Hôm nay nhận được thư của cô, nét chữ mỏng mảnh dễ thương. Nhắn tin từ sáng nhưng không thấy trả lời. Có chút phiền muộn.
Cuộc sống trống trải vô vị hình như đang dần trở lại. Trời lại bắt đầu lạnh, chỉ muốn trùm chăn ngủ, ngủ mãi và không tỉnh dậy. Cô hỏi tôi vì sao ư, chẳng vì sao cả, chỉ đơn giản cảm thấy việc tồn tại trong cái thế giới này quá mệt mỏi, và lười không muốn sống. Lúc cô giận, hình như tôi cảm thấy vui vui, vì cảm giác rằng trên đời này vẫn còn một người cần tới mình.
Cảm tình pha lê mong manh. Hình như tôi không còn quá quan trong với cô như cô vẫn nói. Sao cô lại bắt tôi phải nhớ tên cô, lo lắng cho cô, giờ đây, cô phủi tôi sang một bên. Biết mà, tôi vẫn biết không ai chịu đựng nổi tôi lâu đâu. Nên tôi đâu có muốn dành tình cảm cho ai, vì biết, cuối cùng mình chỉ là kẻ bỏ đi. Đâu có ai yêu thương tôi, và tôi đã cố gắng không yêu thương thêm bất kỳ ai nữa. Quan tâm chi đến người ta, để rồi, khi người ta không cần mình nữa, lại thấy thêm cô đơn hụt hẫng.
Sao trái tim mình muôn đời vẫn ngu ngốc đến vậy.