Bây giờ đây khi một lần nghĩ về anh, tìm hiểu về những gì đã xảy ra giữa anh và em thì em lại sợ. Sợ anh rất nhiều. Sợ vì sao ngày trước em lại yêu anh nhiều đến thế. Em muốn khóc, nhưng có lẽ nước mắt đã không còn để em phải khóc vì anh. Mỗi lần em nhớ đến anh, tim em lại nhói đau, nước mắt em lại rơi như là một định luật. Em làm sao để hiểu rõ được con người thật anh đây. Khi biết được rằng anh đang lừa dối em, ngay cả khi yêu nhau và ngay cả khi chia tay nhau, thế mà anh cứ dửng dưng như chưa một lần lầm lỗi. Em đã lầm hay chính em đã quá yêu anh em ko nghĩ ra được điều đó. Nhưng anh ơi, đâu là lối thoát của tình yêu. Ở nơi nào sẽ là bến dừng cho riêng em và cho riêng anh. Hằng đêm em vẫn mơ về anh. Em ko mơ mình sẽ được mãi bên anh, em chỉ mơ rằng người em yêu thật hạnh phúc. Nhưng trớ trêu thay, trong giấc mơ lúc nào cũng có hình ảnh anh hiện hữu. Anh luôn là đề tài chính trong mỗi giấc ngủ của em. Em cố xoa dần nó đi, em cố xua đuổi thì em lại càng bất lực. Có bao giờ anh nghĩ đến em ko? Hay là anh đã tay trong tay cùng cô gái khác làm gì có phút giây nào anh lại nghĩ về em. Nói với anh rất nhiều, nói với anh tất cả và người ra đi cũng chỉ là anh. Anh ra đi đã mang theo cả ước mơ, hòai bão, hy vọng, tình yêu và niềm tin của em ra đi. Giờ đây chỉ còn lại em với những kì niệm em nhớ anh thật nhiều. "Ước gì anh ở đây giờ này, ước gì em cùng anh truyện trò, em sẽ nói em luôn nhớ anh và em chỉ có anh thôi".Em ước rất nhiều nhưng mơ ước cũng chỉ là ước mơ thôi phải không anh. Giờ đây trên con đường quen thuộc, với quán cafe thân quen, với hình bóng gần gũi nhưng sao thật xa vời đối với em.
"Họ có người yêu họ mong chiều thứ bảy
Hoàng hôn về họ sánh bước bên nhau
Em ko yêu ko mong chiều thứ 7
Hoàng hôn về em cảm thấy cô đơn."
Cứ đến cuối tuần lòng em lại đau nhói vì em biết rằng người đi bên anh bây giờ ko còn là em nữa.
Em cứ nghĩ rằng
"Em chỉ tiếc mình gặp nhau quá muôn
Khi 2 ta số phận đã an bài.
Em yêu anh còn anh yêu người khác
Biết người ta có thật với anh ko?"
Nhưng ko phải em là người đến muộn, em là kẻ đến trước nhưng phải ra đi.Thế mới đau phải không anh?
Bây giờ thì em cũng đã quen dần với việc cách xa anh.Em biết được rằng chúng ta đã mãi xa.
Em luôn cầu chúc, dù ở nơi nào người em yêu mãi luôn hạnh phúc.