Nét vẽ cuối cùng
Vô Danh 07.03.2006 08:05:08 (permalink)
Nét vẽ cuối cùng

Ráng chiều trải khắp một bầu trời rộng lớn, Những tia nắng cuối cùng ráng cố chen vào khoảng không cho những đợt rọi sáng yếu ớt cuối cùng.
_Hừm, sao lại thế? sao lại phải cố gắng dù một ít như vậy? Đề ngày mai lại trở lại không được sao.
_Nhưng... Ta thì sao? tại sao ta lại ở đây? Tại sao ta lại cố tìm một hi vọng cuối cùng khi biết cuộc tình đã hết?
Tôi lặng ngắm những ánh mây chiều mong manh như sợi chỉ. Một giọt lệ chợt lăn xuống trên khuôn mặt hốc hác đã mất đi vẻ hào hoa khi còn đắm mình trong giấc mộng tình. Tôi nhìn những đám mây và chợt nghĩ lại mối tình tôi và em. Sao lại mỏng manh và êm đẹp đến thế, nhưng sao lại sầu khổ đến thế khi tỉnh giấc mộng nam kha đầy hạnh phúc. Ôi nồi kê vẫn còn nấu. Đời tôi vẫn còn đây nhưng sao tôi vẫn thấy buồn.
Từ phía chân trời, em xuyên qua hàng cây nho nhỏ nằm sát vách con đường nhỏ bắc vào khu phố văn hóa, nơi tôi đang sống, đang ngồi, đang sầu và đang chết dần vì lụy tình. Ngồi trên lan can tôi nhìn xuống. Em vẫn thế. Với tà áo dài tung bay trong gió, khuôn mặt trái xoan tràn trề sức sống nhưng hình như đôi mắt em lại cố nén hai hàng nước mắt như sắp trào ra ngoài nhưng tôi biết trong lòng em đã tràn đầy nước mắt. Đến trước cổng nhà tôi, em chợt nhìn lên nơi tôi ngồi. Tôi cũng hiểu tại sao, vì nơi đó tôi với em đã để lại nhiều mộng đẹp khi những chiều hẹn hò nơi lan can nhà tôi không ai dòm ngó (Nhà tôi nằm khuất một góc hẻm, suốt ngày người qua lại không quá mười người nên khó ai thấy được). Hai ánh mục quang chợt gặp nhau tại môt điểm, em không nói gì, tôi cũng im lặng vì tôi sợ làm tan vỡ giây phút cuối cùng hai đứa bên nhau dù cách một bức tường. Tôi cũng không muốn nhảy xuống làm gì, vì tôi sợ nó có thể làm kinh động giấc mơ cuối của tôi. Cứ thế, tôi hi vọng hai đứa mãi mãi được như thế là được rồi.
Nhưng trời không theo người. Một tiếng kèn xe ầm ĩ làm gián đoạn cả bức tranh tôi đang vẽ lần cuối cho cuộc tình tôi. Tôi thầm chửi ai mà bất lịch sự bấm kèn giữa xóm như thế. Nhưng tôi không có thời gian chửi nhiều vì em đã ngoảnh mặt lại chạy về phía chân trời đang chuyển từ ngày qua đêm. Tôi chua xót không thể gọi tên em được. Tôi thừ người lặng ngắm bóng dáng em khuất sau tán lá cây cho đến khi mất hẳn sau một ngã rẽ.
Tôi lặng im một lúc lâu rồi ngẩng mặt lên trời buông một tiếng thở dài kết thúc nét vẽ cuối cùng tôi đặt bút vẽ vào bức tranh. Tôi không hiểu nó vẽ về cái gì. Đúng tôi không sao biết được vì không ai biết được. Hỏi thế gian tình là gì? Bức tranh chưa hoàn thành có lẽ tôi vẫn hi vọng một ngày nào đó em sẽ lại quay về cho những nét vẽ lại được vẽ lên một bức tranh vĩnh viễn không sao hoàn thành.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2006 01:53:57 bởi TTL >
#1
    xuan 09.03.2006 16:20:55 (permalink)
    Ở phương trời xa xôi ấy, em vẫn luôn nhớ về anh, luôn nhìn về phía anh và mang hình bóng anh vào lòng đất sâu lạnh ấy, hình ảnh cùng những kĩ niệm đẹp về anh sẽ phần nào sưởi ấm trái tim đang lạnh giá và trống trãi của em. Em không muốn chỉ vì em mà anh đánh mất đi chính mình, đánh mất đi niềm tin em giàng cho anh, dù em đã đi xa, đi khỏi cuộc sống của anh nhưng em vẫn luôn ở trong tim anh. Hãy vững bước đi tiếp con đường dài phía trước anh nhé! một ngày nào đó anh sẽ tìm được một người yêu anh, và ở nơi xa ấy em sẽ rất hạnh phúc nếu người yêu em được hạnh phúc.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9