Tản mạn sưu tầm
Chín chiều ruột đau
(Kim Bằng)
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Nhà thành phố ngõ sau đâu mà đứng
Trông về quê …mẹ đâu nữa mà trông !
Chuyện áo cơm xa xứ rối ren lòng
Nên quê nhà có khi là gió thoảng
Nơi phồn hoa hào nhoáng
Nhớ quá lũy tre xanh
Con đường làng im mát
Và chim hót trên cành …
Những trưa hè kẽo kẹt nắng hanh hanh
Tiếng mẹ ru cùng nhịp đưa tiếng võng
Giàn mướp đắng thấm đời con chất giọng
Ngọt ngào thơm giòng sữa ca dao
Và hôm nay con lớn tự hôm nào
Mà bóng mẹ phiêu diêu cùng mây trắng
Ly rượu trên môi chợt đắng
Chiều tha phương bỗng chín đến nẫu lòng .
Khúc quê
(Ngọc Khánh)
Bàn chân ấp úng tìm về
Với quê từ thuở xa quê đến giờ
Giậu vàng hoa cúc tuổi thơ
Con bươm bướm trắng ngày xưa đâu rồi ?
Dòng sông sạt cả bên bồi
Mình ta bên lở ngóng người năm xưa
Quê nhà thắc thỏm cơn mưa
Tuột tay rơi mất câu thơ lên trời ..
Ta thầm thì gọi :Quê ơi !
Khẽ trong tim kẻo sợ rồi lại xa
Hôm nay nhắc nhớ hôm qua
Cái tôi nhắc nhở cái ta lỗi lầm !
Quê ơi mẹ lội xuống đồng
Còng lưng dặm rét cho bông lúa vàng
Xa xanh những lũy tre làng
Bờ sông hoa cải lênh loang nắng trời
Ta thầm thì gọi quê ơi !
Có nhận ta của một thời về đây ?! Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 09:09:13 bởi diên vỹ >
Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối ( Thanh Nguyên ) Thầy văn học đọc câu phương ngôn
"Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối"
Có đúng thế không, hỡi bạn bè cùng tuổi?
Lứa tuổi bắt đầu yêu !
Sáng nay em gởi gì qua ánh mắt nheo
Mà khiến anh đêm về khó ngủ
Ở gần thôi sao mà vẫn nhớ
Ngày ngắn vô cùng - không đủ để nhìn nhau.
Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao
Dù đôi lúc ngó lơ quay chỗ khác
Thì ra, thầy bảo mà đúng thật
Khi biết yêu trước tiên mình tự dối mình
Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đúng một cái tên
Tự dưng em quá chừng xấu hổ
Má đỏ bừng và không cười nói nữa
Có ai hỏi: "Hắn đấy à ?"
Vội chối: "Còn lâu!"
Và anh thì có khác gì đâu
Cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận
Ai lại dám bày tỏ niềm xúc động
Nên bất ngờ phải nói "có" thành "không"
Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung
Sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía?
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
Chỉ sợ anh chê: Con bé ấy lười !
Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn qua căn phòng em ở
Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ
Chỉ cần một cái nhìn là hai đứa sẽ ngủ ngon
Nhưng bạn bè ơi,
Đừng tìm hiểu gì hơn
Em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng gió
Anh sẽ giải thích anh chỉ đi ngang căn phòng đó
Như đi ngang bao căn phòng khác của trường
Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường
Dù sự thật có rất nhiều thay đổi
Mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối
Nhưng là sự nói dối vụng về trẻ nít rất dễ thương
Và dĩ nhiên đáng được khoan dung
Hãy tha thứ cho những người
vì bắt đầu yêu
nên bắt đầu nói dối! Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:46:36 bởi diên vỹ >
Im lặng (Lưu Trọng Lư) Dưới rặng liễu thầm gieo bước một
Trên muôn trùng, lặng lẽ bóng sao bay;
Nàng đi, ôm mối sầu vô hạn,
Vô hạn, sầu tràn khắp cỏ cây.
Trên muôn trùng, lặng lẽ bóng sao bay,
Nàng đi một bước, đêm một chầy.
Đôi liễu nhìn nhau cùng rũ bóng
Bên đường tha thiết mớ tóc mây.
