Giận mà thương
Giận anh thì thơ sẽ buồn
Và là suối lệ em tuôn chẳng ngừng
Giận chi mà giận người dưng
Để sầu mắt ngọc mấy lần vì ai
Rồi giận luôn cả mây bay
Giận luôn ngày tháng sao dài dài ghê
Nghe lòng chạnh với tái tê
Lê từng buớc nặng chiều về mình thôi
Giận sao gió thổi làm rơi
Một cành lan trắng cuối trời chiều qua
Nhặt lên mà thấy xót xa
Hỏi anh có biết người ta đang hờn
Giận luôn cả mắt môi son
Bỏ chiều nay nhạt không còn như xưa
Trách trời sao nỡ mang mưa
Đổ lên trần thế khi mùa thu sang
Giận anh sao nỡ quên nàng
Bỏ thơ em viết xuống hàng dở dang
Hỏi đời sao hợp rồi tan
Biết mai anh có nhớ nàng hay không
Giận sao giấc ngủ chẳng nồng
Cho đêm thao thức phòng không ta ngồi
Lắng nghe từng tiếng mưa rơi
Mưa bao nhiêu hạt buồn ơi càng buồn
Giận anh rồi đó người thương
Nên ru bao giấc mộng thuờng chẳng xong
Thôi mang hờn thả vào sông
Cho anh vớt hết nghe lòng mình đau
Cho anh cũng biết nghẹn ngào
Thương thương nhớ nhớ lệ trào khoé mi
Xin này nàng hỡi người thi
Cho anh xin lỗi lần nì nghe cưng
NuocMatMuaThu