NỖI LÒNG
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 54 bài trong đề mục
chialy1904 03.03.2006 10:44:58 (permalink)
VỀ ĐI BA

(LÊ THƯ- HSMN 6)

Gió biển ơi lộng mùi muối mặn
Mùa xuân về chân sóng có nở hoa
Mùa xuân về biển có tiếng chim ca
Có khúc nhạc mặt trời hòa với sóng.

Ôi nước biển mênh mông trời xanh thẳm
Sao giống màu sóng nước Cửu long
Sao giống màu những rặng dừa xanh
Sao đỏ thắm những dòng sông quê mẹ.

Giọt nước nào Cửu long trong bể
Cho ta nâng niu cho ta gửi tấm lòng
Hãy chảy về nơi cha đã hy sinh
Tưới hoa nở tấm lòng bát ngát.

Mùa xuân xưa

Mai phủ vàng bến nước
Đêm giao thừa má khóc tiễn chân ba
Các em theo ríu rít bên ba
“ ba về nhé ở nhà làm bánh tét”

Con đòi má chiếc áo hoa ăn tết
Xoa đầu con dấu nước mắt vòng quanh
Má may cho con chiếc áo màu xanh
Và tủi khổ nhìn ba con áo rách.

Đồng Tháp Mười âm u bát ngát
Cứ mỗi chiều thuyền rẽ nước đi câu
Đôi mắt thưu non nhìn tận rừng sâu
“ba trong đó sao ba lâu về quá”
Chiếc áo xưa chắc đã nhiều lỗ vá.

Năm tháng chiến tranh

Mai lại vàng trước ngõ
Bánh tét má làm no tết chờ ba
Đồng Tháp Mười vắng tiếng súng xa
Bánh tét nguội nhớ ba con khóc.

Ba ngã xuống con không tin ba chết
Về đi ba sen đã nở ngát đồng
Về đi ba uống nước dừa trong
Cờ đỏ đã nhuộm hồng bến nước.
Mùa xuân nay

Hoa đào khoe sắc
Ong lượn vòng hút mật gần xa
Con có nhiều ba bốn chiếc áo hoa
Chính con mặc áo ba ăn tết.

Về với con ba ơi! Con phải khóc
Nhớ xuân nào mang áo rách ba đi
Con đã đòi chiếc áo tết làm chi?
Về với con ba ơi!

Con muốn có mặt ba trong ngày tết
Khi Quê hương má còn xa cách
Con muốn đem hết áo của con
Hết vải đẹp nhất trần gian.
Mặc cho ba…….
Trên thân hình lạnh ngắt.

Mùa xuân nay con hướng về Đồng Tháp
Mong hoa hồng nở đẹp mộ ba
Không bao giờ con được tiếng “ba”
Đừng giận con ba ơi! Người ba đã mất…..

Sóng biển ơi lời thơ tha thiết
Nước mắt con sao viết được thành lời.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/356CF81507F3442DB2BD7260C4483F56.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2006 21:22:07 bởi chialy1904 >
Attached Image(s)
#1
    hổng biết yêu 07.03.2006 17:23:22 (permalink)
    bai`nì đọc cảm động hỹ. Bạn sưu tầm ở mô rứa? còn bài nồ nữa thì cho tui hen !
    #2
      chialy1904 07.03.2006 18:59:28 (permalink)
      Bài thơ nầy mình sưu tầm của một cô học sinh Miền nam trên đất Bắc tên là Lê Thư, đã xúc cảm viết nên những dòng thơ khi nghe tin báo người cha của cô đã hy sinh tại chiến trường Miền nam . Cô từng là trưởng khoa ở một trường đại học tại tp .HCM và hiện đang tham gia giảng dạy tại các trường đại học ở tp .HCM.
      Cám ơn ý kiến của bạn nhiều nha
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2006 19:03:21 bởi chialy1904 >
      #3
        chialy1904 24.04.2006 12:07:30 (permalink)
        HAI NỬA VẦNG TRĂNG

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/2BFCC3C436F243D3867BF437C794F8C3.jpg[/image]

        Tình cờ anh gặp lại vầng trăng
        Một nửa vầng trăng thôi, một nửa
        Trăng vẫn đấy mà em xa quá
        Nơi cuối trời em có ngóng trăng lên?

        Nắng tắt đã lâu rồi, trăng thức dậy dịu êm
        Trăng đầu tháng có lần em ví
        Chữ D hoa như vầng trăng xẻ nửa,
        Tên anh như nửa trăng mờ tỏ
        Ai bỏ quên lặng lẽ sáng lên trời.

        Ơi vầng trăng theo con nước đầy vơi
        Trăng say đắm dào trên cỏ ướt
        Trăng đầu tháng như đời anh chẳng thể nào khác được
        Trăng cuối tháng như đời anh hao khuyết
        em đã khóc
        Trăng từng giọt tan vào anh mặn chát

        Em đã khóc
        Nhưng làm sao tới được
        Bến bờ anh tim dội sóng không cùng
        Đến bây giờ trăng vẫn cứ còn xanh

        Cứ một nửa, như đời anh, một nửa
        nhưng trăng sẽ tròn đầy, trăng sẽ...

        Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ?
        Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau./.



        HOÀNG HỮU

        Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 06:51:15 bởi diên vỹ >
        Attached Image(s)
        #4
          chialy1904 24.04.2006 12:24:39 (permalink)
          CHIỀU ĐÔNG

          Đợi ai
          mưa lạnh
          chiều đông
          Bâng khuâng với một thuyền không đứng chờ
          Bay rồi... chim trắng ngu ngơ
          Dòng sông sóng gợn bơ vơ mắt buồn
          Nỗi chờ mỏng mảnh cánh chuồn
          Nghiêng nơi xa xót suối nguồn ngày xưa
          Hồn tôi lụt giữa tiếng mưa
          Dõi con thuyền ấy... chèo khua ngập ngừng
          Bên bờ
          ngắt tím
          hoa rừng
          Đợi người tới tiễn sang cùng thuyền tôi


          Lê Đình Thanh



          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/A76495B7F8204600A72C6B2923552B9D.jpg[/image]

          Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 06:55:42 bởi diên vỹ >
          Attached Image(s)
          #5
            chialy1904 27.04.2006 17:00:22 (permalink)
            TÌM BẠN
            Đỗ Thị Thanh Bình


            Niềm vui đến rồi đi
            Nỗi buồn còn ở lại
            Con đường thì xa ngái
            Lòng người thì thẳm sâu!

            Ai biết ở nơi đâu
            Những bến bờ hy vọng
            Ai biết đâu trời nắng
            Để tránh lúc trời mưa

            Phải là một con đò
            Cho người còn vẫy gọi
            Phải là bài ca mới
            Cho người còn ngân nga

            Ta lại chỉ là ta
            Giữa đời thường ngơ ngác
            Cái gì vừa đánh mất
            Cái gì còn chờ trông

            Một giọng nói ấm lòng
            Một nụ cười chia sẻ
            Hạt trai nơi đáy biển
            Tỏa sáng một niềm tin

            Cuộc sống là vô biên
            Đời người thì hữu hạn
            Tôi đốt đèn tìm bạn
            Giữa bao la cuộc đời


            Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 07:00:54 bởi diên vỹ >
            #6
              chialy1904 27.04.2006 17:11:11 (permalink)
              Một Cõi Đi Về
              Nguyễn Văn Dùng
              (Nhớ Trịnh Công Sơn)

              Dẫu trên vai có vòng nhật nguyệt
              Chẳng thể làm năm tháng dừng chân
              Đời đã đi qua bao thác bao ghềnh
              Lại trở về cát bụi....

              Đi đi mãi bên đời nắng mới
              Rọi xuống trăm năm hiện bóng con người
              Hoàng hôn nhuộm tím ánh trời
              Mới bừng tỉnh biết ngày đã hết

              Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
              Quay gót về lại nhớ bước chân đi
              Rồi ngu ngơ để mất xuân thì
              Bởi uống say ôm đời ngủ muộn

              Đôi tay nhân gian chưa hề độ lượng
              Rong ruổi hoài vẫn nhớ bước người qua
              Cuối con đường rất nhiều hương hoa
              Tự độ suối khe đổ về trăm ngã....

