Mùa hạ
Ngày 7 tháng 4 năm 2006
Bà ấy hình như biết mình bắt đầu có sự chống đối nên bà ta cũng hằn học và đì mình ra mặt, luôn tìm lỗi bắt bẽ, bà ta luôn tìm điểm yếu của mình mà đánh đòn tâm lý. Gặp bất cứ công nhân kho nào bà ta cũng nói mãi cái câu lập dị "ai kính tao một thước, tao kính lại kẻ đó một trượng" trong kho ai cũng cười, và không ngừng cãi vã, bà ta làm chủ quản mà không mang tới quyền lợi nào cho công nhân cả, bà ấy chỉ biết nghe lời răm rắp của gã giám đốc, và phục tùng tuyệt đối tên La xưởng trưởng khó ưa. Bà ta chỉ biết đem phế liệu và rác về kho, bắt mình và Bảo phải hì hục dọn...một mảnh vải rách, một vài ya đai viền, hay tai kéo bánh xe hư cũ, với bà ta thì những vật ấy giống như của quý. Bà ta rất chùm sò trong công việc,kể cả mấy cái mạc vải nhẹ như bông cũng đem lên máy cân điện tử cân phát hàng cho chuyền, mình nhìn mà chướng mắt, bà ta luôn bị các chủ quản khác mắng, đôi khi còn bị đánh dằn mặt nữa, thiệt dễ sợ...Sống trong cái công ty này chẳng khác gì lọt vào địa ngục, nhưng suy cho cùng thì cũng lỗi ở mình thôi, ko chịu học hành đàng hoàng, giờ tương lai mù mịt như thế còn biết trách gì ai!
Bảo và mình ngoài thơ văn ra, thì chẳng còn thú vui gì hết. Mình và Bảo là một đôi tri kỷ trời sinh, nên số phận, vận mệnh đều tương thông nhau, sống ngày hôm nay, biết ngày hôm nay mình con sống, mặc ngày mai có ra sao thì ra, mình ko thích phải làm điều gì đó gượng ép bản thân
8 giờ 50 phút tối