Trích đoạn: James Carlos
KỂ TỪ LÚC EM ĐI Kể từ lúc em ra đi vời vợi Anh quê nhà còn đợi thoáng hoài mong Còn đâu đây cảnh cũ vẫn ngóng trông Người con gái xuân nồng ngày xưa đó Mùa thu ơi sao đi tình bỏ ngỏ Nhớ em nhiều đỏ mắt lệ long lanh Còn trong anh những mơ ước mỏng manh Em có nhớ tình xanh bao ngày tháng Anh biết em là mùa thu lãng mạn Em hững hờ lãnh đãng với tình yêu? Anh biết đâu trong một buồi cuối chiều Lòng đau thắt khi người yêu rời bến Rồi từ đó sóng dồn em lơ đễnh Đánh mất tình đã bện sợi tơ vương Em yêu ơi nơi đây vẫn nhớ thương Mong em hãy đường trường mang mong nhớ
Sài Gòn ơi, em đã về
Anh có biết, nơi này em vẫn nhớ
Vẫn đợi chờ, ngày trở lại quê hương
Cùng anh yêu, dạo khắp những nẽo đường
Mang hình bóng, Sài Gòn ngày xưa đó
Và cùng anh, ngửa tay xin nhặt lá
Từng chiếc vàng, vừa lìa khỏi cành cây
Cuốn theo dòng, gió cuộn chiều mà bay
Về xếp lại, ghép thành trang nhật ký
Ru tình ta, suốt đêm dài mộng mị
Tiếng yêu đầu, bỏ ngỏ một lần trao
Say lòng mình, dưới muôn vạn vì sao
Có anh đẹp, đời em và tất cả
Ngủ đi anh, cho ngòai trời hoa lá
Cũng đắm mình, trong từng giấc ngủ say
Ru nhau xin, giấc mộng vẫn còn dài
Đêm huyền thoại, lung linh vì sao sáng
NuocMatMuaThu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2007 13:16:23 bởi NuocMatMuaThu >