Trích đoạn: James Carlos
MỒ CÔI
Con ra đời thì mẹ cũng ra đi
Con lớn lên không biết gì về mẹ
Lời mật ngọt lời ôn hòa khe khẽ
Đâu bao giờ con trẻ được tai nghe
Đời sương gió chiều mưa chẳng gì che
Đêm ủ rũ bên vỉa hè thao thức
Ngày gian truân bươn chải hao sức lực
Khuya nhớ Người sực tỉnh giấc mắt cay
Mẹ mẹ ơi mẹ ở đâu tháng ngày
Hình bóng mẹ mây bay theo chiều xuống
Chợt vội vã chợt ôm đồm luống cuống
Bước vô hồn buồn năm tháng lang thang
Bóng mẹ đâu cho con thoáng ngỡ ngàng
Nào có biết nặng mang tình mẫu tử
Mẹ mẹ ơi con đánh vần từng chữ
Từ ngữ nào biểu đạt hết lòng con
Ru em bằng cả trời yêu
Sanh ra bất hạnh mồ côi
Lang thang phố chợ tìm thời mưu sinh
Em tôi nào có tội tình
Nhưng đành chấp nhận số mình mà thôi
Sống thân phận cảnh bèo trôi
Ngày đây mai đó biết đời về đâu
Mắt em chứa một trời sầu
Làm thuyền ta lạc bến đau chạnh lòng
Hỏi em có bao giờ mong
Một manh áo ấm che lòng đêm nay
Ru em giấc ngủ còn say
Quên đi ngày tháng năm dài buồn tênh
Giữa trời đất rộng mông mênh
Thương em lạc giữa không tên chợ đời
Tìm đâu bến tạm ai ơi
Để dừng chân trú khi trời mưa rơi
Đói làm sao ngỏ người ơi
Xin ai được một chén cơm lót lòng
Ru đời xin bớt long đong
Ru em nước mắt hai dòng lệ rơi
Ta ru xin cả một đời
Mồ côi cảnh nghiệt em thời bình an
Ru xin bớt cảnh cơ hàn
Cho em tìm được ân cần vòng tay
Ru em suốt tháng năm dài
Bằng bao thương mến lòng này xin ru
Ngủ đi em trái tim tù
Đừng nên thức giấc nghe buồn buồn thêm
NuocMatMuaThu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2007 14:08:46 bởi NuocMatMuaThu >