              Tiếng chuông chùa từng hồi thong thả
              Tiễn hồn đi về mộ địa âm thầm
              Ở cõi trần biết mấy tri âm
              Một cõi đi về nghe lòng lành lạnh ....
              #7
                chialy1904 27.04.2006 17:15:11 (permalink)
                Dở Dang
                Nguyễn Văn Dùng

                Có con đường mới đi một nửa
                Có giấc mơ một nửa dở dang
                Có một tình yêu đang độ nồng nàn
                Và có cả những vần thơ viết dở
                Mẹ ơi, suốt đời con mang nợ
                Suốt đời con dang dở mất thôi
                Có lẻ nào như thế mẹ ơi...!
                #8
                  chialy1904 07.05.2006 13:06:06 (permalink)
                  GỬI MẸ

                  H. Hai Nơ

                  Con thường sống ngẩng cao đầu mẹ ạ
                  Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kỳ
                  Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mắt
                  Con chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghi

                  Nhưng mẹ ơi - con xin thú thật
                  Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
                  Đứng trước mẹ dịu dàng chân chất
                  Con thấy mình bé nhỏ làm sao

                  Có phải tinh thần mẹ diệu kỳ soi thấu
                  Như bay lên vừng ánh sáng sao siêu
                  Hay bao nỗi niềm xưa nung nấu
                  Trái tim mẹ hiền đùm bọc đứa con yêu

                  Trong cơn mê con từ mẹ ra đi
                  Con muốn đi tận cùng cuối đất
                  Để tìm kiếm tình yêu đẹp nhất
                  Trong đôi cánh tay con sẽ ôm ghì

                  Con tìm tình yêu khắp nơi khắp nẻo
                  Con đập vào các cửa mỏi rời tay
                  Con đã van xin như một kẻ ăn mày
                  Nhưng chỉ nhận được những cái nhìn lạnh lẽo

                  Tìm không thấy tình yêu con trở về với mẹ
                  Tâm trí chán chê thân thể rã rời
                  Con bỗng thấy một tình yêu chân thật
                  Trong đôi mắt dịu hiền của mẹ, mẹ ơi!

                  Tế Hanh dịch.

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/63C0F9055E7E4A1AADD4384E7C0C1E32.jpg[/image]
                  Attached Image(s)
                  #9
                    chialy1904 07.05.2006 13:11:04 (permalink)
                    ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI

                    Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
                    Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
                    Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
                    Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

                    Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
                    Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
                    Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
                    Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

                    Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
                    Bên đời gió tạt với mưa tuôn
                    Con đi góp lá nghìn phương lại
                    Ðốt lửa cho đời tan khói sương

                    Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
                    Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
                    Mẹ xa xôi quá làm sao vói
                    Biết đến bao giờ trông thấy nhau

                    Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
                    Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
                    Ðau thương con viết vào trong lá
                    Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

                    Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
                    Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
                    Ví mà tôi đổi thời gian được
                    Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

                    Trần Trung Ðạo



                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/00A7398D9B9B4F5DB3672FBA8093D502.jpg[/image]


                    MY LIFE
                    FOR MY MOM'S LAUGHTER

                    Version translated by Poet THANH THANH



                    PICKING up the handset I was stunned with surprise:
                    Whose voice as light as falling leaves in cold skies?
                    Isn't it ten years, ten years and over, dear mother,
                    Just in silence to miss and long for one another?

                    I left without any promises or pledges that day:
                    The old wild horse from its forest-land went astray.
                    Ten years for Mom's hair to turn mourning white,
                    And mourning-like my soul also in such a plight.

                    You've still been sitting there weaving your pain
                    By an existence of slapping wind and beating rain.
                    I've set off to set up from all directions a pyre
                    In order to disperse the mist for life lighting a fire.

