Tản mạn sưu tầm
Có một miền lửa nhỏ trong mắt em Anh muốn nói với em một điều rất dữ dội
Sau rất nhiều lầm lỗi đã đi qua
Đây không phải chuyện bông hoa bị bỏ quên trong quyển vở
Chuyện những dòng sông mùa mưa rủ nhau đi tìm cửa bể
Hay chuyện một mái tóc thề ngan ngát hương chanh
Đây là chuyện đã bỏ đi thuở anh còn trai trẻ
Đem nước mắt khóc người trong câu ví
"Em như hoa quế giữa rừng
Thơm tho ai biết, ngát lừng ai hay"
Chuyện cô gái làng Đông
Thương mẹ thương cha đi lấy chồng làng Hạ
Làng dưới làng trên cách một dòng sông
Muốn về bên mẹ mà không có đò
Bây giờ!
Dẫu anh đi muôn nơi
Trên những vùng đất khác nhau của một vòm trời
Nơi cây phong non mùa thu trùm khăn đỏ
Mùa đông hoa tuyết trắng trời
Anh vẫn thấy lòng mình bỡ ngỡ khi em nói
"Tình yêu như thể chắp thừng
Trăm chắp nghìn nối xin đừng quên nhau"
Chẳng thể quên đâu
Nhưng tất cả bây giờ đã muộn
Cây phong non gió đàn trụi lá
Mặt đất tuyết đã bồng bềnh
Những câu hát xưa lâu ngày bỏ bẵng
Mặc dòng sông mùa nắng mùa mưa
Anh lặng lẽ nhìn lên đôi bàn tay
Xem duyên số đời mình trong những ngày còn lại
May rủi giao nhau chằng chịt đường vân
Chẳng có đường nào là đường anh gặp em
Chỉ thẳng suốt một đường cô độc
Tháng chín đi qua!
Ngấp nghé mùa thu trong mắt lá
Nghe lòng mình trở lại bình yên
Anh nhìn vào đôi mắt em
Thấy bừng sáng một miền lửa nhỏ
Ở xa, rất xa nơi tận cùng trí nhớ
Thuở anh còn trai trẻ
Đem nước mắt khóc người trong câu ví
Để đến tận bây giờ những điều đơn giản thế
Hết nửa cuộc đời anh mới hiểu ra (khuyết danh)
Cái gì đã tạo nên định mệnh Cái gì đã tạo nên nỗi nhớ?
Để người ta cứ thao thức không nguôi
Để người ta đứng lặng trong chiều lạnh
Thầm gọi tên, thầm nhắc một người
Cái gì đã tạo nên hạnh phúc?
Để mơ màng, 2 người nghĩ đến nhau
Để tình yêu có được màu thắm đỏ
Để thế gian tràn ngập sắc màu
Cái gì đã tạo nên hi vọng?
Để một người mãi đợi một người kia
Mặc cuộc đời đổi thay, thay đổi
Vẫn sắt son chờ đợi, đợi chờ
Cái gì đã tạo nên định mệnh?
Cho một người xa mãi, mãi xa
Cho cảm xúc dâng trào trong uất hận
Cho trái tim hoá đá, nua già (khuyết danh)
Đêm Có những đêm mênh mang buồn trăn trở
Mộng chập chờn nghe hơi thở của đêm
Ðêm ầm ì ngủ quên trong tiếng gió
Thổi hoang tàn lời huyền hoặc dịu êm
Ðêm thăm thẳm như trùng dương thăm thẳm
Nối ngàn ngày đều đặn nhịp đầm khơi
Nhưng tôi vốn một đời chìm lạc dặm
Quên hoàng hôn và quên cả bầu trời
Ðêm lặng lẽ không rõ hình rõ bóng
Như hình hài người vội nhớ vội quên
Chưa gặp gỡ mà lòng thôi trông ngóng
Chiều tà chưa mà tàn vội ánh đèn
Ðêm ngồi vẽ bức chân dung dang dở
Tặng tình nhân vùng chăn gối chưa quen
Còn thao thức thương nhau mềm hơi thở
Sáng mai rồi người ấy lại không tên (Kh.danh)
Thưa Thầy (
Tạ Nghi Lễ)
Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa
Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin
Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?
Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan
Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy
Người Việt (Nguyễn Huy Hoàng) Quyển hộ chiếu tôi luôn mang bên ngực
Bức ảnh trắng-đen, một khuôn mặt bình thường
Đã lắm lúc trong tay nhà chức trách
Khẽ hất hàm, sẵng giọng hỏi: Việt Nam?
