CẢM XÚC & CẢM TÁC
Yêu thơ Tôi yêu những bài thơ kim cổ Của thi hào thi bá ở mười phương Thôi Hiệu xưa có những vần thơ Đường Lầu Hoàng Hạc, chùa Hàn Sa chuông tiếng vọng Thơ Nguyên a khơi dậy nổi u hoài Xa xưa lắm thuở đào thơ sen ngó Ai phổ nhạc mà lời thơ hay quá Giọng trầm buồn rung cảm mọi con tim Lụa Hà Đông tha thướt dáng thân mềm Quê hương đó tơ tằm ai khéo dệt Người mặc áo đã ra đi biền biệt Để thi nhân tha thiết gọi người mơ Nỗi nhớ nhung thầm lặng biến thành thơ Và thơ biến thành bài ca bất hủ (Xin kính tặng JJ, chúc JJ có thêm những bài thơ hay. Thân.) [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/AD97907CCE2E4AEEA8584DE2A0C3A411.gif[/image]
Trích đoạn: James Jee
LÀM BẠN VỚI NGƯỜI YÊU
Từ khi gặp em
Anh đã đem cuộc tình này dâng tặng
Đâu đây còn văng vẳng
Tiếng tơ lòng nhắn nhủ nỗi tương tư
Nhưng trong em hình như
Cứ ấp ủ những suy tư ngày đó
Lời yêu anh bỏ ngỏ
Để phai màu vàng võ với thời gian
Em yêu ơi từng đêm cứ ngập tràn
Hình bóng em miên man trong niềm nhớ
Trong từng làn hơi thở
Gọi tình khờ tình lỡ phút mộng mơ
Đối với em tình ta chẳng nên thơ
Nên em cứ mãi vu vơ xem là bạn
Cuộc tình không lãng mạn
Anh vẫn hoài làm bạn với người yêu
************************************************
ĐỂ ĐỪNG PHỤ NHAU
Bao năm tôi thở hơi người
trái tim đã uống no lời bao dung
hãy nuôi tình đẹp vô cùng
nên khoan yêu để khoan đừng phụ nhau
( THƠ J. JEE buồn quá / nhưng rõ ràng đây là những cảm xúc rất thật / nguyetthao đọc hoài ..đọc hoài và chỉ đồng cảm nhận chứ / tuy rất muốn / khó chia sẻ hết được. Rất cảm ơn đã ghé nhà. chúc vui và mong được đọc những sáng tác cùng tâm trang )
ĐỂ ĐỪNG PHỤ NHAU
Bao năm tôi thở hơi người
trái tim đã uống no lời bao dung
hãy nuôi tình đẹp vô cùng
nên khoan yêu để khoan đừng phụ nhau
ĐỂ ĐỪNG PHỤ NHAU Bao năm tôi đợi tôi chờ Bao năm mòn mỏi dại khờ nhớ nhung Yêu người hai chữ mông lung Thở than dài ngắn nghìn trùng vẫn xa Trái tim em vẫn la cà Vẫn còn vui vẻ rất là vô tư Hình như cứ thế hình như Mà nàng có hiểu tâm tư của mình? Thôi thì đành vậy làm thinh Giữ trong kỷ niệm đẹp xinh một thời Để đừng đọan kết chơi vơi Để đừng phút cuối xa rời nhau luôn Nàng không yêu quả thật buồn Nhưng thà là thế lệ tuôn vơi sầu Chứ đừng yêu vội đôi câu Rồi xa rồi phụ bạc đầu tình phai r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2007 10:08:52 bởi Huyền Băng >
MỐI TÌNH CON Tôi và em cũng chỉ là đôi bạn Thân rất thân khơi gạn đã bao ngày Có vui buồn có hờn dỗi đắm say Có ước muốn có mây bay vụng dại Rồi ngày tháng cũng qua đi mau quá Hai đứa trưởng thành đã mấy thu qua Tình bạn bè còn đọng lại trong ta Nhưng có một tình yêu đà chớm nở Tôi yêu em một tình yêu trăn trở Em xem tôi cứ như thuở ban đầu Để thu về tháng bảy cứ mưa ngâu Để cứ thế tôi sầu bao ngày tháng Rồi cứ thế đường đời bao thoáng đãng Em bước đi trăng sáng với tuổi tròn Để tôi buồn ngồi ôm mối tình con Ru giấc mộng không vuông tròn tình ái
