Âm Thanh Cuộc Sống!
Sương Sương 04.03.2006 08:33:00 (permalink)
NẮNG TÌNH YÊU
(Tuỳ bút)



Mùa này xuân vừa chợt bước qua, cái nóng Sài Gòn lại bắt đầu tuôn trên từng phiến lá, nắng nhảy nhót lung linh trên những cánh hoa mỏng manh, nắng xô từng đám mây trắng ngần bồng bềnh trôi muôn dặm, nắng nghịch ngợm chạy đuổi theo nhau trên mặt đường bóng loáng, nắng rơi vào trong mắt trong. Hững hờ mây trôi, không - không phải đâu, mây bay tìm về khung trời hoa nắng, khung trời của chúng mình anh nhỉ?

Nắng ơi, nắng có về với em tô thêm màu mắt, lúc như quên lúc lại nhớ mơ hồ. Mặt trời ló dạng loé những tia ánh vàng ươm nơi chân trời, tuôn chảy trên từng mái nhà xô nghiêng, tuôn chảy trên vai những con người bước ra khỏi những ô cửa ngũ sắc đi về muôn hướng. Khung trời xanh thẳm mênh mang..!!! Gió dịu thoảng qua....cười khẽ..!!! Ôi...!!! Em nhớ.....ngày ấy...chúng mình...!!!! Bắt đầu...!!!!!

Những vòng bánh xe bắt đầu lăn tròn trên những con đường với vạn cái tên, nhưng em gọi con đường chúng mình đi là con đường Hoa Nắng, được không anh??? Anh sẽ cười và gật gù bảo rằng "Dễ thương ơi, con đường chúng mình sẽ ngập đầy hoa nắng...!!!!".
Cái nắng nồng ấm.....!!! Dạ thưa...nắng của riêng chúng mình!!!!

Bồi hồi...một chút nắng ơi!!!!!! Ngày ấy bắt đầu cho hôm nay, anh mang nắng về căn nhà nhỏ, em thắp nắng trên từng phím thời gian. Nắng lay động, nắng vô tư khẽ cười, nắng ùa lên vai em và nắng hát vang cùng anh...!!Và...!!! Nơi ấy...tình yêu bắt đầu!!! Và...!!! Nơi ấy....mùa xuân cũng vừa ghé ngang! Mùa xuân trong mắt em rực màu nắng. Mùa xuân trong mắt anh rạng màu mây. Đôi ta như chim liền cánh cây liền cành, đón nắng về tổ ấm gọi thầm cái tên "Nắng Tình Yêu"......!!!!!!!!!

Mar.06
SS
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2006 13:38:54 bởi Sương Sương >
#1
    Sương Sương 06.03.2006 11:04:28 (permalink)
    BÔNG HỒNG CÀI ÁO
    (Cảm xúc cho ngày 8/3)



    Nhón tay bật đĩa nhạc, cái đĩa với những dấu lằn dọc ngang theo thời gian. Đã lâu lắm rồi hôm nay tôi mới tìm đến nó kể từ 3 năm nay. Giọng hát cô ca sĩ cất lên ngọt ngào như dòng suối mượt mà chảy qua vùng đồng khô hạn của trái tim.

    "Một bông Hồng cho em. Một bông Hồng cho anh Và một bông Hồng cho những ai, cho những ai đang còn Mẹ, đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn, rủi mai này Mẹ hiền có mất đi. Như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười ngỡ đời mình không lớn khôn thêm, như bầu trời thiếu ánh sao đêm"

    Thật ấm áp và dịu dàng tôi khẽ khàng đặt bàn tay lên ngực trái thì thầm "Nếu ai đó tặng tôi hoa hồng cài lên ngực, tôi sẽ đón lấy đoá hoa màu đỏ thắm...". Lời nhạc sâu lắng khiến trái tim rung lên từng nhịp thật dịu dàng. Vâng , tháng ba rồi, xin một phút nghiêng lòng xẻ chia với những ai cài trên ngực áo bông hồng trắng. Và riêng trao bông hồng đỏ thắm dành cho những ai đang còn mẹ cài lên áo để hưởng trọn niềm yêu thương, để lòng vẫn rộn ràng vui sướng. Lời bài hát đến đây bỗng nghẹn ngào hút sâu vào tâm tưởng một nỗi sợ mơ hồ mà mỗi người con trên thế gian đều chẳng bao giờ muốn điều ấy xảy ra "Rủi mai này mẹ hiền có mất đi, như đoá hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười ngỡ đời mình không khôn lớn thêm, như bầu trời thiếu ánh sao đêm.."
    Tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương dìu dắt của mẹ để hiểu rằng có mẹ là ta có tất cả, có tất cả những điều thiêng liêng đẹp nhất và có cả những điều bình dị nhất như đoá hoa lung linh dưới tia nắng mặt trời, như bầu trời vằng vặc ánh sao đêm

    "Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền. Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên. Là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao, là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
    Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào. Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau. Là tiếng dế đêm thâu, là nắng ấm nương dâu, là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời..."

    Hình ảnh của người mẹ trong ca từ như bay vút lên da diết với những gì quen thuộc trong cuộc sống, mẹ như dòng suối ngọt lành, mẹ như bài hát thần tiên ru tuổi thơ ta êm ả trôi đi trong yên bình. Mẹ là bóng mát, cái bóng mát cao cả che chắn suốt đời. Ai đã từng ăn một lóng mía ngọt ngào, một trái chuối ngọt thơm...sẽ hiểu được tình mẹ dành cho con còn ngọt ngào trân quý gấp vạn lần. Tuổi thơ trôi đi từ những mảnh vườn quen thuộc, là những bãi mía vườn dâu, là những đêm hè ve kêu ra rả...rất bình dị mà đượm nồng yêu thương..Những hình ảnh ấy được lời ca tiếng nhạc nâng lên thành những cung bậc diệu kỳ, càng lúc càng thấm sâu vào từng ngóc ngách của cái tâm hồn mẫn cảm trong tôi, để rồi ngỡ ngàng khi nhận ra cái tình cảm mẫu tử tha thiết chân thành hiện hữu thật nồng nàn trong lời ca mộc mạc đơn sơ:
    "...Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
    Rồi nói, nói với Mẹ rằng "Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ?"
    -Biết gì ? "Biết là, biết là con thương Mẹ không "..."


    Vâng, bất chợt ngắm mẹ trong một ngày nắng chiều rũ xuống mái hiên để nghẹn ngào nhận ra tóc mẹ nay đã vương bao sợi bạc, cái dáng thoăn thoắt năm xưa đã chậm lại, tấm lưng năm xưa đã hơi thấp xuống theo thời gian, vết chân chim in hằn trên khoé mắt những vết nhăn hiện dần trên vầng trán đầy yêu thương khiến lòng tôi se thắt. Bàn tay mẹ hằn những dấu gân xanh ôm lấy đứa con gái bỗng run run và tôi chợt hiểu....bóng thời gian đã in vào dáng mẹ .

    "..Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
    Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
    Thì xin anh, thì xin em
    Hãy cùng tôi vui sướng đi. …"


    Ca từ kết nhẹ nhàng như lời nhắn nhủ cho riêng mỗi người, cho riêng tôi, cho riêng những ai vẫn còn cài bông hồng đỏ trên ngực áo, hãy đón nhận những tháng ngày rực rỡ vui sướng khi ta còn có mẹ. Cảm ơn nhạc sĩ, cảm ơn nhà thơ và cả cô ca sĩ có giọng hát truyền cảm ấy đã cho tôi những giây phút lắng đọng với thời gian để dành những yêu thương cho đấng sinh thành.
    "Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền. Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên. Là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao, là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
    Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào. Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau. Là tiếng dế đêm thâu, là nắng ấm nương dâu, là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời..."



    Mar.06
    SS
    #2
      Sương Sương 07.03.2006 10:34:04 (permalink)
      ĐÔI KHI TA LẮNG NGHE TA????



      Đôi khi trong cuộc sống ta bắt gặp một mảnh đời lầm lỡ, tự hỏi lòng ta có phủi tay bỏ mặc?.
      Đôi khi tình cờ nhìn những số phận đơn côi, ta có đành lòng quay đi hờ hững?
      Đôi khi thấy những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống chung quanh, ta có thờ ơ vô cảm không nhỉ?

      Bạn là ai và tôi là ai trên cuộc đời? rất khó trả lời cho những câu hỏi thực tế ấy.
      Tôi cũng là một người bình thường. Lắm lúc nhìn một cảnh tượng thương tâm chỉ biết tặc lưỡi rồi bước qua. Tàn nhẫn không? Tôi cũng không thể xác định được khi chưa hiểu khả năng mình có thể làm gì giúp họ, nhưng tôi cũng không thốt ra câu nói "họ trông thật tội" hay "tội nghiệp quá..", bởi vì sao, chỉ đơn giản nếu nói ra câu ấy mà mình vẫn dửng dưng không làm gì thì liệu lòng có thanh thản?

      Một tai nạn xảy ra trên đường phố, tò mò ghé mắt nhìn xem? Không , không phải tò mò như người đời vẫn nghĩ, vì biết đâu chừng người bị nạn ấy ta biết ta quen, điều nhỏ đó thôi cũng có thể giúp họ.
      Một buổi ngồi nhìn một cô gái khóc nức nở bên thềm công viên, im lặng lướt qua đặt nhẹ vào tay cô gái bịch tissue, tội ư? Không phải, ta có biết cô bị gì mà khóc đâu, ta chỉ chia xẻ với cô ấy những giọt nước mắt, lau khô giúp cô và lướt qua, bởi ta xa lạ và cô ấy cần sự yên tĩnh của cõi lòng.
      Một cơn mưa đầu mùa bất chợt ập xuống, mùi đất nồng nặc toả lên. Một người phụ nữ đi bên cạnh với thân thể gầy gò ướt mem vội vã cố gồng mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ đạp thật nhanh về phía trước, ta chậc lưỡi thoáng nhìn rồi phóng xe qua. Chiếc áo mưa mỏng dánh trên người ta chỉ có thể che được chính ta khỏi cơn mưa bất chợt ấy. Ích kỷ không? Có thể, nhưng nếu trao đi ta sẽ bị ướt, ta sẽ bị cảm và sẽ làm cho biết bao ánh mắt của người thân cùng bạn bè lo lắng.
      Một ngày đứa bạn ào đến hỏi rằng "Có vài chục triệu cho tao mượn buôn hết chuyến hàng kia cho cuộc sống đỡ vất, sống nghèo chịu không thấu…". Ta lắc đầu từ chối, phải chăng ta không có nghĩa khí bạn bè? Không, ta thương cuộc sống vất vả lo từng bữa ăn cho gia đình của nó, nhưng không thể giúp bằng cách liều lĩnh ấy…nó giận ta….cũng đành.
      ……………

      Đôi khi…biết bao điều ta sống cho riêng ta, cho chỉ riêng gia đình ta. Có đáng trách không nhỉ? Ta cũng không rõ cho lắm, chỉ biết rằng nếu ta nói ta quan tâm lo lắng yêu thương ai đó hơn bản thân ta và gia đình ta thì không thể tin được và không thể làm được. Ta không phải thánh nữ, cũng không là đấng tối cao để có thể chu toàn mọi sự. Ta chỉ là ta đơn giản bình thường, chỉ có thể làm những điều đơn giản trong khả năng của mình thôi…..ta ạ!



      Mar.06
      SS
      #3
        Sương Sương 20.03.2006 16:56:52 (permalink)
        GIỌT NẮNG BÊN THỀM



        (Thay một người viết tặng một người cho kỉ niệm...em sẽ hiểu, em ạ!)


        "Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi, chim vẫn hót sau vườn nhà tôi. Giọt nắng bâng khuâng, giọt nắng rơi rơi bên thềm. Bài hát bâng khuâng Bài hát mang bao kỷ niệm những ngày đã qua
        Lâu lắm rồi em không đến chơi, cây sen đã lá bạc như vôi. Sỏi đá rêu phong sỏi đá chưa quên chân người. Bài hát rêu phong bài hát viết không nên lời đã vội ... lãng quên
        Bài hát tìm trong nỗi nhớ từng ngày bình yên. Bài hát tìm trong ký ức cuộc tình đầu tiên .Trả lại cho tôi, trả lại cho em. Trả về hư không giọt nắng bên thềm

        Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi, chim vẫn hót sau vườn nhà tôi. Một sớm mai kia chợt thấy hư vô trong đời. Người vẫn đâu đây, người cũng đã như xa rồi, chỉ là ... thế thôi
        Khi thấy buồn em cứ đến chơi, chim vẫn hót trong vườn đấy thôi. Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi, bài hát cho em giờ đã hát cho mọi người, để rồi lãng quên
        Bài hát tìm trong khói thuốc từng giờ bình yên. Bài hát tìm trong lá biếc từng chiều hoàng hôn. Còn lại trong tôi, còn lại trong em, chỉ là lung linh giọt nắng bên thềm. Trả lại cho tôi, trả lại cho em trả về hư không giọt nắng bên thềm."(#)


        * * * * *


        Năm tháng trôi đi riêng tôi còn ở lại với kỉ niệm ngày em đến. Vườn nhà tôi hôm nay khóm hồng vẫn nở nụ hoa hồng bé nhỏ, vẳng đâu bài hát ngày xưa trở về như những ngày tôi còn có em, có em trong giấc mộng êm đềm, có em trong từng khoảnh khắc thần tiên. Nhặt chiếc lá rơi bên thềm đặt lên lòng bàn tay hoài cảm như đang cầm những nỗi niềm hoài tưởng xa xôi..

        "Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi, chim vẫn hót sau vườn nhà tôi. Giọt nắng bâng khuâng, giọt nắng rơi rơi bên thềm. Bài hát bâng khuâng Bài hát mang bao kỷ niệm những ngày đã qua.."

        Hoa vẫn hồng và tôi vẫn nhớ, tiếng lá xào xạc vườn hồng thuở mây trắng như bông, nắng hường tô má thắm. Em - giọt nắng ấm áp sưởi ấm cõi lòng lạnh băng của tôi thuở nào, màu áo đỏ thắm năm ấy chói chang đầy khiêu khích bước vào khu vườn nắng của tôi chập chờn như cánh bướm vườn xuân. Tôi buông đàn ngơ ngẩn nhìn vầng chói chang ấy tự hỏi "Em là ai từ đâu đến, mà hồn nhiên đến thế?"
        "Tiếng đàn của anh đưa em đến vườn nắng đó thôi!"

        Thẩn thờ để dòng kỉ niệm vụt qua, nghe đâu đó trong nắng giọng cười trong trẻo như pha lê của em.
        Em - biết chăng, bài hát ngày xưa còn đây khung nhịp cũ, ngổn ngang cung đàn vọng từ hồi ức xa, câu xin lỗi vụng về bay theo gió, những bản nhạc vừa sáng tác theo gió bay về phía em : "Anh sáng tác đấy ư? Tuyệt quá" , "Tập tành bập bẹ mấy nốt nhạc thôi cô gái ơi..". Và ngày ấy, nốt nhạc của tôi nhảy múa theo từng nhịp điệu trong trẻo từ đôi môi em, tình đến nhẹ nhàng như mây, nồng nàn như gió, vậy mà....

        "Lâu lắm rồi em không đến chơi, cây sen đã lá bạc như vôi. Sỏi đá rêu phong sỏi đá chưa quên chân người. Bài hát rêu phong bài hát viết không nên lời đã vội ... lãng quên
        Bài hát tìm trong nỗi nhớ từng ngày bình yên. Bài hát tìm trong ký ức cuộc tình đầu tiên .Trả lại cho tôi, trả lại cho em. Trả về hư không giọt nắng bên thềm..."


        Lãng quên rồi phải không em? Sỏi đá chưa quên chân người nhưng bóng người đã xa, hồ sen không còn in mắt em, hương sen không còn thoảng vai em ngày hanh nắng. Bài hát sau cùng còn dở dang chưa kịp trao, thì bài hát đã phủ đầy vệt thời gian, rêu phong cũng đã bám đầy. Nỗi nhớ bám đầy bụi không gian của phố "Tình yêu chỉ là chút đam mê, em không muốn sống trong mơ, em không thể mỗi ngày nhìn nốt nhạc mà hít thở, xin lỗi anh...chúng mình chia tay anh ạ...". Mắt em hoen vệt nắng loang lỗ, em trả lại cho tôi nốt nhạc tình đầu mong manh như sương khói, trả về hư vô giọt nắng lặng lẽ bên thềm nhà nhức nhối. Nhặt từng nỗi đau tê tái, kịp thu vào đáy mắt hình ảnh sau cùng của em, dấu vào kí ức giọt nắng chiều còn lại u uẩn chạy trên bậc thềm mà nghe tim mình đau buốt.

        "Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi, chim vẫn hót sau vườn nhà tôi. Một sớm mai kia chợt thấy hư vô trong đời. Người vẫn đâu đây, người cũng đã như xa rồi, chỉ là ... thế thôi
        Khi thấy buồn em cứ đến chơi, chim vẫn hót trong vườn đấy thôi. Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi, bài hát cho em giờ đã hát cho mọi người, để rồi lãng quên"


        Lâu lắm rồi phải không em, giọt nắng không còn nồng nàn như thuở ấy. Em đã xa về phương trời lạ, tôi còn lại đây nỗi nhớ...hư vô ngút ngàn. Vườn hồng chiều nay chim vẫn hót véo von, gió lao xao nhớ giọng em ca năm nào, hoa vẫn chờ từng bước em dịu dàng, nắng vẫn chờ vai em chở những buồn vui. Bài hát dở dang năm xưa chưa kịp trao em giờ đã hoàn thành và tôi đã hát, hát giữa sân khấu trăm người. Bài hát không còn dành riêng em, bài hát đã dành cho mọi người. Giai điệu đã vút lên rồi có rơi vào quên lãng? Em đã nghe và em đã hát, em có biết bài hát năm xưa ấy tôi đã từng viết riêng em không hỡi người yêu dấu?

        "Bài hát tìm trong khói thuốc từng giờ bình yên. Bài hát tìm trong lá biếc từng chiều hoàng hôn. Còn lại trong tôi, còn lại trong em, chỉ là lung linh giọt nắng bên thềm. Trả lại cho tôi, trả lại cho em trả về hư không giọt nắng bên thềm.."

        Hoàng hôn buông xuống chầm chậm, ráng chiều cháy nồng phía chân trời, tôi đi tìm lại dư âm thuở ấy trong mê cung dây đàn gam phách. Màu đỏ chiếc áo năm xưa như cánh bướm chập chờn hiện về. Em như là gió thổi hờ hững qua vườn nhà, như giọt nắng rong chơi bên thềm và rồi tan mất vào hư vô. Trả lại cho nhau dư âm tình thuở ấy, cho tôi, cho em từng phím đàn da diết nhớ mong. Lỗi tại thời gian hay lỗi tại tình yêu em hở?
        ".. Trả lại cho tôi, trả lại cho em trả về hư không giọt nắng bên thềm.."

        Thềm nắng lá đã rơi đầy, bản nhạc trôi vào hư vô, tôi vẫn ôm đàn trỗi lên từng cung nhớ phách mong. Lặng lẽ nắng chiều vương những sợi tóc mai ngày xưa thoang thoảng hương bưởi dịu dàng, bâng khuâng, xa vắng......Nhớ nhé em "Khi thấy buồn em cứ đến chơi, chim vẫn hót trong vườn đấy thôi...", một thời riêng chúng ta dẫu lối đi không nhau bây giờ đã bắt đầu vào Hạ và cuộc tình đã xa!

        Mar.06
        SS



        (#)Nhạc và lời :Thanh Tùng
        #4
          Sương Sương 20.10.2006 13:40:37 (permalink)
          SÀI GÒN MƯA

          Sài Gòn, trời mưa rơi nhẹ. Cái ẩm thấp của một buổi chiều đổ ập vào cảm giác, miết trên làn da tê tê. Không lạnh nhưng đủ làm mềm cái nóng bức nhất của đô thành khói bụi. Ta bắt gặp trên hàng cây cao vút những chiếc lá chuyển mình rời cành. Ta ngắm mê mải vũ điệu valse cuồng nhiệt của sự rơi. Những chiếc lá vút lên cao theo từng cơn gió nổi, chao nghiêng sóng sánh và lượn lờ bay vòng vèo như từng bước chân điệu valse của mùa. Ta nghe đâu đó tiếng dương cầm trong ngôi nhà bên kia con hẻm nhỏ, tiếng nhạc trong mưa da diết đến mê hoặc , đánh thức góc tâm linh sâu thẳm lòng ta trở dậy...mơ màng. Phải chăng ta vốn đa cảm và đa tình????

          Sài Gòn trong mưa như cô gái dỗi hờn đang làm nũng. Nức nở đôi chút nghẹn ngào, long lanh ướt đôi bờ mi. Sóng sánh những hàng châu trên đôi má căng tràn sự sống. Dòng châu từng giọt rơi như âm phím cung đàn hoà nhịp cùng tiếng thánh thót của hạt mưa nhảy nhót trên bệ cửa sổ. Tiếng nấc nghẹn như được dồn nén từ bao lâu? Từ những ngày nắng nóng ư? Hay từ những buổi chiều không chút gió? Hay từ những ngày oi bức của hạ bỏng cháy vừa đi qua? Ta như tìm trong đó tiếng thì thầm của một nỗi niềm tưởng chừng đã quá xa, tưởng chừng đã chìm rất lâu dưới lòng con suối cuộc sống. Tiếng nức nở ấy trôi đi...trôi đi..trong tâm tưởng rồi chợt vỡ oà như dòng thác từ đỉnh núi cao ào về....Mưa đến vần vũ...sân đầy lá vàng rơi...chút gió se se lòng.....

          Sài Gòn sau mưa đầy lá vàng rơi và thoáng một chút hanh hanh. Mùa thu như chạm khẽ vào từng hơi thở. Qua rồi những cơn nóng bức của ngày, mưa đem về cảm giác tươi nguyên mát rượi. Chừ ta ngắm trời quang đãng sau mưa, nghe tiếng còi xe dưới đường hối hả. Hoàng hôn nghiêng bóng rũ chiều buông, âm thanh cuộc sống lại vội vã đi về. Ta xếp lại mọi thứ trên chiếc bàn làm việc quen thuộc, hít thật sâu cái cảm giác trong trẻo vừa nhận được. Cô bạn đồng nghiệp mở bung cánh cửa sổ bằng kính màu xanh lam nheo mắt cười láu lỉnh:
          - Nhỏ ơi, hưởng khí trời nhé, tuyệt chưa?
          Đúng rồi, làn gió chiều sau cơn mưa mát rượi chạy ào vào len qua từng lớp áo, mơn man lên làn da, ve vuốt lên làn tóc. Một cảm giác gai gai nhưng thi vị đến lạ lùng...
          - Về thôi , hết mưa rồi...
          Uh, về thôi! Sài Gòn đã thôi mưa, tiếng còi xe hối hả, ta lại trở về với tổ ấm quen thuộc. Khoác chiếc áo vest lên người, ta vẫy tay tạm biệt đồng nghiệp, những nụ cười mát rượi như cơn gió trong lành sau một chiều mưa.
          Hẹn ngày mai!

          Oct.06
          SS
          #5
            Sương Sương 20.10.2006 13:43:07 (permalink)
            NGÀY MỚI....


            Tiếng ríu rít của đôi chim sẻ ngoài sân như đánh thức vạn vật vào buổi sớm còn giăng mờ mờ sương. Nhìn đám lá xanh của khu vườn nhà đan xen muôn sắc màu hoa lan hôm kia vừa nở, nguyệt quế, sử quân tử.... đang tỏa mùi hương dìu dịu . Một tiếng động nhẹ nơi giàn hoa khiến ta giật mình lay nhẹ cảm giác. Là tiếng giọt sương trong veo còn đọng lại buổi khuya trên chiếc lá xanh biên biếc mơn mởn, rơi xuống chạm nhẹ mặt hồ con con bên dưới nghe chừ thanh thoát lạ. Là tiếng động khẽ vụt bay lên của chú ong cần mẫn hút nhụy hoa....Ta thường gọi mặt hồ như tâm hồn phẳng lặng, tiếng chạm nhẹ của giọt sương lay động buổi sáng trong lành, lay động sự yên tĩnh của cả một khoảng đêm vừa đi qua. Ong đi tìm mật cho đời, ta tìm gì trong một ngày mới sang???

            Kìa nhà bên, tiếng dương cầm buổi sáng văng vẳng. Bản nhạc PianoSonatainCMajor đều đặn mỗi sáng quen thuộc như một cái đồng hồ đánh thức cơn mê ngủ của ta từng ngày. Âm giai thanh thoát bổng trầm đánh thức sợi dây thanh âm của một ngày mới. Đón tia nắng đầu tiên ùa vào vuông cửa sổ đầy khoan khoái, ta vươn người trở dậy bắt đầu nhịp sống sôi động quen thuộc.

            Tiếng rao quen quen từ ngoài con đường nhỏ lại vang lên, anh chàng đạp chiếc xe bán bánh mì mỗi sáng đi ngang nhà rất đúng giờ, tiếng loa trên xe lanh lảnh "Bánh mì Sài Gòn đặc ruột thơm bơ....Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ....". Ta cảm tưởng như thoảng ngay sát khóe mũi mùi bơ thơm lừng trên chiếc bánh mì...hơi bị cứng nớ, thứ mà ta không khi mô...mua. "Ai...đậu hũ....nóng nì....", tiếng rao bán đậu hũ nóng của chị người Quảng Ngãi vào Sài Gòn lập nghiệp nơi cuối đường vọng lại. Ta lại cảm nhận hơi nóng và mùi nước đường ngọt lịm pha chút gừng cay thơm nồng bốc lên từ chiếc gánh hàng oằn vai gầy của người phụ nữ lam lũ xứ miền Trung thân thương. "Xôi đậu đen nước dừa đây....xôi không cô..."....tiếng rao và chào hàng quen thuộc của chị Hai người miền Nam trầm ấm vừa ngang qua cổng nhà với gương mặt khắc khổ in đầy vết dấu chân chim của thời gian....Một...hai...ba...cái lắc đầu thật nhẹ như mọi ngày răng mừ vẫn khiến ta chạnh lòng.....Những âm thanh quen thuộc nhường ấy vẫn lặp lại hằng ngày......

            Ngoài kia phố xá rộn ràng tiếng xe, hối hả từng vòng bánh xe lăn qua những ngã đường khói bụi. Tiếng còi xe vọng lại thúc giục những con người từ tổ ấm bước ra với cuộc sống đón chào một ngày mới. Ta cũng rứa, khoác bộ vest đồng phục công sở quen thuộc ta lại ùa ra với phố xá. Những vòng xoay đều đặn để nhận ra ta đang sống yên bình. Đón cơn gió mát đầu ngày, hít thật sâu vào lồng ngực hương vị cuộc sống.
            Ta bắt đầu hành trình với thời gian.

            Oct. 06
            SS


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2006 13:44:24 bởi Sương Sương >
            #6
              Sương Sương 21.10.2006 09:10:32 (permalink)
              ÂM THANH CỦA CÁNH CỔNG VÀ Ổ KHÓA


              Khi ánh sáng đầu tiên của tia nắng chưa kịp chạy tràn vào căn phòng, ta lắng nghe những tiếng động thân thuộc mỗi ngày. Đặt chân xuống sàn nhà mát lạnh, bước ra ban công khi trời còn mờ sáng, tiếng lách cách từ ngôi nhà bên phải vọng sang. Tiếng vòng xoay của chiếc chìa khóa rít lên khe khẽ và "cạch" cánh cổng nhà bên bật mở…

              Ngôi nhà đó mỗi sáng rất đều đặn vào lúc 5g, tiếng động rất rõ làm hôm nay ta thức giấc. Lần đầu mới dọn đến nơi nì ta hay tò mò chồm người xuống ban công nhìn và sau đó là thỉnh thoảng theo thói quen bất chợt trở mình. Hai vợ chồng già nhà bên cạnh rủ nhau đi tập thể dục sáng như thường lệ. Cánh cửa bằng sắt rên lên khe khẽ sau những vòng xoay lắc lư của chìa khóa trong tay cụ Sâm. Cánh cửa như được bôi trơn và hé mở, tiếng cụ ông thì thầm "Bà nó vào khóa cửa trong giúp tôi…rồi ta đi tập cho sớm". Cụ bà gật đầu rồi chầm chậm xoay người vô khoan thai tra chìa vào cánh cửa kính phía trong đựơc phủ chiếc rèm màu xanh lục. Hai tiếng "cạch..cạch.." nhỏ cho ta biết rằng cánh cửa đã được khóa, âm thanh rất khẽ dưới bàn tay. Cụ ông lùi lại để cụ bà ra khỏi cánh cổng rồi xoay người kéo cánh cổng sắt lại thật nhẹ nhàng cẩn thận để không gây tiếng động. Tiếng rin rít của cái chốt sắt vang lên, cụ bà nói nho nhỏ "Khẽ thôi ông ạ, hàng xóm đang ngủ…", "Uh, ngày mai tôi mua ít dầu nhớt tra vô cho nó bớt kêu bà nhỉ?", "Uh, lâu ngày chắc nó bị sét ông ạ", "Bà nó cẩn thận kẻo trúng tay…". Chiếc ống khóa trắng lấp lóa được bấm lại nhanh gọn phát ra tiếng kêu "tách" nho nhỏ.
              Hai bóng già nua nắm tay nhau đi chậm chậm trên con đường vắng, sương còn giăng mờ mờ trên tầng cây, hướng ra khu công viên gần đó, nơi đã có bóng dáng những cụ ông cụ bà nở nụ cười móm mém. Trên vai ông cụ là hai thanh kiếm gỗ, một của ông một của bà dùng để tập Thái cực quyền dưỡng sinh, trông họ thật hạnh phúc. Nhưng họ là đôi vợ chồng già cô đơn, không con cháu. Cụ bà vô sinh nhưng cụ ông dứt khoát không li dị, họ sống với nhau đến tận bây giờ.

              Ta nhìn theo khẽ cười trộm nghĩ, sau nì khi già mình có tình cảm giống họ không hỉ? Hy vọng! Quay trở lại chiếc giường nhìn chồng vẫn ngủ ngon, đặt nhẹ lưng xuống bỗng cảm nhận một vòng tay bình yên choàng lấy bờ vai "Dậy sớm vậy em…ráng ngủ thêm chút đi em" , thì ra…..Ta nhắm mắt trong vòng tay ấm ru thêm giấc đêm dang dở……………….

              Bỗng.."rầm"…"rầm"…."roét"…"kít"....."cạch..cạch"…tiếng cánh cửa nhà nào đó rít vang lên thật chói tai nghe như xoáy vào cảm giác khiến ta giật bắn mình vùng trở giấc. Ta hiểu rồi…tiếng động ấy từ căn nhà bên trái của gia đình chị Thủy.
              "ĐM…đã nói bao lần là kêu thợ về sửa cái cửa tra dầu vô mà cứ để kêu thế này ai chịu nổi, vợ với con kiểu chó gì chỉ có ăn là giỏi"
              "Sao anh không kêu đi, con này bận tối mắt ngoài chợ vải, thời gian đâu mà kêu. Chồng con gì suốt ngày đi làm về là bám đít dính quần ngoài quán nhậu, ăn học cho lắm mà mở miệng ra là chửi bới…"
              "Này mới sáng sớm đừng có mà chọc giận thằng này nhá, xán cho một bợp bây giờ…..lấy đồ mau thằng này tống ra chợ rồi còn phải ăn sáng đi làm…."
              "Từ từ, làm gì đẩy mạnh vậy , suýt dập mặt này…"
              "Lề mề quá, bực bội…"
              Cánh cổng nhà bên rít lên như tiếng máy hàn của thợ sắt rồi mở bung ra va mạnh đập vào tường cái "rầm" sau sức mạnh cơ bắp của anh chồng khiến những chú chó nhà ta cũng giật mình sủa lên inh ỏi, trời còn chưa ngập nắng. Ta đưa mắt nhìn sang bờ tường từ trên cao thấy những mảng vôi tường rơi lã chã bên ấy mà xót của dùm họ. Tiếng chìa khóa tra vào ổ đầy hối hả cáu gắt, cánh cổng rít lên từng hồi nặng nhọc, tiếng va đập rất mạnh của cái ống khóa dường như đang ngả sang màu rỉ sét to đùng rất nặng nề. Một chiếc xích cũ kỹ được cuộn lại vòng quanh cánh cổng sắt đã ngả sang màu gì không còn nhận ra, thật tương phản với ngôi nhà cũng không lấy gì làm nhỏ đằng sau cánh cổng.
              Tiếng xe máy vang lên và xa dần, khoảng đường bé nhỏ lại yên bình. Một đôi vợ chồng cũng chỉ hơn ta vài tuổi cũng vừa mới dọn đến trước ta chừng một năm. Rất hay cãi nhau, thậm chí choảng nhau bất kỳ khi nào có thể, nhưng rồi lại vẫn yêu thương mặn nồng???

              Mỗi ngày hai cánh cổng của hai căn nhà kề bên đóng mở âm thanh đều đặn kiểu như rứa nhưng khiến ta mâu thuẫn trong suy nghĩ, ta thích tiếng động nào hơn chừ có nên trả lời cho chính ta không? Mà không đâu hỉ, ta chỉ thích cuộc sống yên bình của mái ấm nhà ta, thích tiếng cánh cửa có cả bàn tay hai vợ chồng đóng mở với tiếng lao xao của đứa con tương lai sẽ chào đời. Những âm thanh đời thường đôi khi khuấy đảo tâm tư. Thỉnh thoảng nghĩ ngợi thế thôi nì!


              Buổi sáng Oct.06
              Weekend
              SS



              #7
                Sương Sương 22.10.2006 11:20:46 (permalink)
                TIẾNG MÌ GÕ ĐÊM KHUYA


                Đêm dần khuya, trời mát lạnh sau một cơn mưa vừa dứt. Con đường nhỏ im vắng, thi thoảng vài chiếc xe của những người làm ca đêm vụt qua, tiếng tivi nhà ai xem chừng vẫn còn. Con phố tập trung nhiều thành phần dân cư chừ đang lắng dần. Họ - những công nhân đầu tắt mặt tối. Họ - những công chức nhà nước. Họ - …những con người ngày làm việc mệt mỏi bắt đầu ngả lưng ngơi nghỉ để chuẩn bị cho một ngày mai….

                Vươn vai thở phào cho bản dịch vừa xong, bỗng tôi giật mình vì âm thanh quen thuộc lanh lảnh vẳng lại từ phía xa “lóc cóc…lóc cóc…lạch cạch cạch..” đang tiến gần, chừ cái dạ dày đang ngoan ngoãn bỗng nhiên cồn cào như biểu tình, tôi cảm nhận hương vị thơm toả khói của tô mì gõ. Đêm nay một trận mưa rất to kéo dài từ chiều đến chừ mới dứt vài chục phút, có lẽ thằng bé bán ế…
                - Mì gõ…
                - O ủng hộ con một tô hỉ?
                Cái thằng, chừ cứ như hắn canh tôi? Giờ nì biết tôi sẽ đói nên cổng nhà vừa mở, tôi vừa cất tiếng là thấy mặt hắn xuất hiện ngay. Cái giọng Huế đặc sệt của hắn còn nặng hơn tôi, sống nơi Sài Gòn chừ lâu năm tôi đã phai dần chất Huế . Còn hắn thì……..
                Đêm nào cũng khoảng giờ ni hắn hay lởn vởn gần nhà tôi vì chừ có lẽ hắn biết tôi làm việc rất khuya, thỉnh thoảng đói bụng tôi kêu và lập tức có ngay.
                - Ừ cho o một tô nhiều ớt hỉ?
                - Có liền, o chờ con 5 phút
                Thoắt cái hắn chạy đi, chừ đúng 5p phút sau hắn xuất hiện, trên tay là tô mì đang bốc khói nghi ngút, trên mặt mì vàng óng là những lát ớt đỏ tươi, vài cọng hành xanh mướt trông rất hấp dẫn.
                - Đêm mô o cũng thấy con đi khuya như rứa làm răng thời gian đâu mừ ngủ?
                - Chừ con quen rùi o nì, con thấy o hay mần việc khuya hỉ?
                - Ừ, con có đi học không?
                - Dạ thưa o có, sáng con đi học, chiều về phụ mạ bán chè, chừ tối như ri con phụ bán mì gõ cho cậu con.
                Vừa ăn tôi vừa hỏi chuyện thằng bé, một gương mặt sáng sủa, bộ quần áo vá đôi nơi nhưng trông khá sạch sẽ, ăn nói chừ rất lễ phép. Lão Phìn chủ xe mì gõ là người miền đất Quảng, cậu của thằng bé nì răng???? .
                - Chừ đêm mô con cũng đi như rứa ư? con học bài nghỉ ngơi ra răng?
                - Con phải gắng sắp xếp o nì, nhà con nghèo nhưng con thích được đi học mừ. Nhưng chừ đi học thì tốn tiền lắm o hỉ, răng mừ con không làm thêm gánh cho mạ thì cực mạ con lắm ri.
                - Con học lớp mấy?
                - Dạ thưa lớp 6
                - Con thích sau này sẽ làm gì nói o nghe thử?
                - hì hì…con thích làm bác sĩ chữa bịnh tim
                - Răng mừ thích làm bác sĩ rứa?
                - Làm bác sĩ có thể cứu người , và vì mạ con có bịnh tim, chạy chữa tốn kém….con muốn trở thành bác sĩ như ông tê nì o…con muốn thấy mạ con khoẻ…….
                Thằng bé nói nửa chừng lại ngưng, giọng nói nghe chừ nghèn nghẹn, chừ hắn rút trong người ra một tờ báo hay tờ giấy chi nớ hơi bị nhàu và chỉ vô, tôi nhìn thấy hình ảnh của bác sĩ Lân Hiếu rất mờ. Răng mừ tôi nhớ không lầm hình nớ đúng là bác sĩ tim mạch có tiếng của bệnh viện Bạch Mai Hà Nội, người chuyên làm công tác từ thiện giúp đỡ những bệnh nhân nghèo…Trời phật ơi, cái thằng ni…hắn bảo giữ trong người hắn mấy năm rồi, thần tượng bác sĩ của hắn, chi mà xa tận ngoài Bắc. Trả tiền bát mì xong, tôi giúi vào tay thằng bé 100 nghìn, hắn trố mắt vội vã rụt tay lại:
                - Trời phật ui, tô mì có 3 nghìn chừ o đưa con dữ rứa?
                - 3 nghìn o trả tiền mì, còn trăm nghìn ni o cho con
                - Con không dám nhận mô, mạ con mắng chết. Mạ con thường dạy đói cho sạch rách cho thơm, con không dám cầm tiền của o mô.
                - Con nhận đi, về mừ mua thêm sách vở chừ học cho giỏi để thực hiện mơ ước thành bác sĩ của con. Đây là tấm lòng của o, chừ con không nhận sau này o không ăn mì của con nữa
                - Con….
                - Nghe lời o. Hôm mô o rảnh, o sang xem bịnh tình mẹ con ra răng. À nì, con chờ o xí hỉ, o tặng con mấy cuốn vở, chờ o nghen
                Chạy vô nhà tôi lấy chồng vở xếp ngay ngắn trên bàn mang ra đặt vào tay thằng bé, nhìn đôi mắt rươm rướm khóc của nó mừ tôi thương lắm ri, nó khoanh tay chào tôi:
                - Con cảm ơn o nhiều…con đi bán, o ngủ ngon o hỉ?
                - Ừ, con đi
                - Thỉnh thoảng o nhớ ủng hộ mì gõ con o hỉ
                - Ừ….
                Con đường nhỏ lại vang lên tiếng “lóc cóc…” quen thuộc. Bóng thắng bé và tiếng mõ xa dần cuối đường. Cái âm thanh bình dân của đêm vắng dường như chỉ có Sài Gòn sở hữu nhiều nhất và chừ khá quen thuộc với mọi tầng lớp dân cư. Có anh bạn đồng nghiệp hay đùa “Đó là âm giai nhạc khúc hay nhất của đường phố Sài Gòn về đêm đấy em”. Âm thanh bay đi khắp nơi, len lỏi vào tất cả những ngóc ngách đường phố từ nơi bình dân đến những khu đô thị lớn. Tuy dần sau nì, âm thanh nớ không còn nhiều, nhưng thi thoảng trong đêm khuya vắng ở một con đường nhỏ nơi mô ta cũng có thể nghe tiếng gõ “lóc cóc…lóc cóc..lạch cạch cạch…”. Chỉ cần nghe âm thanh nớ, người ta đã biết ngay họ bán cái chi, tiếng lóc cóc thay cho tiếng rao gõ nhịp vào thời gian của đêm, nhỏ dần và hun hút vào màn đêm.

                Sep.06
                SS


                #8
                  Tayduii 22.10.2006 14:52:52 (permalink)
                  Chào Sương Sương,

                  Bạn viết văn xuôi mà như làm thơ vậy. Hay quá hén ! Viết từ nhịp đập của trái tim.
                  Nhưng đừng làm bạn sẽ khổ vì phải mang trên hai bờ vai bé nhỏ, nhiều sự bất công của cuộc sống, của xã hội. Vì việc xã hội, muốn được tầm vóc, là việc lý trí của người làm việc ở trình độ thành phố SG hay quốc gia…

                  Chúc bạn có được những sáng tác độc đáo mới, nhiều nhiều ấn tượng nữa trong tương lai.

                  #9
                    Sương Sương 08.01.2007 20:54:25 (permalink)
                    CHÉN SOUP BẮP CUA CỦA CHỊ HOÀNG


                    Khi màn đêm bắt đầu buông dần trên con phố nhỏ. Tiếng động nhộn nhịp của một ngày đang dần lắng xuống. Những ngôi nhà ấm áp đã bật sáng ánh đèn từ lâu, tiếng trẻ con gọi nhau ngoài vỉa hè của những ngôi nhà đang mở cửa. Phố riêng tôi đang rất thanh bình.

                    Cứ vào đúng 20g30, tôi lại nghe tiếng âm thanh quen thuộc của chiếc xe đẩy bán soup bắp cua của chị Hoàng. Rất đúng giờ, luôn luôn như rứa. "Cót két...cót két..." cái âm thanh quen thuộc quay đều đang chầm chậm đi ngang nhà tôi. Tiếng bước chân khập khễnh " cộc...cộc..." phát ra từ chiếc chân giả của chị cùng tiếng cót két của cái xe đẩy cũ kỹ vốn đã trở nên âm thanh khá quen thuộc của những người dân sống ở khu phố tôi. Tiếng rao hàng bằng chất miền Tây đặc sệt nghe chừ khánhỏ nhưng cũng toát lên sự kiên định của người phụ nữ lam lũ. Lũ trẻ trong khu phố thời gian đầu hay ùa ra hét toáng lên "ôi bà thọt ghê quá" rồi co giò chạy biến. Sau vài lần được nhắc nhở, chúng chỉ nép vào khe cửa lấm lét nhìn.

                    Đúng ra cũng không có chi lạ và cũng không lấy của người dân khu phố tôi những cái nhìn tò mò nếu trên xe đẩy của chị không có chiếc rọ nơi gần chỗ cầm đẩy xe của chị. Trong nớ là hình hài của một cậu bé quắt queo, ánh mắt mờ dại nhìn láo liên khắp chốn. Một hình hài gần như bất động ngoại trừ ánh mắt biết nhìn nhưng hầu như có vẻ không xác định và không hiểu được vạn vật xung quanh. Gương mặt cậu bé bị biến đổi rất lạ và trông khá đáng sợ. Có lẽ cũng chính điều ấy khiến lũ trẻ không dám lại gần xe đẩy của chị và bà con khu phố tôi luôn nhìn chị với ánh mắt thương cảm nhưng e dè.
                    Ngoại trừ điều ấy thì súp của chị rất ngon. Tôi rất thích ăn soup bắp cua, nhưng chưa từng ăn món soup bắp cua nào nấu ngon như của chị Hoàng. Đi ăn nhiều nơi, thậm chí ở những nhà hàng có tiếng cũng không có được cái vị ngọt của cua và những hạt bắp chắc dẻo từ chén soup của chị. Những nơi khác bán tôi chỉ thấy nổi lên vài miếng cua hay bóng cá, chén soup cứ lõng bõng trông chán lắm ri. Riêng chén soup của chị Hoàng không như rứa, mà trong nớ thịt cua chắc và rất nhiều, những hạt bắp dẻo mềm pha lẫn vị đậm đà ngọt của cua ăn vô một lần tôi cứ muốn ăn mãi. Nhìn vào chén soup thật hấp dẫn. Tuy là một chiếc xe đẩy bình dân nhưng các vật dụng chén muỗng của chị Hoàng đều được sắp xếp rất gọn và bỏ vào cái tủ bằng inox phủ khăn trắng trông khá sạch sẽ.

                    Ăn vài lần tôi lân la làm quen với chị, hỏi thăm về thằng bé phía sau rọ. Chị cũng thật tình tâm sự đó chính là con trai của chị, cháu bị dị tật từ khi mới sinh ra. Chồng chị ngày xưa cũng là một người chồng tốt, nhưng từ khi anh thất nghiệp và nhất là từ khi chị sinh thằng bé với những dị tật như rứa, anh chán nản ghê sợ bỏ nhà bỏ mẹ con chị đi biền biệt không thấy quay về. Một lần đi tìm chồng, chị bị tai nạn giao thông vì không đủ tiền thuốc thang nên bị hoại tử phải cưa mất từ đầu gối xuống. Chị kể chị đã từng phải suýt ngất khi thấy đứa con của mình trông quá đáng sợ, nhưng với tấm lòng người mẹ mang nặng đẻ đau chị không nỡ bỏ nó.
                    - Khổ lắm cô hai, bi giờ tui không nuôi nó thì ai nuôi. Dù gì cũng đã sinh ra nó.....bỏ nó tội chết, để ở nhà thì không ai chăm nên đành vác nó theo..........................

                    Ban đầu người khu phố tôi nhìn chị e ngại không dám mua soup của chị, nhưng...một người...hai người....ba người....rồi hầu như ai cũng thích ăn soup của chị bán và tấm tắc khen ngon. Họ mua cho con cái trong nhà ăn và sau thì chính họ cũng thích những chén soup đầy ắp thịt cua nóng hổi thơm mùi tiêu hăng hắc với vài cọng ngò xanh mướt. Cứ thế, cứ đến giờ đó vài cánh cổng nhà lại mở ra mỗi đêm để chờ tiếng "...cót két.....cộc...cộc..." quen thuộc của chiếc xe đẩy chầm chậm đi vào con đường nhỏ, lời rao thoang thoáng theo từng nhịp của xe "Aiiiii....soup bắp cua nóng hổi đâyyyyy...". Mùi thơm của những chén soup theo làn khói tỏa đến từng nẻo đường từng góc nhỏ trong khu phố tôi. Người ta mua soup không chỉ vì soup chị ngon mà còn là muốn giúp chị có thêm thu nhập để nuôi thằng bé tật nguyền.
                    Rồi một đêm, những cánh cổng vẫn mở ra chờ đợi...20g30....21g...21g30......vẫn không thấy âm thanh quen thuộc ấy. Nhiều tiếng tặc lưỡi và vài cánh cổng nhà khép lại, vài tiếng trẻ con khóc đòi ăn.....nhưng bóng dáng chị và tiếng cót két của chiếc xe đẩy vẫn im vắng.......
                    Một....hai...rồi ba ngày trôi qua, người dân khu phố tôi tụm lại thắc mắc về sự biến mất của chị. Những tiếng rì rầm đoán già đoán non, nào là chắc chị ốm...tội quá, nào là chắc chị đi bán nơi khác nhiều tiền hơn...v...v... Mỗi người một suy nghĩ....Bảy ngày trôi qua, những cánh cổng không còn mở ra giờ đó để chờ tiếng xe đẩy quen thuộc thì âm thanh ấy lại vang lên. Tôi nghe đâu đó tiếng thằng bé nhà đối diện hét lên :
                    - Mẹ ơi, bà thọt lại bán soup, con muốn ăn...
                    Mọi người lại ùa ra đón chị thân tình như người thân đi xa mới về, mùi thơm lừng của cua lại lan tỏa khắp khu phố, mùi hành mùi tiêu lại đánh thức khứu giác vị giác của tôi. Bỗng...tôi chựng lại khi đưa mắt nhìn về chiếc rọ quen thuộc phía sau xe đẩy của chị...trống rỗng...thay vào đó là chiếc giỏ đựng những chai nước mát. Cảm giác trong tôi dâng lên lo âu. Chừ dường như hiểu được ánh mắt tôi, chị bỗng trào nước mắt nói trong nghẹn ngào:
                    - Nó chết rồi cô hai ơi......
                    Tiếng cười nói xôn xao chung quanh bỗng sững lại, vài người gửi tiền rồi lẳng lặng quay vào nhà, vài người nói lời an ủi động viên chị. Vị soup hôm nay trong tôi cứ nghèn nghẹn khó nuốt....Chị thong thả múc soup bán cho mọi người rồi quay sang tôi nói như bằng hơi thở:
                    - Có lẽ hôm nay tui bán bữa cuối, sớm mơi tui đánh xe về Bạc Liêu mần ruộng
                    - Chị không bán nữa mô?
                    - Tui còn một mẹ già dưới quê nữa cô hai, thằng nhỏ chết rồi tui cũng không có gì luyến tiếc ở Sì Gòn nữa
                    - Soup chị nấu ngon lắm, chị đi rồi....khu phố này sẽ nhớ lắm ri...
                    - Bà con thương ủng hộ tui bấy lâu tui vô cùng cảm kích, tui bán bữa cuối để chào bà con. Lâu nay bà con khu này ủng hộ giúp tui nuôi con lòng tui vạn lần đa tạ. Sớm mơi tui đi, cô hai ở lại mạnh giỏi..

                    Cũng đành chúc chị về quê bình an, cảm giác trong tôi có chút gì lưu luyến. Ai cũng có cách chọn lựa riêng cho cuộc sống của mình và chị cũng rứa. Tiếng "cót két...cót két..." ; "cộc...cộc..." đơn độc xa dần khu phố vắng bình yên. Ngày mai....ngày mai...nơi nì sẽ không còn tiếng xe đẩy với những âm thanh quen thuộc đi qua, chén soup thơm ngon chắc chỉ còn trong cảm giác. Ra răng mừ khi nớ tôi không nghĩ ra là hỏi chị cách nấu soup ngon như rứa hỉ, răng chừ tiếc cũng không còn kịp!!!!!!!!!!Sáng mai khi mặt trời thức giấc có lẽ chị đã đi rồi!!!!!!

                    Ngày đã qua!
                    SS
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2007 20:56:15 bởi Sương Sương >
                    #10
                      Sương Sương 08.02.2007 08:44:49 (permalink)

                      BUỔI SÁNG BÌNH YÊN


                      Sài Gòn những ngày cuối năm, sáng sớm ngước nhìn khoảng xanh thật xanh ngoài khung cửa sổ thấy lòng vội vã. Cái se lạnh hiếm thấy của Sài Gòn chừ như lan tỏa vào từng lớp áo mỏng. Mấy khi Sài Gòn lạnh như ri, bước ra khỏi cửa phải vội khoác thêm chiếc áo lạnh, rụt cổ lại vì cơn gió bất chợt thổi đến lành lạnh. Một ngày mới đã bắt đầu.

                      Tiếng rao hàng buổi sớm quen thuộc của người bán bánh mì nóng khua động âm thanh con phố nhỏ, đâu đó quanh tôi tiếng chim hót ríu rít trên cành. Những chú chim nì cũng lạ hè, từ nơi mô bay về khá đông. Chúng ríu rít trên những tầng cây viết xanh thẫm trước sân nhà, ẩn đâu đó trong từng chiếc lá rồi chừ bất chợt bay ùa lên khi có tiếng động của những chiếc xe vụt qua. Chúng nhảy xuống sân, nhất là mấy anh chàng và mấy cô nàng sẻ nâu tranh giành những mảnh vụn bánh mì tôi vung ra, ngộ nghĩnh và thích mắt. Tiếng những chú chim yến bé xinh xinh líu ríu dễ thương nhà bên cạnh khiến tôi bật cười. Anh Sơn nhà bên cạnh chăm sóc chim như chăm con mọn, thấy anh nâng niu chăm bẵm chúng chợt nhận ra mối liên thông giữa người và chim mật thiết đến lạ lùng.

                      Bỗng..."Chào buổi sáng...ồ ồ...hello...ồ ồ..Konnichiwa...éc éc.....Bonjour madam....ồ ồ.....đói quá...đói quá.."...
                      Tôi cười suýt ngất khi nghe cái giọng ồ ồ khàn khàn của chú nhồng biết nói nhà bên cạnh của vợ chồng ông Sâm làm một tràn liên thanh những câu chào nhiều thứ tiếng. Tôi ngóng cổ sang bên nớ hét lại: "Hello nhồng"
                      Thế là hắn lại buông một tràn : "How are you, I'm fine. Thank you..and you?"
                      Tôi bật cười ngả nghiêng không dừng được.
                      Ngộ nghĩnh hơn cả nếu bạn nghe chú chàng giả tiếng chuông điện thoại reng. Tôi nhớ một lần buổi sáng sớm ra nơi ban công lầu đứng làm vài động tác thể dục, bỗng chừ khi nớ nghe tiếng chuông điện thoại reng từ bên nhà ông cụ Sâm..Chuông cứ reng mừ ông bà cụ vẫn ngồi bình thản trong khu vườn nhỏ uống trà, tôi nói vọng sang:
                      - Cụ Sâm ơi, điện thoại...
                      Chưa kịp nghe cụ trả lời, tôi đã giật bắn người khi nghe tiếng hét lanh lảnh "Không có nhà đâu, bye bye.."
                      Cụ bà nhìn tôi bật cười:
                      - Cháu gái ơi, không phải chuông điện thoại đâu, là thằng này đấy..
                      Vừa nói cụ vừa chỉ vào chiếc lồng có chú nhồng mỏ vàng mà cụ ông mới mang về cách mấy hôm, nghe nói ai đó tặng ông cụ cho vui cửa vui nhà. Tôi phì cười chưa hiểu mô tê chi cả đã nghe cậu chàng nhồng nhảy lên quang quác làm một tràng "Yêu em...yêu em...ồ ồ.....như rừng ồ..ồ...yêu thú dữ.....". Trời Phật ơi, khi nớ tôi cười ngả nghiêng chắp hai tay xá nó "Sợ mi quá nhồng à..".
                      Ông bà Sâm không có con nên có chú nhồng bầu bạn cũng đỡ buồn, may lắm ri từ hôm nó về ngôi nhà ông bà cụ, tôi chưa từng thấy nó.......chửi thề . Chừ với khả năng có thể nói tiếng người như cậu chàng mừ ong óng suốt ngày những câu...tiếng lóng chửi bới thì răng mừ ai chịu nổi hỉ .

                      Buổi sáng yên bình của một tuần mới khua động bởi những âm thanh rất nhỏ, chầm chậm rồi ồn ào náo nhiệt. Con đường vắng sau một đêm ngủ yên lại bừng lên những âm thanh quen thuộc của một ngày mới. Tiếng rao hàng, tiếng trẻ con í ới....Tiếng động cơ xe lại nổ ròn rã tuôn về muôn hướng, nhịp sống đô thành lại bắt đầu. Những con người bước ra từ những mái nhà gật đầu chào nhau một ngày mới rồi vội vã phóng đi cho những lo toan thường nhật.
                      Và tôi cũng vậy, khoác vào mình bộ vest quen thuộc, hướng đến cty. Những công việc dở dang cuối năm đang dồn dập đến ngập đầu. Hít một hơi thật sâu cái se lạnh hiếm thấy của Sài Gòn những ngày cuối năm mà thấy lòng khoan khoái. Sắp Tết nguyên đán rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi......

                      Feb.07
                      SS

                      #11
                        Sương Sương 19.08.2008 11:07:05 (permalink)
                        Mưa!
                        Ừ, mưa Sài Gòn đấy!
                        Sài Gòn không phân chia 4 mùa rõ rệt như Hà Nội của bạn.
                        Ừ, Sài Gòn không có những cơn mưa phùn bay đầu xuân rơi nhẹ.
                        Sài Gòn không có cái ẩm ướt đến khó chịu của mùa hạ oi nồng.
                        Sài Gòn không có ngọn gió heo may se lạnh vào mùa thu.
                        Ừ, Sài Gòn không có cái rét cắt thịt da của mùa đông rét mướt.
                        Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng...thất thường, bạn ạ!.



                        Những cơn mưa đến gầm gào vào những buổi trưa ngần ngật nóng và những cơn mưa ran rát trên mặt đường vào những chiều tan tầm với dòng xe cộ ngược xuôi.
                        Bạn hét vào điện thoại với tôi "Này nhỏ, Sài Gòn của cậu mưa lớn quá, tớ ướt như chuột đây"
                        Tôi bật cười lanh lảnh qua điện thoại: "he he đấy, nhỏ ngấm mưa Sài Gòn chưa?"
                        Bạn cười khục khặc ra chiều thích thú "Rồi!"
                        Tôi biết có lẽ bạn đang lơ ngơ vội vã cuống quýt tìm cho mình một nơi trú trên đường phố mênh mông với chiếc áo mưa mỏng dính giá 4ngàn đồng (như bạn khoe ) khi mà đã hét vào tai tôi "Tớ ướt từ đầu đến chân, quần ướt áo ướt giỏ xách ướt...chèm nhẹp.....Ơ mà này T, mưa tạnh rồi...lạ nhỉ nhanh thật"
                        Lần này thì tôi càng cười khanh khách "Ừ, mưa Sài Gòn đấy, hối hả nhiều nước và tạnh mau, biết chưa?"
                        Bạn gào lên trong fone : "Ừ, giống hệt người Sài Gòn, giống hệt cậu"
                        Trời!!!!

                        Bạn không phải người đầu tiên đến Sài Gòn của tôi với cảm nhận đó, cái cảm nhận ngỡ ngàng thích thú ấy những người bạn Hà Nội vào chơi lần đầu đều hét với tôi như vậy .
                        Tôi thích những con đường loang loáng nước sau cơn mưa. Tôi thích khoảng trời xanh mát rượi trên những vòm cây xanh sau những chuyến mưa trong sạch tinh khôi. Tôi thích cái mùi ẩm ướt của lá cây, của những mái ngói thấm đẫm những giọt nước của trời. Cảm giác không khí trong lành hơn khi xóa đi mọi nóng bức của một ngày mệt mỏi oi nồng. Lăn bánh trên những con đường còn hơi nước mát rượi sẽ là một cảm giác hết sức sảng khoái.
                        Mẹ nói nhiều lúc thấy tôi ngơ ngẩn lãng mạn quá, nhưng mẹ cười mà nói thêm rằng "Không sao con à, chỉ có như thế , lãng mạn đôi chút như thế con người mới thanh thản bình yên hơn trước gánh nặng cuộc sống hằng ngày". Nếu bạn là người Sài Gòn, ắt hẳn bạn sẽ không nhớ một Sài Gòn nắng đâu, mà sẽ nhớ một Sài Gòn mưa khi bạn rời xa Sài Gòn. Một Sài Gòn với những cơn mưa đến thật nhanh và đi hối hả.
                        "Này T, mưa Sài Gòn ngập đường ghê quá"
                        Tôi bật cười khi bạn ào đến với mái tóc còn đẫm nước mưa.
                        "Ừ, thời buổi đào đường mổ cống thi công công trường đầy đường nó vậy đó, nhỏ có bị sập vô cái lỗ cống nào không?"
                        "Úi dào, nếu mà sập cống thì cậu làm sao nhìn thấy tớ nữa"
                        "Thì ta có thấy nhỏ đâu, chỉ thấy một con chuột ướt mem đang đứng trước mặt ta thôi há há há"
                        "Đồ quỷ sứ, cậu mà không bầu bì tớ sút một phát ngay"

                        Tiếng cười của hai kẻ hơi có vẻ tưng tửng như tôi với bạn vang lên giữa buổi chiều đang hửng vài giọt nắng vừa xuất hiện .

                        Thật đó, Sài Gòn của tôi chỉ có hai mùa mưa nắng.
                        Tháng 5 đều đặn với những cơn mưa chưa kịp dai dẳng đã vội dừng, nhưng cũng đủ làm những con đường ngập nước. Lâu lắm rồi tôi không còn cái hứng chạy xe dưới mưa vì chỉ sợ bị kẹt xe giữa dòng người đông đúc. Vội vã trở về nhà để không phải lướt xe từng phút một qua những con đường lênh láng nước như một dòng sông chưa kịp rút sau cơn mưa. Vội vã để thoát những cơn mưa vừa chợt đến....
                        Nhưng....
                        Tôi vẫn yêu Sài Gòn của tôi, yêu những cơn mưa đến mùa lại lên. Tất cả những lo lắng đời thường đôi khi sau những màn mưa cũng khiến lòng người mềm lại, một chút bâng khuâng thoáng qua khi bắt gặp những chuyến mưa vội vã đến rồi ở lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Nắng đã lên rồi và tiếp tục chờ những cơn mưa trưa để rồi lại nắng...lại mưa theo chuỗi tuần hoàn thời tiết....của một ngày.
                        Chia tay, bạn bá vai tôi cười khúc khích "Nói gì thì nói, tớ cũng khá thích mưa Sài Gòn đấy, biết vì sao không?"
                        "Vì sao?"
                        "Vì nói gì thì nói mưa Sài Gòn cũng đáng yêu mà...mát đấy chứ. Và bởi mưa Sài Gòn giống cậu, đáng yêu và hiếu khách. Tớ đến Sài Gòn mới 3 ngày thì cả 3 ngày đều bị tắm mưa he he he....Tớ sẽ quay trở lại đợt công tác tới, có khi...lại tắm cái nước gì gì của con cậu chứ chẳng phải mưa của trời nữa nhỉ"
                        "he he chắc vậy quá! Mà nè, Hà Nội của nhỏ cũng đáng yêu lắm chứ?"
                        "Thế thì khi nào cậu ra Hà Nội, tớ bao thầu từ a đến ớ"
                        "Chờ ta sinh xong và...con ta lớn chút đã he he"
                        "Úi giời, thế thì thiên thu à?"
                        "Sẽ sớm thôi, chờ đi, Hà Nội hâm ạ"
                        "hé hé đồ quỷ sứ, học cái ngữ ấy ở đâu thế?"
                        "Từ con nhỏ hâm đứng trước mặt này, nhưng yên tâm đi tớ sẽ ra HN của cậu khi kỉ niệm 1000 năm Thăng Long"
                        "Quỷ nè, nhớ lời hứa đấy không tớ xử không đẹp không làm ...người"

                        Tiếng cười pha lê vỡ giòn tan..........

                        Ừ, thế đó!
                        Tôi yêu Sài Gòn và tôi cũng yêu Hà Nội - chắc chắn rồi!

                        Ngày bình yên
                        SS
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9