NỖI LÒNG
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 54 trên tổng số 54 bài trong đề mục
chialy1904 01.08.2006 19:11:19 (permalink)
Mắt của trời xanh

Lưu Quang Vũ

Tóc của đêm dài mắt của trời xanh
Mắt của phương xa tay của đất nâu lành
Người yêu như lửa và như lụa
Bản nhạc ngày xưa con tàu xứ lạ
Nắng cuối mùa đông hoa chớm thu

Bánh xe lăn bờ biển cát bao la
Con ve xanh mưa rào ướt đẫm
Đôi mắt to nóng bỏng
Nói chi lời tàn nhẫn để anh đau

Ru em bên hồ sâu
Lòng đêm rừng thăm thẳm
Mặt trời chiếc mũ vàng chói sáng
Nghiêng một ngày xuống ngủ ở vai em

Anh muốn làm cánh cửa để em quên
Ngọn gió nhỏ trên trán em kiêu hãnh
Làm cốc nước em cầm trưa nắng gắt
Làm con đường quen thuộc để em qua

Vì em anh viết những bài thơ
Gương mặt ấy không gì thay được cả
Mặc ai rằng tình yêu giờ đã cũ
Như vầng trăng như ngọn thuỷ triều

Anh vẫn dựng ngôi nhà theo quy luật của tình yêu
Chẳng cần những lâu đài lạnh giá
Chỉ tin nơi nào có em đến ở
Chỉ sống bằng hơi thở của em thôi.
#46
    chialy1904 03.08.2006 22:37:26 (permalink)
    Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà

    Lưu Quang Vũ

    (Tặng Quỳnh, ngày xưa)

    Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà
    Như thác trắng vỡ tan như bạc của trời như bước chân của ký ức
    Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt
    Ngoảnh đầu nhìn về đâu?

    Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trái táo
    Người đàn bà mặc áo xanh đi dưới biển lá vàng
    Những người ngồi sau cửa kính nói gì ta chẳng biết
    Chỉ thấy họ cười và bình hoa đổ máu run run
    Những điếu thuốc những làn khói những vỏ chai rỗng không
    Những tờ báo, tấm ảnh cũ, một nửa khuôn mặt trong tấm gương
    Một chiếc xe bịt kín đi qua
    Năm tháng và tuổi trẻ đi qua
    Mắt em buồn hoang vắng

    Làm sao anh biết được
    Điều ta tìm ẩn hiện nơi đâu
    Mỗi con người một vật thể cô đơn
    Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
    Nhưng không thể nghe nhau không thể nói

    Bây giờ anh chỉ còn là một chiếc cốc vỡ, một vết thương
    Buổi chiều, những trái cây mùa thu thơm ngát
    Em bảo phải cần tìm một lý do để sống
    Để gắn bó để lòng mình yên ổn
    Thật thế chăng, có thể có không em?

    Thuốc người ốm có chữa được người ốm khác?
    Bàn tay xanh xao quả táo âm thầm
    Con chim sẻ bay vù qua khung cửa vỡ.
    Tiếng chuông rung tiếng ngón tay ai gõ
    Hãy bình tĩnh, bình tĩnh
    Những khuôn mặt những vòng xoáy những đám mây
    Sẽ hiểu được sẽ không còn đáng sợ
    Chúng ta sẽ chịu được khổ đau sẽ làm việc
    Đóng một cái đinh treo một tấm áo
    Và yêu nhau dưới một ngọn đèn
    Những ngón tay có thật thế chăng em?
    Mưa như bước chân những khát vọng vô hình
    Trên một biển lá vàng đang nổi gió.


    9-1973


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/07A789EE8FE1426996E2EA93AFBF9D1E.jpg[/image]
    Attached Image(s)
    #47
      chialy1904 07.08.2006 23:37:38 (permalink)
      NƠI ẤY

      Lưu Quang Vũ

      Ở nơi ấy có đồi mua tím
      Có con đư­ờng đất mịn mát chân đi
      Ở nơi ấy có một rừng bư­ởi chín
      Có người em bé nhỏ ngóng ta về
      Tia nắng hạ sáng bừng trên lá cọ
      Chim chào mào ăn hạt dẻ mùa thu
      Rơm khô ủ những quả hồng chín đỏ
      Ngọn gió chiều, hoa nở trắng như­ mư­a.
      Ở nơi ấy, suối thành sông mùa lũ
      Xuyên qua rừng, ngập ­ớt cả bờ lau
      Đèn nhựa trám tinh mơ em nhóm lửa
      S­ương mịt mù trước cửa, thấy em đâu
      Gư­ơng mặt ấy, nụ cư­ời bên lửa thắm
      Quả doi rừng trong nón để phần nhau
      Ở nơi ấy vị măng vầu chẳng đắng
      Củ sắn lùi ống nứa vẫn thơm lâu
      Hoa chẳng sớm và trái không quá muộn
      Xuân không nhanh và đông chẳng kéo dài
      Mỗi khóm lá một h­ương rừng bí mật
      Nắng dong vàng thung lũng tiếng ong bay
      Tôi đã đi bao đư­ờng xa tít tắp
      Bao mùa đông mùa hạ đã trôi qua
      Bao cửa bể, xóm thôn, thành phố rộng
      Một vùng quê nơi ấy ngỡ phai nhoà
      Nếu em biết những gì tôi đã sống
      Những buồn vui tôi đã có trong đời
      Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm
      Buổi cùng em kiếm củi ven đồi?
      Ng­ười ta bảo: Cả em giờ cũng khác
      Đã con bồng, con dắt, nhớ chi tôi...
      Có sao đâu: trái mùa thu vẫn thắm
      Mây mùa thu vẫn trắng những chân trời.
      #48
        chialy1904 13.08.2006 18:05:32 (permalink)
        Người cùng tôi

        Lưu Quang Vũ


        Người cùng tôi bên bờ biển bão
        Người cùng tôi đầu ngọn gió mùa
        Người vỡ rừng mở đất bao la
        Bàn tay chai làm ra tất cả
        Làng xóm đền đài thành phố
        Tháp bút cao điệu múa những cung đàn
        Đi chân không người thêu vạn hài cong
        Mặc vải nâu người dệt muôn sắc lụa
        Không biết chữ người làm ra tục ngữ
        Những thuyền to chuông lớn những vườn cây
        Người làm nên cuộc đời
        Ngàn năm bàn tay trắng
        Ăn những thứ nộm rau chát đắng
        Mặc áo quần vá víu lem nhem
        Lời ngọt ngào người dễ dàng tin
        Chuyện không đâu người cũng cười thích thú
        Người gối đầu cán gươm nằm ngủ
        Người suốt đời trận mạc xa quê
        Người đánh bò đi kéo xe thuê
        Người đẻ con đàn nheo nhóc
        Mụn vải mẩu đinh người đều nhặt nhạnh
        Mất nắm rơm cũng cãi vã kêu ca
        Nhưng khi cần mang tất cả đem cho
        Xẻ áo nhường cơm quên mình cứu bạn

        Người mài mực cho Nguyễn Trãi viết Bình Ngô
        Người cùng Quang Trung đi đánh giặc
        Quang Trung ngồi trên bành voi người cầm giáo xông lên phía trước
        Quang Trung lên làm vua người về nhà cày ruộng
        Bị lão trương tuần quát nạt cũng run
        Nhưng mỗi lần đất nước sắp suy vong
        Người đều cứu cỗ xe ra khỏi vực
        Đôi khi Người nổi giận
        Đôi khi thôi nhưng thật là khủng khiếp
        Như gió điên như nước phá tung bờ
        Người vung tay cung điện ra tro
        Người xô khẽ thế là nhào vua chúa
        Người phân xử công minh ít bữa
        Chia áo cơm khắp lượt dân nghèo
        Rồi lại về cày ruộng chăn trâu
        Đơm cá bế con nuôi gà nấu rượu
        Như an phận ngù ngờ cam chịu
        Mặc những ngài xảo quyệt lăng xăng
        Gã Lý Thông nhận đã giết trăn tinh
        Trói Thạch Sanh tống giam vào ngục
        Người im lặng nhưng người biết hết
        Lý Thông kia chỉ là bọ hung thôi