LỜI HẸN ƯỚC CHO NGÀN SAU Tôi với người nửa đời qua đã hết Tưởng ái tình đã chết bỗng hồi sinh Bảy mươi năm xin trọn phút ân tình Dù có muộn nhưng xin là trọn vẹn Đến với nhau không còn gì cả thẹn Năm mươi tuổi đời ước hẹn cùng nhau Hai chúng tôi đang sống trong cao trào Của ân ái mát lòng sao tả xiết Tôi vẫn là cô em còn tha thiết Ôm mối tình không hối tiếc ai ơi Người cũng hồi sinh mãnh liệt một thời Nghĩa vàng đá không sợ rơi tan vỡ Tuy xa cách hai miền niềm tiếc nhớ Nhưng ngỡ như hồn hòa nguyện nên thơ Kiếp lai sinh đã hẹn hãy đợi chờ Chuyện duyên nợ xin nguyện lời kim thạch
Đọt mù u Không còn không có nghĩa không còn Bao lâu rồi ta nào gặp lại Bỗng giật mình tiếng chuông điện thoại Bên đầu dây tầm tả tiếng mưa Tiếng mưa nghiêng sấm sét đến đây Ai tát tai dấu hằn khuôn mặt Ở một em thanh xuân đã mất Ở một anh ngày tháng nghĩ về Nghĩ về nỗi buồn đọt mù u Nỗi buồn thật còn hơn thế nữa Ca dao khiến em ngồi tựa cửa Rưng rưng có nhớ những hôm qua Hôm qua ngồi choàng dựa phía sau Con đường cũ bụi mù khuất lối Chổ chăn gối,chăn chia lìa gối Tiếng chim quyên hót chỉ riêng mình (Chúc JJ vui.) [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/AC669A560F144110A7416230D94CDF00.jpg[/image]
CUNG ĐÀN LỖI NHỊP Ân tình lỡ nhịp thời gian Cũng đành nguyện hứa đa mang một thời Bao năm cô lẻ mưa rơi Chợt hôm nay bỗng gọi mời lời yêu Riêng mang con sóng thủy triều Dâng lên tình ái dệt thêu tâm hồn Tuổi đời trước đã vùi chôn Bảy mươi năm lẻ bồn chồn vì ai Muộn rồi cho chuyện đắm say Nguyện xin kiếp khác cùng ai phỉ nguyền Năm mươi năm đã truân chuyên Xin lời vàng đá thuyền quyên mai này Cung đàn lỗi nhịp giờ đây Thời gian quá ngắn chẳng tầy bao lâu Thì thôi ta nén nỗi sầu Lai sinh gặp lại nguyện câu chung tình
Yêu thơ
Tôi yêu những bài thơ kim cổ
Của thi hào thi bá ở mười phương
Thôi Hiệu xưa có những vần thơ Đường
Lầu Hoàng Hạc, chùa Hàn Sa chuông tiếng vọng
Thơ Nguyên a khơi dậy nổi u hoài
Xa xưa lắm thuở đào thơ sen ngó
Ai phổ nhạc mà lời thơ hay quá
Giọng trầm buồn rung cảm mọi con tim
Lụa Hà Đông tha thướt dáng thân mềm
Quê hương đó tơ tằm ai khéo dệt
Người mặc áo đã ra đi biền biệt
Để thi nhân tha thiết gọi người mơ
Nỗi nhớ nhung thầm lặng biến thành thơ
Và thơ biến thành bài ca bất hủ
TA VIẾT THƠ Ta yêu thơ từ khi nào chẳng biết Chỉ biết rằng tha thiết với trào dâng Mối tình thơ xa cách lại hóa gần Cho ta những chuỗi vần bao ngày tháng Ta cứ viết chẳng bao giờ chán ngán Viết tràn đầy cho thỏa chí bình sinh Viết tự nhiên chung giây phút chung tình Không giả dối đẹp xinh như giấc mộng Ta cứ viết cho cuộc đời vọng động Viết thật nhiều điền trống những yêu thương CHo dòng đời còn một chút vấn vương Cho ai đó trên đường trường có bạn Ta cứ viết dù tháng ngày dần cạn Viết mãi hoài năm tháng cứ mãi trôi Dù cho đời cứ bạc trắng như vôi Ta tô chút bồi hồi màu xanh tím
Đọt mù u
Không còn không có nghĩa không còn
Bao lâu rồi ta nào gặp lại
Bỗng giật mình tiếng chuông điện thoại
Bên đầu dây tầm tả tiếng mưa
Tiếng mưa nghiêng sấm sét đến đây
Ai tát tai dấu hằn khuôn mặt
Ở một em thanh xuân đã mất
Ở một anh ngày tháng nghĩ về
Nghĩ về nỗi buồn đọt mù u
Nỗi buồn thật còn hơn thế nữa
Ca dao khiến em ngồi tựa cửa
Rưng rưng có nhớ những hôm qua
Hôm qua ngồi choàng dựa phía sau
Con đường cũ bụi mù khuất lối
Chổ chăn gối,chăn chia lìa gối
Tiếng chim quyên hót chỉ riêng mình
CÒN ĐÂU EM HỠI Còn đâu năm tháng tươi hoa Còn đây chỉ chút nhạt nhòa thời gian Đường đời khúc khuỷu gian nan Em tôi đã khuất quan san dặm dài Ca dao ai hát đắm say Nghe mà não ruột tình ai với người Em đem đi mất nụ cười Bỏ lại quê cũ mười phần nhớ nhung Khung trời áo trắng mông lung Bóng em đi mất nghìn trùng cách xa Hè về ve hát khúc ca Tình buồn mùa hạ xót xa cõi lòng Em đi nay đã mấy đông Bao mùa nhung nhớ hư không đượm buồn Mịt mờ mờ mịt chiều buông Viết cho ngày cũ lệ tuôn nhớ người
EM TÔI Em tôi biết nhớ biết nhung Biết thương biết đợi mông lung tháng ngày Em tôi đã biết đắm say Biết yêu biết khóc mong ngày mau qua Em tôi biết hát biết ca Tình yêu muôn thuở không xa bao giờ Em tôi biết dại biết khờ Biết trang biết điểm bến bờ mộng mơ Em tôi đã hết ngu ngơ Biết duyên con gái biết chờ người yêu Em tôi đã biết rất nhiều Tình yêu chớm nở bao nhiêu ân tình Em tôi nắng hé bình minh Đan trong sương sớm đẹp xinh tuyệt vời Nắng mưa là chuyện của trời Yêu đương là chuyện của thời đôi mươi
TA VỚI TA Ta viết cho ta khúc tình buồn
Ái ân lạnh lẽo lệ thầm tuôn
Cứ thế cho qua ngày đoạn tháng
Hết hạ sang thu vẫn cứ buồn
Ta hát cho ta bản tình sầu
Điệu rung nức nở được vài câu
Lỗi nhịp cung đàn đành bặt tiếng
Hết năm qua tháng vẫn cứ sầu Ta vẫn tay đan sợi tình dài Vẫn còn lưu luyến chẳng nhạt phai Để rồi tình vướng chân ai đó Nhìn tháng nhìn năm vẫn cứ dài Ta vẫn ru ta đoạn tình đời Giấc mơ nay đã tít mù khơi Em đi chẳng chút gì lưu luyến Hãy cố quên đi giấc mộng đời r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2007 09:23:43 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: James Jee
EM TÔI
Em tôi biết nhớ biết nhung
Biết thương biết đợi mông lung tháng ngày
Em tôi đã biết đắm say
Biết yêu biết khóc mong ngày mau qua
Em tôi biết hát biết ca
Tình yêu muôn thuở không xa bao giờ
Em tôi biết dại biết khờ
Biết trang biết điểm bến bờ mộng mơ
Em tôi đã hết ngu ngơ
Biết duyên con gái biết chờ người yêu
Em tôi đã biết rất nhiều
Tình yêu chớm nở bao nhiêu ân tình
Em tôi nắng hé bình minh
Đan trong sương sớm đẹp xinh tuyệt vời
Nắng mưa là chuyện của trời
Yêu đương là chuyện của thời đôi mươi
Em nay... Bập bềnh cấu đá ngày xưa Bao nhiêu gánh nặng đường mưa qua ngòi Bâng khuâng một khoảng xanh trời Một dòng xanh nước cuộc đời đồng chiêm Chẳng ai đở gánh cho em Chỉ vơi những lúc trăng lên cánh cò... Thân chào JJ, Thuyền tôi xin được tiếp đoạn kết bài thơ" Em tôi" hơi buồn nha, vì Thuyền tôi cũng có người em gái kết nghĩa với một cuộc tình rất đẹp nhưng đoạn kết thì rất buồn...Chúc JJ luôn vui và hạnh phúc. [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/C9C5E6B443104DD4A7E4330ACD1A977D.gif[/image]
NGÀY MAI ANH RA ĐI Ngày mai anh ra đi Về chân trời xa khuất Để không còn tất bật Những ngày tháng chông chênh Để mốt phút mình quên Cuộc đời và tất cả Vài lần ta sa ngã Rồi mất dấu tương lai Ai từng biết mình sai Ai quên đời cay đắng Khói thuốc từng đêm trắng Mơ một giấc mơ hoang Dưới ánh đèn sáng choang Lật từng trang kí ức Và con tim thổn thức Cho ngày tháng đã qua Nhớ những bài tình ca Mới vang còn đâu đó Rồi đôi dòng lệ nhỏ Cho một cuộc chia ly Rồi những mối tình sỉ Ủ đầy dòng dĩ vãng Cuộc đời ta lãng đãng Cho ngày tháng trôi xa Rồi từng ngày phôi pha Hôm nay ta chợt nhớ Cảm thấy mình bơ vơ Trong dòng đời tấp nập Cuộc đời cứ cập rập Buôn ba lắm những khi Ngày mai anh ra đi Về chân trời xa khuất
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2007 21:45:31 bởi James Jee >
VIẾT VỀ EM Viết về em về khoảng trời thơ dại Về những ngày mà đã rất xa xưa Viết về em biết nói sao cho vừa Phút tuyệt mỹ của tuổi chưa hiểu hết Nhưng khoảng lặng trong em là tình chết Tình hao mòn mỏi mệt chút phù du Rồi còn gì lượm lặt lại lời ru Cho ta ngủ đắm chìm trong dĩ vãng Viết về em giờ còn là buồn chán Mất em rồi lãng đãng những hồn thơ Em đem đi rồi tất cả mộng mơ Của ngày ấy niềm dại khờ thương nhớ Viết về em viết gì trong bỡ ngỡ Viết về em tình lỡ đã cách xa Viết về em xem như một chút quà Tiễn dáng ngọc thiết tha về hạnh phúc
CÂM NÍN Ta bỡ ngỡ Phút mộng mơ cũng vỡ rồi... Tình lỡ Cách xa rồi sao nỗi nhớ còn đây Phút sum vầy Ôi ngắn ngủi cho ta nhiều ngây ngất Để tâm hồn vờ vật Khi vắng em rồi ta thấy rất xót xa Em là hương hoa Bay đi mất hòa vào không gian rộng Chừa cho ta khoảng trống Khoảng lặng đầy của những nỗi chờ mong Hỡi dòng sông Có trôi hết bao nỗi lòng thầm kín Ta một đời câm nín Chỉ lặng nhìn... em cất bước sang ngang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2007 11:43:40 bởi James Jee >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: