Cảnh 2 Cao Nguyên Bình:
Mây trắng bay lá rụng đầy sân vàng, thương nhớ về đâu nghe lòng vương sầu thương thiết tha, trăng đã lặn chốn xa thương thương nhớ nhớ một người, bên nhau đã bao lâu sao vẫn một mình thương nhớ ai.
Mưa lá bay ngấn lệ nào rơi trào, mơ ước còn đâu cho lòng riêng buồn đau xót xa. Trăng đã lặn chốn xa thương thương nhớ nhớ một người, bao thu đã bên nhau, sao vẫn mịt mùng xa vắng nhau.
Phùng bang chủ:
Ê, nhỏ ...
Cao Nguyên Bình:
A, Dạ, kính chào Phùng Lão Bang Chủ, ngọn gió lành nào đã đưa Phùng Lão Bang chủ đến sơn môn của gia sư, thật là một điều vạn hạnh.
Phùng bang chủ:
Hứ, gió lành, gió dữ, vạn hạnh và thập hạnh cái con mẹ gì, ta tìm đến trao cho sư phụ mầy cái của nợ này cho rồi, tao cất thì dễ gì mất được. Ứ, ứ, ủa .. đâu mất rồi cà, nửa bức mật đồ. Tổ cha nó cái thằng tiểu quỹ này chứ không ai hết.
Cao Nguyên Bình:
Lão tiền bối nói sao, nửa bức mật đồ, rồi cái thằng tiểu quỹ nào mà vãn bối không hiểu gì hết.
(....................)
Phùng bang chủ:
Tổ cha nó, cái câu chuyện của ta mới xảy ra từ hôm qua
Cao Nguyên Bình:
Câu chuyện gì xảy ra vậy tiền bối.
Phùng bang chủ:
Chuyện từ hôm qua mới vừa xảy ra. Ta mới nghĩ mà ta đây tức, thua trí một thằng trẻ con, phải đãi nó mấy bầu rượu ngon.
Cao Nguyên Bình:
Xin lão tiền bối hãy dằn lòng nóng giận và nói cho vãn bối rõ đầu đuôi.
Phùng bang chủ:
Chuyện như vầy mà dằn sao được. Ta thua mưu cái thằng ranh con quỹ quái. Nó lừa ta mà lấy mất bức mật đồ.
Cao Nguyên Bình:
Trời ơi, mật đồ mất đi thì hy vọng hưng quốc cũng không còn , thảm họa cay xé tâm hồn, tại hạ phải đi tìm dù góc biển chân mây.
Phùng bang chủ:
Khoan, nhỏ ơi, con chưa đủ sức đủ tài.
Cao Nguyên Bình:
Nhưng tôi có một tấm lòng.
Phùng bang chủ:
Một tấm lòng thì có được gì đâu, bộ mầy muốn để cho con bé Lý Hồng Miên ở giá sao mà chạm mặt với tụi nó, ở đây đi, để ta đi tìm cái thằng chó chết đó cho. Đợi một chút con nhỏ Lý Hồng Miên nó tới bây giờ.
Cao Nguyên Bình:
Kìa, Bích Tuyền sư muội. Sao em cứ mãi u sầu ủ rủ , ạ, nghĩa là em vẫn còn ...
V. Bích Tuyền:
Thương nhớ nhị sư ca, phải, làm sao em quên được.
Cao Nguyên Bình:
Làm sao em quên được, cũng như anh làm sao anh quên được tâm sự một người lỡ cuộc, đứng bơ vơ trên bến vắng đợi đò sang.
V. Bích Tuyền:
Đại sư ca, đại sư ca đừng nói nữa.
Cao Nguyên Bình:
Đừng làm sao được, đó là tâm sự cô đơn của kẻ sầu thương nâng niu từng kỷ niệm. Nhưng Bích Tuyền ơi, kỷ niệm ngày xưa còn mùa xa như sương khói quyện lưng ....
(VỌNG CỔ)
... trời. Xin lưu giữ cho nhau chút mộng mị trong đời, rồi mai đây anh sẽ ra đi vĩnh viễn, rượu đăng trình tống tiễn một lần thôi. Xin em hãy lưu giữ chút tình đơn mọn, gọi là niềm an ủi kẻ ra đi, hãy để cho anh nhìn trộm một lần, xin giữ trọn một hình ảnh mà anh từng chắt chiu thương nhớ âm thầm.
V. Bích Tuyền :
Đại ca, xin Đại ca đừng nói lời tuyệt vọng, lòng em bao giờ cũng quý mến Đại ca.
Cao Nguyên Bình:
Cám ơn sư muội, nhưng càng ở lại anh càng buồn khổ. Hãy để anh rời bỏ vùng kỷ niệm đau thương.
V. Bích Tuyền :
Đại ca, đại ca định đi đâu.
Cao Nguyên Bình:
Chưa biết rằng sẽ đi về đâu, nhưng xa lắm.
V. Bích Tuyền :
Còn nơi đây.
Cao Nguyên Bình:
Nhị đệ sẽ trở lại với em, anh là kẻ thừa thải đáng thương. Xin giã biệt.
Lý Hồng Miên :
Cao huynh ..
Cao Nguyên Bình:
Kìa, Lý Cô Nương...
V. Bích Tuyền :
Em đã tìm kiếm Cao Huynh suốt mấy đêm ngày. Gặp được Cao huynh em mừng hết sức vậy đó.
Cao Ng Bình :
Cô nương tìm tôi có việc gì?
Lý Hồng Miên :
Có chứ,
Cao Ng Bình :
À, việc gì thế hả cô nương?
Lý Hồng Miên :
Dạ ...việc.. , việc ... ủa mà Phùng sư bá chưa nói sao?
Cao Ng Bình :
À, à có nói gì đâu ?
Lý Hồng Miên :
Vậy thì em nói hé,
Cao Ng Bình :
Vâng . à ... mà thôi đừng nói nữa . Lý Cô nương ơi, tôi đã trót yêu rồi.
Lý Hồng Miên :
Cao huynh đã yêu ai?
Cao Ng Bình :
Tuyền sư muội của tôi ..
Lý Hồng Miên :
Trời ơi tôi lặn lội về đây tìm kiếm Cao huynh với một tâm tư đầy thương nhớ, nhưng ước mộng từ đây đành gửi theo mây theo gió lạnh xa .....
(VỌNG CỔ)
.... mờ . Còn gì đâu tâm sự kẻ ngu khờ, còn gì đâu giấc mơ ngày gặp gỡ với bao nhiêu niềm ao ước bâng khuâng, Cao huynh ơi, em chỉ buồn cho thân phận của em, kẻ đến muộn thì đành về muộn, mang thương nhớ cũng không tròn thương nhớ , ước vọng tương lai thêm buồn bã kiếp hoa tàn.
Cao Ng Bình :
Không, Lý cô nương ơi, xin đừng quá ưu tư buồn thảm, vì lòng tôi cũng thảm buồn nào khác cô nương.
Lý Hồng Miên :
Nghĩa là sao, hở Cao Huynh.
Cao Ng Bình :
Nghĩa là tôi với cô nương cùng mang chung niềm tâm sự, của hai kẻ vừa yêu, vừa khổ lụy giấc mơ đầu. Mộng mị yêu đương xin gửi lại cho đời. Tôi sẽ vẫn là một cánh chim đơn lẻ, bỏ lại sau lưng những kỷ niệm thân yêu. Xin Lý Hồng Miên hãy quên bỏ tôi đi để gìn giữ tương lai nhiều mộng đẹp, đừng mơ đừng tưởng một mùa thu đã chết với bao nhiêu xác lá rụng quanh đường.
Lý Hồng Miên :
Cao huynh...
Cao Ng Bình :
Xin đừng để đau thương làm hao mòn nghị lực, đừng nên quá thảm buồn vì yêu đương tuyệt vọng, để đặt hết tinh thần vào đau khổ của quê hương.
Lý Hồng Miên :
Xin đa tạ những lời vàng ngọc của Cao huynh. Đã đánh thức tôi sau một cơn mê ngủ, tôi sẽ đem niềm đau riêng tâm sự mà tìm quên trong niềm đau chung của non sông. Xin tạm biệt Cao Huynh và mọi người.
Cao Ng Bình :
Lý cô nương, Lý cô nương..
V. Bích Tuyền :
Nhị sư ca...
Tần Lĩnh Sơn :
Tuyền sư muội lại đối xử tệ bạc với Cao Nguyên Bình Đại Sư ca. Tại sao em làm vậy? Tại sao em không nghe lời dặn bảo của Ngu ca?
V. Bích Tuyền :
Tại vì ... vì .. Nhị sư ca không thấy em đang buồn khổ đây sao?
Hồ Bảo Xuyên :
Tần Lĩnh Sơn, sao ông không nói một lời an ủi người ta.
Tần Lĩnh Sơn :
Kìa, Quận chúa Mông Cổ.
Hồ Bảo Xuyên :
Phải, tôi đến đây để đòi ông một món nợ.
V. Bích Tuyền :
Nhị sư ca, tại sao sư ca lại làm như vậy?
Tần Lĩnh Sơn :
Ngu ca có làm gì đâu?
V. Bích Tuyền :
Sư ca làm gì mà lại đi vay nợ của người Mông Cổ.
Tần Lĩnh Sơn :
Hồi nào đâu?
Hồ Bảo Xuyên :
Hồi đó, đó ... Ông quên rồi sao?
Tần Lĩnh Sơn :
Quên cái gì?
(.........................)
Hồ Bảo Xuyên :
Một chiều khi lá cuối thu rụng đầy trên thảm cỏ. Khách viễn hành quên cả lối về xưa. Tôi đã gặp ông nơi quán nhỏ cô đơn xao xuyến kẻ lên đường và bóng chiều xuống lạnh mù sương. Rồi ông nói gì nhớ nhớ thương thương, làm cho tôi xúc động tâm hồn.
Tần Lĩnh Sơn :
Trời ơi, con gái gì mà không biết thẹn, tôi có bao giờ hứa hẹn.
V.Bích Tuyền :
Thôi đi, muội đã biết tánh của nhị sư ca, đừng chối quanh tội đa tình.
Tần Lĩnh Sơn :
Anh đâu có tội tình gì.
Hồ Bảo Xuyên :
Thôi ông ơi, đừng vội vàng cải chối.Ông hứa yêu tôi trọn đời, rồi bây giờ ông quên bỏ.
V.Bích Tuyền :
Đó, nhị sư ca, nhị sư ca còn định lừa em chi nữa.
Tần Lĩnh Sơn :
Đâu có, sư muội à, thật là oan uổng cho tôi.
Hồ Bảo Xuyên :
Đừng đóng kịch nữa ông ơi.
V.Bích Tuyền :
Nhị sư ca .
Quân sĩ :
Thưa quận chúa.
Hồ Bảo Xuyên :
Điều chi ?
Quân sĩ :
Lệnh của Đại hản bắt buộc quận chúa phải lấy cho được nửa bức mật đồ nội hôm nay.
Hồ Bảo Xuyên :
Lui
Quân sĩ :
Xin tuân lệnh.
Hồ Bảo Xuyên :
Tần Lĩnh Sơn, ông có nghe không, những Thiên Sứ Mông Cổ đang vây chặt Hàn Phong Cốc, ông chỉ có một con đường để thoát mà thôi, là hãy giao nạp cho ta nửa bức mật đồ.
Tần Lĩnh Sơn :
Giao nạp nửa bức mật đồ cho người Mông Cổ, không... không bao giờ , hiền muội, em hãy vào ẩn trong sơn động, để anh chống ngăn bọn thiên sứ Mông Cổ.
V.Bích Tuyền :
Không, em ở lại cùng Nhị sư ca.
Tần Lĩnh Sơn :
chỉ làm bận bịu cho ngu ca, hãy đi đi..
Hồ Bảo Xuyên :
Lĩnh Sơn, lần chót tôi khuyên ông hãy giao nạp nửa bức mật đồ. Tôi hứa sẽ bảo toàn sinh mạng cho ông.
Tần Lĩnh Sơn :
Vô ích, quận chúa hãy xem đây. ha ha, quận chúa đã rơi khăn bao mặt, ô kìa ... Hồ Muội.
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn ca ...
Tần Lĩnh Sơn :
Hồ Muội của ta lại là quận chúa Mông cổ, thôi bây giờ thì không còn gì nữa. Nợ của bà tôi xin trả đủ hôm nay.
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn lang,
Tần Lĩnh Sơn :
Bảo Xuyên ơi, chúng ta là hai vì sao lạc, là nước đôi dòng, là gió hai phương, nàng có sa mạc quê hương gió cuốn bụi mù, tôi còn sông núi Trung Nguyên hoa vàng lá thắm, loài nhạn từ phương Nam còn chở sầu về biển Bắc, nhưng duyên tình mình đành vĩnh viễn chia xa.
Hồ Bảo Xuyên :
Hỡi oan nghiệt, chút niềm yêu dỡ dang, tự bây giờ, cho dến bao giờ,
Tần Lĩnh Sơn :
Niềm thương nỗi nhớ, mộng bơ vơ, chia đôi tâm sự gửi về ai theo gió mây,
Hồ Bảo Xuyên :
Nhìn nhau, giây phút nầy.Rồi mai ly biệt tạ từ nhau hẹn kiếp sau.
Tần Lĩnh Sơn :
Xin để cho tôi được bình yên với bến sông xưa, với mùa thu cũ , chắt chiu dòng nước, nhặt lá chiều hôm trong kỷ niệm sầu xưa tan vỡ tự bao .....
(VỌNG CỔ)
.... giờ . Hãy nhìn nhau đi rồi xa cách trọn đời. Tình yêu ấy không còn lưu giữ được, bận bịu làm gì chỉ buồn bã thêm thôi. Bảo Xuyên ơi, em còn có quê hương Mông Cổ với cát vàng sa mạc hoang vu, anh còn đồng cỏ Trung Nguyên yêu mến, chôn chặt muôn đời với bến nước phù sa.
Hồ Bảo Xuyên :
Chúng ta hãy gạt bỏ biên cương, anh và em hãy đưa nhau về một phương trời khác.
Tần Lĩnh Sơn :
Bảo Xuyên ơi, mối tình của chúng ta không đoạn cuối. Càng gặp nhau càng khổ hận nhiều hơn.
Hồ Bảo Xuyên :
Xuyên muốn nhìn lại anh một vài giây phút nữa, cho niềm ưu tư vơi bớt ở lòng em.
Tần Lĩnh Sơn :
Em hãy nhìn đi, này mắt, này môi, này bàn tay lưu luyến, xin một lần lau lệ tiễn đưa nhau. Khóc nữa đi em cho tim anh ướp lệ tình yêu, nghe dìu dịu bên tay từng hơi thở, như ngập ngừng, như nức nỡ nỗi niềm đau. Đó là lúc mình không còn gì cho nhau nữa. Chỉ âm thầm chấp nhận cuộc chia ly. Có mùa thu với từng chiếc lá rơi buồn bã và một dòng sông đưa tiễn xác hoa bèo.
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn ơi, còn gì nữa, Lĩnh Sơn ơi.
Tần Lĩnh Sơn :
Hãy nép vào anh chuyền hơi thở chót, em về bên ấy gío và mây.
Hồ Bảo Xuyên :
Quê hương Mông Cổ sầu hoang tịch.
Tần Lĩnh Sơn :
Trăng nước Giang Nam ngấn lệ đầy.
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn lang,
Tần Lĩnh Sơn :
Hồ muội,
Tần Lĩnh Sơn :
Kìa, nửa bức mật đồ...
Hồ Bảo Xuyên :
Đã vào tay Mông Cổ
Tần Lĩnh Sơn :
Hãy trả lại cho ta ..
Hồ Bảo Xuyên :
Không bao giờ, vì tôi sẽ chống ngăn để bảo vệ nửa bức mật đồ này đem về cho Mông Cổ.
Tần Lĩnh Sơn :
Ta sẽ giết, giết, giết hết người Mông Cổ để cướp lại nửa bức mật đồ.
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn lang, chàng sẽ giết, giết cả em sao?
(Nhạc)
Tần Lĩnh Sơn :
Bảo Xuyên
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn ca,
Tần Lĩnh Sơn :
Thù hận nào ngăn lối.
Hồ Bảo Xuyên :
Tình yêu thôi rã rời keo sơn.
Tần Lĩnh Sơn :
Đành xa cách nhau từ đây.
Hồ Bảo Xuyên :
Đôi lứa đôi trời nặng sầu.
Tần Lĩnh Sơn :
Giờ tạ từ phút giây.
Hồ Bảo Xuyên :
Ngàn thu ngăn cách riêng mang khổ sầu. Gạt nướcmắt ta dứt tình.
Hồ Bảo Xuyên :
Ngàn thu ngăn cách riêng mang khổ sầu. Gạt nướcmắt ta dứt tình.
Tần Lĩnh Sơn :
Đành quên luyến lưu bao ngày qua.
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn ơi, đây là giòng nước mắt là trái tim đau, xin ân cần lau lệ cho nhau một lần sau cuối, rồi Sơn sẽ dấn thân vào trong cát bụi còn em trở lại biên cương chờ đợi gió thu ......
(VỌNG CỔ)
...... về. Bổng nhiên sao đôi mắt lệ lại đầm đìa, như linh cảm một mùa xuân đã chết. Tuổi hoa niên rồi chôn lạnh xuống mồ sâu. Từ bây giờ hai đứa sẽ xa nhau, đường sông núi cách ngăn hai trận tuyến, em không biết có được quay về nơi sa mạc. Hay phải vùi thây nơi đất lạ quê người.
Tần Lĩnh Sơn :
Mai mốt chia ly đời đôi ngã, chỉ còn giây phút với em thôi.
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn ơi, lần đầu tiên trong đời con gái, em mới biết thế nào là khổ lụy của tình yêu, vừa xúc động với mối tình đầu chớm nở thì cũng chôn vùi trong đáy huyệt ly tan. Nếu mai này không còn thấy Bảo Xuyên, anh hãy ruỗi ngựa một chiều về biên ải và hướng mắt trông về miền quan tái, nghe từng cơn gío thảm đuổi mây sầu. Đó là lúc em đang gửi hồn về trung thổ viếng thăm Sơn trong khoảnh khắc u buồn. Mình đã không đuợc yêu nhau bằng duyên số thì chỉ còn mộng mị với canh sương.
Tần Lĩnh Sơn :
Hồ Bảo Xuyên
Hồ Bảo Xuyên :
Đây, nửa bức mật đồ, mộng lớn của người Mông Cổ. Vì tình yêu em trả lại cho anh.
Tần Lĩnh Sơn :
Hồ Muội.
Các Thiên Sứ :
Tâu quận chúa, quận chúa đã phản bội lại quyền lợi tối cao của người Mông Cổ rồi.
Hồ Bảo Xuyên :
Ngươi đâu hiểu được ý định của ta, ta muốn trao lại cho hắn, là để theo dõi và tìm ra nửa bức mật đồ còn lại,lúc đó chỉ cần ra tay là ta chiếm trọn bức mật đồ thì kho tàng ắt sẽ về ta.
Các Thiên Sứ :
Tâu quận chúa, có thật như vậy chăng. Hay rồi, sau nửa bức mật đồ, quận chúa sẽ trao luôn cho hắn trọn trái tim tình. Rồi chúng ta biết nói sao đây trước Đại Hản.
Hồ Bảo Xuyên :
Đừng lôi thôi, có việc gì rồi ta sẽ về chịu tội trước Thiên Triều và Phụ Hản, hãy đi đi...
Các Thiên Sứ :
Xin tuân lệnh.
Hồ Bảo Xuyên :
Sơn lang, tình yêu của em là thế đó, Sơn đã vay của em thêm một món nợ nữa rồi , nhưng em không đòi lại Sơn đâu. Vĩnh biệt.
(hết cảnh 2)
(nguồn Thanh Tùng)