TÌNH ĐỜI Đời là thế đó người ơi Theo tình tình chạy trốn thời tình theo Được gì cho chút vui reo Được gì cho chút đời gieo neo buồn Đời có lắm lúc lệ tuôn Tình có lắm lúc người buông tay rồi Lời than âm ỉ nổi trôi Còn đâu ngày tháng tình tôi ngút ngàn Đời là kiếp sống lang thang Thương cho cái cảnh trái ngang tình đời Sóng to thuyền nhỏ giữa khơi Vụn chèo khéo chống để chơi vơi hoài Đời là con tạo chuyển xoay Đời là cái kiếp đổi thay tình sầu Tình là điệp khúc mưa ngâu Đời là một chữ âu sầu thiên thu Ngân Giang ơi! Tình đời là thế đó, thơ là thẩn...thẩn là thơ mừ
Xin đừng chua chát thế anh
Lòng nàng chắc cũng chỉ mành rối tung.
Ai xui trời nổi bão giông
Để cho lá rụng, cành không, hỡi trời?
Bơ vơ một mảnh trăng côi
Đêm đêm vàng võ giữa trời bao la.
Tình yêu ai nỡ chia xa?
Người đi, kẻ ở xót xa nỗi buồn.
Tình thơ trao gửi vẫn vương
Biết bao giờ dịu vết thương lòng này?
Lá rơi đau buốt lòng cây
Thì xin cũng gắng chờ ngày xuân sang.
Mong sao tình vẹn, nghĩa toàn
Đôi lòng tìm lại vô vàn thương yêu.