Nàng đi một bước đêm một chầy,
Cỏ mòn lặng uống hạt sương rơi
Ngang trời chiếc nhạn êm như mộng
Lơ lửng âm thầm nhẹ cánh bay. Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:46:55 bởi diên vỹ >
Xin đừng (Hà Huyền Chi) Chừng em bỏ chạy sút giày
Cái trong sâu thẳm, cái ngoài cằn khô
Chạy xa lấy trớn nhào vô
Bởi trong hạt muối ai ngờ đại dương
Chừng em lỡ dại em thương
Mai sau biển gọi tám phương sóng về
Chừng em giao kết hẹn thề
Ngàn năm sau nữa biển kia còn tình
Chừng em gạn hỏi lòng mình
Cái danh bọt nước, cái hình phù du
Còn đây một chút tâm hư
Hãy cầm cho chắc, lỡ chưa xin đừng. Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:47:13 bởi diên vỹ >
Mưa Tháng sáu (Đỗ Trung Quân) Giá trời đừng mưa
Anh đừng nhớ
Trời không mưa và anh không nhớ
Anh còn biết làm gì?...
Em như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
Kỷ niệm như rêu...
Giẫm vào anh trượt ngã
Tình xưa xa lắm rồi...
Giá trời đừng mưa
Anh chẳng cần xuống phố
Hoa cúc vàng nhà ai
Thả chừng chùm
Hoài nhớ
Áo em vàng...
Tháng sáu...
Trời buồn...
Lũ chim sẻ hiên nhà đi mất
Như em...
Như em...
Có Một Ngày (
Nguyễn Khoa Điềm)
Có một ngày anh không yêu em
Anh đi thật xa
Và mặc chiếc áo
Em chưa từng thấy bao giờ
Anh sẽ có cái cười
Bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Có nỗi buồn
Bằng màu mưa khác
Những buồn vui em không có bao giờ..
Có một ngày
Anh tràn đầy hạnh phúc
Ngày anh không yêu em
Ngày anh rời mái nhà xưa cũ ấy
Và chiếc áo sờn vai ấy
Em từng hôn lên nỗi khó nhọc hàng ngày
Anh xoá mình đi
Bằng chiếc khăn màu thơm ngát
Cái ngày đó
Em sẽ bắt đầu
Với anh
Bằng bước chân ngày đón anh
Anh- một chàng trai
Với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời
Thì vẫn như xưa. (Bài thơ đã được nhạc sỹ Phú Quang phổ nhạc _chưa tìm được bài hát
_)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2006 18:02:53 bởi vyvy >
Tóc (Mường Mán) Một hôm tóc bỏ đuôi gà
Thắt nơ hoa dại thành ra tóc …rừng
Khúc khích nắng cười trên lưng
Đường không là suối bỗng lừng hương bay
Một hôm tóc lẩn vào mây
Em qua ngõ bướm trăm bầy theo sau
Chuồn chuồn từng đôi theo nhau
Lá đang xanh chợt ngả màu nhớ nhung
Một hôm tóc thả lưng chừng
Hờn mơ dỗi mộng ngập ngừng quên bay
Cực lòng ngọn gió giêng hai
Đành nhuộm vàng cánh hoa mai đỡ buồn
Một hôm tóc không chỉ buông
Đỏng đảnh trôi tận cội nguồn chiêm bao
Vướng phải tim chàng bướm nào
Mà lòng em bỗng ngọt ngào hơn xưa
Một hôm tóc chỉ ngắn vừa
Buộc lòng ai với bốn mùa hương bay
Một hôm chẳng là hôm nay
Soi gương em thấy…Ô hay!...Bởi vì…
Khi anh đến (Phi Tuyết Ba) Hình như khi anh đến
Cơn mưa lùi ra xa
Bầu trời màu ngọc bích
Nắng thương thương như là...
Hình như khi anh đến
Em chẳng biết nói cười
Cánh chim mềm gặp biển
Ngỡ ngàng giữa đầy vơi...
Hình như em đã đợi
Phía bên ngoài thời gian
Mà khi điều ấy tới
Vẫn run rẫy, bàng hoàng....
________________
Cổ tích biển
(Phi Tuyết Ba)
Thuở xa xưa, trăng ghé chơi bến nước,
Thương nước buồn, trăng cúi ghé môi hôn
Nước e lệ rũ tóc che sóng hồn
Nên nụ hôn chập chững như vừa chớm ...
Trăng lẳng lơ khép mây che tình trộm,
Nước thẹn thùa ngả sóng đón men say ...
