CẢM XÚC & CẢM TÁC
TỪ DẠO KHÔNG ANH Từ dạo không anh thấy thẫn thờ Cuối thu chiều muộn vắng tiếng tơ Từ phía không anh buồn chợt gọi Để hồn em thấy thoáng bâng quơ Em lặng lẽ mơ lặng lẽ mơ Niềm đau trở giấc quá dại khờ Nhung nhớ bạc đầu con sóng vỗ Khoảng trời hiu hắt mất tình thơ Chợt đến chợt đi thoáng hững hờ Nghe sầu lệ đắng chút ngẩn ngơ Xuân chưa đến vội đông về lại Nguyệt tận đêm tàn bóng chơ vơ Giã biệt tình thơ biệt tình thơ Rưng rưng giọt lệ đến bao giờ Bước mãi một mình đường gió bụi Góc trời hoang vắng cứ lửng lơ
VU VƠ
Bảy mươi chưa gọi là già Bao nhiêu cũng được trời đà ban cho Đừng nên cứ mãi so đo Sống sao giữ trọn tình cho cuộc đời Thi nhân, thơ giữa vùng trời Một bài cũng được gọi lời thi thân Đâu cần tính đếm đo cân Thi nhân đâu chỉ câu vần nên thơ Làm sao phân biệt thân sơ Bạn bè, ruột thịt, bâng quơ xóm giềng? Sống sao đừng tính lợi riêng Thì ai cũng thế cử kiêng làm gì? Xa, gần đâu khó nghĩ suy Thước đo địa lý đừng nghi sai lầm Chỉ là nhân ái tình thâm Khó đo khoảng cách thâm trầm con tim
THƠ SAY Người xa khuất nên đêm buồn vò võ Có nỗi đau nào hơn nỗi mất người yêu Chân trời xa hoàng hôn đã bao chiều Ôm ấp mãi một bóng hình yêu dấu Tình tan vỡ nát luôn câu giai ngẫu Chén rượu thề sầu nát cả hư không Tình sang sông mơ mộng chẳng màu hồng Nên say mãi hương nồng trong hư ảo Ta độc ẩm trong nỗi buồn thểu não Linh hồn kêu gào nỗi nhớ tương tư Hạ đôi vần ta ghép chữ hình như Ta đã mất, mất em từ lâu lắm Ta đang ở ở bến bờ vực thẳm Hồn chìm vào say đắm chén rượu mơ Để thẫn thờ để vung bút làm thơ Một mình uống nỗi sầu bơ vơ quá
VIỄN XỨ LẠNH ĐÔNG Em ở đâu? Trên bầu trời xa xứ Mùa đông về thử hỏi có lạnh không Một mình em nghe giá buốt hư không Tim cô lẻ trong mênh mông tuyết trắng Có phải em? Tâm hồn luôn phẳng lặng Nhiều nỗi buồn lắng đọng giữa tâm tư Ngày trở về mong quá, cứ hình như Là ngày mai, ngày của từ xa lắc Ai có hiểu tâm hồn em vướng mắc Cái lạnh đầu mùa nghe thắt tim đau Nỗi cô đơn quạnh quẽ, nhớ biết bao Ngày xưa đó quê nhà sao ấm áp Từ viễn xứ em mong lời phúc đáp Gủi ân tình vào tận tháp nhớ mong Mùa đông về hỏi ai có lạnh không? Như em vậy tình yêu sao mong nhớ!
MÙA ĐÔNG NHỚ ANH Anh nhớ em không nhớ em không? Có nghe lưu luyến ở trong lòng Từ dạo xa nhau trời quá rộng Khoảng cách xa vời cứ ngóng trông Em còn ấp ủ mấy mùa đông Có anh em thấy ấm trong lòng Nay đã xa xôi sầu viễn xứ Anh có về không có về không? Phương trời nào đó anh có mong? Có muốn về xây giấc ấm nồng Có em nơi này muôn kiếp đợi Dù cho qua nữa mấy mùa đông Heo may gió thổi ngọn thu phong Em như lá cuốn xoáy giữa dòng Mong anh về lại anh về lại Nối tiếp tình ta nghĩa mặn nồng
QUÁN THƯ SINH NHẬT Lại một năm nữa ta đón mừng sinh nhật Sinh nhật hồng lần thứ tám vui thay Tám năm qua ban quản trị miệt mài Bầu nhiệt huyết vẫn hăng say chưa tắt Xin cảm ơn chân thành va sâu sắc Người dựng lên nền tảng chắc thế này Để chúng ta còn họp mặt mỗi ngày Còn viết lên tâm tình bap say đắm Xin cảm ơn mối thân tình nồng thắm Nắm tay nào hỡi bạn Bắc Trung Nam Cả năm Châu bốn Biển thấy mà ham Cả thế giới cảm thấy như xích lại Xin chúc mừng thành viên trai và gái Chúc mọi người mãi mãi cứ vui tươi Để quán thư còn đó những tiếng cười Để mỗi năm mọi người mừng sinh nhật.
TÌNH MƠ Đã biết bao lần em vẫn mơ Mơ thêm nhung nhớ biết đợi chờ Khoảng vắng trong tim ngày thêm rộng Tình nừười sao mãi chữ bơ vơ Đã biết bao lần em làm thơ Người nào có biết cứ hững hờ Đã bảo đêm tàn ai thương tiếc Một ngày cứ thế giống ban sơ Đã biết bao lần em ngẩn ngơ Chuyện đời ai học trước chữ ngờ Yêu mãi một người không biết nhờ Để lòng em mãi cứ lửng lơ Đã biết bao lần dạo cung tơ Nhưng người vẫn thế cứ vật vờ Hồn em cứ mãi phiêu năm tháng Sống trọn tình trong phút thẫn thờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2010 10:45:32 bởi James Jee >
NHẠT NHÒA Em hỡi từ nay đã hết rồi Vu quy người bước đã quên tôi Năm tháng nhạt nhòa cùng dĩ vãng Ước mơ mơ ước chỉ mình thôi Còn nhớ không em? Chắc quên rồi Nhớ làm chi nữa bóng hình tôi Em đi theo tiếng giàu sang gọi Nửa gánh ân tình cũng vậy thôi Mưa thu rơi ướt là non rồi Mắt lệ nhạt nhòa mắt lệ tôi Xa vắng từ nay xa vắng lắm Chữ nợ chữ duyên cũng phai thôi Mất nhau ta đã mất nhau rồi Em về chung lối chỉ riêng tôi Trách mình phận bạc đời trôi nổi Chỉ trách mình thôi trách mình thôi
RU EM TÌNH NHỎ Ru em ru giấc mơ dài Ru em tình nhỏ trăng cài ngoài song Ru em thương nhớ mênh mông Ru em tha thiết tình trông ngày về Ru em theo với cơn mê Ru em ngàn tiếng hương quê nhớ nhiều Ru em giấc mộng yêu kiều Ru em trắng xóa mây chiều nhớ mong Ru em khoảnh khắc long đong Ru em tìm lại giấc nồng thời gian Ru em một kiếp đa mang Ru em hoài nhé nghìn trang sử tình Ru em ánh nắng bình minh Ru em chiều xuống ân tình hoàng hôn Ru em năm tháng vùi chôn Ru em ru mãi tâm hồn của anh
VÔ ĐỀ CẢM KHÚC Ngàn năm ru mãi bóng hình ai Để anh thao thức suốt đêm dài Để sóng bạc đầu theo nhung nhớ Tiếng hẹn thề nhau chẳng phôi phai Cánh én tình xuân đã bao lần Lại về lần nữa ở trước sân Sao tình đi mãi không về lại Để hồn anh mãi khúc ca ngân Đợi em đợi đến bao ngày nữa Đã thấu ân tình? Đã hiểu chưa? Sao em xa vắng anh chờ đợi Một kiếp phù du một kiếp thừa! Ru mộng tình ai mộng tình ai Em ơi có thấu những đêm dài Anh mong anh nhớ hình ai đó Bóng dáng năm nào chẳng nhạt phai
NHỚ NGƯỜI VIỄN XỨ Phương xa ngắm cánh chim dài Ai về đất mẹ để hoài thương mong Tình này ngàn kiếp sáng trong Mơ ngày mai ấy sẽ không còn buồn Mắt em như suối lệ nguôn Mùa thu rơi lệ anh buồn lắm thay Xứ xa tình nhỏ mưa bay Anh về anh nhớ tình ai suốt đời Bâng khuâng em ngắm chim trời Mong người viễn xứ từng lời hồi âm Thu sang đếm bước âm thầm lá vàng xào xạc lâm râm nắng chiều Lòng anh quê mẹ phiêu diêu Nhớ người quá khứ buồn nhiều em ơi Tình mình ngăn cách ngàn khơi Nhưng trong tim vẫn đầy vơi bóng hình
XA NGƯỜI Em đi để lại tình anh Em đi để lại ngày xanh xưa rồi Ngày nào tình mới lên ngôi Chưa từng nồng ấm chia đôi hai đường Em đi để lại tình trường Một mình anh đứng vấn vương đêm ngày Còn đâu hai chữ đắm say mà anh vun đắp nay phai nhạt màu Em đi để lại ngàn sao Đêm đêm anh thức nghe đau nhói lòng Tiếc cho tuổi mộng xứ đông Xa người yêu dấu còn trông mong gì Em đi... thôi hãy đi đi Và quên hết nhé từ khi xa người Phương xa anh nhớ nụ cười Chúc em duyên mới thăm tươi cuộc đời
BUỒN LẮM MẸ ƠI Buồn lắm mẹ ơi tháng ngày dài Lệ tràn mi mắt mãi hoen cay Ra đi con trẻ không về lại Để mẹ đường trần giá lạnh thay Buồn lắm mẹ ơi tháng ngày dài Một mình mẹ vẫn nếm đắng cay Thui thủi thân già ôi sao lại Cứ thế mã hoài tiếc lắm thay Buồn lắm mẹ ơi tháng ngày dài Mong chờ con trẻ mỏi mắt cay Giờ đã bao năm ai về lại? Còn mình mẹ mãi... trái ngang thay Buồn lắm mẹ ơi tháng ngày dài Bao lần mẹ nuốt lệ nghe cay Ngày cứ qua ngày đêm về lại Mẹ Việt Nam buồn... nhớ lắm thay
MƠ TRĂNG Trời đông trăng khuyết xa xa Nhánh cây cằn cỗi bên nhà của ai Thức khuya mới biết đêm dài Ngắm trăng mới biết đạp thay lạ lùng Trăng mơ mơ mãi mông lung Nghìn năm chỉ một bóng tùng cùng trăng Xác xơ một dạ khăng khăng Trăng xưa có biết... biết chăng tình này Mùa đông sương giá lạnh đầy Có trăng sưởi ấm thân gầy trơ xương Trong lòng vẫn giữa tình thương Mơ trăng muôn kiếp vấn vương mối tình Mong sao trời chẳng bình minh Để trăng còn mãi bên mình của ta Nhớ sao bóng dáng trăng tà Xa xôi vạn nẻo vẫn là của anh
MÙA XUÂN CỦA ANH Em đến với anh mang lại một mùa xuân Một mùa xuân gần như anh chẳng biết Đường thế gian anh cứ đi mải miết Năm tháng cứ qua chẳng biết tiếc chuyện gì Nhưng khi có em anh đã dừng bước đi Anh ở lại với bầu trời xuân khi đó Để cho anh một lần anh nhìn rõ Mùa xuân ôi... xuân nhỏ của lòng anh Thuyền tình yêu đôi lúc có tròng trành Nhưng anh vẫn mạnh tay và vững chãi Vì anh yêu mùa xuân... không bàn cãi Xuân của đời anh có phải thế không em? Ở bên em anh nghe đời êm đềm Nghe êm ái ôi mùa xuân tuyệt diệu Nghe em ngân nga du dương một điệu Điệu nhạc ân tình sức sống của đời anh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: