Giấc Mơ Trưa
Em nằm em nhớ
Một ngày trong veo
Một mùa nghiêng nghiêng
Cánh đồng xa mờ
Cánh cò nghiêng cuối trời
Em về nơi ấy
Một bờ vai xanh
Một dòng tóc xanh
Đó là chân trời hay là mưa cuối trời.
Và gió theo em trôi về con đường
Và nắng theo em bên dòng sông vắng
Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
Người đã quên đi những lần em buồn
Từng dấu chân xưa trên đường em về
Giờ đã lên hoa những cành hoa vắng
Người đã đi qua những lời em kể
Này giấc mơ trưa bao giờ em (anh) về
Một tiếng chuông chùa.
Một giấc mơ trưa bao giờ anh về
Một giấc mơ đó………
Mình đã nghe bài hát này cả tháng nay, từ sáng sớm đến chiều tối đấy. Giọng hát của cô ca sĩ ko tồi, lời nhạc rất vần, rất thơ, các nhạc cụ được sử dụng rất tuyệt piano, sáo, trống… nói chung cả bài hát rất hài hòa. Có thể vừa nghe, vừa làm việc. Cả tháng nghe riết bài này, giờ chẳng còn cảm xúc gì khi nghe nó nữa.
Hôm nay tự nhiên muốn viết, viết một cái gì đấy thật triết lí… sign in vào đây rồi thì ý tứ cũng chạy đi đâu mất, giờ ngồi viết lung tung… tưng tưng!
Cả buổi trưa ko dám đi đâu vì hẹn với anh trai đi đón chị Thủy Vân, chờ đến hơn 2h chiều thì mới nhận được tin là chị ấy ko xuống nữa, có thể ngày mai hoặc ngày kia… vừa đói meo vừa bực bực… ghét cái cảm giác này lắm. Nó làm mình nhớ đến thời gian còn đi học ở Centrale. Mình thường hay bỏ ăn buổi trưa, tranh thủ chat với mẹ, với anh… hết giờ nghỉ trưa thì lại te cò chạy đi học, tan học thì đã hơn 6h chiều, lúc đấy đói lả … chẳng có sức mà đi nấu ăn, ăn bậy vài cái bánh cho qua bữa… thế là lại khóc vì tủi thân !!! Mình đă sống như vậy gần một năm, chẳng biết là tội nghiệp hay đáng đời nữa. Mà đáng đời có lẽ đúng hơn, già đầu mà ko biết tự lo, già đầu mà thiếu nghị lực, già đầu mà suốt ngày huhu… chả ai thương cho mấy cái đứa già đầu mà ko chịu lớn ấy đâu.
Bữa nay mình đã lớn nên biết đi ăn ké, ko còn ăn bánh cho qua bữa nữa

. Riêng tối nay sẽ ko thèm qua nhà anh trai ăn ké nữa, phải vờ vĩn giận hờn mới được ;).