Trích:
Nguyên văn bởi Lida
NÃO NỀ VẦN THƠ
Mưa Thu ướt lá vàng rơi
Chưa Đông sao thấy mây trời buồn thiu
Gió chiều mang lạnh hắt hiu
Người xa ngỏ vắng tiêu điều xóm hoang
Từ khi em bước sang ngang
Anh buồn đơn độc dặm trường dõi rong
Hương yêu giữ mãi trong lòng
Trách em lỗi hẹn tình không vẹn toàn
Dù em nhận mãi tiếng oan
Cũng không hờn giận oán than chi người
Từ khi chôn kín tiếng cười
Em về chôn chặt cuộc đời lặng thinh
Làm sao bày tỏ chuyện mình
Làm sao chắp nối cuộc tình dỡ dang
Đành thôi trọn tiếng lỡ làng
Vần thơ não nuột lệ tràn tím mi
Lida
PHẬN NGHÈO
Chiều buồn mưa lất phất rơi
Thoảng nghe tiếng gió ru lời buồn thiu
Xót thương thân phận hẩm hiu
Tìm nơi đâu kẻ dắt dìu hồn hoang
Cuộc đời lắm nỗi trái ngang
Đắng cay duyên phận bẽ bàng rêu rong
Người thương trót đã thay lòng
Bởi mình tay trắng khó mong chu toàn
Trách đời sao quá nghiệt oan
Để duyên tình lỡ , miên mang nhớ người
Bây giờ biết khóc hay cười
Lời than tiếng thở biếng lười lặng thinh
Chỉ đành chua xót riêng mình
Phận nghèo mới khiến đường tình dở dang
Thì thôi chấp nhận lỡ làng
Để nghe cay đắng dâng tràn bờ mi
HNLC