Trăng hải hồ dong ruổi khắp đó đây ...
Nên hôn nước bằng nụ hôn từng trải ...
Lần đầu tiên nếm biết môi tình ái,
Nước hồn nhiên choàng níu cổ trăng mơ ...
Trăng già dặn cười mỉm trên sóng chờ ...
"Anh yêu em, hỡi người yêu ngư nữ ..."
Chuyện tình buồn như những chuyện quá khứ,
Trăng mặc áo bạc màu lẩn trong mây ...
Nước ngơ ngẩn giữa dương trần đắng cay ...
Thân ngọc ngà biến thành ngàn lệ mặn ...
______________
Điều có thật
(Phi Tuyết Ba)
Em tin là có thật
Giọt mưa thu ngoài hiên
Dẫu nó rơi xuống đất
Chẳng thể nào nhặt lên
Em tin là có thật
Nụ hôn trong giấc mơ
Bông hoa hồng đã khóc
Hòn đá biết đợi chờ...
Cũng giống như anh vậy
Người đã từng hôn em
Cũng giống như em vậy
Cháy như vì sao đêm!
Em tin là có thật
Điều kỳ diệu trên đời
Nếu không làm sao sống
Cùng nỗi khổ con người?...
______________
Khi người ta không còn yêu nhau
(Phi Tuyết Ba)
Khi người ta không còn yêu nhau
Mọi lời giải thích
Nào có cần đâu
Khi người ta không còn yêu nhau
Có lẽ tốt nhất là nên im lặng
Vườn hoa đỏ trút màu thành hoa trắng
Nhưng không là hoa trắng thuở ban đầu
Khi người ta không còn yêu nhau
Đêm nào trăng cũng lặn
Mùa quả nào cũng đắng...
Thế giới đông người ư
Nhưng thiếu vắng
Khi người ta không còn nữa yêu nhau
Giá như quên được nỗi đau
Có lẽ đó là điều tốt hơn cả điều tốt nhất.
Dáng quê
(Lê Đức Thịnh) Vòm tre cong xuống mái
Vài cây ổi trong vườn
Mẹ đầu hiên đón gió
Bông khế vàng thu sang
Cành xoài khều cành mận
Vươn cao lên đỉnh trời
Sông bên bồi bên lở
Buồm cuốn thuyền về xuôi
Trâu theo cha ra ruộng
Nước lênh loang đất cày
Em đi học buổi sớm
Tóc bồng bềnh như mây
Mặc kẻ đi người ở
Qua mưa gió tơi bời
Dáng quê nằm yên ả
Trong tất bật dòng đời
Hoài khúc (Thanh Dương Hồng) Năm tháng xa quê –nỗi nhớ
Bồng bềnh như khói như sương
Mái tóc mẹ già bạc trắng
Khắc khoải bên đời –niềm thương!
Cánh cò chiều về trắng muốt
Vẽ trên nền xanh da trời
Bay về đâu ?Hỡi mơ ước
Mà nghe nặng phía sau đời!
Ta lội ngược cánh đồng nước
Lên bờ,ngoái lại –xa xăm
Rời quê lên “thành phố ước”
Bỏ lại tuổi thơ nhọc nhằn
Giờ nơi này mưa tạt
Nơi quê nắng hạ rát lòng
Mẹ ta còng lưng đãi cát
Ru đời xanh ước mơ xanh!
