Yesterday and now, ... alone...
én con 14.03.2006 20:30:47 (permalink)
How do I live...
"...How do I live without you
I want to know
How do I breathe without you
if you ever go
How do I ever, ever survive
How do I, how do I, Oh how do I live
if you ever leave
Baby you would take away everything
Need you with me
Baby 'cause you know
That you're everything good in my life
And tell me now..."

...Mua quyển truyện về từ lâu mà vẫn chưa có thời gian đọc.
Đêm qua, về đến nhà tự dưng chẳng ngủ được, vừa nghe phone vừa lật quyển truyện mình đã quên bẵng nó. "Chính vì anh như thế nên em mới yêu anh", lúc mới mua giở qua đọc mấy dòng cuối, chia tay, bỏ qua... mình chả thích truyện không có hậu... Nhưng rồi lúc đó lại đọc từ đầu đến cuối, và khi đến câu nói đó, những ký ức tưởng như đã quên lại quay về... chầm chậm... mình bật khóc...

"How do I live...how do I breathe...how do I survive...without you ?".
Đúng là mình cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó, mình vẫn sống đấy, vẫn vui cười, vẫn nghich ngợm nhưng sao mà trống vắng lạ... tự dưng cứ thấy thiếu thiếu cái gì đấy... mà cũng chẳng hiểu thiếu gì nữa... Buồn!
.... Lâu rồi, chẳng khóc, chẳng muốn ai nhìn thấy mình khóc, muốn mọi người thấy mình mạnh mẽ...khóc mà không thể nào thành tiếng, cứ đắng hết cả họng...

Tất cả quá nhỏ bé sao ?
Không thể làm rung động sao...?
Hay chính xác hơn là mình chẳng để cho mình rung động trước bất cứ điều gì?
Trở về , rồi lại biến mất... Mình cần cái gì đây, vào lúc này?!?

Cần một người ở bên?
Cần một người hiểu mình - 1 người có thể ngồi cạnh mình, chẳng cần nói gì cũng được?
Mình muốn có 1 người ở bên, nhưng lại cũng muốn cả sự yên tĩnh...
Mâu thuẫn quá!

Tự dưng cứ suy nghĩ vu vơ...
Trở lại,như một người bạn... có lẽ sẽ làm vơi đi cái cảm giác nặng nề... Nhưng mình biết đó là những điều không thể
Vu vơ ơi, bao giờ ký ức ấy sẽ phôi pha?
#1
    langtoi 14.03.2006 21:09:08 (permalink)
    Nghe chuyện buồn qua nhỉ EC ơi? Đừng buồn cứ đợi Xuân sau én con sẽ cảm thấy mới mẻ và đầy sức sống ngay!
    #2
      én con 15.03.2006 20:17:18 (permalink)
      Những ngày không nắng cứ va vào nhau, vỡ ...

      Con đường mãi dài dù có cố dảo chân bước, rồi chạy, gấp gáp... chẳng bao giờ đến được cuối con đường... chẳng bao giờ cả. Đường chân trời vẫn cứ nằm thẳng tưng trước mặt ... ngang phè màu hoàng hôn chảy dưới chân ... bàn chân trầy xước, lem nhem màu của bóng tối, lầm lũi dẫm đạp lên những cái bóng uặt ẹo phía sau, để chạy trốn... tất cả.

      Lẩm bẩm: Đường chân trời nẳm ngang phía ấy
      Anh - chơi vơi
      Em - nửa vời
      Trời buồn, đỏ ngầu hai con mắt
      ....

      Những ngọt ngào chỉ như mộng tưởng mà sao đớn đau thì rõ ràng đến thế ?!


      Don't know what you're thinking
      To me it seems quite tough
      To hold a conversation
      When words are not enough
      So this is your decision
      And there's nothing I can do

      Có lúc, cứ nghĩ... sự im lặng là lưỡi dao giết chết tất cả.
      Có lúc, cứ tưởng... mình căm ghét sự im lặng đến thế
      Có lúc, cứ hồ nghĩ... có gì đằng sau sự im lặng..
      Có lúc, cứ suy tưởng... sự im lặng là Bỏ Rơi.

      Nhưng lúc này, sao tất cả chỉ cần là sự im lặng.
      Im lặng đi, đừng nói, đừng nhìn, đừng cuời như thế.
      Im lặng đi .. thà cứ im lặng đi. Như xưa... im lặng tang tóc, im lặng chết chóc .. nhưng không làm cái Tôi trong Ta đau, ko làm cái Yếu Mềm trong ta ngã.. Đau lắm, khi cứ mỗi lần ngã, lại chống tay vào vết thương mãi không lành.


      “.... hãy để quá khứ ngủ yên. Anh chỉ thuộc về Em trong ký ức...” Anh và Em được chắp nối thành những thước phim quay chậm trên từng lối đi riêng.
      Mà làm gì còn Anh, còn Em? chỉ còn là cái day dứt không yên, chỉ còn là nỗi nhớ mốc meo, cứ đợi những "ngày không nắng" là ùa về nhức nhối ...
      Không còn cả 1 chữ Bạn... làm gì còn Anh, còn Em...


      "Tình yêu nẩy sinh từ tình bạn. Ðiều đó đúng thôi!
      Nhưng nhiều khi trong đời có không ít tình bạn bắt đầu nguồn từ chuyện tình dang dỡ vì một nguyên cớ vô tình nào đó, mà bây giờ người trong cuộc điều chợt nhớ vì lòng bao dung thúc bách muộn màng. "
      Nhưng em chẳng đủ bao dung và dường như em cũng cố tình làm cho nó không đủ nhức nhối, và Ta thì chẳng có cái "nguyên cớ vô tình" nào hết.
      Có - cũng chỉ là cảm giác mơ hồ, hay đơn giản hơn - chỉ là một cách nguỵ biện, để khoả lấp nỗi đau, để nuôi sống những ảo tưởng.. cô quạnh như một định mệnh khắt khe không thể tránh né, cuối cùng sẽ chối bỏ chúng ta để ra đi , rồi cuối cùng thì cũng chẳng khác nào một cái tát. Cứ nghĩ là nhẹ nhàng, nhưng đau buốt!
      Vớ vẩn lắm, chẳng cần tin.

      Ờ, mà thôi.. đã nói rồi, "Ai mất thì sẽ được. Ai tìm thì sẽ thấy", Em sẽ cứ mãi lần mò đi tìm trên con đường riêng của em vậy, mặc kệ!
      "Hãy để cho quá khứ ngủ yên và hãy để cho tất cả lụi tàn"

      "Nếu có thì dù chỉ là một hạt cát cũng là có, còn nều không thì chẳng là gì cả" . Anh đã nghe bài thơ này của sư Đạo Hạnh đời Trần chưa?


      Thôi, lại liên thiên rồi ..

      Vớ vẩn....

      uh...
      #3
        én con 17.03.2006 10:44:24 (permalink)
        Mình quen nhau được bao nhiêu lâu rồi anh nhỉ?... Một khoảng thời gian đủ để người ta "không quá thân và không trở thành xa lạ mỗi khi gặp lại nhau... vẫn có thể cùng xem một cuốn film? cùng nhâm nhi một thứ nước ngọt nhạt nào đó và cùng tán gẫu những chuyện vô thưởng vô phạt chẳng bao giờ liên quan đến anh và em?"
        Đã có lúc em tưởng những điều đó rất đơn giản để thực hiện... Vậy mà....

        Em nhớ anh, một kỹ niệm đẹp, vẫn mãi đẹp như cái ngày đầu tiên ấy, giờ nó có vẻ như được thần thành hóa lên một tí... vì người ta vốn dĩ chẳng bao giờ chấp nhận một thực tại không cổ tích nào cả.
        Em cũng vậy, em cũng chỉ chịu đựng sự sụp đổ một lần trong đời mà thôi.

        Đã cũng có lúc ngập chìm trong mê man hạnh phúc nhưng rồi lại nhắm nghiền đôi mắt lại tự bảo rằng mình phải ra đi. Niềm tin mạnh mẽ thực sự rằng có thể sống không có anh rồi cũng sống được. Mất tất cả... đau khổ và suy sụp... thế nào nhỉ... em vẫn tồn tại và vẫn nhớ đến anh như một người bạn.
        Rồi có lúc người ra cũng phải bước ra khỏi đời nhau như thế thôi phải không anh! Chẳng có điều gì không có đoạn kết của nó cả. Có chăng mình không chấp nhận dây dưa với nó mãi thôi...

        Em ngã, vẫn chưa ngồi dậy được, cứ giơ tay ra để người ta kéo lên rồi lại sợ. Em mất lòng tin vào mọi người, vào ngay chính bản thân em. Biết được điều đó mà lại không thể thay đổi được... không quay lại được.
        Em đã sai ngay từ khi bắt đầu... cũng muốn ngoái đầu lại nhìn nhưng ngàn lần không dám. Qua đi là hết

        Vẫn cứ luẩn quẩn mãi thế này sao???"
        #4
          én con 19.03.2006 20:53:51 (permalink)
          Mùa lại sắp qua rồi... kỷ niệm cứ dần cũ đi theo màu lá... Tháng năm cứ mải miết không dừng lại... còn lòng người sao không trôi đi như thời gian?

          Mùa cứ rơi tan tác trong em với những mảnh vụn của ký ức chưa chịu ngủ yên....
          Tháng ngày cứ trườn qua kẽ tay mặc cho em cố nắm thật chặt ...
          Đôi mắt mở thật to đón nhận Mùa tới, cố gắng cười thật dịu dàng và vỗ về Nỗi nhớ khi Mùa đi qua....

          Mùa Đông... Anh - Em và Ký Ức....
          Đã ngủ yên chưa?
          #5
            én con 21.03.2006 10:10:14 (permalink)
            - Mưa là gì vậy hở anh?
            - Mưa hở em , đó có nghĩa là trời đang khóc đấy
            - Nhưng tại sao trời lại khóc?
            - ừ, cũng không hẳn là trời khóc đâu, đúng hơn là những giọt nước mắt của tất cả những người buồn sầu trên thế gian kết lại thành mây.
            - Tất cả những giọt nước mắt thật ư?
            - KHông phải tất cả những là hầu hết.Những giọt nước rơi từ trời là của những người buồn sầu mà không được ai an ủi.Còn nếu như họ được an ủi thì những giọt nước mắt ấy sẽ đọng lại và cất giữ trong tim giống như một kho tàng quý giá....

            Chị hay kể với em về những giọt nước mắt ngày xưa của chị, những giọt nước mắt của một thời "muốn xô bờ nhưng lại sợ bờ đau"... một thời sôi nổi mà dịu êm.

            Chị đã ước mơ nhiều lắm một lần được đặt chân lên biển xanh cát trắng nắng vàng, nhưng rồi cuộc sống luôn vốn không như ý.
            Có những lần chị ngồi lặng yên nhìn những giọt mưa đọng lại trên ô cửa,tự nó cứ trượt dài , trượt dài cho đến khi chỉ còn là một vệt nước thì lại có những giọt nước khác cũng say mê chìm đắm không vũ điệu của riêng mình .Những giọt mưa cổ tích ....

            Ngày đó rồi cũng đã xa, cũng có lúc tưởng chừng không thể yêu được ai khác , sự ra đi thầm lặng không một lời biện minh như một nỗi ám ảnh trong ký ức.Bởi chị chẳng thể nào chấp nhận sự kết thúc một cách dễ dàng thế , chị tự đặt câu hỏi tại sao rồi lại lừa gạt mình bằng những ảo tưởng vô lối.

            Có lẽ chẳng ai muốn sống mà không có tình yêu để rồi họ (chị) thần thánh hoá , lý tưởng hoá mọi chuyện...những cơn mơ không thành giấc...rồi lại cố ru mình trong thinh lặng...nhưng niềm vui nỗi buồn nào rồi thì cũng gói gọn lại...chỉ còn những giọt nước mắt long lanh như những vì sao rơi...như một lần anh đã nói với chị...

            Những vì sao tan vào trong giấc mơ, chị cũng muốn tan vào giấc mơ đó, nơi mà cuộc sống thật là đẹp, có anh, có tình yêu ,có những vì sao hiện hữu...thời gian thì không tồn tại , không gian là vô cùng, kí ức chỉ là sự viển vông.

            Càng viết lại càng cảm thấy trái tim mình đã mệt mỏi , tháng năm đã lặng lẽ đổi thay , chỉ có một người vẫn ngồi lại , chờ đợi mà không biết là mình đang chờ đợi gì....

            "Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, sau đó là một cái hôn và kết thúc bằng một giọt nước mắt hoặc một cái ôm vĩnh cửu...

            Tình yêu đến với những người vẫn hi vọng ngay cả khi họ đang thất vọng, đến với những người vẫn tin tưởng mặc dù họ đã bị phản bội, đến với những người vẫn yêu mặc dù trước đó họ đã bị tổn thương rất sâu.

            Ta đau khi yêu một người mà không được yêu trở lại.nhưng nỗi đau lớn nhất là khi yêu một người lại không đủ can đảm để cho người đó biết mình yêu người đó như thế nào"
            #6
              én con 07.04.2006 21:27:37 (permalink)


              Từng đụm mây trắng xóa cứ rủ rỉ, kéo thời gian lướt qua...
              Nhanh quá, thời gian ấy!
              Có những lúc tưởng cột được nó vào đâu rồi thư thái ngặm nhấm thứ tình cảm chóng vánh mà trong cơn say nắng, con người ta vẫn thường nhầm tưởng là Tình Yêu...
              rồi có lúc, trong cùng thời điểm đó, cùng không gian đó... cứ ngỡ tất cả chỉ là một cơn mơ không thực....
              Thời gian cứ như tấm rèm bao trùm tất cả.... uh, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian....

              to...: Chắc không đơn giản chỉ là một sự tình cờ... bởi chưa lần nào dù cố mà gặp được... !
              #7
                én con 16.04.2006 21:56:18 (permalink)
                Ta lặng lẽ...
                Đi qua cuộc đời nhau
                Ngày vội vã trôi qua
                Chỉ còn nỗi buồn
                Và khoảng trống vô hình trong ký ức
                Khi xa nhau
                Em quay lưng
                im lặng ...
                Gặm nhấm nối buồn...
                Một mình cùng nỗi cô đơn trống vắng
                Ký ức
                bao nhiêu năm rồi
                sao vẫn như hôm qua?
                ....
                Đêm
                Chỉ có tiếng lá rơi
                Tiếng mưa rơi tí tách
                Làm nỗi buồn chợt như tỉnh giấc
                Im lặng..
                Tiếng những giọt nước đang rơi
                Mưa?
                hayy là nước mắt ?
                Im lặng....
                Không gian chỉ còn lại tiếng thở dài
                Và tiếng vẳng lên từ nơi nào đó
                Thì thầm nói nhỏ...
                "Em vẫn còn nhớ anh nhiều lắm"
                Chợt bừng tỉnh giấc...
                Thì ra chỉ là một giấc mơ...
                Không gian im lặng...
                Tí tách ...
                .... giọt nước rơi....
                Nước mắt
                Hay...
                ... Mưa...???


                Đi lang thang với Giang cả 1 buổi chiều... trà xanh, karaoke, đi ăn... lúc bên cạnh bạn nó vui vẻ là vậy mà sao trên con đường ồn ã lúc tan tầm, dầm mình trong màn mưa... nó thấy mệt mỏi và u buồn đến thế?

                Không biết nữa... thật sự không biết nữa... Những câu hát cứ vang vang trong tâm trí...

                "Thành phố đêm nay đầy sao... dòng sông đêm nay đầy sao..."

                "... ta thấy em trong tiền kiếp... với cọng buồn cỏ khô... ta thấy em đang ngồi khóc... khi rừng chiều nhiều mây..."
                #8
                  én con 26.04.2006 16:44:43 (permalink)
                  Không ồn ào, chẳng nhiều lời ....... chia tay, đơn giản cứ như một việc đáng lẽ xảy ra theo lẽ đương nhiên, như trời sẽ sáng lại sau một đêm.

                  Trái tim nhạt thếch, cảm giác chới với, chỉ muốn thật nhanh, thật xa, càng sớm càng đối diện với sự đơn độc, càng dễ chịu hơn.

                  Ước ao có một bờ vai của ai đó để dựa vào mà khóc thật sự, mà kể lể đau đớn, để mọi thứ theo nước mắt mà đi qua..... vậy mà đơn độc vẫn hoài đơn độc và rồi lại tự hỏi, tại sao mi cứ thích đặt nỗi buồn của mình vào người khác thế ?

                  Chẳng một lời giải thích, chẳng gì níu giữ nhau, đúng như đã đề nghị. Hai nẻo đường, hai ánh mắt, chẳng còn nhìn nhau như xưa, có cái gì đó đổ vỡ, có điều gì đó tàn nhẫn quá......sự im lặng giết chết cả nỗi đau. Để rồi bây giờ, cứ tự hỏi thật ra mình đang cảm thấy gì, nên cảm thấy gì sau khi một mối tình tan vỡ và hơn thế........

                  Hối tiếc không bao giờ có chỗ, nhưng chẳng rõ thật sự có hối tiếc không ?


                  Hối tiếc bởi từng ước sẽ được cùng người đi khắp nơi, ghi lại những kỷ niệm, để rồi một ngày, người bỏ đi một mình.......ta ở giữa miền lặng thinh, cay đắng.

                  Hối tiếc bởi chưa một lần trọn vẹn, ngày qua ngày, buồn vui lẫn lộn, có khi nào đã hết lòng vì nhau, hay chỉ là một phần đời dành cho nhau......tan nát..........nhưng sao ta vô cảm quá !!!



                  ... phương chỉ là phương, phương ấy thôi....

                  chẳng còn hoa cỏ... biếc chân trời

                  ... ngày xưa Hoàng Thị... ai còn nhớ?

                  một đoá Đại Đường... xoáy lẻ loi...
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9