Lệ hoa mai (Tiểu Thanh)
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
TieuThanh 07.05.2006 13:15:57 (permalink)
Chào TTL,

Nhờ bạn sửa lại giùm mình chương I (d) thành chương II. Thực ra phần đó là bắt đầu chương II, nhưng Tiểu Thanh quên không chú thích rõ ràng trong diễn đàn. Cảm ơn TTL.

Chúc vui,

Tiểu Thanh.
#16
    TieuThanh 07.05.2006 15:00:21 (permalink)
    Sáng sớm hôm sau, thấy trời đẹp, Yến Thanh xách cần câu ra ngoài bờ sông câu cá. Còn Sư Sư thì ngồi say sưa đọc sách ở trong phòng. Cả hai đều không biết rằng tai hoạ đang đến rất gần với họ, khiến cho cuộc đời của cả hai cùng bước sang một ngã rẽ mới.
    Cao Bạch đập mạnh chiếc bút xuống bàn, trước mặt Lý ma ma:
    - Món tiền một vạn lạng vàng của Trình thượng thư, bà khỏi lo. Cha ta là Nhất phẩm Thái Uý điện soái, hơn hẳn ông ta một bậc. Sư Sư trở thành con dâu của Thái Uý phủ, có các vàng ông ta cũng không dám làm gì. Giờ chỉ cần ký vào tờ giấy này, thì mười chuỗi ngọc trai, mười xấp lụa quý và hai nghìn lạng vàng này sẽ là của bà. Ngược lại, nếu ta hô một tiếng thì cả Bích Ngọc lầu này lập tức sẽ thành đống gạch vụn.
    Lý ma ma lấm lét đưa mắt nhìn quanh, nhận thấy sau lưng Cao Bạch có đến mấy chục tên lâu la, ai cũng gươm giáo tua tủa, mặt đằng đằng sát khí. Dân chúng trong thành Đông Kinh đều biết Cao Cầu do có tài đá cầu mà được nhà vua đặc biệt sủng ái, từ một tên lang thang đầu đường xó chợ lên tới chức Thái Úy điện soái thành Đông Kinh. Cao Bạch lại là con trai duy nhất của Cao Thái Uý. Mấy năm nay hắn gây ra bao nhiêu chuyện ức hiếp dân nghèo, làm những điều khiến trời không dung, đất không tha, nhưng ông trời không thấu thì những người dân thấp cổ bé họng nào dám làm gì. Chỉ cần ho he kiện cáo thôi, ngày hôm sau tất trong nhà đó có người chết, hoặc nhẹ hơn thì nhà bị đốt cháy mà chẳng thể làm được gì vì không có bằng chứng. Đến Trình thượng thư mà hắn còn không sợ, ngang nhiên qua mặt. Bà chỉ là một kỹ chủ lầu xanh, sao đấu lại được với hắn. Tuy phía sau bà có Lâm Xung và Minh Tử Ngang giúp đỡ, nhưng họ cũng chỉ là những viên quan nhỏ, lần trước đã không vượt được qua mặt của Khang phu nhân, lần này càng không thể trông mong gì ở họ.
    Giọng run run, Lý ma ma sai người lên tầng hai gọi Sư Sư xuống. Vừa trông thấy Sư Sư, Cao Bạch cười toe toét:
    - Sư Sư, Lý ma ma đã đồng ý cho ta chuộc nàng. Ta đã chuẩn bị kiệu hoa để đưa nàng về phủ. Từ bây giờ, nàng sẽ trở thành dâu của Thái Uý phủ, quyền uy tột bực.
    Sư Sư bàng hoàng quay sang nhìn Lý ma ma. Khuôn mặt vừa buồn vừa sợ, Lý ma ma khẽ nói với nàng:
    - Sư Sư, nếu ma ma không nhận lời, Cao công tử sẽ cho người phá tan kỹ viện. Không chỉ mình ma ma mà còn mấy chục chị em của con dựa vào kỹ viện này để kiếm kế sinh nhai. Ma ma rất thương con, nhưng quả thực chẳng còn cách nào khác. Con hãy thông cảm cho ma ma. Cao nha nội là con trai của thái uý, vàng bạc lụa là không thiếu, lại chịu nhận con làm chính thê. Nhất định con sẽ được sống sung sướng.
    Không để Sư Sư kịp lên tiếng phản ứng, Cao Bạch sai gia nhân áp giải nàng lên kiệu. Thuý Cần biết mình không thể cứu nổi chủ nên bèn lẳng lặng lẻn đi báo cho Yến Thanh biết. Không ngờ Cao Bạch phát hiện ra, sai hai tên gia nhân đuổi theo. Nàng chạy không kịp, bị trúng một mũi đao vào bả vai, bèn ngã xuống đất giả vờ chết. Đợi hai tên đó đi rồi, nàng mới ngồi dậy, nén đau đi tiếp. Yến Thanh vừa câu được con cá, nghe thấy tiếng Thuý Cần gọi mình thì quay lại. Trông thấy Thúy Cần đang ôm bả vai chảy đầy máu, anh vội vã buông cần rồi chạy lại dìu nàng vào lán. Nhưng anh vừa định xem vết thương cho nàng thì Thúy Cần ngăn lại:
    - Thiếu gia, tiểu thư bị Cao nha nội bắt về Cao phủ, thiếu gia hãy đi cứu tiểu thư ngay đi.
    Yến Thanh nghe vậy thì người nóng như lửa đốt, đã toan cầm kiếm đi ngay. Nhưng lại thấy máu thấm ướt cánh tay áo Thuý Cần thì không nỡ bỏ nàng một mình. Thuý Cần hiểu ý bèn nói:
    - Thuý Cần biết cách tự trị thương cho mình. Thiếu gia đừng lo.
    - Vậy được. Ngươi cứ ngồi yên ở đây, đừng cử động nhiều tránh mất máu. Ta đi cứu tiểu thư xong sẽ quay lại ngay.
    - Nô tỳ biết rồi. Thiếu gia đi mau lên đi!
    Yến Thanh liền cởi chiếc áo khoác ngoài đắp cho Thúy Cần rồi vội vã chạy đi. Anh vừa đi thì Thuý Cần ngất lịm, mê man.
    Không phải mất nhiều thời gian, Yến Thanh đã lọt được vào Cao phủ. Nghe thấy tiếng kêu cứu của Sư Sư phát ra từ căn phòng trên tầng hai, anh vội vã phi người bay thẳng lên đó, đạp cửa phòng xông vào. Cao Bạch đang ra sức đè Sư Sư xuống giường, nghe thấy tiếng động thì sửng sốt quay lại. Trông thấy Yến Thanh với khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt nảy lửa, hắn luống cuống buông Sư Sư ra, lắp bắp nói:
    - Yến Thanh, L‎ý ma ma đã gả Sư Sư cho ta. Giờ cô ấy đã là vợ của ta. Ngươi không có quyền…
    - Ai là vợ ngươi? Yến Thanh quát lớn – Khốn kiếp! Hôm nay ta phải cho ngươi biết hậu họa của những kẻ cậy quyền ức hiếp lương nữ.
    Lời vừa dứt, Yến Thanh tung một cú đá vào bụng Cao Bạch. Toàn thân hắn văng ra xa, ngã dúi dụi vào tường. Hắn còn đang lồm cồm bò dậy thì Yến Thanh đã lại xông tới, túm lấy cổ áo hắn nhấc bổng hắn lên. Sư Sư sững người lại vì sợ hãi. Không phải là sự bấn loạn của một người con gái suýt bị làm nhục mà là nỗi kinh hoàng trước sự tức giận của Yến Thanh. Nàng nhớ lại tám năm về trước, khi Yến Thanh cầm gươm xông thẳng vào tẩm cung của nhà vua sau cái chết của Yến Hoa. Khi đó nếu nàng không kịp thời can ngăn thì Yến Thanh đã gây ra tội lớn kinh thiên động địa là sát hại thiên tử. Giờ khuôn mặt anh cũng bừng bừng lửa giận như hồi đó. Sư Sư vội lao tới giữ tay anh lại:
    - Yến công tử, xin dừng tay lại. Đừng đánh nữa mà! Hắn sẽ chết mất.
    Lúc này, Yến Thanh đã đẩy Cao Bạch đến cửa sổ, chỉ thiếu chút nữa thôi là hắn sẽ ngã lộn nhào xuống dưới. Nhưng xem chừng anh vẫn chưa hả giận, định đạp hắn xuống thật. Sư Sư vội đứng chặn trước mặt anh:
    - Đại ca, muội xin huynh. Đánh hắn như vậy là đủ rồi. Huynh không được đánh nữa.
    Yến Thanh khựng lại. Sư Sư đã đứng ra can ngăn, nếu anh tiếp tục sẽ vô tình đả thương nàng. Anh bèn rút chưởng về, nhưng mắt vẫn còn trừng trừng nhìn Cao Bạch đang ôm bụng khuỵu xuống nền nhà rên rỉ. Sư Sư tê tái nhìn lại kẻ đã thiếu chút nữa đã chiếm đoạt được nàng, rồi ngước lên nói với Yến Thanh:
    - Đại ca, chúng ta về thôi.
    Yến Thanh đã điềm tĩnh trở lại, nhẹ nhàng hỏi:
    - Muội có sao không?
    - Muội không sao. Sư Sư lắc đầu, trong đầu vẫn chưa hết cảm giác uất ức lúc bị Cao Bạch đè xuống giường. Yến Thanh đặt bàn tay lên vai nàng đầy sự cảm thông, rồi anh quay lại nói với Cao Bạch:
    - Ngươi đã thấy ta có thể lọt vào nhà ngươi dễ như trở bàn tay. Ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn dám động vào Sư Sư, ta sẽ không tha cho ngươi nữa đâu.
    Nói rồi Yến Thanh cầm tay Sư Sư bước ra ngoài cửa. Không ngờ mấy tên lính bị anh đánh ngất lúc nãy đã tỉnh lại, đứng bao vây xung quanh ngôi nhà, cung tên chĩa thẳng vào hai người. Cao Bạch vội lao xuống cầu thang, chỉ lên chỗ Yến Thanh hét:
    - Bắt... bắt Yến Thanh ngay! Đừng để hắn chạy thoát!
    Yến Thanh đang tìm cách bảo vệ an toàn cho Sư Sư thì chợt có một tiếng nổ lớn. Ai đó vừa ném vào chỗ bọn lính một khối thuốc nổ. Khói bốc lên mù mịt khiến bọn lính hoảng loạn. Lợi dụng lớp khói dày đặc che mắt quân lính, Yến Thanh nắm thắt lưng Sư Sư và dùng khinh công thoát ra ngoài, vào một ngõ hẻm gần đó. Hai người vừa chạm xuống đất thì thấy hai người mặc áo đen, bịt mặt đang đứng đợi, nhìn vóc dáng có thể đoán ra đó là Tử Ngang và Lục Tốn. Minh Tử Ngang ra dấu cho mọi người im lặng rồi khẽ nói:
    - Thuý Cần đã được Lâm phu nhân đưa về Bích Ngọc lầu. Hai người cứ yên tâm về đó. Nếu Cao nha nội đến gây chuyện sẽ có bạn bè đối phó hộ. Chúng tôi phải đi đây.
    Nói rồi Minh Tử Ngang và Lục Tốn vội vàng đi luôn. Sư Sư khẽ nói:
    - Hai huynh ấy là hộ vệ thái uý phủ nên muốn làm việc gì cứu bạn mà chống lại Cao thái uý thì đều phải làm lén lút. Thật là tội cho họ!
    Yến Thanh nhìn theo bóng hai người bạn, khẽ thở dài.

    Khi Yến Thanh và Sư Sư về tới Bích Ngọc lầu thì thấy thầy lang đang bắt mạch cho Thuý Cần, Lý ma ma và Minh Châu đứng ở cạnh bên. Nghe đại phu nói Thuý Cần đã bị trúng độc, Sư Sư vội lao tới bên giường, giọng lo lắng:
    - Đại phu, ông có thuốc giải không?
    Thầy lang buồn bã lắc đầu:
    - Xin lỗi, tôi không có thuốc giải. Đây là độc dược tự chế. Ai chế độc dược, người đó sẽ có thuốc giải. Nhưng mà đây là độc dược cực mạnh, nếu trong vòng chưa đầy nửa canh giờ nữa mà không có được thuốc giải, cô ấy sẽ không thể tỉnh lại được nữa đâu.
    - Không, không thể nào! -Sư Sư nghẹn ngào nói- Thuý Cần không thể chết dễ dàng như vậy. Phải có cách nào chứ. Đại phu, dân nữ cầu xin ông, ông hãy nghĩ cách đi. Đại phu, đó là em gái duy nhất của tôi.
    Minh Châu bèn ngồi xuống bên cạnh Sư Sư, quàng tay qua vai nàng:
    - Sư Sư, muội đừng làm khó cho đại phu nữa. Ông ấy đã làm tất cả có thể rồi. Để tỉ bảo Lâm Xung đến gặp Cao Thái Uý xin thuốc giải.
    Sư Sư ngẩng phắt lên như bừng tỉnh:
    - Không, để muội đi. Việc này là do muội mà ra. Chỉ cần muội nhận lời Cao Bạch, hắn sẽ cho thuốc giải để cứu Thuý Cần.
    - Muội không thể làm như vậy được. Muội đã thoát được khỏi phủ hắn, giờ lại quay lại đó, hắn sẽ không tha cho muội đâu. Muội cũng thấy hắn ác độc thế nào. Thúy Cần chỉ là một cô gái yếu đuối mà hắn cũng dùng đến cả độc thủ để đối phó. Thật là quá tàn nhẫn.
    - Hắn muốn làm gì muội cũng sẽ chịu, miễn là hắn chịu giao ra thuốc giải để cứu Thúy Cần. Nói rồi Sư Sư lảo đảo đứng dậy, nhưng Yến Thanh đã chặn trước mặt nàng:
    - Muội không cần phải làm như vậy. Hơn nữa, giờ cũng không còn đủ thời gian nữa. Huynh đã có cách để cứu Thuý Cần. Muội hãy giúp huynh đỡ Thuý Cần dậy.
    Sư Sư ngạc nhiên hỏi:
    - Cách gì vậy?
    Yến Thanh trả lời:
    - Huynh sẽ dùng nội công của mình đẩy chất độc khỏi người Thuý Cần.
    - Làm như vậy sẽ rất nguy hiểm cho công tử. - Thầy lang lên tiếng - Nếu công tử không cẩn thận có thể sẽ bị mất hết nội công, cả đời tàn phế.
    - Nếu vậy cũng không được. Giọng Sư Sư đầy quyết đoán. Nhưng hình như Yến Thanh đã tính toán hết. Anh điềm tĩnh nói:
    - Thực ra huynh cũng đã tính chuyện quay lại đó ép hắn đưa thuốc giải. Nhưng thần sắc của Thuý Cần đã yếu quá rồi, e rằng không còn đủ thời gian để thực hiện kế hoạch đó. Muội an tâm. Huynh là người học võ, huynh biết tự bảo vệ mình. Chỉ cần nghỉ mấy ngày, nội công của huynh sẽ hoàn toàn hồi phục.
    - Nhưng nhỡ đâu trong mấy ngày đó, Cao Bạch quay lại đây thì sao? Lý ma ma lên tiếng. Minh Châu liền trả lời thay:
    - Điều đó ma ma không phải lo. Cao Bạch tuy ngang tàng bạo ngược nhưng lại rất sợ những võ nhân hành tẩu giang hồ sống không có luật lệ. Để tôi nhờ mấy huynh đệ có võ công giỏi đến trấn ở Bích Ngọc lầu trong mấy ngày Yến Thanh tĩnh dưỡng, Cao Bạch sẽ không dám làm gì đâu.
    Yến Thanh gật đầu cảm kích. Thấy Sư Sư vẫn còn do dự, Anh bèn nói:
    - Huynh đã nói là huynh sẽ không sao. Muội không tin huynh ư? Thúy Cần vì muội mà quên mình. Bởi vậy muội phải ở lại đây, cùng với huynh giữ lại tính mạng cho Thúy Cần.
    - Đại ca... Sư Sư nhìn Yến Thanh với ánh mắt chứa đầy lo âu. Yến Thanh mỉm cười trấn an nàng. Đắn đo giây lát, cuối cùng nàng bèn ngồi xuống giường, từ từ đỡ Thuý Cần dậy. Thầy lang cùng với Lý ma ma và Minh Châu ra ngoài, khép cửa lại để Yến Thanh tĩnh tâm truyền công lực cứu người.

    Thuốc độc ngấm sâu vào người Thuý Cần nên Yến Thanh phải dốc toàn bộ nội công để ép bằng được chất độc ra ngoài. Chất độc vừa trào ra miệng Thuý Cần thì cũng là lúc anh đã kiệt sức, ngất đi mê man. Yến Thanh bị ốm nặng, Sư Sư không còn tâm trí để giấu lòng mình. Mấy ngày Yến Thanh nằm trên giường, bạn bè đến thăm anh chỉ thấy nàng quanh quẩn ở chỗ anh và Thuý Cần. Sang đến ngày thứ năm thì Thúy Cần bình phục, đã có thể bước ra khỏi giường. Nhưng Yến Thanh thì vẫn chưa tỉnh lại. Trời đã về khuya. Bạn bè đến thăm Yến Thanh đã về gần hết, chỉ còn lại Lâm Xung, Minh Châu và Minh Tử Ngang, ba người bạn thân nhất của Yến Thanh và Sư Sư. Thấy Sư Sư đã mệt mỏi, Minh Tử Ngang bèn nói với nàng:
    - Muội đã mệt mỏi rồi, hãy đi nghỉ đi. Cho dù bây giờ muội có lo lắng thế nào thì Yến đại ca vẫn chưa thể tỉnh lại đâu.
    Sư Sư khẽ lắc đầu:
    - Các huynh cứ về trước đi. Muội phải đợi huynh ấy tỉnh lại, muội mới yên tâm được.
    Câu nói của Sư Sư không khỏi gợi lên trong Tử Ngang nhiều suy nghĩ. Năm ngày nay quan sát nét mặt, cử chỉ của Sư Sư, anh cảm thấy giữa nàng và Yến Thanh có một điều gì đó không bình thường. Cho dù Yến Thanh đã cứu người hầu nữ mà Sư Sư yêu mến, nàng cũng không thể có hành động chăm sóc đến quên ăn quên ngủ đối với người dưng. Mới chỉ có mấy ngày mà nàng đã tiều tụy, gầy rộc cả người. Yêu Sư Sư hết lòng, anh đã từng thức trắng nhiều đêm, chân không rời nửa bước khỏi giường nàng những khi nàng ốm nặng. Giờ thấy lại những cử chỉ như vậy ở nàng, trong đầu anh chợt hiện lên câu hỏi: Liệu Yến Thanh có phải là người trong lòng Sư Sư bấy lâu không? Phải chăng Yến Thanh ở trong Bích Ngọc lầu không chỉ để trả ơn Lý ma ma mà còn muốn bảo vệ Sư Sư, công việc mà anh vẫn thường làm suốt bao năm? Nếu vậy, tại sao những ngày đầu Yến Thanh vào Bích Ngọc lầu, Sư Sư lại tỏ ra khinh ghét Yến Thanh như vậy? Bao nghi ngờ như tơ rối trong đầu anh. Yến Thanh vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch.
    Đến canh ba, vợ chồng Lâm Xung và Tử Ngang lần lượt ra về. Sư Sư đã quá mệt mỏi, bèn gục xuống thành giường ngủ thiếp đi. Chợt nghe thấy tiếng Yến Thanh gọi mình, Sư Sư choàng dậy.
    - Chào muội. - Yến Thanh nhoẻn miệng cười, nụ cười vẫn còn đượm vẻ mệt mỏi.- Sao canh người ốm mà ngủ gật như vậy chứ?
    Sư Sư lúng túng trước câu hỏi thản nhiên, không có vẻ gì là của một người đang ốm rất nặng. Yến Thanh lại tiếp tục hỏi:
    - Thuý Cần thế nào rồi, đã khoẻ lại chưa?
    - Thuý Cần đã khoẻ rồi. Đại ca, huynh làm muội lo quá. Muội sợ huynh sẽ không bao giờ mở mắt nữa.
    - Khờ quá. - Yến Thanh cười, vỗ nhẹ vào bàn tay nàng.- Có muội chăm sóc thì cho dù ốm thập tử nhất sinh huynh cũng sẽ khoẻ lại được. Coi muội kìa, mới chỉ có mấy ngày mà khuôn mặt muội đã trở nên hốc hác, hai mắt thâm quầng. Có phải là không chịu ngủ không?
    Sư Sư ngượng ngùng cúi đầu xuống. Không ngờ Yến Thanh nằm mê man mấy ngày, chỉ vừa mới tỉnh dậy mà vẫn đủ tinh tường để nhận ra được nét phờ phạc trên nét mặt của nàng. Nàng bèn lảng sang chuyện khác:
    - Đại phu nói là huynh đã truyền công lực quá giới hạn cho phép. Sáng nay khi ông ấy bắt mạch, mới đầu còn không nghe được mạch của huynh. Muội chỉ sợ huynh cứ nằm đấy rồi lặng lẽ ra đi.
    Yến Thanh nghe vậy thì bật cười thành tiếng, tiếng cười sảng khoái chẳng ăn nhập chút nào với thần sắc nhợt nhạt của anh:
    - Tính tình của muội vẫn chẳng thay đổi, vẫn tính hay lo nghĩ quá nhiều. Bây giờ huynh đã tỉnh lại rồi, muội đã hết sợ chưa?
    Sư Sư lắc đầu nói:
    - Đại phu dặn là nếu huynh tỉnh dậy thì vẫn phải nằm trên giường một tháng, không được cử động mạnh, nhất là không được vận công. Bằng không xung khí suy sụp, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
    - An tâm. Huynh biết cách giữ mình. Bây giờ huynh và muội thoả thuận thế này: huynh sẽ ngủ tiếp, muội cũng phải về phòng ngủ, ngủ một giấc thật ngon để sáng hôm sau, khi huynh mở mắt, huynh sẽ không còn phải nhìn thấy vẻ mệt mỏi của muội nữa. Nếu muội vẫn cứ để huynh phải nhìn thấy vẻ tiều tuỵ, huynh sẽ chán không mở mắt, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa đâu, có biết không?
    - Cũng được. Nhưng để muội đi nấu chút cháo cho huynh đã. Mấy ngày rồi huynh không ăn uống gì cả.
    - Không cần không cần. -Yến Thanh vội xua tay- Huynh không thấy đói. Muội mau về nghỉ đi để sáng mai còn sang đây cho huynh uống thuốc nữa chứ.
    Sư Sư bèn đứng dậy, đắp lại chăn cho Yến Thanh trước khi về phòng. Bàn tay Yến Thanh chợt chạm vào bàn tay nàng, run run. Yến Thanh vẫn còn yếu quá. Sư Sư nghĩ thầm. Nhưng lòng nàng chợt thấy vui vui. Tình thân ấm áp đã khiến bao mệt mỏi trôi đi hết trên khuôn mặt người thiếu nữ đa tình. Nàng khẽ nói:
    - Đại ca, huynh nghỉ đi. Muội về đây.
    Yến Thanh khẽ gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ vâng lời mẹ dặn rồi quay mặt vào trong, nhắm mắt lại. Sư Sư cũng nhẹ nhàng ra ngoài, khép cửa lại. Thuý Cần đã đứng đợi sẵn ở đó, giọng nhỏ nhẹ:
    - Tiểu thư, thiếu gia đã tỉnh lại rồi à?
    - Ừ, thiếu gia đã tỉnh lại rồi. Huynh ấy sẽ không sao nữa đâu. Muội đừng nên lo lắng quá.
    - Nô tỳ biết cứ tự trách mình cũng chẳng được ích gì, nhưng... Nếu đại thiếu gia vì nô tỳ mà trở thành phế nhân, nô tỳ chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa.
    Sư Sư mỉm cười trấn an Thuý Cần:
    - Điều đó không xảy ra đâu. Thiếu gia sẽ sớm bình phục. Muội đừng rầu người quá như vậy. Muội cần phải giữ gìn sức khoẻ để vết thương lành hẳn. Giờ chúng ta về để ta thay băng cho muội.
    - Tiểu thư, vừa rồi Minh hộ vệ quay lại đây, nói là để quên thanh kiếm trong phòng của thiếu gia. Nhưng khi cậu ấy lên đây thì lại không vào mà đứng ngoài một lúc rồi bỏ đi, quên cả việc lấy kiếm.
    - Để ngày mai ta mang trả cho huynh ấy. Lòng Sư Sư chợt thấy nao nao khó tả. Vẫn biết rằng trước sau gì cũng sẽ phải nói với Tử Ngang sự thật này, nhưng nàng không ngờ giờ phút đó lại đến nhanh như vậy. Nàng trở về phòng mà bước chân cảm thấy nặng nề.
    Sư Sư đỡ Thuý Cần ngồi xuống giường rồi nói:
    - Muội ngồi đợi ta. Để ta xuống bếp lấy nước nóng rửa vết thương cho muội.
    - Tiểu thư, để nô tỳ xuống đó lấy. Nô tỳ tự đi được mà.
    - Vết thương của muội chưa lành hẳn, không nên đi lại nhiều. Muội cứ ngồi đây đợi ta. - Nói rồi Sư Sư cầm theo chiếc ấm bước ra ngoài, khép cửa lại. Bích Ngọc lầu đang chìm dần vào yên tĩnh sau những cuộc truy hoan. Đèn ở các phòng tắt dần. Sư Sư nhìn sang phòng Yến Thanh ở khu nhà đối diện. Giờ này hẳn Yến Thanh đã ngủ say rồi. Nếu anh không ngủ được thì đã bật đèn đọc cuốn sách. Dầu cho sau này có thể có chuyện gì xảy ra thì nàng và Yến Thanh đang sống trong những ngày hạnh phúc, khi lại có thể nắm tay nhau, nói những lời thân quen. Không cần biết tương lai sẽ thế nào, hai người sẽ còn phải cùng đối mặt với những chuyện gì, ngày mai nàng sẽ dậy sớm, sang bên đó cho anh uống thuốc, nấu món cháo mà cả hai người cùng ưa thích...
    Đột nhiên, một chiếc khăn tẩm một thứ mùi rất khó chịu ập vào mũi nàng. Sư Sư chỉ kịp nhận ra đó là thuốc gây mê rồi xỉu đi.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2006 01:46:10 bởi TieuThanh >
    #17
      TTL 07.05.2006 20:19:39 (permalink)


      Trích đoạn: TieuThanh

      Chào TTL,

      Nhờ bạn sửa lại giùm mình chương I (d) thành chương II. Thực ra phần đó là bắt đầu chương II, nhưng Tiểu Thanh quên không chú thích rõ ràng trong diễn đàn. Cảm ơn TTL.

      Chúc vui,

      Tiểu Thanh.


      Chào Tiểu Thanh,
      ttl đã sửa lại như bạn yêu cầu rồi .
      Chúc TT vui và sáng tác mạnh.
      ttl
      #18
        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9