11 tháng và 11 ngày
Tần Anh 09.03.2006 22:12:35 (permalink)
11 tháng và 11 ngày

Author : Kotoko

Long fic - Ongoing

Sum : Mười một tháng và mười một ngày, không quá dài và cũng không quá ngắn cho một con người để chuyển tiếp từ cuộc sống sinh viên sang cuộc sống một nhân viên. Những ngày đầu tiên đi làm, những cảm xúc, những mối quan hệ khác lạ, không còn mang màu sắc ngây thơ trong sáng như những ngày còn trên ghế nhà trường...

Xin mời đón xem truyện mới của tôi.



Phần 1. Một vài tháng trước đó

Tháng bảy, trời nắng như đổ lửa. Một vài trận mưa vội vã không đủ sức làm dịu mát nổi cái nóng gay gắt bỏng rát, oi nồng. Không khí ngột ngạt, bức bối hơn trong căn nhà nhỏ bé chật chội. Vách tường mỏng không đủ sức cản lại cái nắng gay gắt, còn gió thì không len qua nổi những dãy nhà san sát ken sít.

Cái nóng làm tâm trạng Ngọc càng ngày càng tồi tệ hơn. Cô phát ngán những giây phút lang thang trên đường, thả hồ sơ vào tất cả những công ty đăng tin tuyển dụng , rồi biền biệt không thấy hồi âm. Cô đã tốt nghiệp được gần một tháng, là theo thời gian ghi trên bằng tốt nghiệp, nhưng thực tế là cô đã ở nhà được nửa năm. Khoảng thời gian thực tập được gói gọn trong ba ngày, bao gồm cả chào ra mắt và cộp dấu vào cuối bảng nhận xét thực tập, còn lại, cô phung phí vào ăn, vào ngủ, vào tụ tập bạn bè và lang thang mua sắm. Cái gì cũng có thời của nó, giờ đây cô không thể vin cớ vào việc chưa có bằng. Tìm việc thật là khó, khi mà cô chỉ là một sinh viên mới ra trường, không có lấy một chút kinh nghiệm, hình thức không dễ coi, nói năng lại lúng túng như gà mắc tóc, hơi chút là mất bình tĩnh, mặt đỏ bừng lên.

Nắng soi thẳng vào mắt, Ngọc trở mình quay sang phía bên kia. Cô với tay cầm lấy cái đồng hồ đặt trên đầu giường, ngó qua. Gần chín giờ sáng. Hôm nay cô cảm thấy mệt nên không dậy ngay, dù chiếu đã bắt đầu phát bỏng dưới lưng. Mồ hôi rịn ra trên trán, nhưng cô cũng chẳng buồn lau. Hai ba lần trong đêm, cô thảng thốt tỉnh giấc, mồ hôi túa ra như mưa sau một cơn ác mộng không rõ nét nhưng vẫn làm tim cô đập thình thịch. Cái quạt thổi vù vù, vô ích, làn hơi nóng đầy rẫy khắp nơi thì thổi sao cho hết được.

Cô lăn mình thêm một lần nữa rồi mới uể ỏai ngồi dậy, bím lại tóc cho gọn. Mớ tóc dài và dầy nặng trĩu sau gáy, nhưng cô lười đến mức chẳng muốn cắt bỏ, dù nó cong queo và xơ xác như một mớ rễ tre. Nhà vắng teo. Mẹ chắc đã đi làm. Bố và thằng em chắc lại loanh quanh đâu đó. Lại bắt đầu một ngày mới với cơm nước chợ búa. Lại một ngày nữa sắp qua với danh nghĩa một kẻ thất nghiệp

Mẹ cũng bắt đầu thở dài, dù không nói gì. Sự hiện diện 24/7 của cô ở trong nhà đã bắt đầu làm mọi người thấy ngứa mắt. “Ừ thì tao thừa sức nuôi nổi mày, nhưng mà...” Vài ba ngày, mẹ lại khoe, con người này người kia làm ở chỗ này chỗ kia. Sự so sánh làm cô muốn phát điên, nhưng mặt khác, mặc cảm thất bại làm cô nín thinh không dám hé răng cãi lại lấy một câu. Cô ghi danh học thêm tùm lum : tiếng anh, kế tóan, tin học, cốt tiêu xài cho hết quãng thời gian rủnh rỉnh rảnh rỗi, và tự nhủ rằng, cơ hội của mình chưa đến. Không dám nghĩ rằng mình kém cỏi dù rằng sâu thẳm trong tim biết vậy, vì chỉ cần để những suy nghĩ tiêu cực đó manh nha trong tim, ngay lập tức nó sẽ nhấn chìm cô trong mê muội chán nản tuyệt vọng. Cố giữ cho tâm trạng được cân bằng, cô nén cái suy nghĩ điên rồ là phi thẳng ra đường, lao đầu vào một cái ôtô nào đó cho rảnh nợ, đỡ phải bon chen tìm kiếm. Một đôi lần gặp bạn bè, nghe nói nó làm chỗ này chỗ kia, bất chợt thấy chạnh lòng, vì dù sao ngày xưa mình cũng khá hơn nó, thế mà...

Một tuần liền ăn thịt luộc. Công việc nội trợ làm cô ngán lên tận cổ, cô nấu nướng tùy hứng, nhiều hôm đi lòng vòng quanh chợ ba bốn lần mà chẳng biết phải mua gì. Cô bắt đầu ít lựa chọn hơn, nộp hồ sơ vào tất cả những công việc mà cô đọc thấy trên báo. Không chút hồi âm, tựa như ném một hòn đá nhỏ nhoi xuống mặt biển, không có lấy một cả một chút tăm sủi trên mặt.

Trời càng ngày càng nóng. Những buổi ngủ trưa trở nên cực hình, người dính nhớp nháp, dù vừa dội nước ùm ùm, nước chưa ráo mà mồ hôi đã chảy ròng ròng. Cô bắt đầu cáu bẳn với những lời than vãn của mẹ, xách xe đi thường xuyên hơn dù chỉ là chạy lòng vòng không mục đích. Mưa càng ngày càng hiếm hoi, trời oi nồng bức bối đến mức không thể chịu nổi. Nước sông Hồng cạn, nước sông Đà cạn, các phương tiện truyền thông công cộng kêu gọi bà con tiết kiệm điện trong giờ cao điểm. Vô ích, trời nóng như đang ở trong lò hun, dù có muốn thì cũng đành chịu. Quá tải. Cắt điện. Ban đầu chỉ là một hai giờ, sau có khi ba bốn ngày cắt ráo. Nóng phát điên phát rồ. Khi cơn điên lên tới đỉnh điểm, cô bỗng thấy bình thản lạ. Mất điện, kệ, nóng, kệ, thất nghiệp, kệ, tự nhiên cô chẳng thấy còn chút xíu gì cảm xúc với những thứ đó. Cô nằm dài từ ngày này sang ngày khác, mắt nhắm nghiền, không nghe, không thấy, mà kể cũng lạ, dường như khi mình không để ý đến nó nữa thì nó hình như cũng dịu mát hơn hẳn.

Tháng tám, bắt đầu có mưa. Dù thời tiết còn nóng bức, nhưng không đến nỗi quá oi bức như mấy ngày trước. Mưa lác đác, không nhiều, những cũng làm nước sông nhích lên chút ít. Điện bắt đầu có trở lại, dù bị vẫn bị cắt nhưng ít hơn, ít ra là đêm cũng dễ ngủ hơn. Cô lại bắt đầu rơi lại vào những cơn mộng mị khó chịu. Luôn luôn là một cô bé, cô nhận ra mình trong đó, đang cố chạy theo một chiếc xe nào đó. Mẹ cô cũng phát chán với việc cằn nhằn, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, dù vậy, cô biết mình không thể sống mãi như thế này được. Chẳng có gì tự nhiên đến nếu ta không tự thân vận động hay tìm kiếm. Cô bắt đầu nộp hồ sơ vào một trung tâm giới thiệu việc làm. giỏi thật, một tuần sau được gọi phỏng vấn liền cả ba nơi. Không ổn lắm. Một nơi quá xa, một nơi quá vất vả, còn một nơi cuối cùng, người ta muốn cô ở lại luôn đó. Không được. Cô dứt khoát từ chối, có lẽ lòng kiêu hãnh của cô chưa bị mài mòn hết mức như cô tưởng. Cô gửi hồ sơ lại trung tâm, vin vào cớ còn phải theo học nốt mấy lớp học ngắn hạn để kiếm nốt mấy cái bằng. Họ dễ dàng đồng ý ngay.

Tháng chín đến nhanh không ngờ. Mấy khóa học kết thúc, cô có trong tay một cái bằng tin học, mọt cái bằng kế tóan trưởng, một cái bằng kế tóan máy, chữ Giỏi viết hoa to tướng đỏ chót. Cười khuẩy, ở mấy cái trung tâm đó kiếm cái bằng khá còn khó hơn mò kim đáy bể, nhưng cô có thể dựa vào đó mà an ủi rằng, thì ra mình cũng giỏi ra phết, dù ra trường mấy tháng trời vẫn thất nghiệp

Hạnh gọi điện, hai đứa tám với nhau cả buổi chiều. Nó cũng chưa có việc. Chỗ bố nó vẫn bắt đợi. Tự nhiên thấy nhẹ nhõm hơn một chút, rồi ngay lập tức thấy hối hận vì nhận ra mình quá xấu xa, vui mừng trước sự không vui của người khác. Những đứa còn lại đều đã đi làm hết, chúng hội họp nhau, cô trốn biệt, không muốn người khác lại đi nhắc nhở thêm về thất bại của mình. Và tiếp tục trong công cuộc tìm việc mỏi mòn của mình

Thời tiết càng ngày càng dễ chịu hơn. Cô lại công chứng thêm một loạt hồ sơ mới. Có cảm giác cô đã đi mòn hết mọi con phố ở Hà Nội. Thế là cô đã tốt nghiệp được bốn tháng mà vẫn chưa có việc làm. Tâm trạng cô thay đổi hàng giờ, lúc mệt mỏi cau có, lúc lạc quan tin tưởng tùy theo việc cô đọc được những gì. Những mối quan hệ thân quen được tận dụng hết mức, nhưng lúc nào đáp lại cũng là một chữ : Đợi

Đầu tháng mười, một hôm, bà hàng xóm đột ngột gọi cô sang nhà. Con dâu bà đang cần tuyển người, và bà hỏi cô có muốn tới chỗ đó làm không. Cô gật đầu ngay, không cần biết đó là công việc gì. Một cái phao, cho dù là một cái đuôi cá mập hiện ra lúc này, cô cũng sẵn sàng nắm lấy. Xét cho đến cùng, việc chui vào hàm cá mập còn hơn là bơi mỏi mòn giữa một biển nước mênh mông. Có thể với một số người, sự sống là thiêng liêng. Nhưng đối với cô, thà chấm dứt nhanh chóng sự đau khổ còn hơn là mỏi mòn sống để mong chờ một ngày mai tốt đẹp. Dù thực sự suốt thời gian qua, cô đã miệt mài chèo từ ngày này sang ngày khác, nhưng cô biết, cô muốn buông tay từ lâu, muốn mặc kệ tất thảy, chỉ vì không có cách nào buông tay mà thôi

Ngòai trời bắt đầu mưa ào ào. Cuối cùng thì mưa cũng chịu rơi xuống. Nhưng không mưa thì thôi, đã mưa, mưa ào ạt dồn dập. Sáng sớm, đội mưa đi làm, cô thầm nguyền rủa trời đất. Bao ngày ở nhà không mưa, đợi đến lúc người ta đi làm mới mưa. Nhưng cũng tốt, vì trời mưa nên thời tiết mát mẻ dễ chịu hơn rất nhiều.

(to becont)
#1
    Nguyễn Đình 05.04.2006 16:58:59 (permalink)
    Tựa lạ. Cách viết nhanh gọn. Khá phù hợp với phong cách sinh viên. Nhưng tâm trạng và suy nghĩ của Ngọc thì hơi già so với tuổi.


    Thấy cuối bài viết có dòng chữ be cont, nhưng chờ lâu mà không thấy tác giả return. Chúc tác giả vui vẻ và nhanh chóng cont như đã hứa
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9