        Đất đẫm mồ hôi và máu của người
        Ngàn năm bị khinh thường đầy đoạ
        Đã hết thời vua quan thời bọn chủ
        Lần đầu tiên đất nước thuộc về người

        Đất nước tôi ơi
        Những dòng sông đã cho tôi gương mặt
        Những chân trời đã cho tôi tiếng hát
        Đồng bãi cho tôi sức vóc bàn tay
        Đồi núi cho tôi những bước đi dài
        Hoa và chim đã cho tôi mộng ước
        Những trái tim đập dồn trong ngực
        Là của người lẽ sống của đời tôi
        Tôi cùng người chung lúa chung khoai
        Chung cơn bão chung cánh rừng lửa đạn
        Chung ca nước dưới đường hào nắng gắt
        Chung lá cờ chung ngọn lửa ban mai
        Giữa đau thương người đã nắm trong tay
        Địa chỉ của Niềm Vui
        Những lý do của hy vọng
        Dạy tôi biết gieo trồng và cấy gặt
        Tôi tìm đời tôi trong số phận người
        Tìm lẽ phải nơi trán người bình tĩnh
        Hạt muối tôi trong biển người vô tận
        Chỉ khổ đau vì đau khổ của người
        Chỉ sướng vui trong vui sướng của người thôi.

        --------------------------------------------------------------------------------









        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/52003E6D29194A58B7AE73423A0AF72C.jpg[/image]
        Attached Image(s)
        #49
          chialy1904 21.08.2006 19:43:24 (permalink)
          Những vườn dâu đã mất

          Lưu Quang Vũ

          Con đường em đi
          Xuống tàu ra biển trắng
          18 năm không về
          Quán Nải ngày mưa
          Mái chiều khói ướt
          cô bé bán hàng xưa
          đã con bồng con dắt
          lá vườn dâu xanh ngắt
          lao xao gọi bóng người

          bãi sú cát sa bồi
          phải sóng này đã vỗ
          đưa Huyền Trân bé nhỏ
          theo thuyền về xứ Chiêm?

          đất chia cắt ngàn năm
          nên lòng người rách xé
          anh về bờ sông Nhuệ
          đi qua cầu Tế Tiêu
          sao lòng cứ thương yêu
          khi khắp trời oán giận
          em còn nhớ không em
          những vườn dâu đã mất
          hàm răng xưa cắn chặt
          bây giờ cười với ai?

          đời loạn lắm đổi thay
          trách nhau làm chi nữa
          người cùng em thành đôi
          bạn quen hay khách lạ
          em ở phía bên kia
          giữa ta là đạn lửa
          dẫu chồng em là kẻ
          gieo bom xuống đất này
          anh cũng chẳng gọi em
          là quân thù cho được

          tơ bền may áo đẹp
          mẹ vẫn giữ chờ em
          bờ đê vẫn dành em
          cỏ bông và cỏ mượt
          lòng ta nào cách biệt
          sao đất trời phân chia

          bao giờ em về
          Phù Lưu hoa gạo thắm
          nong tằm đã mất
          sẽ bàng hoàng lá tươi
          trên mọi điều thù hận
          những vườn dâu còn lại với con người.
          #50
            chialy1904 25.08.2006 22:20:17 (permalink)

            Phố ta

            Lưu Quang Vũ

            Phố của ta
            Những cây táo nở hoa
            Mùa thu đấy
            Thân cây dang tróc vỏ
            Con đường lát đá
            Nghiêng nghiêng trong sương chiều

            Năm nay cà chua chín sớm
            Trên quầy hàng đỏ hồng
            Chị thợ may đi lấy chồng
            Chị thợ may goá bụa
            Năm nay tôi mặc đồ đen.

            Bác đưa thư, có thư ai đấy?
            Bác đưa thư kéo chuông
            Ti-gôn hoa nhỏ
            Rụng đầy trước hiên.

            Riêng bác thợ mộc già buồn bã
            Thở khói thuốc lên trời
            Anh thợ điện trên mái nhà mắc dây
            Bà giáo về hưu ngồi dịch sách
            Dậy cậu con tiếng Pháp
            Suốt ngày chào: bông-dua

            Phố của ta
            Phố nghèo của ta
            Những giọt nước sa
            Trên cành thánh thót
            Lũ trẻ lên gác thượng
            Thổi bay cao bao bong bóng xà phòng.

            Em chờ anh trước cổng
            Con chim sẻ của anh
            Con chim sẻ tóc xù
            COn chim sẻ của phố ta
            Đừng buồn nữa nhá
            Bác thợ mộc nói sai rồi
            Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
            Tại sao cây táo lại nở hoa
            Sao rãnh nước trong veo đến thế?
            Con chim sẻ tóc xù ơi
            Bác thợ mộc nói sai rồi.


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/14769/71C7163ABBE740BD8E74C94BB9509BAD.jpg[/image]
            Attached Image(s)
            #51
              chialy1904 11.09.2006 00:26:40 (permalink)
              Viết lại một bài thơ Hà Nội

              Lưu Quang Vũ


              Thành phố tiếng cười thành phố nước mắt
              Con gió đi về ngõ chợ mùa đông
              Những bầy ve suốt mùa hè kêu khát
              Những quả bóng màu bay mất
              Những mặt hồ vụt mở giữa trưa xanh
              Cái thành phố lam lũ mà chải chuốt
              Cứng cỏi mà đau xót
              Hay nhớ và hay quên
              Nơi năm đói người kéo về nằm chết
              Nơi những Giáng Kiều gặp gỡ Tú Uyên

              Nơi tôi vào đời cùng với cuộc chiến tranh
              Những năm khó khăn
              Hè phố đầy hầm tường đầy khẩu hiệu
              Quần áo và mặt người màu cỏ héo
              Thiếu ăn thiếu mặc thiếu nhà
              Người đợi tàu ngủ chật sân ga
              Trẻ con thiếu nơi học hành dạy dỗ
              Các cô gái trở nên suồng sã
              Những năm già trước tuổi
              Những năm thương Hà Nội trăm lần hơn

              Ngày ấy mắt còn trong trẻo trước tai ương
              Em còn trẻ chúng mình sôi nổi lắm
              Thích gặp nhau giữa đám đông bè bạn
              Yêu em nhiều mà cứ cố quên đi
              Tưởng như thế mới là người cứng rắn

              Hôm nay từ mặt trận
              Tôi trở về thành phố tuổi thơ
              Trời trong veo dưới những vũng nước mưa
              Người trên phố xếp hàng dài mua củi
              Nghe loáng thoáng bên tai vài câu nói
              Thấy bao mối lo bao việc nặng phải làm
              Tôi nhớ quả đồi khét lẹt khói bom
              Gian hầm nóng thiêu dưới đất
              Máu ướt đẫm bàn tay khi tôi nâng xác bạn
              Anh ấy chết cho Hà Nội của tôi
              Cho mỗi ngôi nhà cho mỗi niềm vui
              Các anh không về chúng ta còn lại
              Thật vô cùng tội lỗi
              Nếu ta thiếu lòng dũng cảm lớn lao
              Dũng cảm trước quân thù dũng cảm với nhau
              Để biến ước mơ thành sự thật
              Vết thương thành tiếng hát
              Mọi người thành anh em
              Người ta không thể sống bằng niềm tin đẹp
              Bằng áp phích trên tường bằng những lời đanh thép
              Phải mang cho mọi người áo mặc cơm ăn
              Phải có nhà trường cửa sổ trời xanh
              Những bàn tay dám làm những tấm lòng dám thật
              Cuộc đời chẳng dừng chân một phút
              Những điều hôm qua tưởng tuyệt vời tốt đẹp
              Đến nay thành không đủ nữa rồi
              Những người tốt tự bằng lòng với hôm nay
              Mai sẽ là kẻ xấu