Câu hát à ơi ngày cũ
Nghe sao ngân ngân trong lòng
Con vạc, cái cò sớm tối
Bao đời lặn lội bờ sông …
Vườn xưa (Thảo Đinh Hương) Thêm lần nữa con về thêm lần nữa
Mái tranh quê loang lổ sẫm màu trời
Hoa gạo rụng giữa vườn chiều mát gió
Chiếc võng nghiêng mình ru từng tiếng à ơi
Lòng nhức nhối nói bao lời tạ tội
Dòng thời gian ray rứt dội vào hồn
Mẹ lạnh lẽo nằm sâu ba tấc đất
Tấm bia hờ chưa khắc được cái tên
Căn nhà lá lũ cuốn trôi mất dạng
Chiếc bàn xưa mục nát một nửa phần
Con muốn khóc mà sao không khóc được
Hứng nỗi buồn-buồn bỗng hóa niềm đau
Con vò võ lặng quỳ bên mộ mẹ
Thắp nén nhang hối hận đã muộn rồi
Đời thầm lặng chông chênh không đếm nổi
Con-mồ côi chấp chới giữa vườn xưa
Sông quê hoài niệm
(Phạm Trung Kiên) Ơi con sông quê bao lần tôi tắm
Dòng nước trong lành ôm mát tuổi thơ
Lục bình tím suốt tháng ngày bé dại
Mẹ còng lưng khắc khoải chuyến đò chờ
Cha đi mãi suốt bao mùa trăng khuyết
Bao mùa thu hoa tím rụng tơi bời
Con cò nhỏ chở ước mơ gãy cánh
Dải ngân hà trong tiềm thức xa xôi…
Sông ngày ấy dùng dằng câu hát đợi
Mẹ ru hời thắc thỏm nỗi nhớ mong
Con không ngủ trở mình trong tay mẹ
Giấc chiêm bao cha trở lại phập phồng
Vết chân chim đã hằn nơi mắt mẹ
Con đi xa gió thổi nhạt màu trời
Hoàng hôn đổ chiều đong đầy tuổi mẹ
Cha chưa về ,sông vẫn khuyết ,mẹ ơi…!
Nỗi lòng người xa xứ (Hà Huy Hoàng) Mệt nhoài sau những ca đêm
Tàn khuya lệ bỗng ướt mềm …Mẹ ơi!
Con đang lưu lạc phương trời
Đêm quê người chợt rối bời ,âm u.
Đâu rồi những đêm trăng thu
Đu đưa nhịp võng Mẹ ru “ví dầu…”
Dịu dàng hương bưởi hương cau
Quẩn quanh lối trước ngõ sau ngọt ngào?
Con lần tìm những vì sao
Mẹ ơi! Quê Mẹ phương nào ?...
Đăm đăm
Mơ hoài một chuyến về thăm
Tung tăng dưới ánh trăng rằm quê hương
Trong vòng tay Mẹ yêu thương
Lời ru ngọt lịm hơn đường mía lau
Thỏa lòng những bữa cơm rau
Nồi khoai lang với canh bầu ,cá kho
Quê người ngày tháng buồn so
Lòng con như thể tơ vò Mẹ ơi !
Nhảy múa đi Esmeralda của tôi Thế giới khốn khổ này rồi sẽ qua đi
Để chỉ còn tôi và em trong đất
Hai bộ xương ôm ghì nhau rất chặt
Để loài người biết rằng tôi đã yêu em
Quasimodo, thế gian có ai hơn
Ai có được một tình yêu như thế
Chúa sinh ra tôi, một hình hài không đợi
Để mang đến em, tình yêu trọn cuộc đời
Hãy ăn thịt tôi và uống máu tôi
Hỡi quỷ dữ của nghĩa trang buồn thảm
Để cái chết đưa tôi về nơi ấm áp
Cùng với em vui trọn đến muôn đời
Hãy để hồn tôi bay lượn giữa chơi vơi
Xa đi mãi, thế giới này, xa mãi
Chỉ riêng tình yêu tôi còn ở lại
Quyện vào trăng chiếu sáng nơi nơi
Cho trái đất này mãi mãi xanh tươi
Nhảy múa đi Esmeralda của tôi
Và hát bản tình ca em vẫn hát
Hãy nhảy múa cho một lần tiễn biệt
Một lần thôi, cho tôi, chỉ một lần
Nhảy múa đi Esmeralda của tôi
Và hát bản tình ca em vẫn hát
Tôi muốn cùng em về bên kia, nơi đất cát
Chết vì em là cái chết ngọt ngào
Nhảy múa đi Esmeralda của tôi
Và hát bản tình ca em vẫn hát
Tôi sẽ ôm em cho lá bay xào xạc
Nghĩa địa buồn, em ngủ tôi thức canh
Nhảy múa đi Esmeralda của tôi
Và hát bản tình ca em vẫn hát
Tôi muốn đi theo em, đến nơi vườn thơm ngát Bài thơ nói về tình yêu của chàng Quasimodo đối với cô gái du ca người Di-gan Esmeralda trong tác phẩm nổi tiếng "Thằng gù nhà thờ Đức bà" ( hay "Nhà thờ Đức bà Paris" )của văn hào người Pháp Victor Hugo. Tác giả thơ _chưa biết.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: