MỘT THUỞ CHO NHAU
TA MUỐN
Ta muốn ôm em trong vòng tay thật chặt
Để tình nồng xua đi hết những thương đau,
Bởi đời em đã trải qua bao gian khó
Duyên nợ gãy đôi, lệ hoen úa má đào!
Ta muốn nói với em lời trần tình tha thiết
Của lòng ta từng ôm ấp bấy lâu nay.
Nhưng đáy mắt em sao vẫn hoài u uẩn
Nên đành lặng câm, nghe khoé mắt nhuốm cay!
Ta muốn xé đêm đen mang cho em ánh sáng
Rọi đời em bằng lấp lánh ánh lân tinh
Cho mắt em mãi rạng ngời tia hy vọng
Ngắm cuộc đời qua lăng kính trẻ sơ sinh!
Ta muốn lắm! Muốn những điều không có thật:
Muốn môi em luôn tươi mãi những nụ cười,
Muốn tim em luôn rộn đập khúc nhạc vui,
Muốn hồn em thuộc về tôi mãi mãi...
...
TA Tháng tám ngày mưới sáu năm hai ngàn lẻ năm
XUÂN ĐẤT KHÁCH
Thêm cái Tết làm thân người viễn xứ
Nhớ quê hương khoé mắt đượm dòng châu
Mẹ yêu ơi! Tóc sương trắng mái đầu
Mẹ chớ đợi, Xuân này con lỗi hẹn.
Mấy mươi năm nơi quê người lận đận
Nhớ làm sao ngày Tết của quê mình:
Nhớ giao thừa Mẹ thức nấu bánh chưng,
Cha cắt tỉa nhành mai còn hàm tiếu...
Bầy em thơ rộn ràng khoe áo mới
Giành chia nhau từng viên pháo đỏ hồng
Chị gái chăm từng món mức, nhánh bông
Anh trai đánh bộ lư đồng sáng loé...
Ôi xa rồi! Những ngày còn tấm bé
Bao lì xì tờ giấy bạc mới tinh
Quê hương ơi! Khi nao có thanh bình
Cho chim Việt về cành Nam xây tổ?
Trần Ai
Xuân Bính Tuất, 2006 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2006 18:45:32 bởi Huyền Băng >
Phấn đấu Không còn gì cho nhau
Trần thế là bể khổ
Cứ đắm chìm trong đó
Mãi mãi chẳng vui đâu
Hãy tránh xa bể khổ
Hãy phấn đấu với đời
Thấy đời là hoan hỷ
Với những bước đi lên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2006 13:42:58 bởi James Carlos >
XUÂN VIỄN XỨ
Làm thân viễn xứ khổ khôn can
Dõi hướng quê xưa khoé lệ tràn
Tết đến trà thơm không kẻ đối
Xuân về rượu thắm chẳng người san
Niềm thương cam gởi cùng mây bạt
Nỗi nhớ đành trao với gió ngàn
Tiếng quốc tìm bầy nghe não nuột
Trông về đất Mẹ tím bầm gan.
TA-HH
Jan 19-2006
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2006 18:44:11 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: James Carlos
Phấn đấu
Không còn gì cho nhau
Trần thế là bể khổ
Cứ đắm chìm trong đó
Mãi mãi chẳng vui đâu
Hãy tránh xa bể khổ
Hãy phấn đấu với đời
Thấy đời là hoan hỷ
Với những bước đi lên
Cám ơn lời thơ của bạn JC! Kính chúc bạn luôn vui!
Thân mến
Trần Ai
EM ĐI...
Em đi mấy độ Thu vàng ,
Mà sao cứ ngỡ như rằng: Hôm qua!
Môi thơm, má thắm, tay ngà,
Chân mềm tha thướt như là quanh đây.
Chừ em vẫn với tầm tay,
Mà sao cách biệt bạt mây, gió ngàn...
Trùng dương sóng vỗ miên man
Lấp đấy nỗi nhớ, gọi hồn vất vơ !
Em đi , còn đó kẻ chờ
Khắc trên bia đá bao lời nghiệt oan.
Thu đi rồi lại Thu sang
Thông xanh muôn thuở oán than cung trầm!
Chừ tâm giá buốt căm căm
Cung tơ đứt đoạn, biệt tăm kiếm tìm.
Gió se sắt lạnh ru êm
Bao nhiêu tương khúc đến miền tịch âm.
Em đi, có vướng gì chăng?
Đá kia muôn tuổi âm thầm tuế sương!
Hoang vu, tịch mịch đêm trường
Nguyệt tà chếch bóng, tiêu tương u hoài...
Chừ em xa biệt tầm tay...
Trần Ai
Tháng bảy ngày hai năm hai ngàn lẻ năm
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2006 18:42:51 bởi Huyền Băng >
Em đi thật rồi sao? Em đi rồi ta cô đơn cất bước
Không tin rằng em đã bước ra đi
Còn đâu đây ôi kí ức mỗi khi
Em còn đó hay em đi em hỡi
Tình tàn rồi em quay lưng cất bước
Một mình buồ tôi đếm bước thời gian
Em ra đi ra đi thật sự rồi
Tôi có biết nhưng rồi không muốn biết
Trích đoạn: James Carlos
Em đi thật rồi sao?
Em đi rồi ta cô đơn cất bước
Không tin rằng em đã bước ra đi
Còn đâu đây ôi kí ức mỗi khi
Em còn đó hay em đi em hỡi
Tình tàn rồi em quay lưng cất bước
Một mình buồn tôi đếm bước thời gian
Em ra đi ra đi thật sự rồi
Tôi có biết nhưng rồi không muốn biết
Ý thơ rất hay, thả tiếp cho TA và các bạn thưởng thức nhé JC!
Mến
Trần Ai
TAN TÁC
Khối tình đầu vụn vỡ
Tim nào còn biết đau?
Trí óc nào thôi nhớ?
Mắt khô, lệ đâu trào?
Trăng nửa vành vàng võ
Sao đơn bóng lẻ loi
Im lìm không chút gió
Cây lặng thinh cuối đồi...
Đêm đen càng tịch mịch
Ướp sầu trong hơi sương
Ngơ ngác hồn còn, mất
Rong ruổi nơi cuối đường...
Vòng tay ôm lần chót
Vội vàng, sao quá lơi?
Ấm cho nhau giây phút,
Mà khổ nhau suốt đời!
TA Tháng chín ngày hai mươi lăm năm hai ngàn lẻ năm
TIỄN EM MÙA THU Thu này sầu nặng gắp đôi
sầu Thu một nửa, nửa tôi sầu tình
Lá vàng rơi với pháo hồng
Tiễn em cất bước theo chồng xứ xa.
Bên người dáng ngọc như hoa
Biết chăng có kẻ lệ nhòa theo em?
Xe hoa đã đến bên thềm
Rượu chưa cạn chén sao mền cơn say?
Còn đâu những phút bên nhau
Dưới trời thu mát ta trao hẹn thề:
"Dù cho vật đổi sao dời
Tình ta quyết sẽ một đời không phai!"
Giờ đây duyên nợ rẽ hai
Trách cao xanh khéo xếp bày nghiệt oan!
Tặng em chiếc là Thu vàng
Giữ cho nhau nhé trên đường gấm nhung!
Đêm khuya gió lạnh từng cơn
Trăng không đủ sáng lối mòn thân quen
Nâng ly lần cuối tiễn em
Chân ta từng bước trong đêm lặng thầm.
TA
Tháng mười một ngày mười chín năm hai ngàn lẻ năm
NHỚ DÒNG SÔNG QUÊ
Con sông quê đã bao mùa nước lớn?
Cá nhảy đồng, cây điên điển trổ bông
Tiếng sáo diều trầm bổng của mục đồng
Quần vén gối cô thôn quê chơn chất...
Anh nông phu quen đầu trần , chân đất
Tay chai sần, màu da cháy sạm đen
Bao tháng ngày lam lũ với bùn, phèn
Miệng vẫn nở nụ cười tươi nhân hậu.
Nơi thị thành bao đua chen , giành giật
Ánh đèn màu làm loá mắt thiêu thân
Chữ tình đâu? Nào ai biết, ai cần?
Dòng tất bật cuốn xoay người thác loạn!
Nhớ sông quê luôn hiền hoà êm lượn
Mang phù sa cho cây lúa đơm bông
Bầy trẻ thơ bì bõm tấm thân trần
Cô gái trẻ dậy thì... xuồng ba lá...
Ôi nhớ quá! Nỗi nhớ sao rất lạ
Dòng sông quê có còn nước lớn ròng?
TA Tháng sáu ngày hai mươi ba năm hai ngàn lẻ năm
RƯỢU
Rượu!
Cay, đắng,
Sầu lắng ...
Ru nỗi ngất ngây .
Ta đây, em đấy
Mãi cố tìm nhưng nào thấy .
Gọi tên em,
Chợt sầu về bủa vây!
Rượu!
Sưởi ấm,
Chìm đắm ...
Tìm lấy đoạ đày
Nào ai hay?
Vội giấu mối tình si
Gởi hồn theo gió mây bay .
Rượu!
Sắp cạn,
Đâu bạn ?
Đâu thù ?
Chốn hoang vu
Rượu cùng ta là bạn!
Rượu!!!
TA Tháng một ngày mười một năm hai ngàn lẻ năm
CHỒNG CHUNG
Chiều nay gió thổi nam non
Trông về phương ấy, bồng con đứng chờ
Thân em mang phận vợ hờ
Ai ơi! Có thấu cho đời nổi trôi?
Bên Người danh chánh, ngôn xuôi
Anh vui sum hợp, để đời mỉa mai....
Người đay khoé mắt , đầu mày
Em cam nhận chịu, đành thôi. Hỡi chàng!
Đời em đã trót lỡ làng
Mong anh trọn nghĩa đá vàng cùng Ai!
Dù cho vợ nhất , vợ hai
Bổn phần xin giữ, chớ phai nhạt tình!
Gió đâu thổi đám lục bình,
Ngược giòng nước chảy, sao đành? Hỡi ai?
Con ơi! Không bết đêm nay,
Cha con bên đó vui vầy hay không?
Ầu ơ!......
Gió đưa nước lớn đầy sông
Thân anh hai vợ, hỏi lòng mấy nơi???
TA
Tháng chín ngày mười bảy năm hai ngàn lẻ năm
CHỒNG CHUNG II
Chiều nay gió bấc lạnh lùng,
Bậu qua bên nớ, khuê phòng vắng tanh .
Nhìn con lệ chảy đôi dòng
Tuổi thơ ngây dại, trắng trong ... biết gì ?
Mỗi chiều bậu bước ra đi
Nhìn theo dáng bậu, sầu bi đong đầy .
Nhớ sao giây phút sum vầy,
Ngày vui Loan - Phụng giờ đây nhạt nhòa!
Ân tình bậu nỡ cân, đo
Tham mê bóng sắc, giày vò nghĩa nhân .
Ngoài kia lá rụng đầy sân,
Có như tình bậu cũng dần vụt xa?
Trót thân là một kiếp hoa
Tàn phai hương sắc, người ta phụ mình!
Bậu ơi! Còn nghĩa hết tình
Thì thôi bậu hãy yên lòng ra đi!
Nghĩa ân còn có chút gì
Tào khang đã trọn, mong chi tái hồi ?
Đành thôi! Bèo giạt, mây trôi
Kiếp này đã lỡ thì thôi, cam đành!
Ầu ơ!
Chiều nay gió bấc lạnh lùng
Bậu vui riêng bậu, thủy chung em chờ ...
TA
Tháng chín ngày hai mươi năm hai ngàn lẻ năm
CHỒNG CHUNG III
Chiều nay sương sớm nhẹ rơi
Lòng tơi trăm mối, hỡi ơi! Chữ tình!
Chân đi chẳng dám ngoảnh nhìn,
Biết em tựa cửa trông chừng bóng anh .
Bên kia người ấy chờ mong
Nghĩa sao cho trọn? Tình tròn sao đây?
Như đàn phiếm lạc, chùng dây
Cung tơ lỗi nhịp, trách ai bây giờ?
Nuớc ròng mới thấy bùn nhơ
Thân anh con lạch trơ trơ lòng trần .
Thương Em chung lúc cơ hàn,
Tội Ai không chút phân vân gởi tình!
Giờ thân đứng ngã ba đường
Vương thì thêm tội, bỏ ? Dường sao an ?
Chân mòn giẫm nát canh tàn
Lang thang như kẻ mơ màng tỉnh, say ...
Ầu ơ!
Chiều nay gió bấc hây hây
Làm thân hai vợ đó, đây sao tròn?
TA
Tháng chín ngày hai mươi mốt năm hai ngàn lẻ năm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: