CẢM XÚC & CẢM TÁC
Em chẳng đến đâu Em chẳng đến đâu, anh đừng mong Em hiểu yêu em anh dối lòng Mộng tình xưa ấy lời hoa mĩ Này nhé buông lòng thả hư không. Em chẳng đến đâu, anh đừng mong Con tim hoá đá khóc lặng thầm Xót xa tàn mộng, ơi tri kỉ Còn đâu hờ hững để đợi mong. Em chẳng đến đâu, anh đừng mong Nhớ thương xin giấu ở trong lòng Mặc em lệ sầu lên môi mắt Nợ một ân tình gửi hư không.
Trích đoạn: NganGiang
Em chẳng đến đâu
Em chẳng đến đâu, anh đừng mong
Em hiểu yêu em anh dối lòng
Mộng tình xưa ấy lời hoa mĩ
Này nhé buông lòng thả hư không.
Em chẳng đến đâu, anh đừng mong
Con tim hoá đá khóc lặng thầm
Xót xa tàn mộng, ơi tri kỉ
Còn đâu hờ hững để đợi mong.
Em chẳng đến đâu, anh đừng mong
Nhớ thương xin giấu ở trong lòng
Mặc em lệ sầu lên môi mắt
Nợ một ân tình gửi hư không.
QUÊN ĐI, NHỚ CHẲNG LÀM GÌ! Thôi hãy quên đi mộng vuông tròn Còn đâu ngày tháng đỏ như son Đành ôm gối mộng nhìn trời vắng Nhẩm đời thơ dại mối tình con Thôi hãy quên đã không còn Phút này cùng tận chốn núi non Em đi vĩnh biệt người tình cũ Đếm dấu chân buồn bước bon bon Thôi nhé đành vậy cam chịu vậy Không còn níu kéo phút trời mây Gom thời gian cũ ta đem đốt Mua chút hương tàn cuối hàng cây Thôi nhé đành vậy thì che đậy Nuối tiếc tuôn trào nỗi buồn vây Hồn chơi vơi nhớ chiều đưa tiễn Người đi vui vẻ má hây hây
Người nỡ quên sao? Người nỡ quên sao mộng tình đầu? Ân tình xưa đó biết về đâu? Để em sầu vương trăng lẻ bóng Xót xa đêm tàn đếm giọt châu. Người nỡ quên đi, quên thật sao? Thề xưa nguyện ước bao dạt dào Mà nay phũ phàng người quay gót Để cõi lòng ai hoá hanh hao. Người nỡ ra đi, đi thật sao? Như cánh chim bay đến phương nào? Em hoá lá vàng chiều thu rớt Ôm mộng tương phùng ở kiếp nao.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2008 21:15:48 bởi NganGiang >
Người nỡ quên sao?
Người nỡ quên sao mộng tình đầu?
Ân tình xưa đó biết về đâu?
Để em sầu vương trăng lẻ bóng
Xót xa đêm tàn đếm giọt châu.
Người nỡ quên đi, quên thật sao?
Thề xưa nguyện ước bao dạt dào
Mà nay phũ phàng người quay gót
Để cõi lòng ai hoá hanh hao.
Người nỡ ra đi, đi thật sao?
Như cánh chim bay đến phương nào?
Em hoá lá vàng chiều thu rớt
Ôm mộng tương phùng ở kiếp nao.
TRÁCH CHI NHAU ? Trách chi nhau bao lỗi lầm quá khứ Đã xa rồi từ dạo bước em đi Đừng quay lại đừng thêm chút nghĩ suy Ta cứ thế một khi tình oan trái Đời em đã mang thân người con gái Bước đường đời trải gấm lụa chờ ai Anh chỉ là một đứa, đứa con trai Còn ấu trĩ mây bay ngoài cửa lớp Em ra đi trên dòng đời choáng ngợp Nhớ làm gì? Sum hợp nữa làm chi? Để mình anh mang một chữ "sầu bi" Đem đi miết trên cuộc đời giả tạo Thôi em nhé dừng nụ cười gượng gạo Bước qua nhau chẳng một chút nói chào Trên trần đời sóng vỗ mãi dâng cao Ta đâu biết khi nào ta gặp lại
Nợ sầu Người cứ mơ đi ngày bình yên Em nào mong đời hết ưu phiền. Tình đến rồi tan theo cơn gió Em ngồi vẽ lại mộng niềm riêng. Có lẽ nào sầu giăng triền miên Tím cả hồn em một nỗi niềm Trọn đời đa mang tình oan trái Tơ lòng nhung nhớ dệt sầu miên. Ân tình ta chẳng nợ gì nhau Chỉ nợ lòng nhau một nỗi sầu. Chén rượu đắng thay lời từ tạ Nợ sầu này xin trả kiếp sau.
Trích đoạn: NganGiang
Nợ sầu
Người cứ mơ đi ngày bình yên
Em nào mong đời hết ưu phiền.
Tình đến rồi tan theo cơn gió
Em ngồi vẽ lại mộng niềm riêng.
Có lẽ nào sầu giăng triền miên
Tím cả hồn em một nỗi niềm
Trọn đời đa mang tình oan trái
Tơ lòng nhung nhớ dệt sầu miên.
Ân tình ta chẳng nợ gì nhau
Chỉ nợ lòng nhau một nỗi sầu.
Chén rượu đắng thay lời từ tạ
Nợ sầu này xin trả kiếp sau.
NGƯỜI CỨ... Người cứ ra đi nếu bình yên Còn tôi ôm hết những ưu phiền Mộng lòng nay đã tan thành khói Còn gì cho nữa nỗi niềm riêng Người cứ yêu đi mộng thuyền quyên Còn tôi tim ấp ủ lời nguyền Theo bao năm tháng còn chưa nhạt Một kiếp đèo bồng kiếp truân chuyên Người cứ mơ đi giấc triền miên Còn tôi đêm lẻ mộng ảo huyền Hai giấc mơ nay về hai ngả Đâu còn chung lối tiếng huyên thuyên Người cứ vui đi sống như tiên Còn tôi tâm gởi chốn cửa thiền Tim không còn đập không vội vã Để lòng thanh thản chút thiêng liêng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2008 12:47:24 bởi James Jee >
EM MẶC CẢ TÌNH YÊU Anh đứng lại còn em thì đi mãi Con đường tình ngang trái đã chia hai Ta còn đâu những ngày tháng đắm say Nay đã hết xem như là giấc mộng Em đi theo đồng tiền và danh vọng Vứt bỏ tình những ngày tháng long đong Mặc cho anh yêu em hết tấm lòng Em nói thế: "Không! Em cần thứ khác" Em yêu ơi: "Tình yêu không đổi chác Không bán buôn, không lừa gạt trái tim" Nhưng sao em vẫn cứ mãi kiếm tìm Những danh lợi cùng con tim hoán đổi Anh yêu em anh không hờn không dỗi Chỉ thật buồn cho nỗi khổ xa em Và không em anh đi chẳng ai kèm Chỉ đem theo bóng hình em quá khứ
Trích đoạn: James Jee
NGƯỜI CỨ...
Người cứ ra đi nếu bình yên
Có lẽ nào? Có lẽ nào anh giận em đến thế? Nhìn em đi mà chẳng nói nửa lời Bao dấu yêu xa vắng trên bờ môi Để mình em âm thầm lau lệ rớt. Em bước đi nghe cõi lòng giá buốt Mộng tình xưa, say đắm đã sang trang Dấu yêu xưa giờ đây hoá bẽ bàng Em cay đắng nghe cõi lòng tan nát. Dòng lệ vương trên bờ môi mặn chát Con đường tình nay mãi mãi không anh. Bởi vì đâu tan vỡ giấc mộng lành? Bởi vì đâu ân tình chia hai lối? Nay mình em trên đường đời sầu tủi Từng chiều buông lạnh giá nỗi cô đơn Có lẽ nào chỉ một phút giận hờn Để tình ta trọn đời trong xa cách?
Có lẽ nào?
Có lẽ nào anh giận em đến thế?
Nhìn em đi mà chẳng nói nửa lời
Bao dấu yêu xa vắng trên bờ môi
Để mình em âm thầm lau lệ rớt.
Em bước đi nghe cõi lòng giá buốt
Mộng tình xưa, say đắm đã sang trang
Dấu yêu xưa giờ đây hoá bẽ bàng
Em cay đắng nghe cõi lòng tan nát.
Dòng lệ vương trên bờ môi mặn chát
Con đường tình nay mãi mãi không anh.
Bởi vì đâu tan vỡ giấc mộng lành?
Bởi vì đâu ân tình chia hai lối?
Nay mình em trên đường đời sầu tủi
Từng chiều buông lạnh giá nỗi cô đơn
Có lẽ nào chỉ một phút giận hờn
Để tình ta trọn đời trong xa cách?
TIỄN BƯỚC NGƯỜI ĐI Anh không giận không hờn gì em hết Vì tình mình đã chết bởi bôn ba Bao dấu yêu giờ còn lại xót xa Bờ môi đắng nhạt nhòa đôi dòng lệ Em bước đi đường em đi là thế Còn mình anh để lại giấc mơ hoang Mộng tình xưa say đắm đã sang trang Em cay đắng? Cõi lòng anh tan nát Lời hứa cũ nhắc lại chi? Đắng chát Giờ đâu còn, đã khác biệt hơn xưa Bởi vì đâu trời bỗng đổ cơn mưa Như đưa tiễn người vừa đi vội vã Còn không em một mối tình từng đã Ôm chặt vào lòng và quá nâng niu Nhưng cuối cùng cũng cất bước phiêu diêu Tiễn em đi quạnh hiu đời xa vắng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2008 12:40:11 bởi James Jee >
GIỌT NHỚ
Thăm lại em trong một chiều vàng võ Lá cỏ nào còn đó mối tình xanh Như ngày qua bao tâm sự mong manh Không dám nói thôi đành chôn kỷ niệm Từng giọt nhớ giọt đời ta chiêm nghiệm Nỗi buồn nào cứ theo mãi miên man Cho hồn ta sỏi đá cũng phải tan Bởi ngọn lửa tình yêu đang rực cháy Ôi có thấu hôm nay, ngày trở lại Một khoảng trời thơ dại của ngày xưa Về cái ngày bất chợt có cơn mưa Về cái lúc đón đưa em từ đó Còn nhiều lắm như những lời chưa ngỏ Viết thật nhiều nhưng chẳng tỏ cùng ai Để ngày về ta ôm mối đắng cay Chỉ còn kí ức ru ta say đắm
TÌNH THEO SUỐT ĐỜI Vội vàng viết dối vài câu Chúc cho đôi lứa dài lâu duyên hồng Nhớ nha hai chữ “mặn nồng” Khắc ghi tình nghĩa vợ chồng sắc son Hôm nay duyên nợ vuông tròn Trong tay ta bước vào con đường tình Đi trong ánh nắng bình minh Về trong chiều tím chúng mình có đôi Trong tim tình đã lên ngôi Vẹn câu hẹn ước bồi hồi ngày xưa Đường về giờ có chàng đưa Không như ngày trước: “trăng xưa nhớ người” Giờ đây má thắm môi cười Vợ chồng nên nợ người người hò reo Chúc cho tình nghĩa sơn keo Chúc câu hạnh phúc tình theo suối đời
Tiễn người sang ngang Người ta nên lứa nên đôi Còn ta thì mãi chơi vơi một mình. Vần thơ say đắm ân tình Gửi trăng gửi gió phiêu linh mơ màng. Người lên kiệu thắm sang ngang Có hay ta ngóng lòng mang nỗi sầu. Ân tình nay gửi sông sâu Tiễn người, ta nén một câu giận hờn. Người đi xây mộng lầu son Một đời ta mãi héo hon cõi lòng. Bao giờ Thu đến bên song Để ta gom lại nhớ mong cuối mùa? Hoạ vui bài thơ của J. Có gì k phải, bỏ qua nha.
Tiễn người sang ngang
Người ta nên lứa nên đôi
Còn ta thì mãi chơi vơi một mình.
Vần thơ say đắm ân tình
Gửi trăng gửi gió phiêu linh mơ màng.
Người lên kiệu thắm sang ngang
Có hay ta ngóng lòng mang nỗi sầu.
Ân tình nay gửi sông sâu
Tiễn người, ta nén một câu giận hờn.
Người đi xây mộng lầu son
Một đời ta mãi héo hon cõi lòng.
Bao giờ Thu đến bên song
Để ta gom lại nhớ mong cuối mùa?
EM CỨ QUÊN ĐI Em bước sang sông đã đi rồi Con đường trên bến chỉ mình tôi Em vui đâu nhớ ngày xưa đó Tôi để trong tim nỗi bồi hồi Em đã cùng ai vẹn câu thề Còn tôi lời hứa thấy chán chê Em đâu kể đến ngày ân ái Nay đã chôn vùi những nhiêu khê Em bước trên đời cứ vui tươi Má em cứ thắm miệng em cười Đâu hay đâu biết còn ai đó Chết lặng bên đời kí ức bươi Thôi em cứ thế đừng nhìn lại Cứ để tim này nó sã chai Không còn luyến tiếc tình xưa nữa Cứ để tháng ngày sẽ phôi phai
TIỂU THUYẾT TÌNH TÔI Ừ thế nhé coi như mình lầm lạc Bở dại khờ có khác phải không em? Tình anh đây em xem đã cũ mèm Em tìm kiếm bao nhiêu niềm vui mới Đời của em con đường xuân phơi phới Biết bao người chờ đợi bóng em yêu Chỉ có tôi là lặng lẽ dệt thêu Để rồi cứ kêu tên em kỷ niệm Ừ cứ thế một đời tôi chiêm nghiệm Những điểm nào cho tôi đã yêu ai Yêu thật lòng sao tình cứ nhạt phai Để ai đó đắm say bên duyên thắm Còn đâu nữa em cho tôi nhìn ngắm Em đắm chìm trong vũ khúc thần tiên Còn đêm khuya tôi thao thức triền miên Mối tình cũ là trường thiên tiểu thuyết
MỘNG YÊU ĐƯƠNG Ta tìm nhau trong giấc mộng yêu đương Trong tình ái dặm trường ta nhìn thấy Trong con tim còn hò reo tay vẫy Đến với nhau rồi từ đấy có đôi Tôi nâng niu ngày tháng cứ dần trôi Tôi ấp ủ nỗi bồi hồi ân ái Tôi sợ lắm bở hai từ “ngang trái” Chia đôi mình trên bến bãi tình yêu Một cuộc đời trần thế có bao nhiêu Sao thiêu đốt nhau trong niềm tuyệt vọng Đừng, đừng nhé đừng làm ta lạc giọng Lỗi cung đàn bỗng thấp thoáng lờn dây Đừng cho nhau những tiếng nói sum vầy Rồi mãi mãi ở đây ôm nỗi nhớ Đừng như thế đừng làm tình bỡ ngỡ Hãy chở vào về trong mộng yêu đương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: