The One - Điều duy nhất
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
sao bang 22.03.2006 09:33:13 (permalink)
THE ONE
Tóc đuôi gà


Re : Có bao giờ bạn xem thứ gì đó là điều duy nhất chưa? Có hoặc chưa, chỉ có mỗi mình bản thân bạn biết, mà có khi, chính bạn cũng không biết. Điều Duy nhất, đó là một thứ mà con người ta bằng bất cứ mọi giá cứ muốn có cho bằng được, vì nó chỉ thuộc về duy nhất bạn mà thôi.....

Part 1

Cái quý giá nhất trên thế gian này không phải là tiền bạc hay châu báu, mà chính là thời gian. Chỉ cần một phút cũng đủ làm bạn phải ghi nhớ đến suốt cả cuộc đời, hay một giây cũng khiến bạn phải cảm thấy hối tiếc. Thời gian một khi đã trôi qua thì sẽ vĩnh viễn không quay trở lại. Cho nên, ngay từ bây giờ, bạn hãy làm bất cứ điều gì mà bạn muốn. Nếu không, sẽ có lúc, bạn cảm thấy tiếc cho khoảng thời gian đã qua.

Trên thế gian này vốn không có thừ gì là tuyệt đối, mà chỉ tồn tại những thứ tương đối. Hãy hài lòng với chính bản thân mình, hãy trân trọng những gì mà mình đang có. Một lúc ước ao mình là ai đó, nhưng rồi khi nhìn lại, mình lại cảm thấy thật vô nghĩa, tới lúc muốn mình là chính mình, không là bất kì một ai hết.......

Trường RMIT, một ngôi trường có 100% vốn đầu tư nước ngoài, được coi là trường đại học sang bậc nhất của Việt Nam. Không phải nổi tiếng vì mước học phí 6000USD một năm, nhưng kể ra thì con số đó cũng đáng gây chú ý cho người Việt Nam chứ. Hình như cũng không phải vì toàn người nước ngoài dạy mà nó nổi tiếng. Vậy thì vì cái gì? Một sự kiện gây xôn xao dư luận đây: Kì tốt nghiệp khoá đầu tiên vừa rồi, trên 1000 sinh viên theo học nhưng chỉ có 24 người được ra trường, và 24 người ấy lập tức được các công ty nổi tiếng nhất nước đưa thư đến mời mọc. Một trường học đào tạo ra những sinh viên cực giỏi, có lẽ đó là điễm nổi bật của RMIT.

"Chỉ có mấy công tử, tiểu thơ hay dân quý tộc mới có đủ điều kiện theo học ở đó thôi" - Một người nào đó đã vô tình buông ra một câu nhận định, và ngay sau đó, nó trở thành khẩu ngữ mà người ta dành tặng cho các sinh viên trường RMIT. Nhưng rồi một ngày kia, có một cô gái xuất hiện đã làm thay đổi tất cả. Một cô gái rất đặc biệt......

- Chán Quá...... - Một đứa con trai ngáp dài khiến cho cả 3 đứa còn lại phải ngước nhìn. Một trong 3 đứa hỏi :

- Mày sao vậy, Phi Long?

- Thì chán quá chứ sao.

Một đứa khác cười :

- Kiếm đại một em quen cho đỡ buồn đi. Chỉ có 1 tuần thôi. Ai ya, tao thiệt hông hiểu mày sao nữa. Con nhà giàu, đẹp trai vậy mà không quen bạn gái. Chỉ cần mày ho lên một tiếng thì đã có vài chục cô sẵn sàng bỏ tất cả theo mày rồi, tính ra thì fan hâm mộ của mình cũng gấp đôi 3 đứa tao cộng lại đó. Không phải mày tính tu chớ?

Phi Long đứng lên :

- Kệ tao! Tao không hợp nhãn đứa nào hết. Tui bây cử ở lại chơi, tao về.

Nói rồi, hắn đứng lên và bước ra cửa. Tên hắn là Nguyễn Phi Long, gia đình kinh doanh đủ thứ, từ bất động sản tới máy vi tính, nói chung là trên thương trường, không ai là không biết tới gia đình hắn.

- Oaaaaaaaaaa

Tiếng khóc của trẻ con. Hắn chợt tỉnh và nhìn lên. Hắn đang đừng trước cổng một hội chợ. Thật ra thì hắn không hề ưu cái gọi là hội chợ tí nào. Với hắn, đây chỉ là một hoạt động bình dân rẻ tiền. Hắn quay mặt đi ra.

- Ai là mẹ của bé này đây?

Giọng con gái. Nghe rất dễ thương. Hắn chợt nhớ tới lời mấy đứa bạn: " Kiếm đại một em quen cho đỡ buồn đi. Chỉ có 1 tuần thôi." Sao lại không nhỉ? Chỉ chơi thôi mà. Hắn quay lại nhìn. Thất vọng tràn trề, nhỏ này xấu như ma. Để coi, thời này còn ai tết hai bím và đeo cặp kính tổ chảng như hai cái tô đó chứ?

- Chị giúp em tìm mẹ nha!

" Love in your eyes
Sitting silent by my side
Going on holding hand
Walking through the nights...."

Trình độ sinh viên RMIT như hắn, để hiểu lời của bài hát nói gì là chuyện quá bình thường. Nhưng phải công nhận là nhỏ này trong veo, thanh kiết y như hát của tiếng thiên thần. Mà nếu tiếng hát đã lôi cuốn được một đứa khó tính như nó thì hiển nhiên cũng lôi cuốn được sự chú ý của mọi người chung quanh. Rất nhanh sau đó, một người phụ nữ tay cầm cây kem lao ra:

- Bé Minh.....

Hắn đoán bà ta là mẹ của thằng bé.

Thằng bé nhận cây kem từ tay bà ta, rồi đưa lên:

- Chị ơi, cho chị nè.

Cô gái quay mặt lại, tất cả kem đều dây vào mặt cô ấy. Người phụ nữ vội vàng lấy khăn tay ra:

- Ấy chết! Để tôi lau cho cô....

Cặp mắt kính được gỡ ra để chiếc khăn chạm vào đó. Người phụ nữ tiếp tục :

- Tóc cô cũng rối rồi, để tôi chải lại cho.

Thêm mấy sợi dây buộc tóc được tháo ra, vậy mà mái tóc dài tự do xoã ngang vai. Người phụ nữ sững sờ :

- Cô đẹp quá!

Tim hắn đang dộng bình bình trong ngực. Con nhỏ mọt sách đó.......À, đẹp....

- Lập Trân......

Có tiếng gọi trong đám đông, nhỏ hối hả chạy vào:

- Chị cháu bán trong đó, cháu phải vào giúp đây.

Nhỏ biến mất trong đám đông, hắn cũng định chạy theo nhưng chuông điện thoại reo. Hắn đành đứng lại nghe :

- Alô, tôi đây!

- Cậu chủ đang ở đâu vậy?

Hắn người mắt lên nhìn tấm bản treo được trang khí bằng đèn neon:

- Chợ đêm Kì Hoà.

- Vâng, tôi sẽ cho xe tới chỗ cậu ngay.

Hắn nhìn vào khu chợ rồi nói:

- Tôi sẽ tìm ra cô.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 13:42:30 bởi Chuộtlắc >
#1
    sao bang 22.03.2006 09:34:18 (permalink)
    Part 2
    Ngay hôm sau, hắn đã tới khu chợ, yêu cầu được coi danh sách tất cả những người đăng kí buôn bán, nhưng hắn tìm cả buổi trời cũng không thấy cái tên Lập Trân cũng như ảnh của nhỏ. Không ai trong khu chợ biết về nhỏ, coi ra hắn đã thất bại hiệp I.

    - Dạo này tao thấy mày có vẻ sầu đời quá.

    Khi vừa trông thấy hắn buông một tiếng thở dài, một trong 3 thằng bạn thân đã tỏ ra quan tâm.

    Hắn không thèm đáp lại lòng tốt của thằng bạn. Hắn đưa mắt nhìn lên trần nhà. Nhìn kĩ thì chỗ này được thiết kế rất khá. Cái bảng hiệu "Viet Top" đã thu hút được rất đông mấy đứa loi choi như tụi nó, dĩ nhiên là phải dễ coi một chút rồi. Ừmm, rồi thì cũng vài ba bữa, tụi nó sẽ thấy chán ngay, lại thay đổi địa điểm.

    - Giờ làm gì đây?

    Hắn nghĩ lúc này là thích hợp nhất để hỏi về kế hoạch sắp tới.

    - Về trường!

    Nó hơi bị bất ngờ, phải lời vừa rồi được thốt ra từ miệng của thằng bạn nó không? Hay là hắn nghe nhầm?

    - Mày đùa hở Quý? - Hắn hỏi lại.

    Thằng bạn hắn lắc đầu:

    - Không, tao nói thiệt đó. Tuy là học chỉ để chơi, nhưng nếu vắng quá thời gian cho phép là coi như rớt.

    Một đứa khác chen vào:

    - Rớt thì đã sao. Có 6000USD, không phải gia đình mày không lo nổi chứ?

    Thằng Quý cười :

    - Mày nghĩ là vậy sao? Tao chỉ nhán mỗi ông già tao thôi. Ổng cứ hay cằn nhằn, chứ tiền bạc với tao không có gì đáng nói.

    Đứa còn lại đồng tình :

    - Thằng Quý nói có lý! Tao tán thành ý của nó. Đứa nào thấy chán thì về nhà ngủ.

    Hắn đứng lên:

    - Đã đi thì phải đi chung chứ. Mày thấy sao, Chính?

    Thằng Chính cười :

    - Tới trường ngắm mấy em cũng đâu có hại gì. Về trường!

    Tụi nó là một nhóm rất nổi tiếng ở trường RMIT. Nổi tiếng vì nhà đứa nào cũng giàu có, vì đứa nào củng đẹp trai. Còn gì nữa ta? À, còn có quyền lực tối thượng nữa. Không ai dám chống lại tụi nó hết. Cái kiểu này người ta gọi là độc quyền. Người ta gọi tụi nó là DP, viết tắt của Diamond Princes.

    - Hôm nay là ngày đặc biệt gì mà mấy anh đi học lại vậy?

    Một nhỏ con gái khá dễ thương lại gấn bắt chuyện. Thằng Chính cười:

    - Nếu nói là nhớ em quá, không chịu nổi thì sao?

    Nhỏ cúi sát người xuống, cố tỏ vẻ khiêu gợi :

    - Thiệt sao?

    Thằng Chính đáp lại :

    - Tin hay không là tuỳ em, Beautiful girl!

    Thằng Quý quay đi chỗ khác. Nó dư biết còn lâu những lời nói vừa rồi của thằng bạn nó là thật lòng.

    - Dung ơi.......

    Nhỏ nhìn ra cửa, vẻ hắn học khó chịu lộ ra trên mặt :

    - Mấy cái đứa này kêu toàn nhằm lúc, em đi trước nha. Ah, em lúc nào cũng rảnh hết, có hoạt động gì cứ gọi em.

    Đợi nhỏ đi khuất, hắn hơi trở người trên chiếc ghế đệm :

    - Nhỏ đó là ai vậy?

    Cả 3 đứa còn lại nhìn hấn chăn chăn.

    - Mày hỏi thật hay đùa vậy? Nhà nhỏ đó kinh doanh quán Bar lớn lắm đó.

    Hắn nhún vai :

    - Vậy ah?

    Rồi đứng lên.

    - Mày định đi đâu vậy?

    - Về! Tao thà về nhà ngủ còn hơn.

    Hắn đi ra cửa mà không thèm quay mặt lại để xem bộ mặt chảy dài của mấy thằng bạn hắn. Người đề nghị tất cả quay về trường là hắn, mà tự động bỏ về cũng là hắn.

    Một đứa đụng vào người hắn. Một nhỏ con gái. Nhỏ cúi xuống hối hả nhặt lại mớ tập vở rơi vãi trên mặt đất :

    - Xin lỗi! Tôi vội quá.

    Xin lỗi đối với hắn không phải là cách giải quyết một vấn đề. Hắn đang định phạt cho nhỏ một trận thì.....

    Gương mặt đó, nhỏ là......

    Hắn vội vàng quay về lớp, chỗ ngồi của hắn Thằng Quý ngạc nhiên :

    - Ủa?!?! Không phải mày muồn về nhà ngủ sao?

    Hắn trả lời tỉnh bơ :

    - Không! Về nhà chán lắm. Tao có trò này hay hơn nhiều.

    - Trò gì?

    - Để giờ nghỉ trưa tao sẽ nói cho tụi bây nghe.

    Ba đứa bạn chỉ còn biết nhìn nhau. Chơi với hắn lâu như vậy mà tụi nó cũng không biết hết hắn đang nghĩ gì.......
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 13:45:54 bởi Chuộtlắc >
    #2
      sao bang 22.03.2006 09:36:25 (permalink)
      Part 3

      Tụi nó không biết hắn đang nghĩ gì, cái đó là sự thật. Nhưng trong suốt giờ học, nó cứ nhìn sang chỗ nhỏ Dung. Nhỏ bất chợp nhìn sang và phát hiện ra điều này, nhỏ nghĩ là hắn đã bắt đầu để ý nhỏ rồi, cho nên mỉm cười đáp lễ. Thằng Quý khiều vai hắn :

      - Mày thích nhỏ Dung hở?

      Hắn không trả lời. Tạm thời ba thằng bạn nó cho là vậy, tuy nhiên thực lòng tụi nó nghĩ là không đơn giản như thế, vì hắn có biết gì về nhỏ Dung đâu.

      Giờ nghỉ trưa rồi cũng đến trong mong đợi. Thằng Chính tỏ ra nôn nóng :

      - Đâu? Mày nói cho tụi tao xem trò vui nào đâu?

      Hắn đứng lên :

      - Theo ta.

      Hắn hùng hồn tiến tới chỗ nhỏ Dung. Nhỏ mỉm cười chờ đợi hắn buông lời tán tỉnh nhỏ. Nhưng mà hắn lại đi ngang qua mặt nhỏ như thể nhỏ không hề ngồi ở đó. Trong khi nhỏ chưa biết chuyện này là sao thì hắn chống tay lên bàn, cạnh bên bàn của nhỏ, có một đứa con gái khác đeo kính, thắt hai bìm đang cặm cụi ghi chép một mớ chữ trên bảng. Hắn nói:

      - Cho em gái 3 giây để trả lời thôi nhé! Có muốn làm bạn gái của anh không?

      Có 5 người đang nhìn hắn chăm chăm: Ba thằng bạn thân, nhỏ Dung và thêm nhỏ đeo kính kia nữa.

      Nhỏ đeo kính nói không nên lời. Hắn mỉm cười tự tin:

      - Hết 3 giây rồi đó!

      Nhỏ chớp chớp đôi mắt qua cặp kính, rồi trả lời:

      - Không bao giờ.

      Hắn bị sốc. Sốc vì nhỏ từ chối hắn như thể từ chối lời tỏ tình của một tên điên. À, mà nếu như xét cho kĩ thì hắn cũng hơi bị điên thiệt. Tuy nhiên, hắn không biết là có những người còn sốc hơn hắn nhiều, điển hình là 3 thằng bạn chí cốt của hắn. Từ lúc hắn hỏi nhỏ có muốn làm bạn gái hắn không, 3 đứa kia đã bị sốc, nay nghe nhỏ từ chối hắn thẳng thừng, tụi nó còn thấy sốc hơn. Nhó Dung cũng vậy. Nhỏ quá bất ngờ. Cho nên, không chỉ mình hắn hoá đá, mà mấy người kia cũng vậy.

      Nhỏ mắt kình thu xếp tập vở và đứng lên:

      - Anh làm ơn tránh ra cho tôi qua! Tôi còn phải ăn trưa nữa.

      Hắn làm theo lời nhỏ, hết-sức-ngoan-ngoãn. Hay là tại hắn vẫn chưa hoàn hồn? Cái đó có trời mới biết.

      Nhỏ đi qua được một lúc, thằng Trí mới lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng :

      - Errrr, tao có thể nói vài lời được không? Thật ra là chuyện gì vừa xãy ra vậy? Tao....ơ....không dám tin.

      - Mày thích con nhỏ mọt sách đó? Phải không vậy? Mày nghĩ con gái đẹp trên thế giời này chết hết rồi sao mà lại đi chọn nhỏ đó? - Thằng Chính tiếp lời.

      - Còn bị nhỏ đó từ chối nữa chứ. Có quá mất mặt DP không? - Cuối cùng là thằng Quý.

      Nhỏ Dung vùng vằng bỏ đi. Hắn lầm bầm:

      - Nhỏ đó từ chối tao.....tao bị từ chối.....

      - Nè, mày có sao không vậy Phi Long?

      - Nhỏ đó dám từ chối tao.....

      Cả 3 đứa không hẹn mà cùng tránh xa hắn. Hơn ai hết, tụi nó hiểu mức độ khùng của thằng bạn hắn. Hắn mà nổi điên lên thì cả 3 đứa cũng đàng bó tay.

      - Tao phải đi tìm nhỏ đó.

      Thằng Chính gọi theo:

      - Phi Long.....

      Nhưng hắn dường như không còn nghe thấy gì nữa. Thằng Trí tỏ ra lo lắng:

      - Giờ tụi mình làm sao đây?

      - Theo hắn chứ sao. Đâu phải hai đứa mày không biết là hắn hay làm ẩu. Nếu hắn mà có làm gì tày trời thì tụi mình cũng không được yên.

      Vậy là tụi nó chạy theo hắn.....

      Căn tin của trường đại học.....

      Bốn đứa hùng hồn đi vào căn tin, tất cả mọi ánh mắt đều dõi theo.

      - DP kìa! Họ vào đây làm gì nhỉ?

      - Ai mà biết. Nhưng chắc chắn không phải là ăn trưa rồi. Tụi nó có bao giờ ăn trưa ở trường đâu.

      - Tôi đoán là họ sắp tuyên bố tẩy chay ai đó.

      - Ừa. Ai mà xấu số thế nhỉ? Không phải là.....tụi mình chứ?

      Cả bốn dừng lại trước chỗ đang bàn tán về chúng.

      - Tụi mày có thể nhường chỗ được không?

      Cung cách nhẹ nhàng của thằng Chính vừa đủ để tất cả những người ngồi bàn đó đứng lên cùng với phần ăn của họ. Tụi nó ngồi xuống cạnh nhỏ. Nhỏ đứng lên. Thằng Trí ngạc nhiên :

      - Bạn định đi đâu vậy?

      - Sang bàn bên kia ngồi.

      Thằng Quý hỏi:

      - Sao không ngồi ở đây?

      - Tôi không thích. Được chưa?

      Thằng Chính nhìn sang bàn bên kia:

      - Vậy ah? Những người ngồi bàn bên kia.....

      Không còn mộ ai ngồi bên bàn bên kia nữa. Nhỏ biết là dù có ngồi chỗ nào thì kết quả cũng vậy, cho nên nhỏ đi thẳng vào vấn đề:

      - Các người muốn gì?

      - Cho cô 5 phút để suy nghĩ, hãy trả lời lại câu hỏi lúc nãy.

      Nhỏ nhìn hắn :

      - Dù cho anh có cho tôi 5 năm, 50 năm hay 500 năm để suy nghĩ thì câu trả lời của tôi cũng như nhau thôi.

      - Cô......

      Nhỏ nhìn vào mắt hắn. Nhỏ biết hắn đang rất giận. Hắn đứng lên:

      - Cái này là cô ép tôi đấy nhé! Đừng trách tôi.

      Nhỏ cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nhưng nhỏ không sợ. Hắn nói:

      - Tụi bây nghe đây! Từ nay trở đi, bất cứ đứa nào nói chuyện với nhỏ, chơi với nhỏ, cười với nhỏ, thậm chí chạm vào nhỏ sẽ bị tẩy chay. Không một ai được đụng tới nhỏ hết.

      Rồi hắn bò đi. Thằng Chính đứng dậy theo:

      - Không hiểu sao hắn lại quyết liệt với một đứa như cô nhỉ?

      Thằng Trí cười:

      - Cố gắng mà sống sót nhé! Ah, ai cá với tao thời hạn nhỏ rời khỏi trường nào?

      Thằng Chính tỏ ra hào hứng:

      - Tao cá! 1 tháng nha. Hình phạt kì này nhẹ quá, cỡ một tháng là lâu rồi.

      - Cứ làm đi! Tôi thách mấy người đó! Tôi sẽ không rời khỏi trường đâu.

      Cả ba đứa quay lại nhìn nhỏ. Thằng Quý cười:

      - Really? Anyway.....good luck!

      Và tụi nó rời khỏi đó......
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 13:53:42 bởi Chuộtlắc >
      #3
        sao bang 22.03.2006 09:40:52 (permalink)
        Part 4

        Cũng kể từ ngày hôm đó, không còn ai dám chơi với nhỏ. Nói chuyện, cười, thậm chí là chạm tới nhỏ, họ cũng sợ. Nhỏ không nói gì, cứ lặng lẽ mà tới trường, rồi lại lặng lẽ mà ra về một mình. Cuộc đời sinh viên của nhỏ chắc pgải thế này tới khi rời trường quá. Vậy mà nhỏ cứ mong sẽ có nhiều bạn. Hay là chuyển trường? Không được! Làm như vậy chẳng khác nào nhỏ tuyên bố đầu hàng hắn một cách yếu đuối. Vậy thì phải làm sao?

        - Ê, là nhỏ đó đó!

        Tiếng xì xào vang lên khi nhỏ tới gần. Nhỏ mặc kệ, dù sao thì cũng quen như thế này rồi. Nhỏ ngồi xuống một băng ghế trống, lấy tập ra coi lại bài.

        - DP tới kìa!

        Nhỏ ngước lên nhìn. Ánh mắt nhỏ vô tình chạm phải ánh mắt của hắn. Nhỏ lập tức biến đôi mắt đượm buồn cô độc thành đôi mắt cương nghị. Nhỏ quyết định không chịu thua hắn. Và khi bắt gặp cái nhìn đó, hắn chỉ quay mặt đi chỗ khác.

        Ngày tháng sẽ tĩnh lặng như vậy, câu chuyện sẽ nhàm chán như vậy khi không có chút gì mới mẻ. Vậy phải tạo ra chút gì đó cho cuộc đời vô vị này chứ. Vâng, vào một ngày nọ, sự xuất hiện của một học sinh mới đã làm thay đổi tất cả, à...không phải tất cả, nhưng cũng gần như thế....

        - Làm ơn cho hỏi phòng B2 nằm ở đâu?

        Một cô gái, nhìn lạ quá. Cô ấy chắc chắn là học sinh mới. Phòng B2? Lớp của mình.....

        - Bạn ơi.....cho hỏi....

        Trả lời không? Chắc họ không chấp nhất người mới đâu.

        - Dãy lầu 1, phòng thứ 2.

        - Cám ơn.

        Học sinh mới mỉm cười. Thật là xinh đẹp. Học sinh mới chắc chắn sẽ dành được sự hâm mộ của đám con trai trường này.

        Không ngoài dự đoán của nhỏ, gương mặt khả ái này đã gây xôn xao cho phái nam của trường. Học sinh mới thật hoàn hảo. Tuy nhiên, người hoàn hảo không phải là không mắc phải sai lầm. Và sai lầm của học sinh mới chính là muốn kết bạn với nhỏ....

        - Ăn cơm trưa với tôi nha Lập Trân!

        Nhỏ ngước mặt lên. Không trả lời.

        - Ăn cơm trưa với tụi này đi Việt An. - Đám con trai đã xuất hiện kịp lúc để ngăn học sinh mới.

        Học Sinh mới từ chối:

        - Nhưng tôi đã mời Lập Trân rồi.

        - Cô ta sẽ không đi đâu? Ăn với tụi này đi.

        - Sao vậy?

        - Tốt nhất là Việt An đừng nói chuyện với con nhỏ đó, nhỏ đang bị sao quả tạ của DP giáng đó. Ai chơi với nhỏ sẽ bị tẩy chay.

        Nói ra rồi. Chắc học sinh mới không muốn tự tìm rắc rồi cho mình đâu. Nhỏ đừng lên, định rời khỏi đó. Nhưng một bàn tay đã kéo nhỏ lại :

        - Vậy à? Tôi không quan tâm chuyện đó. Mình đi thôi Lập Trân.

        Tại căn tin, một bàn rộng chỉ có hai người ngồi, tiếng bán tán xung quanh cả hai. Kì lạ là học sinh mới vẩn tỉnh bơ ăn phần trưa của mình.

        - Tại sao? Tại sao bạn lại chơi với tôi. Bạn sẽ....

        - Chả làm sao cả! Tôi chỉ nghĩ chùng ta là con người, đâu phải cún con đâu mà người ta kêu gì làm nấy.

        Dễ thương thật! Từ hành động tới lời nói của học sinh mới đều rất dễ thương, cho nên nhỏ đã cười.

        - Ah, Lập Trân cười dễ thương lắm.

        - Nhưng có cưới 100 lần cũng không dễ thương bằng em đâu.

        Bốn đứa con trai, bốn tên Quỷ Sứ của địa ngục.

        - Em là học sinh mới à? Tên gì vậy?

        - Việt An!

        Thằng Chính ngồi xuống cạnh học sinh mới :

        - Anh là Văn Chính, em có muốn đi uống nước với anh không?

        Học sinh mới quay sang Lập Trân:

        - Nhưng chiều nay tôi sẽ đi shopping với Lập Trân rồi.

        Thằng Trí cười hiền lành :

        - Có ai nói với em là đừng có dại mà chơi với con nhỏ đó chưa? Anh không nỡ tẩy chay em chút nào.

        Học sinh mới tròn mắt ngạc nhiên :

        - Thì ra ấy anh là DP?

        - Đúng như thế.

        Học sinh mới hít một hơi rồi nói:

        - Nghe nè, dù cho cả thế giới này chống lại Lập Trân, tôi cũng sẽ ở bên cạnh bạn ấy, huống hồ gì chỉ có 4 người.

        Thằng Quý đứng lên:

        - Trong vòng 2 tuần, tụi mình nhận được hai lời thách thức, mà lại toàn con gái.

        Thằng Chính hỏi học sinh mới:

        - Em không hối hận chứ?

        Hắn quay mặt bỏ đi, không quên để lại sau lưng một câu:

        - Tẩy chay Việt An!

        Hai đứa con gái nhìn theo bóng tụi nó khuất dần sau hàng câu. Một chuyện rắc rối nữa không mời mà đến....

        Truyện thiếu phần 5, CL đã bổ sung ở sau
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:03:26 bởi Chuộtlắc >
        #4
          sao bang 22.03.2006 09:43:58 (permalink)
          Part 6

          Trong khi đó thì ở trường học, nhỏ và Việt An đang phải nếm chịu nhiều nguy khồn từ cái lệnh chết tiệt của hắn.

          - Mấy nguời muốn làm gì đây? - Nhỏ vừa lùi lại vừa hỏi.

          - Tụi này chỉ làm theo lời của DP thôi, đừng có trách nhé.

          Việt An kéo nhỏ ra sau :

          - Coi ra hắn không còn có ý định để mình yên nữa rồi. Lập Trân chạy khỏi đây nhanh đi!

          - Không! Chuyện này là tại tôi mà ra. Nghe nè, mấy người có giỏi thì đánh luôn cả tôi. Tôi thề không đứng khơi khơi mà nhìn Việt An chịu trận đâu.

          Việt An mỉm cười :

          - Chỉ câu này của Lập Trân cũng đủ để tôi liều một phen rồi.

          Đám con trai gầm gừ:

          - Tụi này cũng muốn "mần thịt" cô lắm đó, cũng tại Phi Long không nói là "giết luôn con nhỏ đó luôn" cho nên tụi này mới để cô yên thôi. Tụi bây tới kéo con nhỏ đó ra, tụi mình không có nhiều thời gian cho tới khi Phi Long quay về đâu.

          Lập tức hai thằng con trai kéo nhỏ ra và giữ chặt lấy nhỏ, công cuộc tẩy chay Việt An bắt đầu.....

          - Chờ đã Phi Long!

          Thằng Quý vừa chạy vượt lên trước vừa nói. Nó hy vọng trong mấy bước còn lại để tiến đến cổng trường, nó có thể làm cho thằng bạn nó thay đổi cái ý định sát sinh đó.

          - Tao thấy....như vậy có đáng không? Mày vì một đứa con gái mà....

          Nó im hơi ngay tức thì khi hắn nhìn hắn bằng đôi mắt như sẵn sàng ra lệnh tẩy chay cả hắn nếu hắn còn tiếp tục nói thêm câu nào liên quan tới nhỏ nữa.

          Hắn vượt qua mặt nó và đi thẳng vào cổng trường, bỏ lại sau lưng là một người gần như hóa tượng mà hắn vừa ném cho cái nhìn lạnh lùng. Thằng Trí và thằng Chính chạy lại gần, xôn xao hỏi xem kết quả:

          - Sao rồi?

          - Còn trăng sao gì nữa. - Nó lắc đầu - Tao bó tay!

          Một khi thằng Quý đã bó tay thì cả hai thằng còn lại tụ hiểu là tụi nó cũng không có cách nào khác nữa. Xưa nay chỉ có mình thằng Quý là đứa có khả năng làm thay đổi ý định của Phi Long.

          Hắn mở cửa bước vào phòng học, nơi mà cuộc tẩy chay đang diễn ra. Trên sàn là Việt An đang nằm, nó đang chảy máu. Còn bên kia là nhỏ đang kêu la:

          - Buông tôi ra!

          Hắn nhìn đi chỗ khác :

          - Buông nhỏ ra đi!

          Nhỏ được trả tụ do tức thì. Nhỏ vội chạy tới chỗ Việt An. Lúc này thỉ cả ba đứa còn lại cũng đã theo kịp hắn và có mặt ngay sau lưng của hắn, ngắm nhìn kết quả của lệnh tẩy chay vừa đuợc ban hành cách đây nửa tiếng.

          - Nó sao rồi? - Thằng Quý vội vàng hỏi.

          - Chưa....ơ...chưa chết!

          Nó thở phào nhẹ nhõm khi nghe tụi tay sai nói như vậy, trong khi hắn lại rất tức giận:

          - Tụi bây làm việc kiểu gì vậy?

          - Thôi đi Phi Long! Mày đang hành động cực kì ngu xuẩn đó!

          Thằng Quý đã không còn đủ kiên nhẫn mà từ từ thuyết phục hắn nữa. Nó phải hét lên để tất cả biết rằng nó đang rất là khó chịu:

          - Mày làm như vậy là gì cái gì hả? Danh dự của DP đâu có dễ dàng mất vì con nhỏ mọt sách đó. Mày có cần làm tới cùng như không? Mày.....

          - Mấy người là đồ quỷ sứ!

          - Huh????

          Mọi ánh mắt chuyển hướng về nhỏ. Nhỏ đã đứng lên:

          - Danh dự DP ah? Cái thứ đó bán đuợc bao nhiêu ngàn? Mấy nguời chẳng qua chỉ muốn chứng tỏ bản thân mình thôi. Mấy nguời là lũ khùng! Đồ xấu xa!

          Thằng Chính chớp mắt:

          - Tụi mình đang bị xúc phạm nặng nề đó. Sao không ai lên tiếng hay có hành động gì ngăn con nhỏ mọt sách đó lại vậy?

          - Ngốc! Cô không biết là đang bị hắn lừa sao? Hắn không-phải-là-con-gái! - Hắn hét lên.

          Nhỏ cười nhạt :

          - Việt An không hề lừa tôi.

          - Vậy có nghĩa là cô biết hắn là con trai?

          - Đúng thì sao?

          Mấy đứa con trai ở ngoài nhìn nhau. Việt An là con trai, tin này hơi lạ đối với tụi nó.

          Hắn bước nhanh tới gần nhỏ, chỉ một buớc nữa thôi thì hắn đã có thể chạm vào nhỏ.

          - Tại sao chứ? Tại sao cô lại cư xử với tôi như vậy?

          - Mục tiêu của DP là hạ gục tôi để lấy lại danh dự phải không? Tốt thôi! Tôi sẽ rời khỏi trường. Như mong đợi của anh rồi chứ? Anh hài lòng không?

          Hết sức bất ngờ, hắn ôm nhỏ vào lòng. Chính nhỏ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng có thể chắc chắn ràng hắn đã không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa.

          - Không phải....đó không phải là mong muốn của tôi. Cái mà tôi cần chính là cô. Sao cô không tỏ ra yếu đuối một chút? Sao không tới van xin tôi? Sao không khuất phục tôi? Cô cứ làm ra vẻ không-cần-đời. Cô có biết là cô đang làm tôi khổ sở tới mức nào không? Với cô như vậy là vui lắm sao?

          Thằng Trí thở dài:

          - Coi ra không phải vì danh dự mà Phi Long hành động như vậy đâu. Nó thích con nhỏ mọt sách đó thiệt đó.

          Hắn đưa tay gỡ mấy sợi dây buộc hai bím tóc ra. Sau khi mái tóc đã tự do xỏa dài ngang lưng, hắn mới từ từ nới lỏng vòng tay, và gỡ nốt cặp kính không độ ra. Hắn thì thầm:

          - Thiên Sứ.....

          Phải nói là từ lúc nhỏ xuất hiện cho tới bây giờ, nhóm DP đã luôn phải hứng chịu từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Đầu tiên là từ chối hắn, sau đó là khiêu chiến với cả bọn, và cuối cùng là......

          Thằng Chính kêu lên khe khẽ:

          - Đẹp quá! Đó có phải là con nhỏ mọt sách thật không vậy?

          Nhỏ mở to đôi mắt nhìn hắn. Có vẻ như nhỏ không hiểu tại sao hắn lại biết bí mật này. Trong lúc không khí còn đang im lặng căng thẳng thì có tiếng gọi vang lên :

          - Qua đây Lập Trân!

          Việt An đã tỉnh dậy, sắp có một cuộc chiến nảy lửa nữa giữa hai chàng trai vì một cô gái đẹp......
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:07:47 bởi Chuộtlắc >
          #5
            sao bang 22.03.2006 09:45:13 (permalink)
            Part 7

            Việt An đưa tay quyệt vệt máu còn đọng lại trên môi, có vẻ như cậu ấy vừa bị rách miệng sau đợt tẩy chay vừa rồi. Kể ra thì cũng không có gì gọi là nghiêm trọng cho lắm so với cái lệnh được ban ra từ hắn. Mọi ánh mắt lần nữa chuyển hướng sang Việt An. Việt An kéo tóc ra sau lưng, đôi mắt bắt đầu có biểu hiện của sự nổi giận. Nhưng dám cá là không ai trong số những nguời chứng kiến cho rằng họ đang nhìn thấy sự phẫn nộ của một-đứa-con-trai.

            - Qua đây với tôi nào Lập Trân.

            Nhỏ nhìn Việt An, không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, nhỏ định chạy tới. Nhưng không thể được. Nhỏ đang bị bàn tay hắn giữ chặt. Nhỏ cau có nhìn hắn. Nhưng đáp lại nhỏ là một đôi mắt dự đoán còn kinh hoàng hơn Việt An nhiều.

            - Nếu cô sang đó, tôi sẽ giết nó ngay lập tức. Tôi không biết nói đùa bao giờ cả.

            - Anh......

            Rồi nhìn lại Việt An.

            - Xin lỗi Việt An. Từ đầu tới giờ, bạn toàn vì tôi mà phải chịu những chuyện không đáng. Tôi không biết nói gì ngoài lời cám ơn. Tuy nhiên, tôi nghĩ đã tới lúc Việt An nên mặc kệ tôi rồi. Tôi luôn mong bạn được bình yên.

            Việt An bước lên phía truớc một chút:

            - Ngốc ạ, chúng ta là bạn mà. Tôi chấp nhận vì Lập Trân, tự nguyện vì Lập Trân. Tôi thích Lập Trân.

            Nhỏ lặng người. Hình như câu vừa rồi là một lời tỏ tình thì phải.

            Hắn kéo mạnh tay nhỏ một cách thô bạo. Không quên ném ra sau lưng một câu:

            - Tao đi truớc, còn lại giao cho tụi bây đó.

            Và hắn kéo nhỏ đi. Nhỏ vùng vẫy giật tay ra, nhưng có vẻ như quá yêu đuối so với sức mạnh của hắn :

            - Buông ra! Việt An! Chạy đi!

            Tất cả trở nên im lặng kể từ giờ phút đó. Mấy đứa tay sai nhìn nhau:

            - Giờ làm sao đây?

            - Tao cũng không biết nữa. Hay là theo lệnh cũ, giết luôn thằng nhóc này?

            - Có lý!

            - TỤI BÂY CHẤM DỨT Ở ĐÂY! - Thằng Quý đột ngột hét lên làm tụi nó giật mình.

            Song, nó tiến tới chỗ Việt An và nói:

            - Lời khuyên tốt nhất dành cho cậu là đừng nên chống lại Phi Long.

            Hắn quay mặt bỏ đi. Thằng Chính thở dài:

            - Hưmmm, mệt mỏi ghê! Còn nửa tiếng nữa là vào tiết rồi, tụi bây có tính học không?

            Thằng Trí lắc đầu:

            - Còn học với hành gì nữa. Mấy chuyện vừa rồi làm tao nhức đầu quá. Tao nghĩ chắc tao nên về nhà ngủ một giắc. Ah, còn mày thì sao Chính?

            - Tao tới Cyber Club chơi Game Online.

            - Ý hay đó! Tao đi với mày. - Thằng Chính hào hứng.

            Mọi chuyện coi như tạm thời kết thúc ở đây. Không quá tệ hại như tụi nó lo sợ, nghĩa là hắn chưa giết Việt An....

            - Buông tôi ra!

            Nhỏ vẫn tiếp tục kêu ra trên đường bị hắn lôi đi. Tất cả các sinh viên đều nhìn theo hắn. Không, chính xác là nhìn cô gái bên cạnh hắn. Có tiếng xì xào nổi lên:

            - Ai vậy? Sinh Viên mới à? Đẹp quá!

            - Nhưng những cái gì hoàn hảo thường bị DP giành mất hết.

            Chẳng có một lời bàn tán nào vể tiếng kêu la của nhỏ. Cũng có nghĩa là không ai dại gì mà ra tay giải thoát cho nhỏ. Với họ, ngôi trường này luôn luôn có những chuyện như thế....
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:10:21 bởi Chuộtlắc >
            #6
              sao bang 22.03.2006 09:45:59 (permalink)
              Part 8

              - Anh buông tôi ra ngay!

              Nhỏ giật tay thật mạnh khi hắn lôi nhỏ tới một ngõ vắng, và hắn đã chiều theo ý nhỏ. Nhỏ sẽ cãm thấy thoải mái hơn? Không hề. Nhỏ trái lại còn cảm thấy khó xử hơn. Ừ, hắn đã buông tay ra rồi, nhưng sau đó thì hắn sẽ làm gì, cái đó lại là một vấn đề quan trọng khác nữa. Nhỏ biết là hắn đang khùng. Vậy nhỏ phải làm sao đây? Bỏ chạy? Hay là đừng yên chịu trận? Không được! Nhỏ không được bỏ chạy, nếu làm vậy mà bị hắn kéo lại thì hậu quả thật sự rất khó lường. Mà đứng yên thì thụ động quá. Cuối cùng, nhỏ quyết định sẽ lấy hơi, sẵn sàng la lên cầu cứu nếu hắn có hành động gì quá đáng.

              - Cô thích thằng nhóc đó à?

              Nhỏ cảm thấy hơi bị bất ngờ một chút. Cái gì vậy? Câu đầu tiên mà hắn muốn hỏi nhỏ đấy ư? Nếu vậy thì kể ra tình hình cũng chưa đến nỗi tồi tệ nhỉ!

              - Trả lời đi! Cô thích thằng nhóc đó phải không?

              Trả lời? Trả lời như thế nào nhỉ?

              - Cái này......

              - Chỉ trả lời có hoặc không thôi!

              - Anh.....anh lấy quyền gì mà dùng thái độ đó với tôi? Thích hay không thì liên quan gì anh?

              Hắn gật gù như thể đang tự bảo mình hãy bình tĩnh.

              - Thôi được.....cô không muốn trả lời cũng không sao.

              Không phải là không-muốn-trả-lời, mà là không biết phải trả lời như thế nào. Việt An quả là có làm cho nhỏ cảm động, nhưng cái đó mà gọi là thích thì cũng không đúng.

              - Tại sao cô lại ghét tôi?

              À, cái này thì nhỏ biết phải trả lời như thế nào. Thậm chí không cần suy nghĩ, nhỏ cũng biết nên bắt đầu và kết thúc như thế nào.

              - Anh không cảm thấy mình hỏi câu này là hơi bị thừa à? Không phải chó có tôi, mà tất cả mọi người đều căm ghét các anh. Các anh nghĩ mình là cái gì chứ? Con nhà giàu và có ngoại hình đẹp? Các anh thậm chí chưa kiếm nỗi một xu nào, vậy mà lại tiêu xài một cách phung phí, lại còn lợi dụng quyền hành bày ra mấy thứ hết sức nhảm nhí như là "Tẩy Chay". Mấy anh thực chất chỉ là mấy con Heo ngu đần!

              "RẦM!" - Cái thùng rác vô tội nằm lăn trên mặt đất cạnh chân nhỏ. Hắn đã ngăn nhỏ nói ra thêm bất cứ điều gì tương tự như thế bằng cách hành hạ cái thùng rác đó. Và hắn đã thành công trong việc cảnh cáo nhỏ. Bắng chứng là nhỏ đã im lặng ngay tức thì.

              - Được lắm.....vậy cô hãy nghe cho rõ đây! Cô phải đi theo tôi, nếu không thì "Con Heo ngu độn" này sẽ không để cho thằng nhóc đó yên đâu, dù cho nó có đi tới bất kì đâu. Tôi thề như thế đó.

              Rồi hắn quay mặt bỏ đi. Nhỏ đứng lặng người nhìn theo. Nhỏ biết là kể từ giây phút này, cuộc đời của nhỏ sẽ không được yên bình như thỏ hằng mong đợi.....

              Ngày hôm sau, ở căn tin của trường học......

              - Lập Trân có muốn ăn thêm không?

              Nhỏ ngóc đầu lên khỏi phần ăn sáng của mình và lắc đầu. Nhưng hắn vẫn đứng lên:

              - Nên ăn thêm đi! Lập Trân ốm nhom à.

              Và hắn đi khỏi để lấy thêm cái gì đó cho nhỏ. Nhỏ nhìn ba thằng con trai còn lại đang ngồi chung bàn với mình. Không phải tự nhiên, mà tại vì tụi nó đang chiếu tướng nhỏ từ nãy tới giờ.

              - Có chuyện gì vậy?

              Thằng Chính cười :

              - Ah, không có gì! Chỉ là không ngờ càng nhìn càng thấy Lập Trân rất đẹp.

              Nhỏ nhìn đi chỗ khác. Tại sao hắn lại không cho nhỏ đeo kính và thắt bím như cũ nhỉ? Hắn có ý đồ gì?

              - Đùa thôi.... - Thằng Trí chen vào - Tụi này chỉ không biết làm cách nào mà Phi Long nhận ra Lập Trân trong khi bạn cải trang quá khéo thôi.

              Àh há! Tại sao hắn lại biết nhỉ? Đó cũng là điều mà nhỏ đang thắc mắc.

              - Nhưng dù sao thì Lập Trân cũng là đối tượng đầu tiên của hắn. Lập Trân à, chỉ nhìn bộ dạng của Lập Trân là tụi này biết Lập Trân không tự nguyện đi với hắn.

              Nhỏ nhìn thằng Quý với ánh mắt đồng tình, mặc dù nhỏ chẳng muốn thừa nhận nó là đứa hiểu được tâm trạng của nhỏ tí nào. Nhỏ rất muốn nói "Không phải là không-tự-nguyện, mà là bị-ép-buộc."

              - Và thật ra thì Phi Long cũng hơi khùng chút xíu.

              Nhỏ chuyển cái nhìn sang thằng Trí, rất muồn hét lên "Không phải là hơi-khùng-chút-xíu, nói đúng hơn là quá-sức-khùng! Và làm ơn sử dụng cho đúng từ!"

              - Nhưng nó là một đứa rất thật lòng.

              - Huh???

              Nhỏ tròn mắt nhìn thằng Chính. Ai còn lạ gì cái đứa đào hoa nhất trường như nó. Mà nó dám nói Phi Long là đứa rất thật lòng thì liệu có tin nỗi không?

              Thằng Quý đẩy đĩa bánh Sanwich sang chổ nhỏ và nói:

              - Lập Trân chắc cũng không lạ gì phong cách sống của tụi này đúng không? Nói ra chắc Lập Trân cho là giả dối, nhưng thằng Long đúng là đứa ngây thơ nhất trong nhóm đó. Cỡ tụi này, con gái sắp hàng theo cả đống và chờ đợi tụi này lựa chọn, huống hồ gì lả một đứa có điều kiện hoàn hảo như Phi Long. Tuy nhiên, nó lại là đứa kiềm chế tình cảm dở nhất trong nhóm. Nó biết tụi con gái đó một vì tiền, hai vì quyền lực danh vọng chứ thực ra chả yêu thương gì tụi này hết, cho nên nó không dám quen với mấy nhỏ đó. Nó sợ nó sẽ rơi vào một cái bẫy được giăng sẵn, sẽ thích một đứa con gái trong số đó.

              - Vì thế, nhân danh nhửng đứa bạn thân, tụi này hy vọng Lập Trân sẽ thật lòng với nó.

              Sau khi thằng Chính buông một câu kết thúc vấn đề và hắn đã quay trở lại, nhỏ vẫn còn ngẩn ngơ không biết đâu là đâu. Nghe như thể mấy đứa tụi nó đang gởi gắm hắn cho nhỏ vậy. Nhưng chuyện này thí có liên quan gì nhỏ? Nhỏ đâu có thích hắn đâu. Nhỏ cũng không có ý định mồi chài gì hắn nữa.

              - Tụi bây ăn no chưa? - Hắn quay sang tụi nó.

              Nhỏ bất giác đưa mắt nhìn hắn. Có thật như mấy đứa bạn của hắn nói không nhỉ? Hắn thật sự chưa có một mảnh tình nào vắt vai sao? Cái đó thì có trời mới biết.....
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:14:07 bởi Chuộtlắc >
              #7
                sao bang 22.03.2006 09:46:39 (permalink)
                Part 9

                Mấy ngày trôi qua kể từ sau cái hôm mà nhỏ bị hắn hăm-dọa. Thật ra thì việc dùng hai từ đó để ám chỉ tình cảnh của nhỏ lúc này cũng không có gì gọi là quá đáng.

                - Thấy chưa? Đứa con gái đi chung với DP đó!

                Tiếng xì xầm này bao giờ mới kết thúc nhỉ? Bộ nhỏ là một loài sinh vật lạ đáng để họ quan tâm, chỉ trỏ bàn tán lắm à?

                - Wa.....đẹp thiệt nha! Nhỏ đó mà đi thi Hoa Hậu rất có cửa thắng. Ah, khi nào tụi DP chán nhỏ rồi thì tao sẽ "Vớt" ngay!

                - Mày mơ huh? Tao nghía trước mà.

                Nhỏ liếc mắt nhìn hai thằng con trai đểu cáng đó, rồi nhìn hắn. Nhỏ đang tự hỏi khi nào thì hắn mới cảm thấy chán nhỏ đây? Mấy đứa con gái khác chắc rất sợ cái ngày đó, còn nhỏ thì ngược lại. Nhỏ rất mong đợi hắn buông tha cho nhỏ ngay đi.

                - Hai đứa bây có biết ý nghĩa của "Tẩy Chay" là gì không?

                Nhỏ giật mình nhìn lại. Hắn tới chỗ hai đứa kia hồi nào thế nhỉ?

                - Ơ.....dạ.....

                - Nếu tụi bây chưa biết thì tao cho thử.

                - Dạ....xin anh tha cho tụi em.

                - Tụi bây mà câm bớt mấy cái miệng lại thì nó sẽ không hại cái thân của tụi bây đâu. - Thằng Chính chen vào.

                Nhỏ nhìn theo bóng hai đứa nó lấm lét rời khỏi đó thật nhanh trước khi hắn đổi ý. Xong, nhỏ nghĩ là tới lúc cũng nên nói với hắn :

                - Tôi có chuyện muốn nói với anh!

                - Huh?!?

                Hắn ngẩn người nhìn nhỏ, thằng Trí kêu lên:

                - Ai ya, tao chợt nhớ ra bài luận hội nhập kinh tế thế giới của tao chưa hoàn tất, vào làm chung với tao nhé!

                Thằng Quý và thằng Chính không phải không hiểu ý nó, nhưng tụi nó thật sự muốn biết coi nhỏ sắp nói cái gì. Cho nên mặt hai đứa một đống khi nghe thằng Trí kêu gọi dời gót. Nhưng cũng đành uể oải bước theo vào phòng vi tính.

                Chỉ còn có hai người, hắn hồi hộp:

                - Có chuyện gì?

                Nhỏ hít một hơi dài, rồi nói:

                - Tôi tự hỏi thật ra đây cũng là quyền tự do cá nhân của tôi, nhưng vì....à, lịch sự nên mới hỏi qua ý anh. Tôi có đuợc phép mang kính và thắt bím như cũ không, thưa ngài?

                Hắn xuôi xị:

                - Có thế thôi à?

                Bộ dạng của hắn khiến nhỏ phát bực. Vậy là sao chứ? Hắn không biết là nhỏ cám thấy phiến phức như thế nào sao?

                - Lập Trân cứ như vậy đi, đừng đeo thêm cái gì hết!

                - Tại sao?

                - Tôi thích nhìn Lập Trân như vầy hơn.

                Nhỏ đã không ngăn nổi việc hét vào mặt hắn, nhỏ mặc kệ hắn có đá bất cứ thứ nào gần nhỏ, thậm chí có đánh vào mặt nhỏ đi nữa.

                - Anh là....

                - Lập Trân!

                Nhỏ nhìn ra sau lưng.

                - Việt An.......

                Việt An sau mấy hôm mất tăm giờ đột ngột xuất hiện trước mặt nhỏ. Việt An chạy tới, nắm tay nhỏ lắc mạnh:

                - Lập Trân đẹp quá! Chút nữa là tôi nhận không ra đó.

                - Việt An à, tôi thấy......

                - Tôi thấy cậu nên xem xét lại thái độ của mình đi là vừa!

                Hắn cắt ngang cuộc hội ngộ của cả hai và giật tay nhỏ ra khỏi tay Viiệt An. Hắn nhíu mày:

                - Tôi cứ tưởng cậu nghỉ luôn rồi chứ.

                Đáp lại hắn là thái độ tỉnh bơ của Việt An:

                - Dễ dàng chịu thua như vậy thì đâu phải là tôi chứ. Tôi quay lại đây để giành lại Lập Trân-của-tôi đấy.

                - Mày.....

                - Ai đây ta?

                Rất may là ba đứa bạn của hắn đã kịp thời ngăn hắn lại bằng việc tụi nó có mặt.

                - Chậc! Gương mặt yêu kiều như vầy mà lại là con trai, thật ra tôi vẫn còn cảm thấy tiếc lắm đó. - Thằng Chính vừa nói vừa cúi xuống sát mặt Việt An để ngắm nghía cậu.

                Việt An cười nhạt:

                - Không phải anh "Gay" chứ?

                Thằng Chính bật cười:

                - Hà hà...tất nhiên là không! Nhưng nếu đối tượng là cậu thì tôi không có ý kiến đâu.

                Thằng Trí rùng mình:

                - Mày làm tao thấy lạnh xương sống đó!

                Thằng Quý hỏi:

                - Mày vẫn khỏe chứ?

                - What do you mean? - Việt An giả vờ ngây thơ.

                - Hừm, coi bộ tôi hỏi câu đó hơi bị thừa rồi.

                Nhỏ cầm tay Việt An:

                - Việt An à, tóc của bạn....

                Việt An nhìn qua vai mình, rồi cười nhẹ:

                - Nóng quá nên mình cắt rồi. Hơn nữa, mình là một-đứa-con-trai!

                Thằng Chính kêu lên:

                - Ôi, cậu lại làm lòng tôi đau nhói nữa rồi. Làm ơn nói với tôi cậu là con gái đi!

                - Anh tránh xa tôi ra!

                - Sao vậy? Tôi yêu cậu mà. Chẳng phải cậu chấp nhận "Gay" sao?

                - Gớm ghiếc quá đi!

                Thằng Chính cứ lẽo đẽo theo sau lưng Việt An để trêu chọc. Nhỏ lặng nhìn theo bóng Việt An. Nhỏ cám thấy bản thân mang nhiều tội lỗi. Nhìn mái tóc ngắn cũn tung bay trong gió theo từng cử động của Việt An, nhỏ tự nghĩ nếu không phải tại nhỏ thì hẳn là mái tóc đó đã không như vậy. Việt An quyết định làm con trai rồi. Từ cách ăn mặc cho tới tóc tai đều đã thay đổi. Giá như nhỏ biết là có một ánh mắt đằng đằng sát khí đang nhìn nhỏ, rồi nhìn Việt An thì chắc nhỏ sẽ cẩn thận hơn trong việc biểu lộ tình cảm của mình. Người duy nhất biết điều này là thằng Quý. Nhỏ khẽ buông một tiếng thở dài.....
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:18:27 bởi Chuộtlắc >
                #8
                  sao bang 22.03.2006 09:48:03 (permalink)
                  Part 10

                  Việt An cảm thấy đã quá lâu kể từ lúc ngồi ở chỗ này nên cất giọng hỏi :

                  - Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì?

                  - Huh?!? - Thằng Quý quay mặt lại - À, cậu ăn xong chưa?

                  Nó nhìn vào cái đĩa thức ăn trườc mặt Việt An. Đĩa còn khá nhiều thứ trong đó.

                  - Cậu cứ ăn xong trước đi.

                  Việt An liền vội vã cầm dao nĩa lên, nhanh chóng giải quyết phần thịt bò còn lại trong đĩa. Việt An tò mò nhìn theo cái mà thằng Quý im lặng quan sát nãy giờ. Có cài gì ngoài xe cộ chạy ngược xuôi đâu. Thế thì cái gì đã lôi cuốn hắn từ nãy tới giờ nhỉ?

                  Mấy ngày nay, thời tiết của Thành Phố Hồ Chí Minh đặc biệt nóng kinh khủng. Dưới cái nắng gay gắt và nhiệt độ ngoài trời lên tới con số 37, Việt An cảm thấy thật may mắn là hắn đang ngồi trong quán Ân Nam, một quán rất biết xử lý cái nóng bằng cách cho phun những vòi sen trước cửa, vừa tuới mát cây cỏ, vừa góp phần làm giảm cái nóng cho khách ngồi trong quán.

                  - Được rồi......

                  Việt An cho nốt miếng cuối cùng vào miệng, hớp một ngụm nước lọc và lau miệng qua loa bằng chiếc khăn ăn. Điều duy nhất có thể làm cho Việt An không quan tâm tới chuyện lau chùi kĩ lưỡng chính là điều mà thằng Quý sắp nói ra.

                  - Anh cứ nói đi!

                  Thằng Quý lần nữa nhìn vào trong, nó cười :

                  - Cậu ăn nhanh lắm!

                  - Không phải anh chỉ có chuyện này để nói thôi chứ?

                  Nó lắc đầu :

                  - Đương nhiên không. Thật ra thì....Uh, y như ngày hôm đó.

                  - Là sao? - Việt An hỏi lại.

                  - Ý tôi là tôi cũng chỉ muốn lặp lại mấy lời hôm đó thôi.

                  - Mấy lời hôm đó là mấy lời nào?

                  Nó phì cười :

                  - Cậu khéo đùa thật đó. Quên thật hay giả vờ vậy?

                  Khi Việt An chau mày nhìn nó, nó mới biết là Việt An không có đùa.

                  - Tôi lập lại lần nữa nhé! Hôm đó tôi nói "Lời khuyên tốt nhất dành cho cậu là đừng nên chống lại Phi Long."

                  Việt An chớp mắt một cái:

                  - Thì ra là vậy. Anh đang uy hiếp tôi à?

                  - Không phải uy hiếp, mà là khuyên.

                  - Khuyên? Nghe như thể anh đang lo lắng cho tôi nhỉ? Hay là anh cũng thích tôi rồi?

                  Thằng Quý phì cười :

                  Tôi không thích đùa như thằng Chính đâu. Tôi cũng không rãng lo cho cậu, tôi lo cho Phi Long thôi. Cậu cũng biết là hắn không bao giờ chịu suy nghĩ kĩ lưỡng truớc khi làm, vì thế nếu như mà hắn có lỡ....

                  - Tôi nghĩ là mình không còn gì để nói với nhau hết! Đây không phải là chuyện của anh.

                  Rồi Việt An đứng dậy đi ra cữa. Thằng Quý nhìn theo. Nó gật gù :

                  - Ừ, không phải là chuyện của tôi. Nhưng mà....cậu chưa trả tiền đó. Không biết đây có phải là chuyện của tôi không nhỉ?

                  Không một ai ngoài những người trong cuộc biết đến cuộc hẹn vừa rồi. Nếu như mà thằng Quý biết được rằng Việt An có suy nghĩ về những lời nó nói thì hẳn là nó sẽ cảm thấy yên lòng hơn.

                  Nhỏ nhìn đồng hồ ngay khi chuông báo hết giờ học vang lên. Bây giờ là 4:30 rồi. Nhỏ lầm lũi đi thật nhanh ra cửa. Nhưng bất thình lình, một cánh tay đã kéo nhỏ đi về một hường mà nhỏ không muốn.

                  - Anh làm cái gì vậy?

                  Người đó là hắn. Hắn trả lời:

                  - Theo tôi tới một chỗ.

                  - Chỗ nào?

                  - Cứ đi rồi biết!

                  Hắn mở cữa chiếc Ford Mondeo và đẩy nhỏ vào đó. Xong, hắn cũng vào và chiếc bắt đầu chuyển bánh....
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:20:31 bởi Chuộtlắc >
                  #9
                    sao bang 22.03.2006 09:51:24 (permalink)
                    Part 11

                    Tất cả mọi người đều im lặng và ngước nhìn khi nhỏ và hắn bước xuống xe trước cổng khách sạn New World. Thật tình thì nhỏ cũng chẳng hiểu chuyện gì đã xãy ra nữa. Tự nhiên hắn mang nhỏ tới một tiệm make up, giao nhỏ cho một tên hai-phai, bỏ đi rồi quay lại với một chiếc váy dạ tiệc dài màu trắng còn gằn nguyên nhãn mác của cửa hiệu thời trang thiết kế Ange Hân, và cuối cùng là đến chỗ này.

                    - Vào thôi!

                    Hắn cầm tay nhỏ kéo vào, nhẹ nhàng hơn cái lúc mà hắn thình lình lôi nhỏ lên xe hồi chiều. Mà có chuyện gì hệ trọng mà hắn đóng bộ cứng thế nhỉ?

                    - Ah, hai người tới rồi à!

                    Nhỏ còn ngạc nhiên hơn nữa vì trong chỉ riêng mình hắn, cả mấy tên còn lại trong nhóm DP cũng y như vậy. Nhìn tụi nó uể oải miễn cưỡng khoác lên người một vẻ lịch sự già dặn mà nhỏ không ngăn nổi tiếng cười.

                    - Gì vậy? - Thằng Trí nhìn nhỏ.

                    - Sao hôm nay mấy anh ăn mặc chỉnh tề vậy? Chuẩn bị đòn Thủ Tướng sao?

                    Thằng Chính vuốt lại mái tóc chải ngược vuốt keo láng coóng của nó và trả lời :

                    - Cũng gần như thế. Tụi này đón ba của Phi Long đó.

                    - Huh?!?

                    - Lập Trân đừng làm ra vẻ như vậy chứ. - Thằng Quý cười nhẹ - Tụi này không nói đùa đâu. À phải, đêm nay Lập Trân đẹp lắm.

                    Dù người khen không phải là hắn nhưng nhỏ cũng vui lắm. Nhưng tại sao phải là hắn khen? Nhỏ cũng không biết. Nhỏ chỉ biết là hình như nhỏ đang chờ đợi lời khen của hắn nhiều hơn là cái nhìn trầm trồ của khách tham dự tiệc.

                    - Lập Trân!

                    Nhỏ nhìn ra sau lưng. Hắn tỏ ra không hài lòng.

                    - Sao thằng nhóc đó có mặt ở đây?

                    - Mày nói thử coi con của nhà kinh doanh vật liệu xây dựng và trang trí nội thất làm sao có mặt ở đây?

                    Hắn quay mặt đi chỗ khác. Việt An hồ hởi:

                    - Lập Trân đẹp quá!

                    - Ơ...Việt An....

                    - Uống một chút Sâm-Banh nhé!

                    - Hơ...tôi không biết uống rượu.

                    - Nhẹ lắm! Không say đâu.

                    - Lập Trân đã nói không thích, sao lại còn có người cố ý lôi kéo nhỉ?

                    Là hắn chứ không ai khác can thiệp vào việc này. Bất cứ chuyện gì có liên quan đến nhỏ đầu làm hắn bị kích động.

                    - Your name's Long? - Một gã nước ngoài lân la tới làm quen.

                    - Yes, It's me! - Hắn đáp lại.

                    - Oh, nice to meet you! My name's John. Your father usually tell me about you. Well....And ...this is your girl friend?

                    Nhỏ nhìn hắn. Nhưng ngay lập tức, hắn kéo nhỏ vào lòng:

                    - Of course!

                    - She'e very beutiful! Can you speak Enghlish?

                    - Ơ....Yes, I can. - Nhỏ trả lời.

                    - Good! Are you a student at RMIT?

                    - Yes...

                    Thằng Chính vội vàng xen ngang vào cả hai bằng cách nói chuyện với tay người nước ngoài. Thằng Trí nói :

                    - Mày với Lập Trân qua bên kia ăn cái gì đi. Tao nghĩ là Lập Trân thấy đói đó.

                    Nó liền dẫn nhỏ sang góc bàn đựng các thứ để ăn.

                    - Lập Trân ăn chút gì đi, tôi có chuyện phải đi một chút.

                    Nhỏ im lặng nghe lời, vì thật thì nhỏ cũng thấy đói. Mọi tiếng ồn đột nhiên im lặng khi nhỏ nghe thấy tiếng la hét của hắn và một người đàn ông ngoài 40 tuổi.

                    - Con nghĩ là đã tới lúc ba nên để con chọn lựa.

                    - Chọn lựa cái kiểu tầm bậy à? Ba nói rồi, con chỉ nên chơi với những đứa ngang tầm thôi.

                    - Cái quan trọng là con thích, không phải ba.

                    - Con..... - Người đàn ông tức đến nỗi nói không nên lời. Hắn tiến vào đám đông hiếu kì và kéo nhỏ ra.

                    - Đây chính là lựa chọn của con.

                    Mọi ánh mắt đều dán vào nhỏ. Không khí bữa tiệc căng thẳng tới mức như sắp nổ tung trong khi nhỏ còn rất bàng hoàng.....
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:22:28 bởi Chuộtlắc >
                    #10
                      sao bang 22.03.2006 09:53:07 (permalink)
                      Part 12

                      Người đàn ông chăm chú nhìn nhỏ từ đầu đến chân, rồi nhếch mép để lộ một nụ cười khinh rẻ :

                      - Tôi đã hiểu lý do tại sao anh vì cô gái này mà chống lại bố của anh rồi. Nhìn cô rất đẹp. Phiền anh Quý thay vì đứng yên như trời trồng hãy cho tôi biết một chút về quý cô đây nào.

                      - Hở?!? - Thằng Quý giật mình khi bị lôi vào chuyện không hay này. Người đầu tiên nó nhìn là nhỏ. Quả nhiên nhỏ cũng đang chờ đợi coi nó sẽ nói gì.

                      - Anh tự lúc nào bị câm thế hả? Tôi-bảo-anh-hãy-nói-về-cô-ta!

                      Rõ ràng là thằng Quý vừa nuốt nước bọt một cái thật mạnh. Nó biết sớm muộn gì, nó không chết vì ba cuả hắn thì cũng vì nhỏ.

                      - Vâng ạ. - Cuối cùng thì nó cũng có một sự chọn lựa. Nó hy vọng hắn có thể bảo vệ hắn nếu như.....

                      Nó bắt đầu nói :

                      - Lập Trân sinh ra ở Thành Phố Hồ Chí Minh, mẹ mất sau khi sinh vì thể trạng quá kém, ba là kiến trúc sư hiện đang công tác ở Pháp. Trong 2 năm gần đây, giữa hai cho con xãy ra mâu thuẫn, bắt đầu từ lúc người cha về nước và mang theo một cô gái, tuyên bố muốn đi thêm bước nữa với cô ta. Cho nên....E hèm.....Lập Trân đã về sống chung với Dì. Lập Trân đang theo học năm thứ nhất cuả đại học RMIT, không thèm nhận chi trợ cuả ba mà kiếm tiền nhờ đi làm thêm để sống và học. Thật ra thì cả hai dì cháu đã rất vất vả vì tiền học phí....

                      Sau khi kết thúc một loạt những thông-tin-mật, hắn nhìn nhỏ và nhận ra nhỏ cũng đang nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn, thế là hắn vờ nhìn đi chỗ khác.

                      - Thì ra là vậy! - Người đàn ông bật cười - Đó là lý do cô nghĩ tới chuyện mồi chài con trai tôi hà? Không sao....tôi quá biết mấy cô gái như cô mà. Được rồi! Tôi cho cô hẳn 10.000USD để cô tốt nghiệp đại học luôn. Chỉ mong cô từ nay đừng tìm đến con trai tôi nữa. Thật tình thì tôi không muốn nó mất thời giờ với mấy đứa con gái như cô chút nào.

                      Hắn buộc phải lên tiếng trong lúc này:

                      - Ba...Ơ....

                      Bất ngờ, hắn bị nhỏ đẩy sang một bên. Nhỏ nhìn thẳng vào mắt ba của hắn và bắt đầu nói:

                      - Tôi nghĩ là tôi có một chút chuyện cần đính chính với ông, thưa ông-già-cổ-lỗ-nhiều-chuyện!

                      Tất cả không hẹn mà há hốc mồm sững sốt nhìn nhỏ. Nhỏ tỏ ra rất bình tĩnh:

                      - Thứ nhất, nếu ông biết coi trọng danh dự của bản thân mình thỉ cũng nên nghĩ tới việc phải coi trọng danh dự cuả người khác. Ông tỏ ra chẳng lịch sự chút nào trong từng cử chỉ và hành động cuả mình đó. Đừng-gọi-tôi-là-loại-con-gái-này-nọ!

                      Nhỏ hít thật sâu hơi thở để giữ cho mình đừng nổi giận rồi nói tiếp :

                      - Thứ hai, ông giàu có! Chuyện đó tôi biết. Cho nên đề nghị ông đừng có đem tiền ra mà đè cổ người khác. 10.000USD hử? Tôi nghĩ là còn quá ít đấy! Sao ông không đưa hẳn cho tôi 100.000USD? Yên tâm đi, tôi không xài đồng nào đâu. Tôi chỉ tính dùng nó để mua quan tài và tổ chức một tang lễ thật linh đình cho ông thôi!

                      - Cô..... -Ông ta tức tối.

                      - Tôi chưa nói hết! Cuối cùng, ông nói tôi dụ dỗ con trai ông? Xin lỗi nhé! Sao ông không hỏi kĩ hắn coi ai hành ai? À há, tôi quên mất là ông sợ mất con. Thế này nhé, tôi khuyên ông nên mua ngay một sợi day xích thiệt là to đặng xích cổ hắn lại. Nói cho ông biết, tôi không thèm dụ dỗ cái tên đầu óc kém phát triển này đâu! Trả ông nè! Nhớ giữ cho kĩ nhé, kẻo không lại bị rỉ sét đó.

                      Vừa nói, nhỏ vừa nắm áo hắn đẩy về phiá ông ta, như thể đang trả lại chủ tiệm một món hàng kém giá trị. Xong, nhỏ quay lưng bỏ đi.

                      Đối với nhỏ thì hôm nay là một ngày thiệt là tệ hại. Người lôi kéo nhỏ là hắn, vậy mà bây giờ nhỏ lại bị chính gia đình hắn sỉ nhục. Thật ra thì nhỏ đã phải cố lắm để không bật khóc như một đứa con gái yếu đuối bị ba hắn hạ nhục.

                      - Ahhhhh

                      Một đôi tay từ đằng sau lưng bất thần ôm lấy nhỏ. Nhỏ nhận ra đôi tay này là cuả hắn. Nhỏ vẫn còn chưa nguôi giận:

                      - Anh chưa bị xích cổ lôi về sao?

                      Thật kì lạ. Hắn đang cười một cách sung sướng. Tại sao hắn lại cảm thấy vui nhỉ?

                      - Lập Trân làm tôi thấy hạnh phúc lắm! Lập Trân vì tôi mà chống lại ba tôi. Ông già cổ lỗ nhiều chuyện? Cái nick nghe hay lắm! Tôi sẽ sử dụng nó.

                      Nhỏ dở khóc dở cười khi nghe mấy lời này. Không phải thần kinh hắn có vần đề chứ? Như vậy là chống-lại-ba-hắn-vì-hắn sao?

                      - Anh bị chứng hoang tưởng đấy à? Ai rảnh mà.....

                      - Lập Trân không cần nói thêm lời nào đâu. Chúng ta có một chuyện quan trọng cần làm ngay bây giờ.

                      - Chuyện gì?

                      - Trở lại đây, Phi Long!

                      Nhỏ nghe tiếng la hét từ sau lưng. Ba cuả hắn đang đuổi đến. Hắn nói:

                      - Đương nhiên là bỏ trốn cùng nhau rồi!

                      - Cái gì?

                      - Tụi bây mau chặn cậu chủ lại! - Ông ta tiếp tục la hét.

                      Mấy tay vệ sĩ xuất hiện ngay sau đó bao vây cả hai. Nhưng một trong số đó ngã nhào xuống đất. Thằng Quý bước tới sau khi đạp vào lưng gã vệ sĩ:

                      - Coi như chuộc lại lỗi hồi nãy nhé!

                      "BỐP" - Thêm một tên khác bị đấm vào mặt. Thằng Chính cởi áo vét khoác ngoài ra:

                      - Tao ghét nhất là ăn mặc bảnh mà đánh nhau. Nhưng đoạn diễn Romeo & Juliet hồi nãy làm tao cảm động quá.

                      Thằng Trí sau khi xô ngã tên đứng gần cả hai nhất ra cũng tham gia:

                      - Đưa Lập Trân chạy khỏi đây nhanh lên! Ở đây giao cho tụi tao.

                      Hắn cười nhẹ:

                      - Chiến hữu tốt!

                      - Phi Long, chụp lấy!

                      Hắn đón một thứ gì đó từ tay Việt An ném qua. Đó là chiếc chìa khoá xe và công tắc mở an toàn xe. Việt An nói:

                      - Chiếc BMW kế bên đó là cuả tôi.

                      Hắn không có thời gian để do dự coi có nên nhận sự giúp đỡ này không. Hắn vội mở xe và đẩy nhỏ vào đó, để lại sau lưng là tiếng chưởi rủa, tiếng thổn thức và tiếng kêu gào cuả ba hắn.....
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:26:36 bởi Chuộtlắc >
                      #11
                        sao bang 22.03.2006 09:55:05 (permalink)
                        Part 13

                        Sau khi đặt ly cà phê đã uống cạn xuống bàn, thằng Chính bắt đầu nói:

                        - Có đánh chết tao cũng không tài nào tin được mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này sau khi tụi tao đã xả thân bảo vệ mày và Lập Trân bỏ trốn tối qua.

                        Thằng Trí không bỏ qua cơ hội:

                        - Vậy có cần tao đánh chết mày không?

                        Nó lườm thằng này ngay lập tức, trên gương mặt nó rõ ràng là sự hối hận. Đáng lý nó lên nói rằng "Có đánh chết thằng Trí" chứ không phải bản thân nó.

                        - Tao thấy đã tới lúc mày chấm dứt cái tró im lặng được rồi đó! - Tới phiên thằng Quý lên tiếng - Chí ít thì mày cũng nên nói cho tụi tao nghe chính xác chuyện gì đã xãy ra tối qua chứ. Tụi mình chơi với nhau từ nhỏ, mày phải tin vào tụi tao.

                        Hắn vỗ bàn đứng lên. Tất cả mọi người có mặt trong căn tin lẫn 3 đứa bạn hắn đều nhìn nó chăm chăm. Cho tới lúc này thì thẳng Quý vẫn còn nuôi hy vọng là hắn sẽ tiết lộ cái gì đó liên quan tới chuyện của hắn và Lập Trân tối qua. Nhưng hắn đã làm thằng Quý cực kì thất vọng :

                        - Việt An đâu?

                        Thằng Trí đáp:

                        - Phòng máy! Nhưng mày tìm nó có chuyện gì?

                        - Tao nghĩ là thằng nhóc đó biết Lập Trân đang ở đâu.

                        Một lần nữa, hắn làm cho mấy đứa bạn ngơ ngác.

                        - Sao mày nghĩ là nó biết? - Thằng Chính buột miệng hỏi.

                        - Lập Trân chơi thân với Việt An, tao tin là nhỏ có nói cho Việt An nghe nhỏ đang ở đâu.

                        - Nhưng lỡ như nó cũng không biết thì sao? - Thằng Quý nói lớn.

                        Rõ ràng là vần đề thằng Quý mới đặt ra có làm hắn thoáng do dự. Tuy nhiên, hắn cũng có một quyết định cuối cùng :

                        - Tao không biết! Tao nghĩ là tao phải đi tìm nó ngay.

                        Thằng Quý đã ngán phải giải quyết tàn dư sau mỗi lần hành động thiếu suy nghĩ của thằng bạn này. Nó tức giận :

                        - Cho tới bao giờ thì mày mới chịu ngồi xuống, bỏ ra 2 phút suy nghĩ rồi mới làm đây hở Phi Long? Mày không cảm thấy mày giống như một tên điên à? Mày đang vì cái gì mà thiếu suy nghĩ tới mức đó? Lập Trân không phải là một đứa con gái xấu xa, chỉ có máy thay đổi theo chiều hướng tệ hại thôi. Tao đã hiểu tại sao Lập Trân bỏ đi rồi. Vì máy luôn làm cho nhỏ có cảm giác sợ hãi.

                        - Sợ hãi? Tao....

                        - Mày có bao giờ để ý nhỏ nghĩ gì đâu. Từ đầu tới cuối, mày toàn chiếu theo suy nghĩ của mình mà làm, mày không cho nhỏ lấy một giây tự do.

                        - Tao....tao.....

                        - Mày muốn làm gì thì tuỳ mày, tao không thèm can hệ gì nữa. Nhưng nếu mày có làm bất-cứ-cái-gì-quá-đáng thì tao không để yên đâu.

                        Vừa dứt câu, thằng Quý đã đẩy ghế bỏ đi. Thằng Chính nhìn theo mà rùng mình:

                        - Tao chưa thấy thằng Quý như vậy bao giờ cả.

                        - Mày nên suy nghĩ lời thằng Quý nói đi. Suy cho cùng thì nó cũng chỉ lo cho mày thôi. Mình về lớp thôi Chính.

                        Thằng Trí và thằng Chính cũng bỏ đi. Chỉ còn lại mình hắn đứng lặng người......

                        Sinh Viên kéo nhau đi ra cửa sau khi hết giờ học sáng. Mục tiêu bây giờ của hầu hết sinh viên là đi tìm một quán hoặc nhà hàng nào đó dùng bữa trưa rồi quay lại học tiếp. Còn những người không có tiết buổi chiều thì tha thiết về nhà ngủ một giấc. Việt An tách khỏi đám con gái để đi tới chỗ hắn đang đứng.

                        - Anh đây rồi! Tôi tìm anh từ sáng tới giờ. Anh giải thích coi anh lái xe kiểu gì mà cảnh sát giao thông gởi giấy phạt tới nhà tôi quá trời vậy? Anh hại tôi không được phép tự ý lái xe nữa mà phải để tài xế đứa đón. Nè, anh làm sao vậy?

                        Hắn ngước mặt lên, một ánh mắt đàng đắng sát khí không lẫn vào đâu được. Hắn lạnh lùng hỏi:

                        - Lập Trân đang ở đâu?

                        Việt An tròn mắt nhìn hắn. Chắc chắn là Việt An chưa biết chuyện gì đã xãy ra rồi.....
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:30:22 bởi Chuộtlắc >
                        #12
                          sao bang 22.03.2006 09:57:06 (permalink)
                          Part 14

                          Tất cả đối với nhỏ cứ như một giấc mơ. Nhưng cái này có phải gọi là ác mộng không? Chính nhỏ cũng không phân biệt được giữa một giấc mộng đẹp và một giấc mơ tồi tệ. Hắn đột ngột xuất hiện và làm xáo trộn mọi thứ. Tại sao? Tại sao nhỏ lại không được yên bình như những đứa con gái bình thường khác? Tại sao Thượng Đế lại để cho hắn ở đây?

                          - Thiệt là ngoạn mục! Tụi mình biến mất ngay trước mũi của ông-già-cổ-lỗ-nhiều-chuyện.

                          Trông hắn có vẻ hớn hở lắm. Nhỏ hỏi:

                          - Chuyện này liệu có được đăng lên làm tin tức chính sáng mai không?

                          Hắn phì cười :

                          - Không có đâu.....ba tôi dư sức ém nhẹm mấy cái xì-căng-đan kiểu này mà. Lập Trân cảm thấy không vui sao?

                          - Dừng xe lại.

                          - Huh?!?

                          - TÔI NÓI DỪNG XE LẠI!

                          Nhỏ đột ngột hét lên. Hắn thắng gấp, rồi quay sang nhìn nhỏ. Nhỏ tỏ ra không hài lòng:

                          - Tất cả những chuyện này là sao đây? Anh cảm thấy còn chưa đủ để hành tôi à?

                          - Không phải! Tôi chỉ......

                          - Kết thúc ở đây đi! Tại sao không để cho tôi yên? Tại sao nhất thiết phải làm tổn thương tôi như vậy? Tôi mặc kệ anh thích tôi thật lòng hay chỉ để vui qua đường, làm ơn hãy buông tha cho tôi. Hãy để cho tôi yên.

                          - Xin lỗi.....tôi chỉ muốn làm cho Lập Trân hạnh phúc.

                          - Hạnh Phúc à? Xa vời lắm! Thứ mà anh mang đến cho tôi chỉ toàn là bất hạnh. Tại sao lại mang tôi tới đây? Tại sao tôi lại phải chịu sự sỉ nhục thậm tệ của ba anh, sau đó là làm cái chuyện ngu ngốc này cùng anh? Đủ rồi! Quá đủ rồi! Để cho tôi đi nếu như anh thật sự thích tôi.

                          Xong, nhỏ mở cửa xe và bước ra ngoài, hắn ngồi lại trong xe một mình, ngực cảm thấy đau nhói. Hắn đang tự hỏi thật ra hắn đã làm sai cái gì? Chẳng lẽ mọi nổ lực của hắn chỉ mang tới cho nhỏ toàn bất hạnh thôi sao? Vậy phải làm thế nào thì nhỏ mới cảm thấy hạnh phúc?

                          Nhỏ cũng như hắn, cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung. Nhỏ đang khóc. Dù không biết nguyên nhân nhưng nhỏ cứ khóc. Dường như nhỏ không còn làm chủ được bản thân mình nữa, nước mắt cứ tự chảy ra. Nhỏ biết là nhỏ vừa làm hắn đau lắm. Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả hai. Giẵu hắn và nhỏ thật sự sẽ không có kết quả. Thôi thì cứ đau một lần, rồi ngày mai sẽ không còn nhớ gì, không còn phải chịu nhiều dày vò nữa.....

                          Nhỏ biết là bản thân đang trồn tránh tất cả, trốn tránh hắn, trốn tránh hiện tại này. Vậy thì nhỏ có thể làm gì ngoài trồn tránh nào? Nhỏ đã có những suy nghĩ thật đơn giản. Nhỏ cứ nghĩ ngày mai thức dậy sẽ không còn gì hết, thế mà......

                          Kì lạ thật! Sao lại càng khó chịu hơn nhỉ? Là nhỏ quá đa cảm hay vì nhỏ không thể quên được? Nhỏ không biết là nhỏ có thích hắn hay không. Có điều, nhỏ biết là nhỏ đang đau vì hắn.

                          - Cái này bán như thế nào vậy cô?

                          Có khách mua hàng. Ừ, thì nhỏ cũng phải kiếm sống chứ. Đâu phải vì hắn mà nhỏ phải từ bỏ tất cả đâu.

                          - À, cái đó.....Việt An à?

                          Việt An mỉm cười :

                          - Quả nhiên là Lập Trân trốn ở đây kinh doanh.

                          - Tại sao......

                          - Sao tôi tìm được Lập Trân huh? Đơn giản thôi! Tôi cũng không đến nỗi quá kém thông minh như Phi Long để không biết cái tên Minh Châu và Lập Trân có cùng ý nghĩa. Cả tôi và Phi Long đều nhìn thấy Lập Trân tại chỗ này vào đêm đó. Tôi phải tốn không ít thời gian để biết thêm về Lập Trân, cuối cùng là vào học RMIT.

                          Cả hai im lặng trong vài giây. Sau đó, Việt An thở dài:

                          - Lập Trân bỏ đi làm cho mọi chuyện rối tung cả lên. Tên khùng đó đang nổi đên lên ở trường với mọi người. Coi ra chỉ có Lập Trân mới trị được hắn thôi.

                          - Tôi.....thật ra thì tôi.....

                          - Đừng nhìn mọi chuyện chỉ theo một hướng. Lập Trân có phải đang băn khoăn không biết có nên thích hắn đúng không? Câu trả lời rất đơn giản. Tôi thích Lập Trân, tôi đã từng nói điều này một lần rồi. Nhưng tôi không có được tình cảm của Lập Trân. Tôi cảm thấy rất ghét hắn. Lập Trân à, để tôi chỉ cho Lập Trân thấy là Lập Trân thích tôi hay hắn nhé!

                          Việt An bước tới gần:

                          - Thử nhắm mắt lại đi. Thả lỏng một chút....ừa....ai làm Lập Trân nhớ tới đầu tiên?

                          Đầu tiên là hình ảnh của hắn tới hỏi nhỏ có muốn làm bạn gái của hắn hay không? Trông mới ngốc làm sao. Tiếp đó là ánh mắt đắng đằng sát khí tuyên bố nếu nhỏ không đi theo hắn, hắn sẽ chơi Việt An tới cùng. Sau nữa là lời của mấy người bạn hắn, y như mấy ông cụ non đang tiếc rẻ gả con. Rồi cảnh hắn cầm tay nhỏ cùng chạy trốn khỏi bữa tiệc. Và cuối cùng là......" Xin lỗi.....tôi chỉ muốn làm cho Lập Trân hạnh phúc". Tất cả những hình ảnh lướt ngang qua đầu nhỏ. Cho tới khi mở mắt ra thì nước mắt đã chảy dài không biết tự bao giờ. Việt An cười gượng :

                          - Là hình ảnh của hắn đúng không? Chậc, sao Lập Trân lại không cho tôi một cơ hội nhỉ?

                          - Xin lỗi.....

                          Có tiếng chuyên điện thoại, Việt An lấy chiếc điện thoại di động từ túi ra:

                          - Tôi đây! Cái gì? Tôi sẽ tới ngay!

                          Sau khi cúp máy, Việt An tỏ ra rất hốt hoảng :

                          - Tôi cần Lập Trân giúp đỡ đây! Hãy quay về trường với tôi ngay, trước khi mọi chuyện tệ hơn.

                          Nhỏ mở to mắt nhìn Việt An. Chuyện gì làm Việt An lo sợ thế nhỉ?
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:34:14 bởi Chuộtlắc >
                          #13
                            sao bang 22.03.2006 09:58:25 (permalink)
                            Part 15

                            Việt An nhìn xung quanh, bốn bề đều cho thấy cả hai đang bị bao vây. Sở dĩ nói "cả hai" là vì bên cạnh còn một người nữa.

                            - Nè!

                            - Gì? - Thằng Quý hỏi lại.

                            - Sao tự nhiên anh lại tự chui đầu vô rắc rối vậy?

                            - Không tại sao cả. - Nó trả lời tỉnh bơ. Đương nhiên nó không biết là Việt An sẽ bực mình vì cái thái độ không-có-chuyện-gì-hệ-trọng-này.

                            - Anh có khúng hông? Đáng lý ra chuyện này......

                            - Tôi đã nói với Phi Long là "Nhưng nếu mày có làm bất-cứ-cái-gì-quá-đáng thì tao không để yên đâu." Tôi chỉ vì lo cho hắn thôi. Không phải vì cậu.

                            Nhưng dù thằng Quý có nói thế nào thì Việt An cũng thấy cảm kích hắn. Nó nói thêm:

                            - Tuy nhiên, hắn ra lệnh tẩy chay cả tôi thì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

                            Việt An cười:

                            - Anh thấy hối hận hả?

                            - Không hề! Nhưng mà trước khi vì cậu mà hy sinh, tôi có câu này muốn hỏi.

                            Nghĩa cử cao đẹp của thằng Quý đã làm Việt An cảm động:

                            - Anh cứ hỏi.

                            - Cậu.....không biết Lập Trân ở đâu thiệt sao?

                            - Hả?!? - Việt An dở khóc dở cười. Sau đó là cơn giận bùng phát - Anh nói vậy là có ý gì hả? Anh cho rằng tôi nói dối sao? Mấy người các anh là đồ khùng!

                            - Ai ya, tôi chỉ đùa thôi mà.

                            - Đùa cũng phải biết lựa lúc chứ Quý!

                            Hai đứa bạn thân của nó đang đúng sát nó, không hiểu tụi nó ở đây từ lúc nào nữa.

                            - Sao tụi bây ở đây?

                            Thằng Trí nói :

                            - Tụi này cũng không chịu nỗi thằng Long nữa! Việt An à, tôi tin cậu nhóc đó!

                            Thằng Chính khịt mũi:

                            - Sau vụ này cậu phải đền đáp tôi nhé! Nói sao thì tôi cũng yêu cậu.

                            Hai đứa còn lại không hẹn mà cười to. Việt An đỏ mặt:

                            - Vậy để tôi giết anh trước!

                            - Cậu nỡ sao?

                            - Ai đó cho tôi mượn con dao!

                            Đám con trai tay sai đứng ở ngoài ngơ nhác nhìn nhau:

                            - Họ không biết là mình đang bị nguy hiểm sao?

                            Hắn lên tiếng :

                            - Tôi hỏi cậu thêm một lần nữa, Lập Trân đang ở đâu?

                            Việt An không trả lời. Đôi tay hắn nắm chặt lại. Hắn nói:

                            - Tẩy chay Việt An! Ai cản thì cho vô sổ luôn!

                            - NGỪNG LẠI NGAY!

                            Có tiếng hét của con gái. Tất cả ciùng nhìn về phía bên kia, chõ có hai người đang thở dốc vì phải chạy một quãng khá xa. Hắn lặng người, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

                            - Việt.....Ủa?!? Sao có tới hai Việt An lận dzậy? - Thằng Trí kinh ngạc.

                            - Lập Trân...... - Thằng Quý gọi khẽ tên nhỏ.

                            Trước con mắt còn không biết có đang bị gì hay không của mọi người, nhỏ tiến lại gần hắn, rõ ràng lả nhỏ đang giận hết cỡ:

                            - Không biết tới bao giờ thì đầu óc anh mới khá lên một chút nhỉ? Nếu như anh đỡ ngu ngốc hơn sau khi tôi đi thì tốt biết mấy. À, tất cả mọi người giải tán!

                            Không một ai di chuyển hết. Trong khi hắn còn đang hoá đá vì lí do gì đó không biết thì nhỏ dõng dạc tuyên bố:

                            - Huỷ bỏ tất cả mọi chuyện! Nhân danh bạn gái của tên đầu óc kém phát triển này, tôi không muốn ai có bất cứ hành d0ộng bạo lục gì hết. Nếu không thì.....

                            Hình như nhỏ còn có uy hơn hắn gấp mấy lần nên không ai còn dám đứng đó nữa. Việt An đi cùng nhỏ chạy tới nắm tay Việt An đang đứng cạnh mấy thành viên của DP:

                            - Em không sao chứ?

                            - Anh hai.....hức.....em sợ quá!

                            Việt An thứ hai, tạm gọi là vậy đang khóc sướt mướt y như một đứa con gái. Nhỏ hỏi:

                            - Bạn không sao chứ Quỳnh Như?

                            - Hưm....hông sao...hức......

                            - Yên tâm đi! Tôi sẽ hành hắn trả thù cho bạn.

                            - Chuyện....Ơ.....chuyện này là sao? - Thằng Chính thậm chí còn không biết là mình đang bị cà lăm.

                            Trước con mắt kinh hoàng của mọi người, Việt An nói:

                            - Đây là em gái sinh đôi của tôi, Quỳnh Như!

                            - Huh?!!?

                            Người ngạc nhiên nhất là thằng Quý. Sao nó lại không điều tra ra việc này trong lúc làm tư liệu về Việt An nhỉ?

                            - À, Lập Trân này, tôi...... - Hắn khó khăn lắm mới lấy lại được tiếng nói. Nhưng nhỏ đã áp đảo hắn lần nữa.

                            - Tôi sẽ tính sổ với anh sau! Mình về thôi Quỳnh Như.

                            Hai đứa con gái nắm tay nhau bỏ đi, còn lại là mấy đứa con trai, Thằng Trí nhìn Việt An:

                            - Nghĩa là....em gái của cậu đã thay thế cậu trong suốt thời gian qua ở trường?

                            - Ừ!

                            - Vậy trong thời gian đó cậu đã ở đâu? - Tới phiên thằng Trí.

                            - Tôi đương nhiên học thay em tôi ở Học Viện Hành Chính!

                            - Tất cả nghe tôi nói đây!

                            Ngưng cuộc phỏng vấn Việt An lại để chờ xem hắn sắp nói gì, coi ra hắn vẫn chưa hết xúc động:

                            - Lập Trân....hồi nãy nói....nói cái gì?

                            - Nhỏ nói là sẽ tính sổ với mày sau. - Thằng Quý trả lời.

                            - Nhưng trước đó là "Nhân danh bạn gái" của mày. - Thằng Chính bổ sung thêm.

                            - Vậy....vậy.....vậy.......

                            - Có ai đó nện cho hắn một trận để hắn tỉnh lại được không? Tôi không rãnh cà cưa dê ngỗng với mấy người đâu.

                            - Khoan đã Việt An, tụi này chưa hỏi xong! Chờ với.....

                            Ba đứa nó chạy theo Việt An, chỉ còn lại mình hắn đứng đó. Chắc có tới mai, hắn mới thôi không đừng như trời trồng như vầy.....
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:38:05 bởi Chuộtlắc >
                            #14
                              sao bang 22.03.2006 09:59:28 (permalink)
                              Part 16

                              Ngày hôm sau, tại một câu lạc bộ Hát Với Nhau kiêm Bar, tất cả đã ngồi củng bản với nhau để làm rõ những vần đề rắc rối trong thời gian qua. Việt An thứ nhất, bây giờ đã là một cô gái yên phận xinh đẹp với chiếc váy ngắn xinh xắn, và không còn là Việt An nữa, thay vào đó là cái tên gọi Quỳnh Như.

                              - Mọi chuyện là vậy đó! - Việt An buông một câu kết thúc. Thằng Trí thở mạnh.

                              - Thì ra cậu sợ bị tụi này hành lần nữa nên mới đùn đẩy trách nhiệm cho một cô gái yếu đuối xinh đẹp thế này.

                              Việt An hét lớn:

                              - KHÔNG PHẢI LÀ SỢ MẤY NGƯỜI! TUI CHỈ......

                              - Chỉ thế nào? - Thằng Chính chen ngang khi thấy Việt An bất ngờ dừng lại nửa chừng.

                              - Cái....cái này.......

                              - Chỉ vì sợ giáp mặt với Lập Trân thôi! Nói sao thì anh cũng thua đứt đuôi rồi còn gì.

                              - Quỳnh Như!

                              - Em chỉ nói lên sự thật thôi.

                              Nhỏ cười nhẹ:

                              - Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc êm đẹp. Xin lỗi Việt An, tại hắn hay khùng sảng quá nên tôi phải ở bên cạnh lo cho hắn.

                              Hắn nhìn Lập Trân, đôi mày hơi nhíu lại. Tuy nhiên, hắn đã không có bất cứ lời nào phản kháng lại. Dường như hắn sợ nhỏ sẽ biến mất một lần nữa trước mắt hắn.

                              Thằng Quý kéo ghế đứng lên:

                              - Tốt đẹp rồi! Hát một bài đi chớ bà con.

                              - Mày hát đi! - Thằng Trí bảo.

                              Thằng Quý đả mắt một lát rồi nói :

                              - Được thôi! Tao sẽ mở hàng trước.

                              Nói rồi, nó tiến lên sân khấu, sau một lúc bàn bạc với ban nhạc, hắn ngồi vào chỗ đàn Piano và bắt đầu dạo nhạc. Quỳnh Như suýt soa :

                              - Ôi....Anh ấy biết chơi đàn à?

                              - Biết chớ! Tụi này ai chả biết chơi vài thứ nhạc cụ. - Thằng Chính tự hào.

                              "Baby I know the story
                              I have the picture......."

                              Nó cứ say sưa hát ở trên mà không hề hay rằng ở dưới có một đứa con gái đang mơ màng nhìn nó. Việt An nhìn em gái mình, rồi lại nhìn lên nó. Rõ ràng là có cái gì đó không được ổn cho lắm.

                              - E hèm.....Quỳnh Như à, anh nghĩ là em hãy còn rất nhỏ để có bạn trai.

                              - Thế ah? Được thôi! Em sẽ không có bạn trai đâu, anh hai đừng lo.

                              Việt An mừng ra mặt vì cô em gái rất biết nghe lời.

                              - Em sẽ đính hôn thay vì quen bạn trai.

                              - Hả?!?! Em....em nói cái gì?

                              Quỳnh Như lập lại :

                              - Em sẽ đính hôn! Em đã 19 tuổi rồi, với lại anh ấy cũng đã đồng ý.

                              - Hắn.....em......hai người........

                              Việt An tức đến độ nói không thành câu. Nhỏ cười:

                              - Việt An xúc động quá mức đó.

                              Khi thằng Quý quay về chỗ ngồi và nhận được tiếng vỗ tay của cả phòng, nó vui vẻ ngồi xuống, chợt phát hiện ra Việt An đang trao cho nó cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, nó ngạc nhiên :

                              - Làm gì mà vẻ mặt của cậu dễ sợ quá vậy?

                              - Tôi.....tôi sẽ giết anh!

                              - Huh?!?!

                              Hắn dúi vào tay thằng Quý chùm chìa khoá :

                              - Chiếc Mercedes màu đen ở ngoài kia là của tao! Coi như trả ơn hôm bữa mày với Quỳnh Như đã giúp tao và Lập Trân chạy trốn.

                              - Cám ơn.....À, tôi có một tin cho tất cả đây!

                              - Chuyện gì? - Việt An hỏi

                              - Không biết phải nói làm sao, dạo này tự nhiên trên mạng xuất hiện một cái short fic viết về tụi mình. Tựa đề là "the One", tao nghi là do sinh viên trường mình làm, chứ người ngoài làm sao vô trường mình được.

                              Hắn vỗ bàn thật mạnh:

                              - Đứa nào làm chuyện này? Hừ, tìm cho ra nó rồi tụi mình sẽ....

                              - Sẽ chẳng làm gì hết! - Nhỏ kết thúc câu làm hắn không hài lòng chút nào.

                              - Đâu có! Tôi định nói là sẽ tẩy....

                              - Anh có thôi đi không? Sao đụng chuyện gì cũng xài chiêu đó vậy? Chỉ số thông minh của anh là 0 hở? Không làm gì hết!

                              - Ơ.....vâng....

                              Thằng Trí và thằng Chính kìn đáo trao cho nhau một cái nhìn, tụi nó cảm thấy rất may mắn vì không có bạn gái.

                              Nhỏ đứng lên:

                              - Không cãi nhau, không thù hằn, không chiến tranh gì ở đây nhé! Tôi xung phong hát một bài.

                              Đợi nhỏ đi khỏi, thằng Quý thì thầm vào tai hắn :

                              - Mày thiệt là tệ! Bị bạn gái xỏ mũi dắt đi cái một. Như tao.....ah.....

                              Việt An vừa đá vào chân hắn:

                              - Coi chừng tôi đó!

                              "Love in your eyes
                              Sitting silen by my side
                              Going on holding hand
                              Walking through the nights"

                              Tất cả đều nhìn lên. Quỳnh Như mỉm cười:

                              - Y như Thiên Sứ vậy! Giống như lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Lập Trân ha anh hai!

                              Việt An cúi mặt, hắn cũng đang nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên mà hắn nhìn thấy nhỏ ở hội chợ. Hắn thì thầm:

                              - You're the one of mine!

                              "I can fly
                              I'm proud that I can fly
                              To give the best of mine
                              Till the end of the time

                              Believe me I can fly
                              I'm proud that I can fly
                              To give the best of mine
                              The heaven in the sky....."

                              Tiếng hát nhỏ cứ vang vọng mãi khắp phòng. Ai cũng say sưa lắng nghẹ Họ đang cùng nhau cảm nhận và bay lên cùng với tiếng hát, với Thiên Thần. Dường như cả câu chuyện đều bắt đầu và kết thúc cùng với tiếng hát.

                              Tất cả đều chấm dứt ở đây được rồi. Chặng đường sau này có gian nan ra sao, cái đó là chuyện của tương lai. Tuy nhiên, với cương vị là một người viết, tôi tin họ sẽ vượt qua tất cả để có hạnh phúc. Cám ơn mọi người đã xem The One. Chúc các bạn mau chóng tìm ra The One của chính bản thân mình.....

                              THE END
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 14:42:20 bởi Chuộtlắc >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9