê
Gió bắc từng cơn quây quắt thổi
Nghe lòng lữ thứ rối trăm bề
Xin trả lại tôi những tháng ngày
Với khoảng trời xưa rực nắng mai
Để tôi sưởi ấm hồn luân lạc
Trong những chiều mưa bước lạc loài !
Bạch-Loan
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2006 08:54:17 bởi Viet duong nhan >
Làng Tôi
Làng tôi nho nhỏ đơn sơ lắm,
Trăm dặm đường xa cách thị thành.
Chỉ có vườn cây quằn trái ngọt
Và những cánh đồng mượt lúa xanh.
Ven làng lóng lánh con sông trắng,
Sóng nước mơ buồn tiếng sáo trưa.
Tôi hay ra ngắm dòng nước cuốn
Bèo giạt mây trôi, lả bóng dừa.
Và mênh mông nước cửa sông Kiên,
Buồm trắng thuyền ai lướt sóng nghiêng.
Bên vàm, ông lái đò đợi khách
Một bóng âm thầm với nỗi riêng.
Tôi xa làng lúc mới lên mười.
Trọ học trường xa, nhớ khôn nguôi.
Đến dạo quê hương bùng lửa đỏ,
Tôi đành phiêu lãng cả đời tôi.
Mỗi lúc trưa về trên xứ xa,
Tìm về dĩ vãng, nhớ quê nhà.
Nhớ đồng lúa mượt, con sông trắng,
Lòng ngẩn ngơ buồn, dạ xót xa!
Tôi đi trong những chiều tà,
Ngẩng nhìn mây trắng sầu xa cuối trời.
Chạnh lòng ngày tháng buông trôi,
Tim tôi trĩu nặng một trời quê hương!
Bạch Loan
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2006 20:26:16 bởi Viet duong nhan >
Trả Lời Bạn
(Để trả lời cho người bạn mớ quen -- thay cho email)
Ðược thư bạn đã lâu chưa hồi đáp
Biết nói gì khi lòng chẳng được vui
Bởi quê hương vẩn điêu tàn tan tác
Ðêm từng đêm thao thức xót thương đời
Nào nghèo đói, ngục tù cùng rách rưới
Nào tham ô, nhủng lạm vẩn từng ngày
Và trước mặt một dòng đời đen tối
Những hoang tàn đổ vở mãi còn đây
Phải tranh đấu mới thấy đời đáng sống
Mang tự do no ấm đến cho người
Ừ! Mãi mãi ta nuôi nguồn hy vọng
Có một ngày dân Việt sẽ vui tươi !
Bởi vì đời ta không đành ngơi nghĩ
Vì yêu thương không thể xóa căm hờn
Khi giặc dữ vẩn điên cuồng thống trị
Hãy vùng lên, đừng toan tính thiệt hơn !
Ðường tranh đấu dẩu trăm nghìn gian khổ
Quyết kiên cường, khắc phục để vươn lên
Lời chưa cạn, rưng rưng dòng lệ đổ
Bạn ta ơi, chớ trách một chân tình !
Bạch-Loan
Công Viên Ngày Tháng Cũ
(viết thay cho một người)
Anh trở lại công viên ngày tháng cũ.
Tượng đá gầy còn đó đứng ngẩn ngơ;
Cội thông già nay vắng bóng ai chờ.
Bờ liễu rũ tương tư buồn cúi mặt;
Khung trời thẳm, mây bay về giăng mắc.
Con phố buồn, ái ngại bóng hoàng hôn.
Em đi rồi, con phố thấy buồn hơn!
Sỏi đá lạnh xót xa đời vô định!
Dòng sông trắng, con đò xưa bịn rịn
Chở ân tình xa bến buổi chiều mưa.
Nơi bến cũ âm thầm bước chân thưa,
Con chim sẻ lạc bầy chao cánh mỏng.
Em ở đâu? Hỡi người yêu bé bỏng!
Chốn xa kia có nhớ mảnh trăng thề ?
Trăng hao gầy từ dạo đó em đi,
Mây thôi chở ái ân về bản phố.
Chiều công viên giờ mây giăng lá đổ.
Xác thu vàng hoài vọng tiết xuân xưa:
Gió ân cần ru khóm liễu đong đưa,
Làn tóc xõa, thơ bay ngàn sắc bướm.
