Cô độc và Hoang tưởng
vũ nhật khanh 22.03.2006 20:37:05 (permalink)
MÊ TÀNG
Cầm tinh con số không, tưởng chuyện vu vơ hoá ra là định mệnh. Từ nước lã ra đi chẳng đoái hoài con cua kềnh khổ hạnh, ai xui đâu trẻ buộc cỏ chơi đùa.
Đuôi bò vẫy cửa chùa, mục đồng biết chi mà nằm vạ. Mải chơi suông mẹ quất cũng không đau. Phải ai cũng hiểu đâu niềm đau chó đá, nắng đổ vạ vào mình da vẫn không nâu!
Lội xuống sông sâu ướm làm sao cho vừa mắt bão, quên cả xắn quần, bầy phù du ghé ngủ ngon lành. Lũ trẻ trưng cờ, khua chiêng rộn ràng bên gốc gạo: Về đi thôi giặc đã tới chân thành.
Ngày thất trận học người ta uống rượu, ngủ thiếp không hay con tà lại gần mình lấy vía, gặp nó ở chân cầu vồng cũng đành khất chịu, đổi mắt lư đồng sao ngắm trăng khuya?
Nám cả lưng non sau bao ngày bắt nắng, tựa vào mưa ngậm đọt gió vô hình. Cô độc quá cởi chuồng chơi pháo đất! Có ai đâu để pháo nổ được đền.
Hồn nhiên đi xin bà ăn mày đầu chợ. Bà ăn mày cười bày quẻ bói Bồng thi. Lời kệ đa mang nên đầu thai goá bụa. Tóc lộng ngũ hành, cỏ mãi ngô nghê.
Chẳng nhớ từ khi nào lạc vào cơn mê, phải yêu đơn phương con rồng vàng lồng lộn, vàng mã đem thân hoá tình làm lễ. Người trần ngộ tình còn mãi chưa khôn!
Vảy rồng bay vương, cành củi khô im lìm triết tự, vảy rồng lạc nhau ai đốt đuốc đi tìm! Bì bõm đồng khuya lạnh lòng nghe con cá nào vật đẻ. Mẹ khép lại mền không nói ra sân.
Ù ù trời trở...


MẸ THÔI KHÔNG CÒN MAY ÁO ĐỎ

Mẹ thôi không còn may áo đỏ, bậc cửa chiều ngơ ngác chiếc roi tre, mỗi lần mơ thấy niềm đau đất nỏ, lại một lần thiên di.

Con chó bỏ nhà lên đê, lang thang tìm bạn tình bị bán, không phải con chó gàn. Con chó cứ lang thang. Mẹ thôi không còn may áo đỏ.

Một mình trở lửa, con thù thì kêu, mẹ thở dài buốt ngực: lại một người bị bắt! Nỗi gì ngầu trong mắt! Đi ra lại đi vào...

Không có con rung cành, cây trong vườn nặng lòng héo úa. Mẹ đếm lá trông con, bài tình tang goá bụa. Mẹ thôi không còn may áo đỏ.

Con chó trở về mất trí, không nằm khoanh, không cơm thừa canh cặn. Mẹ muộn phiền ngồi bên bắt rận. Con chó từ từ ngừng thở. Điềm báo thù thì ứng nghiệm. Chăng tơ chi con nhện!

Mẹ thôi không còn may áo đỏ.

TA
Ta vẫn nông nổi như ngày xưa, mang đôi hài ra ngoài sông đánh đắm, thuỷ thần tham lam có trả lại bao giờ. Xoè bàn tay cũng chỉ ngón dài ngón ngắn, đường chỉ tình duyên còn mãi bơ vơ.
Ta mang thân di cầu xin cho khánh kiệt, những cơn vui lồ loã chốn hoang trần. Nghĩ cũng lạ: chẳng có hôm nào mình quên xe cát! Cỏ có ai cắt đâu, dắt díu nhau, thơ bỏ vào rừng trầm.
Ta đi tìm nỗi đau thất truyền, mấy trăm năm đồng gió cứ hanh hao. Giọt buồn tủi phận mỗi lần nghe chuông nguyện, biết là hoài công còn bẻ lá thay màu.
Ta cuối cùng sẽ về nằm với mẹ. Con vện hiền lành liếm sạch vết ly hương. Dung dăng hết một vòng khờ dại, lại là ta chiều quét lá bên vườn.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9