Nơi kết thúc chuyện tình lính
Vô Danh 17.03.2006 09:26:23 (permalink)
Nơi kết thúc chuyện tình lính

Một buổi chiều nắng đẹp nọ, cô gái quê vẫn bước trên con đường làng cũ. Qua bờ đê làng, một số trai làng buông lời chọc ghẹo, cô vẫn không coi vào đâu cả vì cô đã có người yêu, nhưng giờ đây có lẽ đang khổ sở nơi chiến tuyến sống chết không biết chừng. Cô coi đó như một niềm hãnh diện vì chàng là lính.
Trong một khu rừng phía tây Campuchia, sau bụi cây rậm. Một đốm lửa cháy lên cùng ngọn lửa lòng những người lính trẻ. Bài ca cất lên:
_Rừng núi dang tay nối lại biển xa...
Hòa một người bạn thân cuả Kiệt cầm miếng thịt heo mà trung úy Nhân mới săn được đưa cho Anh. Nói:
_ Ê! thằng ngố, ăn đi, cả tháng mới có một bửa thịt để ăn. Mày không ăn thì tụi thằng Quang ăn hết bây giờ. Mày biết đó tụi nó tham ăn lắm.
Kiệt chỉ khẽ ừ một tiếng. Anh ta đang đắm mình trong dòng kí ức về ngôi nhà chăn nuôi heo cuả ông dượng anh. Từ nhỏ cha mất do đi lính, mẹ thì bị bệnh qua đời nên mới phải qua ở với ông dượng cùng bà thím. Ngặt nỗi sau vài tháng bà ta mắc bệnh lạ qua đời. Ai cũng bảo là tà ma nhập sẽ làm cả làng xui xẻo nên hai dượng cháu cùng rời quê Hà Bắc vào tận trong Nam sinh sống. Về Long An cư ngụ dựng trại nuôi heo. Đến tuổi bẻ gãy sừng trâu thì trao con tim cho cô Hoa hàng xóm, cuộc tình đang chớm nở thì tỉnh lại kêu trai tráng đi xung quân. Hai người gạt nước mắt bái biệt nhau, hẹn mai sau về mà chắp lại mối duyên xưa.
Chợt bên cạnh nghe một vài tiếng khóc thì Kiệt giựt mình nhìn lại thấy cả đám đang giọt ngắn, giọt dài, nức nở như một đứa con nít. Có đứa chịu không nổi mà òa lên như trẻ con nghe tới ông ba bị. Kiệt giựt tay áo Hòa mà hỏi:
_ Chuyện gì vậy Hòa sao tụi bây thi nhau khóc thế.
Hòa nghẹn ngào nói.
_Ủa! mày không khóc sao, thằng Thọ hát lớn vậy mà mày không nghe hả.
Kiệt ậm ừ đáp:
_ Thì...thì.. mà nghe gì.
Hòa lại nói:
_ Thằng Thọ nó không biết sau nổi hứng đem bài Áo Anh Sứt Chỉ Đường Tà* mà rống lên làm cả đám đều bị đá trúng tâm sự nên mới khóc lên thôi.
Kiệt lẩm bẩm lại lời bài hát chợt bất giác sững sờ nhìn vế phía đông( Phía quê nhà Việt Nam)
Qua vài năm sau khi giặc Polpot được bình định. Một toán lính người què, người mù, người thọt xuất hiện nơi đường làng. Phía chân trời đã ráng chiều. Trời không còn một gợn mây. Bên cánh đồng, các mục đồng đang dẫn trâu về, các bác nông dân thì chuẩn bị về nhà. Một người trong đám lính cất giọng hỏi:
_ Bác ơi! bác có biết nhà cô Hoa ở đâu không ạ.
Một ông già trông còn khỏe mạnh lắm cất giọng hỏi lại:
_ Các chú hỏi để làm gì.
Anh lính trả lời:
_ Dạ! con được anh Kiệt nhờ gửi hộ một món đồ cho cô Hoa, làm xong đi ngay.
Lão già lắc đầu đáp:
_ Trễ rồi còn đi đâu, thôi vào nhà lão nghĩ đi các chú à. Sáng mai đi chắc còn kịp mà.
Anh lính mừng rơn vâng dạ rối rít.
Ông lão lại nói:
_ Có gì đâu, nhờ các chú lính mà thôn làng chúng tôi mới yên ổn đấy chứ. Chúng tôi còn cám ơn không kịp mà, hà hà.
Qua một đêm, bác nông dân dẫn các chàng lính vào một ngôi nhà gặp một bà lão trông già lắm rồi đang ngồi ăn trầu. Ông lão hỏi:
_Cô Sáu à! bọn nhỏ muốn gặp con Hoa đấy có cho gặp không.
Bà già chầm chậm ngẩng đầu lên nói giọng khàn khàn:
_ Ừ! mà cái gì. Muốn xem bông hả nhà tôi không có qua nhà con Lan đó, bên đó nhiều lắm.
Ông già làm như nhớ ra bèn kề miệng la sát ngay lỗ tai bà già thì bà ta mới nghe thấy.
Da mặt bà ta tuy nhăn nheo hết rồi nhưng cũng thấy được cơ mặt bà ta giựt giựt lên trông xúc động. Ông già đập tay lên trán mà lẩm bẩm:
_ Trời ơi, thằng già này ngu quá, sao lại nói với bả vụ này chứ.
Rồi ông ta nói lớn.
_ Các chú theo tôi, bà ta cho phép đó.
Đám lính đi mà đầy nghi hoặc" sao lúc nhắc tới chuyện gặp cô Hoa thì bà lão xúc động thế? còn ông già thì làm việc không đâu ra đâu? Lại dẫn đi ra đồng hoang làm gì? Ai làm việc ở đây?".
Qua khoảng dăm phút thì tới bên một khoảng đất trống. Có một ngôi mộ nằm trơ trọi nơi đó.
Ông lão cất giọng buồn xo nói:
_ Cô Hoa mất không lâu, sau cái ngày nghe tin các cậu ở Campuchia được trả về cô ta mừng lắm nhưng giữa đường đi lên thành phố mua đồ thì bị bọn cướp chận đường, cô ta thà chết nguyện giữ trinh tiết của mình. Chuyện này bà Sáu, bà nội Hoa còn buồn lắm.
Trong đám lính có Hòa là người thân với Kiệt nhất vội quì xuống lấy trong giỏ một cái hũ trắng. Một chàng lính đào cạnh mộ một cái lỗ nhỏ và Hòa mở nấp hũ đổ một thứ gì như bột vào.
Hết

* Một khúc quan trọng đối với tác phẩm của bài ca" Áo Anh Sứt Chỉ Đường Tà"
Tôi về không gặp nàng
Má ngồi bên mộ vàng
Chiếc bình hoa ngày cưới
Ðã thành chiếc bình hương
Nhớ xưa em hiền hoà
Áo anh em viền tà
Nhớ người yêu mầu tím
Nhớ người yêu mầu sim.
Giờ phút lìa đời
Chẳng được nói một lời
Chẳng được ngó mặt người...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2006 10:37:59 bởi TTL >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9