...Nếu đời là số phận
Nếu tình là dây oan
Anh không mang thánh giá
Làm sao đến thiên đàng...
Anh không biết phải nói gì khi cầm trên tay lá thư em dúi vội. Tim anh nhói đau khi đọc những dòng
chữ của em, trong tâm trí của anh em như một giấc mơ mà anh không bao giờ với tới được và bây giờ
lại càng xa cách vời vợi phải không em?
Anh và em thực sự chỉ mới quen nhau nhưng anh tưởng chừng như mình đã quen nhau từ lâu lắm. Những
kỷ niệm giữa hai đứa mình cứ ùa về trong tâm trí anh như một cơn lốc, tất cả cứ xoay cứ xoay mãi và
mất hút vào khoảng không vô tận. Anh cảm thấy như bất lực trước thời gian khi mà ngày chia tay đang
đến gần Thủy ạ.
Định mệnh sao thật trớ trêu, ông trời sao không công bằng, xui khiến cho anh gặp em rồi lại bắt anh phải
xa em mãi mãi, rồi đây khi không có em khôgn biết anh phải sống như thế nào nữa.
Em khuyên anh đừng buồn vậy tại sao em lại nhỏ lệ, có phải em cũng đang có một cơn sóng ở trong lòng
phải không em, những giọt nước mắt của em làm cho anh vừa xót xa vừa thương em nhiều hơn, lúc đó
anh chỉ muốn được ôm em vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc thề của em và an ủi em một câu nhưng những
ước mong nhỏ nhoi đó của anh sẽ không bao giờ có được. Anh biết em cũng rất buồn và anh cũng
vậy, hãy giữ lấy những kỷ niệm giũa hai đứa mình em nhé, còn anh, mãi mãi anh sẽ không quên được cô
bé luôn muốn chọc giận anh nhưng rốt cuộc chỉ làm cho anh cười.
Khi xa anh rồi em hãy giữ gìn sức khỏe em nhé và hãy tìm cho mình một người thực sự yêu thương và có
thể mang đến hạnh phúc cho em. Đêm nay một mình trong căn phòng cô quạnh anh như cảm nhận được
cái lạnh tê tái ở trong lòng, ước gì chỉ một lần thôi được có em bên cạnh và nghe em nói
" Anh đi làm về có mệt lắm khong anh"...
Bình Dương đêm buồn