Ôi đẹp thay, buổi ân tình mới chớm!
Bước em đi xao động cả mây trời.
Hoa ân tình rực nở ở bờ môi,
Trong đáy mắt, long lanh ngàn tinh tú.
Tay đam mê, anh ôm tròn vũ trụ,
Nghe thơ reo hoan khúc tạ ơn đời.
Khối tình nồng muôn kiếp nguyện không phai;
Lời thệ ước vang truyền bên tượng đá.
Rồi một hôm, em đi không từ giã!
Thương tượng gầy từ đó đứng ngẩn ngơ.
Thơ anh buồn chất ngất đỉnh bơ vơ.
Bờ liễu đứng tủi hờn buông tóc rũ;
Những cột đèn trắng đêm dài không ngủ,
Đợi người về thao thức suốt canh thâu.
Em về đâu ? Em hỡi! đã về đâu?
Có hoài vọng công viên ngày tháng cũ?
Hàng me buồn choàng vai nhau lá rũ.
Vắng em rồi, vũ trụ cũng tiêu hao!
Ôi còn đâu! Ngày tháng cũ còn đâu!
Bạch-Loan
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2006 04:32:03 bởi Viet duong nhan >
Mưa Trên Phố Cũ
Có một dạo tôi trở về phố cũ
Mưa vẫn rơi, thành phố trắng sa mù
Những giọt nước gọi ta vào quá khứ
Mây xám buồn, bờ tóc rũ ngàn thu
Con đường vắng như giòng đời biền biệt
Tôi lang thang tìm dư ảnh xa xưa
Anh một thuở đi về trong nắng lụa
Tôi nhọc nhằn ngồi nhớ dưới mưa khuya
Mưa vẫn rớt trên vai gầy, tóc rối
Kỷ niệm về trong ký ức xôn xao
Tôi cúi xuống nghe nổi buồn của phố
Ngày anh đi đâu có nói gì nhau !
Tôi trở bước nghe thiên đường sụp đổ
Mưa nghẹn ngào trên phố cũ chao dao!
Bạch-Loan
Ðường tranh đấu dẩu trăm nghìn gian khổ
Quyết kiên cường, khắc phục để vươn lên
Lời chưa cạn, rưng rưng dòng lệ đổ
Bạn ta ơi, chớ trách một chân tình !
Bạch-Loan
Trà xanh, rượu ấm đãi nhau
Ta biết anh mong mở cửa thiên đường
Đem an vui tưới chan lên đất khổ
Tấm chân tình như lá thu mùa đổ
Mấy kẻ nhặt rồi quên mất lúc thu xa
Thảm cảnh còn như chói chan nắng hạ
Một sức mình đâu đủ để làm mưa
Bao nỗi lòng vẫn đau trào lệ đá
Ảnh hưởng giờ và cả thế hệ xưa
Bình tâm lại hỡi linh hồn ứa máu
Nếu cạnh tranh chỉ hao tốn thời gian
Chén rượu cay tách trà xanh đãi bạn
Thanh của thơ nào phải được hiểu khan
Những uất ức đừng mượn thơ gánh giúp
Rát hồn thơ kinh động cả vườn trăng
Mang hương yêu đóng trò chơi lật úp
Mĩm cười cùng tất cả có hơn chăng?!
Trả Cho Người
Vầng trăng cũ chiếu xuống đời lây lất
Vẫn nghẹn ngào trăn trở cõi trời đông
Người "hồ hởi" trong “yêu thương” bệnh tật
Mộng thu xanh nên chẳng đớn đau lòng !
Xin trả lại cho người cơn nắng quái
Đường ta đi râm mát dẫu lặng thầm
Hoa sẽ nở khi muà xuân trở lại
Đoá nhân quyền rực sáng đến ngàn năm
Bạch-Loan
Trích đoạn: bachloan
Trả Cho Người
Vầng trăng cũ chiếu xuống đời lây lất
Vẫn nghẹn ngào trăn trở cõi trời đông
Người "hồ hởi" trong “yêu thương” bệnh tật
Mộng thu xanh nên chẳng đớn đau lòng !
