Nhật Ký Trên Mạng
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 47 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 30.03.2006 21:25:01 (permalink)
ngày 30 tháng 3 năm 2006

Hic hic dạo này tôi đầu tư nhiều ở internet chất xám và sự năng động, thời gian cứ qua chớp nhoáng, chớp mắt cái đã sáng, làm việc 8 tiếng ở công ty là lao lên mạng ngay, chớp mắt cái là tối khuya, về và chỉ lăn đùng ra ngủ...tic tắc lại sáng...cứ tái lập đi ngày này qua ngày nọ và duy trì tới hôm nay tôi mệt mỏi lắm, căng thẳng nữa,và thơ thẩn hoàiđến độ mình viết mà chẳng hiểu mình viết cái gì, nhưng qua ngày ngẩm lại thì thấy điều mình viết mình cảm thấy thíchkể ra khá mơ hồ

Tôi dạo gần đây cũng tham gia nhiều box ở VNthuquan, hết họa thơ sáng tác với các ban phái tỉ huynh mụi, lại nhảy sang box âm nhạc đi thu gom lời nhạc và tuyển chọn những bài mình thích, thỉnh thoảng có ghé phòng tán dóc để xã tress, và kim bằng hội ngộ để đọc tin, ghé vào tranh vi đóng góp thêm vài hình hóm hỉnh, tự dưng cười một mình

Tôi không còn thời gian cho những việc hẹn hò trai gái, có lẽ internet là người tình duy nhất mà tôi có thể hẹn suốt ngàyphải chi tôi ko biết gì về vi tính thì chắc tới giờ này tôi không quen biết các bạn và thơ tôi cũng không khá lên như bây giờ

Tôi mệt mỏi lắm, mệt mỏi lắm
#1
    Trường Phi Bảo 31.03.2006 21:43:07 (permalink)
    Ngày 31 tháng 3 năm 2006

    Mình vốn rất lười viết viết nhật ký, anh ấy bảo mình không hề có tính nhẫn nại, mà quả đúng thật quyển NHỮNG NĂM THÁNG NGỌT NGÀO kể từ khi không còn anh ấy hiện diện ở bên mình thì mình đã dẹp nó vào một góc tủ, nhưng hình ảnh anh ấy mình vẫn nhớ hoài, thỉnh thoảng còn khóc nữa. Thế là mình quyết định viết lại nhật ký, mình sẽ viết mỗi ngày trên internet, 24 giờ quanh mình có rất nhiều sự kiện...

    Trưa hôm nay, một người bạn gởi cho mình thật nhiều bưu ảnh về trẻ thơ, mình thích lắm, thật đáng yêu làm sao, mình vội vàng đem lên thư quán khoe với mọi người, mình ước gì mình thêm một lần sinh ra nhưng đừng thêm một lần khôn lớn, vì mình sợ, sợ phải sống với trăn trở, sợ vô tình làm tổn thương đến nhiều người!



    8 giờ 45 phút tối
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2006 21:45:58 bởi Trường Phi Bảo >
    #2
      Trần Quốc Bảo 01.04.2006 13:15:17 (permalink)
      Ngày 1 tháng 4 năm 2006

      Sáng nay hai công40 về toàn là vải với vải, tôi và mọi người dọn công mệt đừ cả người (dự tính sáng chủ nhật nếu đi làm thì dọn họa may xong hết) hàng nhập về vải không những vải xấu, mà líp kiểm hàng kiện cũng thiếu tùm lum

      Tôi và bà quản đốc lại có chút xung đột, thế là tôi thua độ một chầu chè cho cả kho (một ngày ko may mắn)

      Chán nhất là phải chạy tới chạy lui, vừa phát hàng, vừa kiểm kiện nếu ko có Bảo Bình tiếp sức về mặt tinh thần thì chắc tôi sẽ sớm bỏ cuộc với ý chí. Cuộc sống ko bao giờ đơn giản, tôi đang rất cần yêu thương tiếp thêm nổ lực và phấn đấu.

      Bạn hãy giúp tôi, hãy ở lại bên tôi Trần Phạm Bảo Bình. Chúng mình đừng vì tiếng đời mà tách rời nhau có được không???

      12 giờ 15 phút trưa
      #3
        Trường Phi Bảo 01.04.2006 23:09:32 (permalink)
        Mình xin hứa một lời hứa danh dự, sự sinh tồn với mình là rất có ý nghĩa, bạn đã cho mình nhiều thứ, hy sinh nhiều thứ, cốt yếu cũng chỉ muốn giữ mình ở mãi bên bạn mà thôi! Mình nhận thức được điều này từ rất lâu, từ khi chung mình mang chung một dòng máu, tượng hình chung một mẹ và vui buồn đều có chung một ước mơ...

        Mùa hạ
        Ngày 1 tháng 4 năm 2006

        Hai ngày trước mình viết bài thơ Tuyệt Tình Ca mình muốn nói rõ sự dứt khoát của mình với anh ấy? mình biết anh ấy sẽ buồn nhiều lắm nếu biết trong lòng mình anh ấy đã chết. Khi bài thơ được khởi đăng mình không thể tin nổi là có người lại thích bài thơ ấy và đã bảo với mình thơ buồn quá. Mình vội vàng đem gởi vào yahoo cho anh trai ở Đà Nẵng xem thì anh ấy cười và phán "Tuyệt tình được như thế là tốt, chứ em sống mà nuôi hoài ảo vọng dễ làm người ta chán ghét lắm"

        Mình suy ngẫm lại lời anh ấy nói thì nước mắt tự dưng rơi. Mình hiểu rồi mọi chuyện sẽ qua, nhưng vết thương lòng thì suốt đời vẫn đó.

        Nguyên văn bài thơ:

        Tuyệt Tình Ca
        -Trường Phi Bảo-

        Có ai ưng cái dịu dàng
        Cho tôi đổi chút ngang tàng được không?
        Nhìn đời thôi hết màu hồng
        Giết hy vọng khỏi hoài mong về người
        Với anh- tôi đã chết rồi
        Với tôi- anh chẳng trên đời thế thôi!
        Đập cho vỡ nát nụ cười
        Môi không thể nói bao lời yêu thương
        Tiêu tan ý niệm chung đường
        Mất anh rồi để lược gương làm gì?
        Moi tim chặt hết rễ si
        Mua băng giá trải bước đi ngọc ngà
        Người ta chọn lấy xa hoa
        Nghêu ngao tôi hát bài ca tuyệt tình

        30-3-2006

        Mình không còn ý định đem tên anh ấy vào thơ của mình nữa, vì có lần chát yahoo với mình anh ấy bảo càng đọc thơ mình càng day dứt. Mình sợ lắm, sợ anh ấy nghĩ mình là người thích đày đọa cảm xúc. Hãy tha thứ co em!

        10 giờ 5 phút tối






        #4
          Trường Phi Bảo 02.04.2006 22:36:11 (permalink)
          Mùa hạ
          2 tháng 4 năm 2006

          Mình không ngờ là thơ mình sáng tác nhiều đến thế, mình đã họa với mọi người, giờ nhìn lại thật không thể tin chỉ trong vòng một tháng mấy đổ lại mà mình đã cho chào đời hơn mấy chục bài thơ lớn nhỏ (ko biết ý ở đâu mà cứ chảy hoài vô tận)

          Mình rất trân trọng cảm xúc của mình và của người khác, những gì được chắt lọc từ xương máu thì điều quý như nhau thơ đã cho mình hơi thở của tình yêu, và mình ngược lại đã cho thơ tuổi trẻ và đam mê. Mình muốn hét to lên cho cả thế giới này biết (ngoài văn thơ ra thì mình chẳng sở thích gì khác)

          Mình có thật điên rồ và khác người lắm không? nhưng mà sự thật thì vốn đã định thế rồi mà! Mình đã dùng hết ba tiếng đồng hồ vừa uploal nhạc vừa tải thơ xuống woord, cuối cùng thì in ra, mình muốn lưu giữ lại tất cả vui buồn, đối với mình trong tự do riêng tư ko có gì quý bằng kỷ niệm. Xin cảm ơn những người ở lại, những người đã đi qua đời mình, cô bé Trần Phạm Bảo Bình giờ đây đang học cách tự trưởng thành, cô bé đang tự đi mà không cần ai dìu dắt, ước mơ giản đơn của cô bé: mong được tồn tại trong cuộc đời thực để đem lại yêu thương tới mọi người

          Phòng tán dóc hôm nay lại mở thêm cuộc họp mặt, mình chẳng hay biết gì hết nên không tham dự cùng mọi người được, đành chờ xem lại bài tường thuật vui ké chút ít vậy hén

          Cũng chính ngày hôm nay mình hình như cả ngày lên net nhiều hơn là ở nhà, mình vào post lời nhạc, họa thơ...vậy mà hết cả thời gian! money tháng này lại bị hao hụt nữa rồi

          9 giờ 35 phút tối

          #5
            Trần Quốc Bảo 03.04.2006 13:16:25 (permalink)
            Những Tháng Ngày Cong Chuyan

            Mùa hạ
            Ngày 3 tháng 2 năm 2006

            Bực mình quá tôi muốn phát điên lên mất mới đầu tuần thôi mà công việc đã đầy ắp, công40 mãi tới 11 giờ trưa hôm nay mới dọn xong dứt điểm. Tôi chỉ có một đôi chân thế mà phải chạy gần khắp công ty, vừa lo hàng bù đổi cho các chuyền, vừa chuẩn bị phát vải mới cho pha cắt, chưa kể còn phải thu gom phế liệu vải hư cho vào thùng ngăn nắpbao nhiêu cái cực khổ từ khi sinh ra đã trút hết lên tấm thân còm cõi của tôiTôi ghét ông xưởng trưởng, tôi thù gã giám đốc, tôi căm giận bà chủ quản, bọn họ chỉ biết đày đọa, hành hạ người khác, quay tôi y như quay dế thế mới biết sếp bao giờ cũng có uy thế, sếp nói sai sếp cũng cho làm đúng, sếp làm bậy cũng bắt mình phải nghe theo. Công nhân chỉ là những kẻ thấp cổ bé họng. Cuộc sống chẳng bao giờ có sự bình đẳng. Nhiều khi tôi tủi lắm, tôi thường trách mình sao chẳng học hành đàng hoàng như người ta (nhưng kỳ thật tôi học không nổi, ngoài môn văn độc nhất vô nhị tôi còn chịu xem bài xem vở ra thì mấy môn khác đối với tôi nó không làm tôi sáng dạ thêm được tí nào)

            Thế đấy, đường tương lai của tôi thì mù mịt lắm, nên tình yêu tôi không dám nghĩ tới, tôi ko muốn làm khổ ai cả, nhưng tôi hiểu sức chịu đựng, sự nhẫn nại ở mình rất cao, đi làm chỉ là bước ngoặc cho tôi thoát khỏi giai cấp chìa tay của ba mẹ, đi làm thì mới có tiền mua giấy bút và vật dụng cá nhân. Tôi luôn đặt hy vọng vào cuộc sống, cuộc đời, nên khi cầm cây bút trên tay tôi mới thấy hết ý nghĩa của sự sinh tồn

            Nguyên văn bài thơ (viết trong công ty, lúc giờ nghĩ trưa, hơn một năm rồi)

            Cuộc Sống
            -Trần Quốc Bảo-

            Ta van em đừng khóc nữa... Bảo ơi!
            Đừng khổ lòng khi họ bỏ em rồi
            Xung quanh em chỉ con Ta và Bóng
            Em có buồn, tất cả cũng qua thôi

            Hãy đứng lên, hãy dũng cảm hơn người
            Ta tin em dám đương đầu thử thách
            Bảo một thời chỉ bút nghiêng đèn sách
            Nay lao tâm trước khốn khó làm vui

            Đừng khóc nữa, vô tư nhoẻn môi cười
            Trước tình người bội bạc em vẫn sáng
            Dẫu mỏi mệt cũng xin em đừng nản
            Dẫu bị thương cũng cứng cõi hiên ngang

            Ta cho em những khoảnh khắc đa mang
            Để hiểu thêm thế nào là nghị lực
            Nếu có lúc Bảo cần Ta tiếp sức
            Thì ý Thơ là niềm tin vững vàn.

            30-3-2005


            Viết để tự răn mình, viết để củng cố thêm nghị lực, và niềm tin vào bản thân

            12 giờ 15 phút trưa
            #6
              pansy 03.04.2006 17:30:29 (permalink)
              Quốc Bảo hay Phi Bảo à !
              Hoặc là tui nói bạn "lộn sòng" (Phòng tán dóc với Nhật ký online) hoặc là bạn nói tui là "đồ bất lịch sự " vì...đâm hơi ! nhưng đằng nào thì tui cũng đã...nhìu chyện : tui thấy bạn viết hay và "nghim tút" quá thì đâu có chỗ nào cho ai dám tán dóc
              Chúc bạn vui vẻ & đừng...rủa thầm tui nhe
              #7
                Trường Phi Bảo 03.04.2006 21:41:42 (permalink)
                Um, Bảo biết là mình post lộn chỗ rồi, đang chờ amind dời tới chổ đúng vị trí của nó, vậy mà chờ hoài chẳng thấy amind hay mod nào di chuyển cả
                #8
                  Trường Phi Bảo 03.04.2006 22:39:22 (permalink)
                  Người Trong Trang Sách

                  (Khi bạn đọc được những tình cảm của tôi, nghĩa là ít nhiều gì tôi cũng mang tới sự mâu thuẩn trong bạn.
                  Tôi hiện sống ở một thế giới rất xa, rất xa các bạn, Tâm Linh chính là tên nơi tôi hiện cư ngụ. Anh chị em tôi lớn lên bằng dòng sữa ngôn ngữ, thức ăn mỗi ngày mà cha mẹ cho chúng tôi là nét đẹp của tạo hóa, tình yêu là nguồn dưỡng chất khiến chúng tôi trổ nhụy đơm hoa. Tôi trở thành thiếu nữ xinh đẹp, trái tim tôi có nhiều mơ ước, tôi muốn vùng vẫy bước ra cuộc đời thật, nhưng định mệnh trớ trêu đã bắt nhốt tôi trong suy nghĩ, và tôi từ ấy hiểu ra chân lý "Mình chỉ là người trong trang sách")


                  Mùa hạ
                  Ngày 3 tháng 4 năm 2006

                  Trưa nay, trời mưa thật to, mưa kéo dài suốt tới hơn 3 giờ chiều. Mưa rào rào, mưa bay nghiêng, bay ngã, cảnh vật bên ngoài bị mưa làm mù mờ. Mình cảm thấy buồn làm sao ấy, nhìn những giọt mưa rơi ngoài hiên, mình nhớ tới người ta vô cùng. Nhớ tháng ngày yêu đương nồng nàn, nhớ dòng sông Sài Gòn, nhớ quán kem Bạch Đằng, nhớ rạp chiếu phim Đống Đa...những nơi mình và anh ấy hay hẹn hò. Anh ấy lãng mạn lắm, biết ca nhạc Pháp, biết chơi đàn guita. Anh ấy dễ thương lắm, chịu ngồi bên mình suốt hàng giờ chỉ nghe mình đọc thơ và kể chuyện. Anh ấy lại rất galan, có tính thương người...mình gặp gỡ và quen anh ấy cứ như một giấc mơ.

                  Vâng, như một giấc mơ, mà khi thức giấc còn âm ỉ nỗi đau, anh ấy vĩnh viễn không còn ở lại bên mình nữa, anh ấy đã đi tới một phương trời lạ, xa hoa tráng lệ, nơi không còn bóng dáng mình và tình yêu tồn tại. Mình không ra phi trường tiển anh ấy, mình biết anh ấy sẽ đau khổ lắm khi nhìn nhận ra mình sự vô tình và lãnh đạm. Không, mình yêu anh ấy rất nhiều, chính vì quá yêu anh ấy mà mình mới phải để anh ấy ra đi. Ở phương xa anh ấy còn gia đình và người thân, mình luôn mong anh ấy được hạnh phúc!

                  Trong cuộc tình của mình và anh ấy cũng có đôi khi cãi vã,thỉnh thoảng giận hờn, cũng cố chấp, bướng bĩnh. Nhưng thật lòng cả hai rất yêu thương nhau và luôn nghĩ về nhau! Thế mà chỉ chút ít hiểu lầm mà mình là người phải hát bài "Thà rằng chia tay" trước, mình đã nén rất nhiều cảm xúc, thế mà ko hiểu sao khi nghĩ về anh ấy, cảm xúc lại cứ tuôn trào

                  Nguyên văn bài thơ:

                  Thương Người Xa Xứ
                  -Trường Phi Bảo-
                  Tặng NVT

                  Anh đã khoác lên đời khuôn mặt lạnh
                  Đốt hết mọi lá thư tình, em viết những ngày qua
                  Rồi anh bỏ đi xa
                  Cánh chim phù du bay về phương trời lạ
                  Mình chia đôi ngã

                  Tháng mười một mưa vẫn còn xối xã
                  Paris xứ người mưa tuyết có rơi rơi
                  Em vẫn đi về một nơi
                  Nơi không có anh, và những nụ cười

                  Ôi, tất cả dần xa xôi
                  Rạp cinema, công viên và quán chợ
                  Góc phố nào từng đón đưa nỗi nhớ
                  Giờ không anh mọi thứ quá mịt mờ

                  Em cố níu kéo, cố tìm lại giấc mơ
                  Trời Việt Nam vài ánh sao le lói
                  Bỗng trong hồn một vì sao vụt chói
                  Rồi tắt vội vàng tăm tối một đêm yêu

                  Cuộc tình tan em khóc thiệt nhiều
                  Nước mắt không làm anh quay lại
                  Anh giờ xa xa mãi,
                  Tới nơi mà tình yêu em không tồn tại trên đời

                  Phũ phàng chi lắm người ơi
                  Bóng hình em chắc không còn trong anh nữa
                  Xin gởi nỗi buồn theo cơn gió ngày xưa
                  Bay bay đi chút mặn nồng thuở ấy

                  Em suốt đời vẫn vậy
                  Thương một người xa xứ, lau sậy cả tấm thân
                  Anh dẫu không về thăm một lần
                  Ôi, chờ đợi tận kiếp sau cũng thỏa

                  18-11-2005


                  Mình viết bài này sau ngày anh ấy ra đi, anh ấy chỉ còn có thể hình dung mình qua những bài thơ ngày xưa thôi, một cái nắm tay, một ánh nhìn tha thiết sau cặp kính cận, nụ cười rạng rỡ dưới ban mai...tất cả như còn hiện hữu và mình suốt đời ghi nhớ

                  9 giờ 30 phút tối
                  #9
                    Trần Quốc Bảo 04.04.2006 13:11:12 (permalink)


                    Thà Rằng Chia Tay

                    (Rồi mai ta nhận ra, duòng dời không chúng dôi, những phút giây có nhau, như giấc mơ thôi...
                    "trích lời nhạc Thà rằng chia tay- Hoài An")


                    Mùa hạ
                    Ngày 4 tháng 4 năm 2006

                    Tôi biết phụ nữ mấy cô luôn nhạy cảm! chỉ cần một cử chỉ dịu dàng, một chút xíu quan tâm chăm sóc...là tức khắc mấy cô nghĩ người ta có tình ý.

                    Bảo Bình ơi, tôi nghĩ bạn chia tay với người ấy là rất sáng suốt, hai người dù có thật lòng yêu nhau thì suốt dời cũng không có kết quả tốt dâu?thậm chí còn sóng to gió lớn, rồi làm tổn thương cho nhiều người khác nữa

                    Ba người dàn ông dã khổ dau trước mắt rồi dó! ba người dàn ông dến với dời bạn chỉ một thời rồi lặng lẽ ra di...Số phận dã dịnh sẳn cho bạn là con dường cô dơn trước măt.

                    Bạn và tôi mãi song hành trên một chuyến dò, tôi không thể giết chết bạn trong ký ức của mình, tôi không thể trục xuất bạn ra khỏi thế giới nội tâm, và tôi từ rất lâu cũng nhận thức dược tôi rất quan trong dối với bạn, sự tồn tại của bạn cũng rất quan trọng dối với tội "Tình bạn là hai tâm hồn hòa chung một thể xác"

                    Tôi tin bạn sẽ mau chóng quên người ấy! tôi hiểu bạn không bao giờ muốn cô lập chính mình phải không?

                    12 giờ 10 phút trưa
                    #10
                      Trường Phi Bảo 04.04.2006 22:07:43 (permalink)
                      (Xin yêu nhau trong mộng thường, nhưng mộng thường cũng tan. Xin được đi chung một đường nhưng định mệnh trái ngang..."trích bài hát Chuyện Tình Mộng Thường- Trần Thiên Thanh)

                      Mùa hạ
                      Ngày 4 tháng 4 năm 2006

                      Mình thật ngốc nghếch cứ nghĩ khi yêu nhau là dâng hiến cho nhau. Mình muốn gàng buộc anh ấy! Anh ấy đã lớn tuổi, mình muốn anh ấy lập gia đình, mình muốn được làm cô dâu thế hệ mới. Nhưng cũng chính mình lại để anh ấy rời xa. Và mình đã mất đi thứ quý giá của cuộc đời.
                      Mình bồng bột quá, mình yêu anh ấy như điên như dại, anh ấy yêu mình như dại như ngây, thế mà vì nghịch cảnh trớ trêu, mà mình đành cam đánh mất anh ấy vĩnh viễn

                      Bảo nói đúng, mình và anh ấy thật sự yêu nhau là không có kết quả, vì hoàn cảnh khác biệt, vì thế giới khác biệt, ảo và thực không thể đan xen vào nhau. Mình buồn nhiều lắm, ngoài anh ấy ra thì mình còn làm khổ hai người đàn ông khác nữa, một người là mối tình đầu và một người mình xem như bạn, cả hai đều một lòng một dạ yêu mình, thế mà mình không thể đến với họ, cũng vì cái thế giới mình sống họ không bao giờ đi tới được

                      (Người đàn bà hấp dẫn là người đàn bà có bí mật)
                      Vâng, mình đang mang một bí mật, thật khó nói, mình phải làm sao để tự cứu mình đây, mình muốn đến với họ, và muốn nói lời xin lỗi họ, mình muốn nói cho họ biết "Mình đã tìm thấy một nửa đích thực của mình rồi" dù người ấy giờ chẳng còn bên mình hic hic

                      9 giờ tối
                      #11
                        ha noi trong toi 05.04.2006 08:14:48 (permalink)
                        Cảm ơn cậu đã dọn dẹp bài của tôi trong diễn đàn nhé , nhưng nói thật tôi cực kì ghét chuyện gộp bài như vậy , lí do sao cậu biết không ? Đó chính là mỗi bài đều thể hiện 1 tâm tư của con người , khi nhập lại thì mạch thơ cũng tiêu , đó là lí do mà tôi không bao giờ còn muốn vào vnthuquan gửi bài nữa , vì có cái cảm giác gò bó , tính tôi thích sự phóng khoáng . Chúc cậu vui vẻ và may mắn trong công việc , giữ sk để làm việc nhé.
                        #12
                          Trần Quốc Bảo 05.04.2006 18:20:39 (permalink)
                          Những Tháng Ngày Cong Chuyuan (2)

                          Mùa hạ
                          Ngày 5 tháng 4 năm 2006

                          Tôi biết thế nào rồi cũng có ngày bùng nổ, những uất ức dồn nén bao ngày sẽ trở thành những cơn thịnh nộ, và không những chỉ có riêng mình tôi, mà còn bao người khác nữa sẽ đứng dậy, rắp tâm bàn tính một kế sách "Đình Công".

                          Tôi cũng nằm trong kế sách ấy! bởi lòng tôi cũng rối ren bất bình, công việc càng lúc càng nhiều, mà đồng lương chẳng có bao nhiêu? đã thế chế độ ưu đãi cũng hạn hẹp, tăng ca cũng bị hạn chế, chúng tôi bị bọn người ở trên đì sói trán, thiệt bực mình, công về tấp nập, hàng nhập vào kho toàn hàng kém chất lượng, bù đổi thì nhiều như nấm...

                          Trong kho ngày nào cũng xảy ra chuyện cãi vã, gây rỗ, công nhân và quản đốc, công nhân với công nhân! Tôi cảm thấy mình rất mệt mỏi, gần như kiệt sức, tôi muốn tâm hồn tôi ngũ yên, mọi viêc cứ phó mặc cho Bảo Bình định đoạt, chỉ có Bảo Bình mới đủ bản lĩnh cán đán giúp tôi nhẹ nhõm tâm tư. Mà cũng phải thú nhận một đều, khi bước chân lên internet dường như tôi đã đánh mất chính mình, tôi không còn là tôi, tôi quên mất bản thân...Một cá tính khác làm thay đổi bộ mặt trong tôi(Vậy tôi cuối cùng là ai???)

                          5 giờ 20 phút chiều
                          #13
                            Trường Phi Bảo 05.04.2006 21:38:16 (permalink)
                            Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
                            Đã bọc hoa tàn úa xác xơ
                            T.T.KH


                            Mùa hạ
                            Ngày 5 tháng 4 năm 2006

                            Hôm nay công việc làm mình hơi chán nản, thơ viết cũng không được tròn ý, một ngày vô vị lại đi ngang cuộc đời.

                            Hôm qua nhận được thư mời tham dự sinh nhật của thành viên ở diễn đàn Việt Nhím, mình băn khoăn nhiều lắm! mình rất muốn đi nhưng lại không biết mình tới nơi đó với thân phận nào đây. Mình biết mình khó lòng tách rời khỏi người ấy, mình sợ người ấy sẽ nổi giận, người ấy không đồng ý bất cứ một cuộc vui chơi nào đến với mình. Mình rối trí quá, mình không muốn phải khép kín bản thân, mình muốn được hòa đồng với thế giới...nhưng xem chừng chỉ như giấc mơ hão huyền mà thôi

                            8 giờ 35 phút tối
                            #14
                              Trường Phi Bảo 06.04.2006 22:04:04 (permalink)
                              Mùa hạ
                              Ngày 6 tháng 4 năm 2006

                              Công việc túi bụi, làm mình bực bội, dạo này mình hay nổi cáo, thỉnh thoảng lại đăm chiêu.

                              Buổi chiều này gây cãi vã với chị Liên kỹ thuật. Mình thất sự thất vọng về mấy người làm ở văn phòng, cả một chuyện nhỏ mình làm sai mà cũng không dám nhận, còn đập bàn đập ghế thị uy với mình nữa chứ. Nhìn họ mà mình ngán tới tận cổ, sẵn đà mình hét lên luôn, và trong phút ấy mình chẳng hề biết sợ sệt là gì, mình đánh mất hết vẽ thùy mị thường ngày, thay vào là sự hùng hỗ dữ dằn.

                              Kể cũng đúng thôi, mình làm việc chẳng có gì sai cả, sai xót đều là lỗi ở họ. Họ trong mắt mình giờ thật nhỏ nhoi, dù họ có học cao, mà cách xử sự của họ quá quắt, thì họ cũng chẳng ra gì.

                              Mai mốt khi làm việc gì mình cũng đều bắt họ phải ký nhận, như thế họ đừng hòng chạy tội, mình thề sẽ chẳng tin ai trong công ty hết!

                              9 giờ 5 phút tối
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 47 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9