                    Your voice was broken off, you choked up, I found;
                    Mom's endearing words or mere in-reverie sound?
                    You are too far, how could I reach out for you?
                    And when could we meeting again look forward to ?

                    Do not cry, my dear mother, and continue to await.
                    All my grief I will hide in the rhymes I create.
                    Of all my sorrow I will write reams and reams,
                    And find your warmth my warmth in my dreams.

                    As I picked up the handset how astounded was I
                    To hear my mom's voice sadder than the rainy sky!
                    Should I be able to give up Man's time in hereafter,
                    I would offer mine to recover my mom's laughter.

                    THANH-THANH



                    Mille Automnes En Échange d'Un Rire De Ma Mère

                    ( Traduit en francais par Nguyễn Đắc Khoa)



                    Combien je suis stupéfait au moment òu je décroche le téléphone!
                    A`qui est cette voix aussi légère qu'une chute des feuilles jaunes.
                    Il y a dix ans , dix ans et plus, n'est - ce pas Maman ?
                    Que nous avons vécu seulement dans l'angoisse et l'éloignement en silence.

                    Ce jour, sans faire aucune promesse je suis parti.
                    Le vieux cheval sauvage s'est égaré dans des montagnes et des prairies.
                    Dans dix ans, se sont tournés en un blanc de deuil tous tes cheveux.
                    En y pensant, je porte dans mon coeur ce deuil malheureux.

                    Tu t' assois toujours là-bas avec un coeur attristant
                    A` côté d'une vie où il fait du vent violent, la pluie battante .
                    Je vais ramasser les feuilles éparpillées à tous les vents
                    Pour faire un feu qui peut disperser toute la brume de cette existence.

                    J'ai trouvé que ta voix est étouffée par l' émotion.
                    Est -ce bien ta propre voix ou tout simplement celle en songe ?
                    Comment pouvais -je t' atteindre depuis que tu as été très loin de moi.
                    Je ne sais pas jusqu'a` quand nous pouvons nous voir.

                    Oh ! Maman , ne pleure plus et fais un effort pour attendre avec patience
                    Dans les vers que je fais je cacherai toutes nos peines.
                    Sur les feuilles de papier j'écrirai toutes nos douleurs
                    Et dans mes songes je trouverai notre chaleur.

                    En décrochant le téléphone je suis extrêmement surpris.
                    La voix de ma Mère est plus triste que le crépitement de la pluie.
                    Si jamais j'avais le pouvoir de changer le temps
                    Contre le rire de ma Mère j'échangerais tous les mille ans.

                    Nguyên Khoa Nguyễn Đắc Khoa



                    Bản dịch tiếng Pháp của Bác Sĩ Nguyễn Minh Tân:
                    Enternité D'automne En Échange D'un Rire De Ma Mere
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2006 18:47:57 bởi chialy1904 >
                    Attached Image(s)
                    #10
                      tungde45 07.05.2006 15:07:51 (permalink)
                      anh em làm thơ hay thật
                      #11
                        chialy1904 07.05.2006 19:08:23 (permalink)
                        TÔI SẼ VỀ

                        Tôi sẽ về với căn nhà nhỏ năm xưa
                        Nơi tôi lớn trong ngày mưa tháng nắng
                        Nơi tôi uống nỗi nhọc nhằn cay đắng
                        Nơi tôi ngồi nhớ mẹ lúc đêm khuya
                        Tôi sẽ về dù núi cách sông chia
                        Dù tay trắng như ngày tôi mới đến
                        Chiếc ghe nhỏ mười lăm năm xa bến
                        Vẫn mơ về chân cầu cũ thân yêu.

                        Tôi trở về như máu trở về tim
                        Tim tôi đấy, bầm đen màu thống khổ
                        Tôi sẽ về dù đi trong dông bão
                        Dù nợ đời còn buộc lấy chân tôi
                        Xin trả cho ai những thương xót ngậm ngùi
                        Trả lại nhân gian những lạnh lùng khinh rẻ.

                        Tôi sẽ về trong âm thầm lặng lẽ
                        Vẫn chiếc aó bạc màu như thuở bước qua sông
                        Vẫn một quê hương tôi ôm ấp trong lòng
                        Lòng tôi đấy đã vơi nhiều oán trách
                        Dù cát bụi thời gian dày trên mái tóc
                        Tôi vẫn về tìm lại tuổi thơ tôi
                        Gốc dừa xưa, cây đa cũ đâu rồi
                        Xin cố đứng nghe người đi kể lể
                        Chuyện đời tôi bao nhiêu năm dâu bể
                        Nước Thu Bồn không chở hết đau thương.

                        Tôi sẽ về sống chết với quê hương
                        Trong hầm hố chưa tan mùi súng đạn
                        Ai đã cướp mất của đời tôi những ước mơ, hy vọng
                        Ðã gài chông trên luống tuổi thơ vàng
                        Ai đã biến núi sông nầy thành một bãi tha hoang
                        Tiếng rên siết trong đêm đã át đi giọng hò câu hát.

                        Hãy trả lại màu xanh cho núi rừng bát ngát
                        Trả lại niềm vui cho ánh mắt mẹ hiền
                        Hãy trả lại cha già giấc ngủ bình yên
                        Trả lại anh nước trên đồng cấy mạ
                        Trả cho chị nắng trưa hồng đôi má
                        Trả câu thơ tình cho những kẻ đang yêu
                        Hãy trả lại cho Việt Nam một đất nước yêu kiều
                        Trả lại cho đồng bào tôi bốn ngàn năm lịch sử.

                        Hỡi ai đó còn mang lòng thú dữ
                        Hai bàn tay nhuộm đỏ máu anh em
                        Hãy ngưng đi những lọc lừa, đổi họ, thay tên
                        Lớp phấn son chẳng thể làm một đào già trẻ lại
                        Hãy ngừng tay, hỡi hận thù vọng ngoại
                        Cho dân tộc này được lớn giữa yêu thương.

                        Tôi sẽ về để sống với quê hương
                        Mai tôi chết xin làm phân nuôi đất.


                        Trần Trung Ðạo


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/B3DBD5B12D3E46B5960E7C944F27D4A3.jpg[/image]
                        Attached Image(s)
                        #12
                          chialy1904 07.05.2006 19:21:38 (permalink)
                          Chiều Cuối Năm Nhớ Bạn


                          Có ai về thăm lại quê xưa
                          Gởi cho tôi một cành hoa dại
                          Mười bảy năm tôi chưa về lại
                          Con nước trôi còn nhớ chân cầu

                          Đám bạn bè giờ biết ra sao
                          Kẻ lây lất quê nhà lận đận
                          Người đáy biển mồ hoang mả lạnh
                          Giấc mộng đời theo bóng thiên di

                          Tôi một lần bỏ nước ra đi
                          Con én lạc bên trời biển rộng
                          Ngày chờ đợi từng tia hy vọng
                          Đêm nằm mơ một sớm quay về

                          Ai có về bên ấy thăm quê
                          Cho tôi nhắn tin người bạn học
                          Em có ghé trường xưa cỏ mọc
                          Nhặt giùm tôi chút ấu thơ vàng

                          Chiều cuối năm ngồi nhớ miên man
                          Mây viễn xứ thương hoài cố quận
                          Cho tôi ngủ một lần trong mộng
                          Giữa đồi sim tím ngắt năm nào

                          Cho tôi về dù chỉ chiêm bao
                          Đứng hát giữa sân trường đại học
                          Bài ca đó những chiều chủ nhật
                          Của một thời tuổi trẻ xôn xao

                          Cho tôi gào hai tiếng Tự Do
                          Khi đất nước qua thời nô lệ
                          Từ da thịt đau thương của mẹ
                          Có hương thơm tỏa bốn phương trời.


                          Trần Trung Ðạo


                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/BCDF2F0A97A044159BA8ACEEFB8C3EE6.jpg[/image]
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2006 19:45:29 bởi chialy1904 >
                          Attached Image(s)
                          #13
                            chialy1904 07.05.2006 19:33:20 (permalink)
                            VẪN ÐỨNG LÊN
                            CƯỜI VỚI THẾ NHÂN




                            Ta vẫn đi trên quãng đường dài
                            Âm thầm, không một dấu chân ai
                            Ta đi như thế từ lâu lắm
                            Thuở tóc chưa vàng, mộng chửa phai

                            Bốn mươi năm ngó lại đời mình
                            Khóc nhiều cho vận nước điêu linh
                            Quê hương ngàn dặm trời mây trắng
                            Bóng mẹ chìm trong mỗi hướng nhìn

                            Mẹ trách ta sao lỡ hẹn thề
                            Mỗi mùa lá rụng lắng tai nghe
                            Cây đa già đứng bên đường vắng
                            Chiếc lá vàng bay chẳng trở về

                            Em trách ta xuống phố quên làng
                            Bao lần én lượn, bướm bay ngang
                            Em ơi con bướm vườn Xuân ấy
                            Chẳng thể tìm nhau, chỉ ngỡ ngàng

                            Bạn trách ta toan tính lọc lừa
                            Trăm lần ta chẳng thiết hơn thua
                            Ðời ta xiêu lạc từ thơ ấu
                            Coi chuyện ơn thù như nắng mưa

                            Ta vẫn đi trên quãng đường trần
                            Thương từng hạt bụi vướng đôi chân
                            Ðời xô ta gục, buồn, không trách
                            Vẫn đứng lên, cười với thế nhân.



                            Trần Trung Ðạo


                            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/F0978E1463A14FB0A045D6FE0B34FB3E.jpg[/image]
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2006 19:43:37 bởi chialy1904 >
                            Attached Image(s)
                            #14
                              chialy1904 07.05.2006 20:08:01 (permalink)
                              Lời Trối Trăn Của Mẹ

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con chỉ dùm căn láng nhỏ bên sông
                              Nơi Mẹ sống trong chuỗi ngày hiu quạnh
                              Nặng oằn vai một nỗi nhớ thương chồng

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con chỉ dùm chiếc ghe nhỏ đang neo
                              Ðời Mẹ đó, kiếp con cò lận đận
                              Sớm đầu non đêm cuối bể, thân nghèo

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con trao dùm chiếc nhẫn cưới cho Ba
                              Mẹ vẫn giữ chắt chiu từng kỷ niệm
                              Trăng vẫn tròn như dạo mới chia xa

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con nhắc chừng Ba dựng bức tường nghiêng
                              Nhà không vách nên bốn mùa mưa tạt
                              Thiếu tay Ba đông cũng lạnh hơn nhiều

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con chỉ dùm tảng đá nhỏ trong sân
                              Nơi Mẹ đứng mỗi chiều thu lá rụng
                              Mắt trông chờ một bóng dáng quen thân

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con trao dùm chiếc áo dở dang thêu
                              Tay Mẹ yếu nên đường kim chỉ vụng
                              Con chim gầy đậu dưới gốc cây xiêu

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con trao dùm mái tóc thuở thanh xuân
                              Thời con gái Mẹ trăm điều bất hạnh
                              Vết tủi buồn ngang dọc kín trên lưng

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con chỉ dùm chăn chiếu phủ giường tre
                              Mẹ ôm ấp chút hơi tàn quen thuộc
                              Của người đi biền biệt đã quên về

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con chỉ dùm ngôi mộ giữa quê hương
                              Nơi Mẹ chết trong mỏi mòn tuyệt vọng
                              Cánh cửa đời khép lại với đau thương

                              Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
                              Con đừng buồn và trách móc chi nhau
                              Lòng của Mẹ, một tấm lòng đại lượng
                              Vẫn nghìn năm son sắt chẳng phai màu.


                              Trần Trung Ðạo



                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/5EF33E81E7244551A89CE973C81227AF.jpg[/image]
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2006 20:26:20 bởi chialy1904 >
                              Attached Image(s)
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9