hai_au
-
Số bài
:
35
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 23.02.2006
-
Trạng thái: offline
|
Quyền được sống hạnh phúc!
06.03.2009 23:21:34
( permalink)
Quyền được sống hạnh phúc! Đúng là khi cảm xúc dâng trào thì nên viết ngay, thời gian trôi, kéo trôi cả cảm xúc chỉ để lại mỗi ý tưởng, như mưa đã kéo trôi xi-măng, để lại một đống gạch nham nhở. Tại sao mà tớ lại có cái titre giật gân như thế ? Tại vì là thế này, tớ đã rất bức xúc, tớ bức xúc một ngày, hai ngày, rồi một tuần, hai tuần rồi ba tuần… và tớ cứ ôm mãi cái bức xúc đấy, tớ chẳng biết làm thế nào để giải tỏa bức xúc, rồi cho đến một ngày, do mãi ngắm nghía nỗi bức xúc… tớ đã rơi tõm vào cái hố do chính tớ đào, vùng vẫy mãi tớ vẫn không ngoi lên được, với công nghệ thông tin như hiện nay, từ dưới hố tớ vẫn gửi đi được những thông điệp cầu cứu, tớ nhận được vô vàn phương cách cứu giúp, những bàn tay đưa ra, những dây thép đưa xuống, nhưng tất cả đều vô hiệu… cho đến một ngày, vì đuối sức, tớ không thể vùng vẫy nữa, tớ không thể kêu cứu được nữa… tớ nằm chờ chết… nghĩ mãi về cái chết, tớ cũng ngán, nghĩ mãi về nỗi bức xúc, tớ cũng ngán, nghĩ mãi về người khác, tớ cũng ngán, tớ tự nhìn lại mình... tự nhìn lại những đòi hỏi, những ham muốn, những dại khờ, những ích kỷ, những sân si… tớ không thấy ngán và bất chợt… tớ tìm ra lối thoát, nhận ra rằng không ai có thể cứu tớ thoát khỏi hố… chỉ có chính tớ, chỉ có tớ mỗi tớ có thể kéo tớ thoát khỏi hố… nếu tớ thật sự ham muốn… ham muốn được sống hạnh phúc ! Lúc này đây tớ mới thấm thía bài giảng của thầy Thích Nhất Hạnh : mối quan hệ giữa người với người giống hệt như mối quan hệ giữa người và việc trồng cây vậy! Từ ngày tớ gieo hạt cà chua vào chậu đất, không ngày nào tớ không theo dõi chậu cây của tớ, mừng rơn khi những mầm xanh đầu tiên nhú lên, không quên tưới nước mỗi sáng sớm trước khi ra khỏi nhà hay nhờ ai đó chăm nom nó những hôm tớ đi xa… rồi cây cà chua lớn, ra lá, ra cành… rồi ra hoa... và kết quả! Tớ vẫn đều đặn tưới nước và thăm hỏi cây cà chua của tớ, nhưng đến một hôm tớ nhận ra quả cà chua không lớn nữa, nó cứ xanh mãi mà chẳng chín, rồi lá cây bắt đầu vàng, một lá, hai lá… rồi cả cây… và quả cà chua vẫn cứ xanh cho đến ngày cuối cùng! Tớ buồn! Buồn lắm ! Cũng như bao người trồng cây khác, tớ buồn vì đã không chăm sóc cà chua tốt hơn, đã không bón đúng phân, đã không mang cà chua vào nhà những ngày mưa gió hay những ngày nắng gắt, tớ trách chính mình… và không bao giờ tớ trách cây cà chua ! Vậy thì tại sao khi một người bạn thậm chí là người thân làm tớ không vui, hay nói điều gì không vừa ý tớ hay hành động ngược lại ý tớ thì tớ lại trách móc và đổ lỗi cho người đó, cho rằng người đó là nguyên cớ làm tớ không vui hay làm tớ bức xúc và ít khi tớ tự nhìn lại mình trước ! Liệu mình đã chăm sóc tốt những mối quan hệ như chăm sóc cây cà chua hay chưa ?! Khi giận hờn ai đó, mình thường có khuynh hướng nghĩ về người ta làm mình giận hơn, xem xét, soi mói từng hành động, từng lời nói… hơn là trở về, tự quan sát chính mình… Cứ gọi là yêu quý, là thương yêu… thương nhưng không hiểu, thương nhưng vẫn trách móc giận hờn thì còn gì nữa để mà thương ! Trong một buổi tiệc tối, cô bạn vốn đã ít nói ít cười, hôm nay lại thêm cái tính hay quậu, gặp việc gì không vừa ý trong bếp thì quát tháo mọi người. Nếu như tớ không biết được rằng, hôm đó, bạn tớ bị thầy mắng vì tội nộp báo cáo chậm, cả một ngày manip không chạy vì thiết bị đo đạc dở chứng, đi chợ không trả được bằng carte bancaire vì ngân hàng đang bloquer… chắc rằng tớ đã nổi quậu lại với cô bạn, nhưng vì biết nên hiểu, hiểu rồi thấy thương thương tội tội, nên tớ đã biết cười vui thay vì nổi quậu và cố gắng làm tất cả những gì cho bạn vui hơn để giải stress buổi tối hôm đó! Khi mà mình hiểu rõ ai, không thể nào mà mình không thương cho được ! Vẫn biết rằng muốn « thương phải hiểu », nhưng sao lắm khi tớ vẫn quên điều đó ! Tình thương chỉ có khi ta biết chia sẻ và cảm thông, tình thương không thể tồn tại khi ta chỉ biết lo riêng ta, nghĩ đến những nhu cầu của riêng ta, còn nhu cầu của người mà ta gọi là « thương », ta lại không quan tâm đến ! Người giàu, người nghèo, người lành lặn, người không lành lặn, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ em… ai ai cũng có nhu cầu được thương yêu, được quan tâm, được chia sẻ… Tình thương chân thật chỉ tồn tại khi ta thật sự hiểu được người thương của mình cần gì và không cần gì, chú không phải đáp ứng những gì mình cần. Tớ khoái câu này nhất của thầy Thích Nhất Hạnh : « Khi Được Hiểu, Người Được Thương Sẽ Nở Như Một Bông Hoa ». Vậy đấy cả nhà ạ... nhờ hiểu như vậy mà tớ bò ra được miệng hố... mà ngồi đây viết bài này! Tớ khao khát được sống tốt, sống có ích và sống làm sao chỉ để được nhìn thấy toàn hoa là hoa quanh mình! Tớ còn nhiều nhiều điều muốn nói nữa quanh đề tài « quyền được sống hạnh phúc »… dưng mà tớ không thể viết ra đây hết được, khả năng viết có hạn, dài quá cũng làm người đọc ngán ngẩm… tớ để dành cho lần « rớt hố » sau vậy !  Hì… nếu mà bây giờ tớ được ở bên Ba Mẹ, tớ sẽ chạy đến ôm Mẹ, ôm Ba một cái và ôm Na nữa… và sáng mai thức dậy sớm chuẩn bị thức ăn tươm tắt cho Ba Mẹ ! Hì… nếu bây giờ tớ mà có người yêu bên cạnh, tớ sẽ hôn anh iu của tớ một cái thật nồng thắm và nấu cho anh iu một bữa ăn thật ngon ! Hì… nếu bây giờ mà tớ không bị ép làm việc… tớ đã ở nhà để xem anh trai nấu giả cầy và tổ tôm với anh ! Hì hì… nếu nếu nếu… tớ không nếu nữa, tớ tiếp tục « trâu bò » để sớm được về với ViệtNam thân yêu, để biến « nếu » thành sự thật ! Ôm tất cả các bạn một cái thật chặt nhé ! :x
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2009 23:30:31 bởi hai_au >
Memory is a wonderful thing if you don't have to deal with the past
|