              Thành phố lớn lao bí mật tựa cuộc đời
              Tốt đẹp mà dang dở
              Tôi dâng trọn đời tôi còn chưa đủ
              Không đắn đo tôi gửi hết niềm tin
              Hà Nội một công trường ngổn ngang
              Hà Nội bàn tay cô gái dệt
              Vầng trán cụ giá nhăn nheo dĩ vãng
              Những ngọn đèn đọc sách thâu đêm
              Những quán cà phê ngon
              Những bức tranh sơn dầu đầy nắng
              Hà Nội trái tim của những cuộc chiến đấu ở Đông Dương
              Những cửa gương hy vọng
              Trên chông gai trên ngói nát
              Nhà mới sẽ cao lên
              Sẽ có mái hồng sẽ có tổ chim
              Nụ cười mới cơn mưa rào cũng mới
              Anh vẫn như ngày mười bảy tuổi
              Ngực bồn chồn ước ao
              Như chưa hề có chuyện khổ đau
              Đêm nay đi bên nhau tới sáng
              Mặt trời từ vực sâu đen thẳm
              Từ biển đêm trằn trọc
              Sáng dần lên trên những ngón tay em.
              #52
                chialy1904 27.09.2006 20:47:48 (permalink)
                Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (II)

                Lưu Quang Vũ

                Mái nhà nâu nhấp nhô
                Trong khói mờ ẩn hiện
                Cây bàng cao lá tím
                Ướt nhoà sương ngã ba.

                Nhìn nhau không thể xa
                Đèn mùa đông vụt tắt
                Màu áo em đỏ rực
                Cháy sau vòm cửa đêm
                Giờ anh như con thuyền
                Bốn bề lên sóng vỗ
                Xô dạt về tựa ngủ
                Trên rộng dài bến em
                Em chiếm hết anh rồi
                Những cánh đồng trắng xoá
                Những ngả đường đói lả
                Và giấc mơ sau cùng
                Anh dâng em tất cả
                Đây chùm hoa cúc nhỏ
                Rụng cánh xuống vai trần
                Anh ngập tràn lòng em
                Những màu và những tiếng.

                Trời xanh và cánh rộng
                Anh hôn từng ngón tay
                Anh hôn làn tóc xoã
                Trên trán buồn âm u
                Anh hôn lên đôi mắt
                Môi chạm vào bao la
                Ôm em trong vạt áo
                Như hoa hồng ngày xưa
                Thôi mắt đừng xót xa
                Nỗi buồn thời quá khứ
                Từ nay anh sẽ thở
                Trong mối tình của em.
                Lưu lạc giữa hoàng hôn
                Đồng mưa và cỏ lạnh
                Nghẹn ngào thương nhớ em
                Dưới một trời bom đạn.

                Đường anh xa vắng lắm
                Lòng em có đến cùng
                Áo bay về mênh mông
                Chập chờn trên gác tối
                Ngọn lửa nhỏ cô đơn
                Đang nghĩ gì phương ấy?
                #53
                  chialy1904 18.11.2006 07:19:30 (permalink)
                  MẸ

                  Đỗ Trung Quân

                  "Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ"

                  Con sẽ không đợi một ngày kia
                  khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
                  Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
                  Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
                  Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
                  mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
                  ai níu nổi thời gian?
                  ai níu nổi?
                  Con mỗi ngày một lớn lên
                  Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
                  Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

                  Con sẽ không đợi một ngày kia
                  có người cài cho con lên áo một bông hồng
                  mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
                  mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
                  hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
                  Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
                  Sống tự do như một cánh chim bằng
                  Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
                  Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
                  Những bài thơ chất ngập tâm hồn
                  đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
                  Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
                  mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
                  ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
                  giọt nước mắt già nua không ứa nổi
                  ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
                  mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
                  Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
                  mấy kẻ đi qua
                  mấy người dừng lại?
                  Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
                  trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
                  ta vẫn vô tình
                  ta vẫn thản nhiên?

                  Hôm nay...
                  anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
                  ngã nón đứng chào xe tang qua phố
                  ai mất mẹ?
                  sao lòng anh hoảng sợ
                  tiếng khóc kia bao lâu nữa
                  của mình?
                  Bài thơ này xin thắp một bình minh
                  trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
                  bài thơ như một nụ hồng
                  Con cài sẵn cho tháng ngày
                  sẽ tới !

                  1986
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2006 07:21:30 bởi chialy1904 >
                  #54
                    Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 54 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9