Xin trả lại cho người cơn nắng quái
Đường ta đi râm mát dẫu lặng thầm
Hoa sẽ nở khi muà xuân trở lại
Đoá nhân quyền rực sáng đến ngàn năm
Bạch-Loan
Trả Cho Người
-Trường Phi Bảo-
Trả cho người tình xưa cùng nghĩa cũ
Hương tình đời tôi nếm đủ chua cay
Có gì đâu những bệnh tật tháng ngày
Tôi đã quen với mộng dài trăn trở
Trả cho người bao yêu thương lầm lỡ
Đã một thời tôi âu yếm giữ gìn
Không sức sống nghĩa là tôi sắp chết
Cuộc tình sầu muôn kiếp chẳng hồi sinh
26-5-2006
Trích đoạn: bachloan
Tên Người Tôi Yêu
Tôi có người yêu lúc chào đời
Và nàng xinh đẹp lắm người ơi
Ðẹp như sông núi muà xuân vậy
Tôi bắt đầu yêu thuở lên mười
Tôi mất người yêu buổi tang thương
Từ độ ra đi bỏ phố phường
Từ khi pháo giặc rơi trên xóm
Từ lúc dân tôi biết đoạn trường.
Tôi mất người yêu đã lâu rồi
Mà tình yêu đó vẫn chưa nguôi
Như mây nhớ núi chiều thu biếc
Như bóng hoàng hôn nhớ mặt trời
Tôi thấy người yêu trong giấc mơ
Trong làng mây trắng, ánh trăng thơ
Trong khói lam chiều trời viễn xứ
Trong giòng sông trắng nước đôi bờ
Tôi đợi người yêu hết đời tôi
Sông bồi núi lở vẫn không thôi
Cho dù nhật nguyệt không còn sáng
Tôi vẫn chờ em đến cuối đời
Tôi nhớ người yêu bên lũy tre
Với tiếng ve kêu lúc chớm hè
Những buổi chiều vàng bên giâu trúc
Bóng ai thấp thoáng cuối bờ đê
Tôi nhớ người yêu mỗi tháng ngày
Trên con đường phố ngập nắng mai
Kinh thành nhộn nhịp chiều tan học
Trắng cả phố phường áo trắng bay
Tôi nhớ người yêu những canh trường
Ðêm dài thao thức với sầu vương
Bạn hỏi tên người yêu có đẹp ?
Thưa rằng: 'Ðẹp lắm, gọi QUÊ HƯƠNG'
Bạch-Loan
R
Người tôi yêu thương.
Tôi có người yêu lúc chưa sinh
Yêu từ tiền kiếp tận tim mình
Nàng xinh đẹp lắm ngây thơ quá
Tôi đã yêu nàng tự tâm linh …
Tôi thương người yêu buổi lạc đường
Mịt mờ quờ quạng giữa khói sương
Từ khi mưa đỏ tràn khắp nước
Từ khi bá tánh chịu tang thương…
Tôi mất người yêu có thật không
Mà sao thương tiếc ngập cả lòng
Như sông thương nước thuyền thương bến
Như buổi hoàng hôn tiếc trời vàng…
Tôi yêu người yêu tự giấc mơ
Từ trong ý nghĩ tự vần thơ
Từ trên đồng lúa vàng mùa gặt
Từ những con sông nước vỗ bờ…
Tôi sẽ yêu người trọn đời tôi
Trời rung đất sập cũng một lời
Cả khi tinh tú không còn sáng
Tôi vẫn yêu em trọn cuộc đời…
Tôi yêu người yêu lũy tre làng
Yêu lời chim hót phút xuân sang
Yêu mùa hạ thắm bằng lăng tím
Yêu rét đông qua… nét thu vàng…
Tôi yêu người lắm bước phố phường
Phố mới tan ca buổi tắc đường
Những chiều mưa ngập ùn xe máy
Những tà áo trắng tuổi lên hương…
Tôi yêu người lắm những canh trường
Giữa đêm thức giấc dạ vấn vương
Người ơi! Có biết rằng tôi gọi
Một chữ trong lòng, tiếng “Quê Hương”….!
Đuyên Hồng P/s: Bấy lâu không thấy Tiền Bối Bạch Loan tái xuất giang hồ. Tiền Bối ẩn cử ở đâu?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: