beconoianhdayeu
emoidungcananh 26.03.2006 11:43:04 (permalink)
Bé!

Anh không biết phải gọi Bé như thế nào khi Bé có thể không còn nữa. Tim anh nhói đau mỗi khi nhìn thấy các cô gái có cặp kính bởi anh lại nghĩ đến Bé. Trong tâm tưởng của anh, Bé như một thiên thần mà con người trần tục như anh không bao giờ với tới được. Và có lẽ Bé đã là một thiên thần thực sự rồi!
Anh và Bé thực sự chỉ có "thần giao cách cảm" trong vòng 4 tuần. Một khoảng thời gian quá ngắn trong cả cuộc đời nhưng lại gây ấn tượng nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời của anh. Nói là thần giao cách cảm bởi thực sự anh và Bé đã nói với nhau một câu nào hoàn chỉnh đâu?? Tất cả có lẽ chỉ gói gọn trong khoảng 10 câu trong 4 tuần tuần định mệnh đấy.
Anh mến Bé và có lẽ Bé cũng thế. Nhưng bản tính vốn xấu hổ lại được nuôi dậy trong môi trường nghiêm khắc nên nói đến chuyện bạn gái vào thời điểm đó lại không được mất rồi. Và anh luôn tự hỏi: Không biết Bé có biết rằng anh rất mến Bé không?
Nếu Bé biết được điều đó thì anh đã mãn nguyện lắm rồi. Hugo đã nói: "Triệu chứng đầu tiên của tình yêu chân thật ở người con trai là sự rụt rè, còn ở người con gái là sự táo bạo". Anh đã mến Bé chân thành nhưng anh lại quá rụt rè bỏ lỡ cơ hội để rồi phải hối tiếc.
Người đời thường nói những mối tình đẹp là những mối tình dang dở. Nếu vậy anh đành ích kỷ để lại mối tình dang dở để Bé vẫn có thể nhớ đến anh khi anh đã xa Bé.
Anh chỉ nói với Bé khoảng 10 câu nhát gừng với khuôn mặt dửng dưng nhưng con tim anh xáo động. Bé đừng nghĩ là anh tự cao, tự đại nhé. Đó chỉ là do bản tính ngại tiếp xúc với người lạ thôi. Nhưng anh với Bé không lạ tại sao anh không dám thổ lộ tâm tình với bé. Anh cũng không biết nữa, chỉ biết rằng Bé đã đi qua đời anh thật rồi.
Một danh nhân đã nói: " Tình yêu giết chết thời gian và thời gian giết chết tình yêu" nhưng sao với anh lại chẳng đúng chút nào. Hơn mười năm qua anh vẫn nhớ đến mối tình đầu, nhớ đến cô bé học lớp bên với cặp kính cận mong manh như tìm người che chở.
Anh viết thư này nào có biết gửi về đâu, chỉ để thi thoảng lôi ra đọc nhớ về một thời khờ dại. Chuyện tìm Bé bây giờ khó hơn mò kim đáy bể nhưng anh vẫn mong một sáng nào đó, khi mở cửa anh thấy Bé trước mặt và cất giọng nghiêm trang câu nói mà Bé đã từng dùng để trêu anh nhưng trong ánh mắt sau cặp kính anh có thể thấy rõ những giọt nước mắt long lanh.
Mặc dù có thể ngày đó không bao giờ đến.....

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9