không được nhớ nhưng cũng chằng thể quên!
pham_van 27.02.2006 12:56:00 (permalink)
Có những chuyện khi nói ra thì ta lại nghe được từ người khác :một là sự trách móc , chê bai; hai là sự đồng cảm. Vì thế_tôi cũng không biết mình đáng trách hay đáng thương hại nữa?Và liệu rằng đây có phải là một chuyện tình đối với tôi không?
Tôi tình cờ gặp anh trong một lớp học thêm của thầy tôi, tôi không biết đó có phải là tình yêu sét đánh không nữa, nhưng tôi là môt đứa học sinh và tôi hoàn toàn không khái niệm được thế nào là tình yêu! tôi hoàn toàn không nói dược tình yêu là gì, nhưng cũng chỉ qua lần gặp đầu tiên đó, tôi đã nãy sinh tình cảm với anh_ và tôi cũng không biết anh có thích tôi trong lần gặp đầu tiên đó hay không nhưng kết thúc buồi học thêm của ngày hôm đó, tôi và anh đã đi chơi với nhau. tôi và anh đã đi biển_ một nơi phải nói thật là lãng mạng cho những cặp tình nhân, chỉ biết nhau qua lần gặp đầu tiên_ đi chơi trên biển và dường như không còn điều gì có thê xãy ra hơn nữa anh đã hôn tôi, nhưng tôi hoàn toàn không thể tránh nụ hôn của anh(hay phải chăng tôi không muốn tránh?). Đó cũng chính là nụ hôn đầu đời của tôi, tôi cảm giác được rằng nụ hôn đó thực nồng nàn và ở bên anh tôi cảm giác mình thật an toàn, anh là sinh viên của 1 trường đại học , còn tôi là 1 con bé học sinh cấp 3, tình cảm lúc đó anh dành cho tôi chỉ là những cái hôn , đến thật nhanh_như là 2 người yêu nhau từ lâu lắm rồi, tôi thấy tình cảm của tôi cũng thật lãng mạng đó chứ? kết thúc ngày nghỉ, anh trở lại trường đại học còn tôi cũng phải tiếp tục đến trường , nhưng tình cảm ấy vẫn còn ở trong tôi, tôi vẫn chưa biết được đó có phải là tình yêu không, tôi vẫn còn trong lòng nhiều điều muốn nói với anh nhưng chưa có dịp, và tôi vẫn nghĩ đây là một mối tình đầu của 1 đứa chưa bao giờ biết đến tình yêu là cái gì như tôi, tôi không biết anh có nghĩ như thế hay không? tôi lao đầu vào việc học như để cố quên anh nhưng những lúc rỗi thì trong tôi lại hiễn lên hình bóng anh với những kĩ niệm. tôi nhớ anh, nhưng ko biết làm sao, tôi cũng trách anh , anh đã cho tôi quá ít thời gian để gặp anh nhưng anh là 1 người đáng để tôi kính trọng hơn là trách, tôi thích tính cách lập dị ở nơi anh , nhiều lúc tôi còn nghĩ rằng chắc tôi thích anh vì anh quá đẹp_ rất dễ thu hút người khác, nhưng khi tiếp xúc với anh tôi nhận ra rằng anh không chỉ đẹp mà những cử chỉ hành động của anh còn làm tôi.... chết. tôi không bị cưa nhưng vẫn ngã cái rầm, vậy đó. tôi biết mình không nên dính dáng vào những tình cảm như thế này khi tôi chưa vào đại học nhưng quên được 1 người thực khó cho tôi quá, nhưng giữ nó lại thì tôi không thể, có những người quan niệm rằng :học thì cứ học, yêu thì cứ yêu nhưng tôi thì không thể áp dụng câu nói đó được, tôi rất dễ bị phân tâm, tôi không thể, tôi không biết mình nên làm gì, không nên làm gì đây?tôi không muốn cứ tiếp tục kéo dài trong hoàn cảnh này vì tôi chỉ còn vài tháng nữa là đối mặt với 2 kì thi quan trọng trong đời mình rồi, tôi thấy tôi có lỗi thật nhiều với mẹ , với ba, nhưng tôi cũng không dám nói và không hề có ý định sẽ nói cho họ nghe về những chuyện " động trời" này, tôi ở trong mắt họ vẫn là một đứa con gái út ngoan ngoãn, chỉ biết nghe lời ba mẹ và lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học , học. Như thế thử hỏi làm sao tôi dám nói với họ , chắc họ sẽ rất thất vọng về tôi khi họ biết được chuyện, tôi đau đầu khi nghĩ tới chuyện này , tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi, nhưng đó là những điều tôi có thể nghĩ được trong lúc này, thật tê hại quá. tôi hoàn toàn không biết mình nên làm gì vào lúc này nữa cả.Ngoài trời_nắng thật gắt, còn tôi thì đang muốn mình được bốc hơi khỏi thế gới này cho xong chuyện!
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9