Tôi là người Việt Nam thứ thiệt
Từ màu da, đến vóc dáng, cách nhìn
Hiểu chỗ đứng của mình nơi xứ lạ
Áo dẫu sờn, vẫn biết trọng đường kim
Chúng tôi sống hồn nhiên như cây cỏ
Ăn miếng thơm biết trả lại miếng bùi
Chỉ biết cho, ít khi chìa tay nhận
Những thứ gì không trả giá mồ hôi
Chúng tôi sống âm thầm, vai nặng gánh
Đi muôn nơi vẫn nhớ đến cội nguồn
Lòng nhẫn nhục trước bao điều ngang trái
Lau sạch dòng nước mắt, lại bao dung
Nếu ai đó dọc hành trình lịch sử
Có đau thương, có vinh hiển, thăng trầm
Thì nước Việt, bao chiến công chói sáng
Phù sa bồi văn hiến bốn ngàn năm
Từng sát cánh những năm dài cầm súng
Máu nhân dân cũng đổ một chiến hào
Chúng tôi muốn chặng đường dài phía trước
Ta sẽ cùng thân ái nắm tay nhau
Và chắc chắn điều này không xa nữa
Vào kỷ nguyên chúng tôi đứng ngang tầm
Nhà chức trách khi đó cầm hộ chiếu
Lại nghiêng mình trân trọng nói: Việt Nam! Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:27:53 bởi diên vỹ >
Ngồi Buồn Nhớ Mẹ Ta Xưa ... (Nguyễn Duy) Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò ... sung chát đào chua ...
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ ... mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ chăng
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta -- chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương. Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:30:04 bởi diên vỹ >
Quê người
(Thu Lâm)
1.
Từ miền gió cát bay đi
Những mơ gặp gỡ hiếm gì thần tiên
Tỉnh ra một cảnh ưu phiền
Con chim chiền chiện lạc miền tuyết giăng !
Phố đèn ,sực nhớ đồng trăng
Cao sang ,sực nhớ cá ,măng quê nghèo
Đục lầy nhớ suối trong veo
Ủ ê , nhớ nắng ấm gieo trong vườn
Nhớ gì dìu dịu vương vương
Mùi hương hoa huệ,trái vườn chín cây
Nhớ gì lặng mặt ,chau mày
Cõi xưa êm thấm…Giờ đầy bon chen
Đời còn được mấy người quen
Thơ quê lần giở trước đèn, trầm ngâm
2.
Mênh mông tuyết đọng im lìm
Bạn bè giờ vắng ai tìm ai đây?
Láng giềng chăm chút bao ngày
Cũng không có được một dây thân tình!
Dẫu quen cuộc sống lặng thinh
Như thông lặng đứng một mình bao năm
Những gần dần hóa xa xăm
Những thân cùng với tháng năm mỏi mòn
Chiều xanh,mây khói thẫn thờ
Mấy đôi chim trắng lượn lờ nắng trong
Chim về lót ổ cành thông
Mang trong tiếng hát nỗi lòng xa khơi
Nửa đời khắc khoải bên trời
Sữa bơ thừa mứa sao người ốm nhom?
Bù đầu đua đuổi áo cơm
Bạn bè lơi lạc bồn chồn ruột gan!
Nghe trời trở ấm ran ran
Sau cơn xẻ nghé tan đàn chưa nguôi
Lửa nhen nhúm lại quê người
Bâng khuâng chim lạc bên trời tìm nhau . Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:37:16 bởi diên vỹ >
Hạnh phúc (Trần Hữu Nghiễm)
Trời bỗng trong không một áng mây
Một màu xanh thanh thoát dường này
Ơ hay ta hết buồn từ độ
Hiểu được đời ta là cỏ cây
Trời đất bỗng dưng thành bè bạn
Câu hát người xưa tưởng của mình
Chén rượu nồng đắng như hạnh phúc
Ai gọi ta về giữa thinh không? Tự tình (Trần Hữu Nghiễm)
Tôi còn chỉ mấy vần thơ
Tặng em ,tặng những cơn mưa trong đời
Giọt nào còn đọng trong tôi
Giọt nào sương khói bển trời nhớ nhung
Thơ như những sợi tơ chùng
Nao nao vọng giữa đời không biết nghèo
Còn mây bảng lảng lưng đèo
Ai nghe gió lạnh về theo cuối rừng .
Bỗng dưng (Đào Quý Thạnh)
Hai con gió cuộn vào nhau
Gom tìm hơi ấm trốn đâu cuối ngày
Lửa tàn tro trắng mắt cay
Trăng nghiêng nửa bóng mới hay đêm về
Rơi rơi xuống đáy sông quê
Hai bờ cây lặng đường về thắp sao
Đêm mênh mông những khát khao
Bỗng dưng thèm chút ngọt ngào tri âm . Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:51:40 bởi diên vỹ >
Phố mưa (Mai văn Thưởng)
Phố buồn tấu mãi khúc mưa
Nhớ người thiếu nữ năm xưa - nhói lòng
Mang theo một giấc mơ hồng
Em đi về phía bão giông bất ngờ
Đời xô phiêu dạt bến bờ
Kiêu bồng thục nữ bây chừ lênh đênh
Mưa rơi trên tuổi thanh xuân
Ru em niềm nhớ tần ngần nỗi đau
Có lần mình lại gặp nhau
Đưa tay níu thuở ban đầu xót xa
Phố mưa mắt ướt nhạt nhòa
Em ơi một thuở mộng hoa úa rồi . Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:52:31 bởi diên vỹ >
Thật thà Tự dưng nhớ thật nhớ thà
Nhớ con đường chẳng đi qua bao giờ
Tự dưng nhớ gió trong mơ
Nhớ trăng dát bạc đôi bờ sông ngân
Tự dưng nhớ chợ quỉ thần
Vườn thiên thai rụng dấu chân trái mùa
Tự dưng nhớ nước chưa mưa
Thật thà lúc lắc đong đưa thật thà Nguyễn Duy
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:54:30 bởi diên vỹ >
Thơ tặng người xa xứ Xa hun hút một con đường
Bạn bè lận đận tận phương trời nào
Quê nhà ở phía ngôi sao
Qua sông mượn khúc ca dao làm cầu
Một thời xa vắng chia nhau
Nhớ thương vương lại đằng sau còn dài
Một thời xa vắng chia hai
Dấu chân mãi mãi chụm ngoài bờ đê
Cũng từ độ ấy xa quê
Hương bồ kết cứ đi về đêm đêm
Cũng từ độ ấy xa em
Môi em thắm cứ tươi nguyên một đời
Có gì lạ quá đi thôi
Khi gần thì mất ,xa xôi lại còn NguyễnDuy
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:57:28 bởi diên vỹ >
Bài ca phiêu lưu Xin em đừng nản lòng yêu
Tình tang là cuộc phiêu lưu tuyệt vời
Xin em đừng ngán cuộc chơi
Phiêu lưu đã nhất trần đời là mơ
Xin em đừng mỏi mong chờ
Phiêu lưu tới bến tới bờ còn xa
Xin em đừng vội vã già
Hiểu cho nhau sống đã là phiêu lưu Nguyễn Duy
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:57:52 bởi diên vỹ >
Ðám Mây Dừng Lại Trên Trời ... ...Ðể cho dưới đất đám người chạy mưa
Ðể cho có lúc nương nhờ
Mái hiên ai cứ như thừa vậy thôi
Trắng trong từng hạt rơi rơi
Để cho em nép vào tôi thế này
Trắng trong từng hạt bay bay
Để cho tay chạm vào tay, giật mình
Sấm chi sấm động thình thình
Để cho xa lạ mà thành nhớ thương
Người dưng nước lã qua đường
Giá không ướt áo dễ thường biết nhau
Bao nhiêu là giọt mưa rào
Để cho một giọt rơi vào mắt em
Bao nhiêu người ướt kề bên
Để cho mình thấy bình yên quanh mình
Con mưa như thể vô tình
Sẽ còn mưa bất thình lình trong tôi
Sẽ còn âm ấm mãi thôi
Áo em bốc khói dưới trời mưa tuôn
Giá không có những con đường
Để cho những cuộc đời thường đi qua...
Giá không có mái hiên nhà
Chìa ra như thể thừa ra bên đường... Nguyễn Duy
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 08:59:41 bởi diên vỹ >
Mưa Trong Nắng, Nắng Trong Mưa Bộn bề công việc bấy lâu
Hẹn nhau dành dụm cho nhau một chiều
Đường nào cũng lắm thương yêu
Lối nào cũng đẹp rất nhiều lứa đôi
Trong veo là nắng với trời
Ngổn ngang thân mến là người với nhau.
Chiều đang sâu đắm một màu
Tự dưng lộp độp ngang đầu - ồ mưa!
Mưa rào giữa nắng hay chưa
Hạt mưa ném thẳng có chừa ai đâu
Vội vàng ta nấp vào nhau
Mái đầu che lấp mái đầu thoảng hương
Em đừng trách nhé, em thương
Nào ai biết được giữa đường gặp mưa!
Tiếng em như tiếng gió lùa:
Thôi đừng nói giọng người xưa, buồn cười ...
Từ môi mưa giọt xuống môi
Nhấm chung một hạt mưa rơi mặn mà
Áo em ướt lẫn vào da
Tóc lẫn vào gió -- gió là sợi tơ
Mắt em trong đến ngây thơ
Trong như nắng giữa mịt mờ mưa giăng... NguyễnDuy
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 09:00:07 bởi diên vỹ >
Một góc chiều Hà Nội Hồ gươm xanh màu xanh cổ tích
Con rùa vàng gửi bóng ở trên mây
Cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê húc cong cong một nét lông mày
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
Áo em bay cho mờ tỏ thân hình
Em sâu sắc như kinh thành cổ kính
Gốc si già da mốc ngói rêu xanh
Em nhẹ nhõm đi về trong phố cũ
Tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
Ta lặn lội như một thằng ăn trộm
Nơm nớp lo mình bị bắt quả tang
Lần lửa mãi thế là ta lỡ dại
Để dành thành mất cắp cả tình yêu
Thế là ta mồ côi em mãi mãi
Cái vu cơ chết đuối dưới sương chiều
Cửa gỗ cài then....bóng em mất hút
Xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
Ta trở lại gốc si già...và làm lại
Làm thơ tình tặng những lứa đang yêu... NguyễnDuy
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 09:00:54 bởi diên vỹ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: