Thơ Vũ Hoàng Chương
Ấm Lạnh
Yêu nhau từ thuở tóc còn buông
Một gái thơ ngây một gã cuồng
Khuya sớm vai kề vui đọc sách
Chung đèn chung cả ánh trăng xuông
Bẩy tám mùa hoa dệt trước lầu
Năm năm thương mến rễ càng sâu
Chia tay căn vặn lời sơn hải
Tạm biệt...ai ngờ vĩnh quyết đâu!
Lòng thu cỏ rối một chiều kia
Non động dừng chân gã trở về
Chỉ thấy Chương Đài trơ gốc liễu
Bướm gầy xao xác cánh hôn mê
Là thôi! Gái thị thành kiêu bạc
Đã ấm giàu sang lạnh ước thề!
Vũ Hoàng Chương
Phương Xa
Nhổ neo rồi thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về Ðông hay giạt tới phương Ðoài.
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi.
Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh.
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh.
Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ
Một đôi người u uất nỗi trơ vơ.
Ðời kiêu bạc không dung hồn giản dị
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ.
Men đã ngấm, bọn ta chờ nắng tắt
Treo buồm cao, cũng cao tiếng hò khoan
Gió đã nổi, nhịp trăng chiều hiu hắt
Thuyền ơi thuyền, theo gió hãy cho ngoan.
Vũ Hoàng Chương
Giấc Mộng Đầu
Có một ngày xuân cuối
Anh đến ngỏ tình yêu
Những bài thơ anh đọc
Tha thiết là bao nhiêu!
Em, anh, cùng cảm động
Cùng bối rối như nhau
Ðiên cuồng anh gạn hỏi
Im lặng em cúi đầu...
Hai ta cùng bẽn lẽn
Nhưng từ đấy về sau
Bao nhiêu là chuyện thần tiên quá
Nhẩy múa thi trong giấc mộng đầu.
Một hôm anh trêu tức
Em đuổi đánh vào vai
Vò đầu cho rối tóc
Và mím chặt môi cười.
Bao nhiêu cử chỉ làm duyên ấy
Ðã mách tình em đủ lắm rồi!...
Em còn giấu sao được
Anh hiểu hết, em ơi
Em đừng chối vô ích
"Làm duyên" là "yêu" rồi.
Anh bảo: em cố học
Rồi mai chung một nghề
Ðôi ta ngày bốn buổi
Dắt tay cùng đi về.
Bao giờ mùa hạ đến
Ta cùng được nghỉ ngơi
Chapa rừng núi đẹp
Là chỗ ta đi chơi.
Em reo: thích nhỉ!... như vừa được
Sống trước say sưa một quãng đời...
Em còn giấu chi nữa
Anh hiểu hết, em ơi
Cũng đừng chối, vô ích
"Thích nhỉ" là "yêu" rồi!
Một lá thư nhỏ nhắn
Chữ tươi màu mực xanh
Của cô nào không biết
Nhưng đề rõ tên anh
Anh cất trong túi áo
Ngồi bên em đánh rơi
Em vô tình bắt được
Hờn dỗi mấy hôm trời.
Nhưng đâu có phải anh lơ đãng,
Anh muốn thử lòng em đấy thôi...
Thôi em đừng giấu nữa
Em đã yêu anh rồi
Càng chối càng vô ích
"Hờn dỗi" là "yêu" rồi!
Bao nhiêu năm gần gũi
Bao nhiêu ngày bên nhau
Anh không phải là sắt
Em có là gỗ đâu!
Nụ cười đôi mắt say sưa ấy
Ðã hẹn yêu anh đến bạc đầu...
Nhưng em không chịu nói
Không thú nhận rằng yêu
Chỉ vì chưa bỏ được
Tính trẻ với lòng kiêu.
Vả lại em thường bảo:
Hương nhẹ vẫn thơm lâu
Tình yêu rõ rệt quá
Chỉ sợ không bền đâu.
Không cần phải hẹn hứa
Không cần nói yêu nhau
Không yêu mà vẫn là yêu đấy
Êm đẹp làm sao giấc mộng đầu!
Vũ Hoàng Chương
Hà Nội 1939
Gặp Lại Cố Nhân
Xa xôi lòng những ước ao:
Trăng ai rèm gấm, hoa nào vườn xuân.
Người xưa, này vẫn cố nhân
Mà, ôi thôi! đã phong trần cả hai!
Vắng tanh lòng gái đời trai
Đèn khêu tỏ ngọn đêm dài khóc nhau
Cười to, cho vỡ thương đau;
Giấc mơ xưa, gối chung đầu mà say!
Bao năm vị đắng mùi cay
Lênh đênh thân thế cầm tay nghẹn ngào
Nước cờ thua, giận mình cao;
Khói lên cuồng túy nhạc vào hàm ca
Nhìn nhau, ta lại là ta...
Nổi nênh hồn mộng phong ba chiếu nằm
Thôi thì thôi nhé tri âm!
Lỡ thanh xuân ấy còn tâm sự này.
Còn nhau cũng lại còn say
Đòi thêm gì, ở chua cay thế tình?
Vũ hoàng Chương
(* trích tập “ Ta Đợi Em Từ Ba Mươi Năm”
An Tiêm xuất bản, Sàigòn, 1970.
tái bản tại hải ngoại, Nam Cali, 1985)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: