Đằng sau bức màn
xuan 07.03.2006 09:02:28 (permalink)
Có lẽ không ai hiểu mà cũng chẳng ai biết, dằng sau những đêm say sưa, quay cuồng ở các quán bar, vũ trường là những ngày thật buồn tẻ của Thanh. Xuất thân trong một gia đình giàu có Thanh cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất, nhưng đẳng sau bức tranh hạnh phúc đó là một sự thật cay nghiến...
Đó là một buổi chiều mùa thu, khi lang thang trên phố tìm mua quà sinh nhật tặng mẹ, đi qua quán cafe quen thuộc mà gia đình cô thường lui tới...từ xa cô đã thấy nụ cười rạng rỡ của ba, cô cảm nhận dược niềm vui sướng và rất dổi hạnh phúc qua nụ cười đó, ba là niềm tự hào nhất của cô, thế nhưng ba đang cười nói với một cô gái trẻ trạng tuổi chị cô, những cừ chỉ thân mật ấy làm Thanh đứng lặng người trong phúc chốc, như người mất phương hướng, Thanh quay đầu chạy mãi, chạy chốn hiện tại, chốn xa những con người hai mặt...trong đêm Thanh đã khóc, khóc như chưa từng được khóc. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau ấy?...
Khi về đến nhà Thanh thật sự sững sờ, ba mẹ cô vẫn nói chuyện vui vẻ như bình thường, cũng ánh mắt ấy, nụ cười ấy, cử chỉ ấy...nỗi ám ảnh vô hình, cô cảm thấy sợ hãi trước những lời hỏi thăm nhẹ nhàng của ông. Cô thầm khen tài diễn xuất tuyệt vời của ba cô, tình vảm của Thanh đối với ba đã không còn nguyên vẹn nữa, niềm tin yêu, tự hào đã thay bằng sự tuyệt vọng, oán hận. Thanh thụ hẹp lòng mình với tất cả mọi người, trừ mẹ, người cô luôn yêu quí, mẹ là nguồn động lực duy nhất đã giúp cô vượt qua cơn ác mộng cuộc đời. Một lần nữa cô lại thấy thật trống trãi, chỗ dựa tinh thần cuối cùng cũng ngã xuống, mẹ cô nằm đó, gương mặt thật hiền từ, nhân hậu. Nhẹ nhàng cầm tay mẹ, vuốt tóc mẹ, cô thèm thuồn được nghe lời trách mắng mỗi khi nghịch tóc mẹ. Mẹ đã đi, đi về nơi xa lắm và sẽ không bao giờ trở về nữa. Đôi tay mẹ sao lạnh thế, nó có lạnh hơn lòng con không khi xa mẹ? Con hy vọng rằng ở chốn bình yên ấy mẹ luôn nhìn về con để con bước qua một quãng đường đời, một quãng đường dài chỉ mình con mẹ nhé!Mẹ chỉ nên cười và đừng nên biết thêm gì nghen mẹ!...
Những lúc vô tình bắt gặp những đứa trẻ được mẹ âu yếm, lòng Thanh lại đau nhói, những giọt nước mắt chảy ngược vào tim. Đêm nay, Thanh lại suy tư và nhớ tới mẹ, những cơn gió nhẹ thồi qua làm Thanh ngỡ đó là mẹ, Thanh khao khát biết bao hơi ấm từ đôi tay mẹ, những lời mắng yêu của mẹ. Thanh thầm nghĩ chắc ở nơi xa xôi ấy mẹ sẽ thất vọng và trách Thanh nhiều lắm, nhưng có thề nào khi cuộc đời không như ý muốn của ta, dù không ở bên cạnh con nhưng hình ảnh mẹ luôn hiện hữu trong lòng con, mãi mãi.Hơi ấm tình thương của người mẹ quá cố có đủ sức sưởi ấm cho tâm hồn nhỏ bé và giúp Thanh vượt qua vũng lầy đen tối của xã hội không? Còn những con người phụ bạc kia có hạnh phúc không khi hạnh phúc đó được đánh đổi bằng tình cảm của người khác?
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9