Cứ cồn cào một ánh mắt, bờ môi
Cho anh biết thế nào là nhớ
Đêm ranh mãnh xui vầng trăng không ngủ
Giữa gương trời thổn thức mãi khôn nguôi
Tự ru mình bằng ước vọng ngày mai
Vẫn đau đáu nỗi niềm cách trở
Tiếng cuốc xé đêm thành trăm mảnh vỡ
Cái giật mình nào cũng mang tên em
Xa lắc, xa lơ, mặt đất hóa chênh vênh
Anh chao đảo giữa đôi bờ ngóng đợi
Tờ lịch mỏng manh, kéo tháng ngày vời vợi
Mùa hạ tàn phía anh không em
Anh chẳng là ai, và chẳng thể là mình
Bao day dứt mãi đi về thất thểu
Yêu đến độ cứ muốn mình hóa lửa
Cháy tan thành khoảng cách nghiệt ngã xa