Cuộn lòng mình tìm một phút bình yên
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
Triều Sương 02.04.2006 11:33:45 (permalink)
Niềm vui, nỗi buồn và khoảnh khắc
(Tản mạn)


Trong một năm có 365 ngày với những niềm vui, nỗi buồn trôi theo từng nhịp từng giây của cây kim trên chiếc đồng hồ nhỏ, có những niềm vui đến rất mau và cũng trôi nhanh , có những nỗi buồn chầm chậm đến và đọng lại rất lâu rồi biến mất và có những khoảnh khắc chỉ thoáng qua mà in sâu trong tâm trí đến trọn đời ...

Niềm vui ...nó có được bao nhiu niềm vui trong một năm qua, nó tự nhủ khi nhìn lại chính những gì mình có . Có những lúc hào hứng đến buông mình cười không ngừng, đó có phải là niềm vui ?Có những lúc vì một lý do nào ấy mà trong lòng lâng lâng cảm giác khó tả, chỉ muốn chia sẻ,chỉ muốn ôm trọn vào lòng tất cả thì đó có phải là niềm vui ..Nó đã từng như thế đó, đã từng nghĩ rằng đôi tay nhỏ bé có thể ôm trọn cả bầu trời, nụ cười rạng rỡ có thể chói lòa cả ánh sáng và tâm hồn có thể bềnh bồng như một áng mây lơ đãng ...và những điều đó đến rất nhanh trôi cũng rất nhanh như ánh sao băng xẹt qua giữa đêm dài canh vắng, hồn lại thu mình cuộn về nơi hoang lạnh ..hắt hiu .

Nỗi buồn ...nó không định nghĩa nỗi buồn vì có quá nhiều điều,quá nhiều việc, quá nhiều chuyện xảy ra khiến nó ko thể nói rõ ra được mà nó cũng có phải là người cứ có chuyện buồn là kể ra hay tìm người chia sẻ..hình như không ..nó ko muốn chia sẻ cái sự buồn cho người khác bởi nó nghĩ làm thế chẳng khác nào nó khiến những người nó quen biết cũng sẽ buồn theo nó và thế là nó cứ lặng im, im lìm trước tất cả dù rằng bên trong sâu thẳm tâm hồn nó đang bị gặm nhấm . "Gặm nhấm" , nó chát chua cho chính ngôn từ mà nó sử dụng nhưng chẳng thề nào tìm được một từ nào có thể thay thế ngay lúc này . Kẻ thù lớn nhất trong đời chính là bản thân nó và nó đang chiến đấu với chính mình, với chính sự gặm nhấm ấy ... chiến đấu đến khi nào không thể nữa ....

Khoảnh khắc ... nó đọc lên hai chữ này và thấy lạ và nó cố thử kéo dài chữ" khoảnh ...." thì hình như vô nghĩa và môi bật lên từ "khắc" tự lúc nào chẳng rõ ...nhưng sau đó hai chữ này lại cứ nằm lặng im đó trong cuống họng, trong lòng và trong tim nó tự hồi nào . Cái chớp mắt của anh khi nhìn nó có là khoảnh khắc không ? Cái xoay lưng bỏ đi với dáng người đìu hiu đến lạnh lùng của anh có phải là khoảnh khắc không ? Hay cái mà nó bắt gặp trong sâu đôi mắt ấy lung linh những ánh sao vụt tắt có phải là khoảnh khắc không ....Những câu hỏi nó tự đặt ra nhìu lắm, nhìu đến độ nó chỉ nhớ được những điều như thế nhưng lại không thể quên cứ y như nếu nó nhắm mắt và mở mắt ra thì nó sẽ nhìn thấy lại những lúc như thế. Nó không biết có thể cho đó là niềm vui hay nỗi buồn bởi cảm xúc lúc ấy không rõ ràng, không mạch lạc như những gì nó nhận thì nó chỉ còn có thể gọi đó là ...khoảnh khắc....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:20:46 bởi Triều Sương >
#1
    Triều Sương 02.04.2006 11:44:09 (permalink)
    Viết cho anh cùng giáng sinh


    Đêm

    Em lại đi rong mọi nơi nữa, khắp mọi ngả đường vang vang bài hát giáng sinh, những cửa hàng bán cây thông xanh, trắng treo những quả châu xanh, đỏ, tím, vàng ánh lên dưới ánh đèn rực rỡ tự dưng trong lòng cũng rộn rã theo điệu nhạc giáng sinh :

    Jingle bell ...Jingle bell ... Jingle all the way ...

    Thế là một noel khác lại về rồi một năm sắp đến, cứ nghĩ đến cái cảm giác gần bước qua một năm mới em lại cảm giác như mình bước qua một ngưỡng cửa mới của tương lại để rồi nhìn lại quá khứ với tất cả những buồn vui lẫn lộn . Mình đã làm được những gì cho ngày hôm qua ? Câu hỏi ấy cứ vang trong đầu em rồi chính em cũng phải thừa nhận rằng mình bất lực với chính mình, bất lực với những suy nghĩ trong đầu dẫu vang vang bên tai tiếng nhạc :..mong một đêm giáng sinh bình yên....

    Liệu con người có bình yên không anh khi bên ngoài cái thanh thản nhẹ nhàng hay cái xô bồ ồn ào của cuộc sống vẫn còn cái hỗn loạn của những suy nghĩ trong đầu hay cái thổn thức của trái tim yếu đuối . Cũng như lúc này đây, trái tim em vẫn thổn thức vì nhớ anh, suy nghĩ trong đầu em cũng ngập tràn hình ảnh anh rồi đan xen vào đó là những lo âu trăn trở về gia đình, học hành, bạn bè cùng cuộc sống ..Con người khi sinh ra đã biết buồn rồi anh nhỉ..nên mọi đứa trẻ đều khi sinh ra đều khóc chứ phải là cười . Mà buồn thì có đến hàng trăm, hàng vạn nỗi buồn khác nhau, diễn tả cũng khác nhau như em, chính em lúc này đây em đang buồn mà miệng vẫn nở nụ cười, môi vẫn ngan ngát nụ cả đến dáng điệu bên ngoài nếu ai nhìn vào cũng sẽ nhầm tưởng . Cái nhầm tưởng của họ do chính em cố tình như thế không làm gì cả ngoài mục đích em che giấu chính mình . Anh vẫn thường nói em là đứa con gái luôn giấu che những suy nghĩ, những buồn vui trong lòng bằng chính nụ cười . Em biết thế và em cũng chỉ cười mà thôi . Một con rùa ngụy trang cho chính nó bằng cái mai trên lưng còn em thì em ngụy trang chính mình bằng nụ cười . Thực chính em cũng không hiểu từ lúc nào mà mình lại như thế , hình như do bản năng thì phải nên không chỉ miệng cười mà ngay cả đến mọi cơ trên khuôn mặt của em cũng ánh lên niềm vui, một niềm vui giả tạo . Chỉ có anh thôi, anh hiểu em từ ánh mắt đến nụ cười, hiểu em từ giọng nói cho đến những suy nghĩ thầm kín đến độ nhiều lúc em phải sợ khi gặp anh . Chính cái nhược điểm của mình bị người khác nhận ra thì làm sao mà không sợ được đúng ko ?

    Nhưng giờ đây em không còn phải sợ nữa vì anh không còn bên em, anh ở một nơi rất gần mà cũng xa ngoài tầm với của em giống như chính em đứng nhìn cuối nẻo đường chân trời vậy . Nhìn thì thật là gần mà không thể nào bước đến được. Anh đã xa em như thế đó thì làm sao còn có thể khiến em sợ được nữa . Bất lực, em chấp nhận đứng nhìn về cuối nẻo chân trời, chấp nhận đứng từ xa nhìn về phía anh và lòng thầm cầu nguyện nơi xa ấy anh luôn được hạnh phúc .

    Ngày mai này không còn anh bên em, một mình em sẽ phải cười cho tất cả,nhìn cuộc sống với gam màu hồng, ôm lấy thiên nhiên với màu xanh tinh khiết và chỉ giữ cho riêng mình trong tận cùng sâu thẳm trái tim một màu xám u ám bịt bùng .

    Em lại cười rồi anh, khi nghĩ về màu xám, sao không có một quả cầu thủy tinh nào màu xám anh nhỉ ? Nếu có thì em sẽ sẵn sàng bỏ tiền dành dụm bao lâu mua thật nhiều về để trang trí cây thông . Chắc không có ai quái đản với cái suy nghĩ cực kỳ lạ như em : một cây thông được trang trí bằng những quả cầu màu xám ...tại sao lại không nhỉ? Em sực nhớ rằng em vẫn hay vẽ cơ mà . Em có thể sơn tất cả những quả cầu của mình bằng màu xám rồi sẽ được ngắm cái "công trình" vĩ đại ấy và cười ..có lẽ đây sẽ là một nụ cười thực nhất trong tất cả .


    11 giờ rồi, những ngôi sao đã giăng đầy trên màn trời nhung gấm , em thầm mong cho đêm giáng sinh sắp tới cũng sẽ là một đêm ngập tràn sao như hôm nay để mọi lời chúc đều được những đấng tối cao trên trời nghe thấy, để trong số ấy có một điều ước nhỏ nhoi của chính em được chứng giám và biết đâu sẽ được toại nguyện . Nếu lúc ấy anh bên cạnh em thì em dám chắc anh sẽ biết được điều ấy vì anh luôn đọc được những suy nghĩ trong đầu em nhưng thôi, dẫu cho ở nơi xa anh cũng cầu chúc cho em nhé .

    Anh biết không chưa đến giáng sinh mà Sài Gòn độ rày lạnh lắm , thi thoảng lại có những cơn mưa phùn bất chợt ghé qua mà cứ hễ khí trời trở gió thể là em lại bệnh, người cứ gầy rộc như con cò đến độ nhỏ bạn em la lên :" ta thấy mi ăn nhiều mà sao không mập lên tí nào cả vậy ? " Em cũng chỉ cười vì không biết trả lời sao hơn và em chợt nhớ đến lời anh :" Em chỉ có vẻ bên ngoài yếu đuối chứ bên trong em thì cứng ngắc và lạnh lùng như đá " Vậy mà em biết đá cũng biết buồn, biết đau đấy anh, có một bài hát đã viết như thế này :

    Người đã đi rồi, đá buồn không ?
    Tình đã xa rồi, đá đau không ?

    Bài hát này chắc anh chưa nghe qua đâu nhưng mà cái sự đau, buồn ấy rồi cũng sẽ qua anh nhỉ ? Đời người cũng như biển tràn, cơn sóng này nối tiếp con sóng kia,đau buồn này rồi cũng sẽ qua để nhường bước cho những buồn đau kế tiếp ...

    Oh, đã mười hai giờ rồi cơ đấy ! Em mãi viết cho anh mà quên mất cả thời gian qua nhanh như thoi rồi chợt nghĩ hôm qua có lẽ em chưa làm gì cả nhưng còn ngày mai nữa mà, ngày mai rồi sẽ đến, những ánh nắng ban mai màu vàng sẽ chiếu rọi khắp mọi nơi, ông mặt trời trễ nãi ló đầu dậy chào tinh sương buổi sớm và em sẽ tiếp tục cuộc hành trình đi đến tương lai ..chắc chắn trong những dự định đó sẽ không thiếu việc em mua những quả cầu và sơn nó bằng một màu xám tuyệt đẹp để trang trí đón chào giáng sinh này .

    Tạm biệt anh
    Lãng đãng giữa khuya

    p/s : Em từng nói với anh em thích màu vàng nhưng thực chất màu mà em thích là màu đen anh à , vì màu đen cũng gần với màu xám .
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:21:19 bởi Triều Sương >
    #2
      TTL 02.04.2006 18:43:47 (permalink)
      Chào Triều Sương,
      ttl đã mang những bài viết vào TV để chung thành 1 tập dưới tựa đề : "Cuộn lòng mình tìm một phút bình yên". TS vào xem thử... Nếu thích để như vậy thì mình tiếp tục như vậy. Còn nếu TS thích để các bài riêng ra thì cho ttl biết để sửa lại.
      Chúc TS vui và sáng tác mạnh.
      Mến,
      ttl
      #3
        Triều Sương 07.05.2006 09:02:30 (permalink)

        Trích đoạn: TTL

        Chào Triều Sương,
        ttl đã mang những bài viết vào TV để chung thành 1 tập dưới tựa đề : "Cuộn lòng mình tìm một phút bình yên". TS vào xem thử... Nếu thích để như vậy thì mình tiếp tục như vậy. Còn nếu TS thích để các bài riêng ra thì cho ttl biết để sửa lại.
        Chúc TS vui và sáng tác mạnh.
        Mến,
        ttl


        Chào TTL huynh,
        TS đã vào TV xem và cũng thích những bài viết của TS được trình bày như thế. Cảm ơn huynh vì tất cả.
        Chúc huynh vui, khoẻ
        Thân

        _______________________________________


        Những con mắt trần


        Tôi thoáng nhớ về một bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cũng nói về con mắt :

        Những con mắt trần gian

        Những con mắt tình nhân
        Nuôi ta biết nồng nàn
        Những con mắt thù hận
        Cho ta đời lạnh câm
        Những mắt biếc cỏ non
        Xanh cây trái địa đàn
        Những con mắt bạc tình
        Cháy tan ngày thần tiên
        .............


        Nghìn trùng con gió bay
        Những con mắt trần gian
        Xin nuôi vết nhục nhằn
        Những con mắt muộn phiền
        Xin cấy lại niềm tin
        Những con mắt cuồng thắm
        Xin tươi sáng một lần
        Cho con mắt người tình
        Ấm như lời hỏi han ...
        oOo

        ..................

        Nhìn lại nhau có mắt lo âu
        Xin gỗ về muồng yêu dấu
        Nhìn lại nhau che những cơn đau
        Tình dưới bóng ... ngọt ngào ...

        Dường như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã khắc họa đủ mọi đường nét về con mắt nhưng có lẽ chỉ có người nghe mới cảm nhận được những cạnh sắc về con mắt mà ông nói . Bạn thử tìm nghe nhạc phẩm ấy xem vì biết đâu bạn cũng như tôi để mong một ánh mắt tình nhân nồng nàn, sợ những tia mắt lạnh căm của thù hận, chua chát với con mắt bạc tình và còn nhiều nữa ...nhân gian này quá nhiều con mắt phải không bạn.... mà hình như không phải vì với tôi đôi mắt là cửa sổ tâm hồn : chỉ cần nhìn vào đôi mắt người đối diện ít nhiều sẽ nhận ra được trạng thái tinh thần của chính bản thân người chứa đôi mắt ấy . Không thể nào có một ánh mắt hân hoan trong khi lòng đang buồn rũ rượi, càng ko thể có một tia hy vọng trong mắt khi lòng đang chìm đắm u uẩn dột sầu và còn có những ánh mắt biết cười thay cho đôi môi hàm tiếu cũng như có lúc thoáng chợt bạn sẽ tự hỏi có một nỗi buồn che đậy dưới ánh mắt trong thơ Hàn Mặc Từ :

        Nắng sao như nắng đời xưa ấy
        Nắng vàng con mắt thấy duyên đâu
        Muốn gởi thương về người cổ độ
        Mà sao tình chẳng nói cho đau .
        (Buồn ở đây - Hàn Mặc Tử )

        Lời nói dùng để diễn đạt nhưng trong thi ca, trong âm nhạc đã có những đôi mắt nói lên tất cả ....biết đâu chính bạn, chính tôi cũng như nhạc sĩ Hoàng Hiệp sẽ băn khoăn vì một ánh mắt trở về từ một thuở rất xa xăm :

        Mười năm trôi qua, trôi qua
        Anh như không ra đi, không ra đi mà như người trở lại
        Ướt đẫm tim anh, ướt đẫm tim anh
        Nước mắt em chiều ấy
        Dù rằng em, dấu mặt vào tay
        Bỗng ngỡ ngàng đôi mắt đó chiều nay

        Sao ko là ngỡ ngàng vì một khuôn trăng hay một giọng nói mà lại là một đôi mắt ??Giá trị biểu đạt của đôi mắt là một hố sâu , có phải chăng là thế ?

        Em trở lại... hỡi thời gian trở lại
        Hỡi cô bé thơ ngây ngày ấy
        Hỡi đôi mắt năm xưa nhìn anh
        Hỡi đôi môi với nụ cười lặng lẽ
        Em đang nghĩ gì?.....đang nghĩ gì?.....đang nghĩ gì?.....
        Anh van em..... van em... nói ra đi....
        (Đánh mất-Hoàng Hiệp)

        Chỉ như thế thôi dường như ta cảm nhận được nỗi đau do đôi mắt đem lại: nỗi đau tận cùng .
        Tôi chợt nhớ có lần tôi viết trên một tấm thiệp chia tay với người ấy , một câu nói ngắn , rất ngắn nhưng nói lên rất nhiều :

        Nhạt nhòa nắng
        Nhạt nhòa mưa
        Ánh mắt ngày xưa không còn nữa
        Có còn chừa khoảng trống để lãng quên....
        (TS)

        Nhớ lại để rồi tự vấn chính mình , tôi nhận ra mình thật ác ...có lẽ người ấy đọc, hiểu và rất đau ...
        Ôi! Những đôi mắt cũng có thể khiến người ta buồn, cũng có thể làm cho người khác đau ....
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:22:02 bởi Triều Sương >
        #4
          Triều Sương 07.05.2006 09:05:54 (permalink)
          Đôi mắt vô hồn

          Có thật là nhìn vào đôi mắt sẽ nhận định được tình cảm của người khác không? mình đã nghe điều này từ đâu mình cũng không nhớ rõ chỉ biết rằng khi mình đem điều đó ứng dụng bằng cách nhìn vào mắt anh thì mình bất lực với nó. Đôi mắt anh không nồng nàn những tia ấm áp tình nhân cũng ko se lạnh tia căm thù ai đó hay một ánh mắt buồn trầm tư về một phương trời xa lạ...ở đôi mắt ấy mình không thể nào nhận ra được điều gì....chỉ là một khoảng trống mênh mông...

          Chỉ nhìn vào cái khoảng trống mênh mông ấy cũng đủ khiến cho lòng mình trùng xuống rồi đâu đó cái khoảng trống trong mắt anh lan tỏa vào ánh mắt mình và trong cái khoảng trống mênh mông ấy có những sắc màu đan xen : màu tím của hoàng hôn, màu đỏ rực của máu, màu trắng của khăn tang lẫn màu vàng của nắng cùng màu xanh của biển. Những sắc màu hòa quyện vào nhau tạo nên một dải sáng pha lê trong suốt óng ánh những màu ẩn hiện. Chợt nhiên, dải pha lê ấy vỡ ra hằng muôn nghìn mảnh nhỏ văng tung tóe mọi nơi và lắng chìm xuống....màu xám bao trùm tất cả. Khoảng trống mênh mông ấy giờ đây chỉ đặc một màu xám xịt....

          Ngao...ngao..ngao con mèo từ đâu dụi đầu vào chân mình khiến mình choàng tỉnh , chớp mắt mình không còn trong cái khoảng trống vô hình ấy nữa. Thật đáng sợ ! Mình thầm nghĩ. Giả sử như ánh mắt mình cứ lạc vào khoảng trống vô hình ấy miên viễn thì sao? Có phải mình cũng trở nên giống như anh, một bệnh nhân tâm thần với một đôi mắt vô hồn không một ánh sáng tinh minh chiếu rọi hay không? Tự dưng mình cảm thấy lạnh toát người khi nghĩ đến điều đó. Đâu đó trong đầu mình lại nghĩ đến những người bị khuyết tật ở mắt, những con người không thấy được ánh sáng mặt trời cũng như vạn vật xung quanh, liệu đôi mắt mù lòa của họ và đôi mắt vô hồn của anh có gì khác nhau đâu.............

          Khoảng trống mênh mông trong đôi mắt vô hồn ấy có thì khoảng không gian nào đo được độ sâu chăng?
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:24:56 bởi Triều Sương >
          #5
            Triều Sương 07.05.2006 09:08:51 (permalink)
            Riêng chỉ mình ta


            Lang thang web vô tình đọc thấy một cái tên..ngờ lắm, nghi lắm..mà ko dám chắc..có phải người đấy ko? Chợt nghĩ hình như sắp đến sinh nhật người... ừ thì đã sao..co cụm lại nỗi lòng thoáng lại nhận ra cái rỗng không trong tận thâm sâu vẫn còn đó..thì thôi..lại sợ, sợ chính mình một lần nữa lại đau, sợ chính mình một lần nữa lại âu sầu như ngày ấy, sợ cả cơn gió rung cây khiến cành cây gãy, sợ cái lung lay của sự yếu đuối trong trái tim mình...
            ......
            Lặng thinh
            ......
            Chờ nụ hoa chuyển mình thành đóa , chờ khoảnh khắc rớt rơi chiếc lá, chờ một điều gì đó thật xa lạ từ chính ta...

            Chỉ một chút nữa thôi , trời , vần vũ phong ba, mưa sẽ nhòa trong mắt..hình như, hình như trong tận đáy mắt còn lay lắt bóng ai

            Chỉ một chút nữa thôi, ta, thân sẽ ngã sóng soài, có lẽ rằng sẽ không còn gượng nổi , cũng đáng tội, bởi chính ta...

            Giá như xé toạc màn đêm ra , cười ha hả với cái tôi yếu đuối , chém chết đi sự dại khờ nông nổi thì có thế này đâu

            Làm sao ngăn khi nước đã chảy qua cầu, làm sao giấu chính mình với những mâu thuẫn đang cào cấu , đắng ngắt lòng, bất lực với bản thân, có ai hiểu thấu...hình như không.......
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:25:37 bởi Triều Sương >
            #6
              Triều Sương 18.06.2006 11:32:23 (permalink)
              ĐI VỀ PHÍA KHÔNG ANH


              Đi về phía không anh, em thấy những con đường thân quen trở nên gồ ghề, khúc khuỷa ,một chút nắng chiều còn sót lại thoáng hanh vàng lướt nhẹ trên tóc cũng dần xa . Áng mây chiều lơ lửng lười biếng trôi cứ buông thả thân mình dạt về một phương trời vô định, một cánh chim trời hun hút đường mây mờ dần sau lớp khói huyền lan tỏa đến từ đâu để chợt thoáng nghe một nỗi sầu cứ từng hồi dâng trong tận sâu thẳm cõi lòng , từng bước chân cứ đều đều lướt nhẹ mà nào ai hay mỗi bước nhấc chân tựa như nhấc một phiến đá vô hình, phải chăng sức nặng này đến từ chính bản thân ...

              Đi về phía không anh , em nghe như mưa đọng trên mi mắt, những giọt mưa nhẹ cứ lành lạnh thấm vào da xoáy buốt cả hồn, cả thân người co mình úa như nhánh cỏ hoang...nỗi đơn côi xâm chiếm rồi lan tỏa dần đến cái khắc khoải muốn trở mình cũng biến màu vàng vọt trong cái tối hoang vu ngược chiều gió thổi về ... Mắt cứ mờ nhìn về phía không xa, chỉ thấy một khoảng không lắng đọng, mái tóc em cứ rối tung ngược về phía sau như cố níu thân người ... mong một bàn tay ấm khẽ giữ yên ....

              Đi về phía không anh, ánh trăng non nghiêng mình giấu sau tảng mây đen khuất dạng chỉ hé chừa chút ánh sáng đủ để em thấy cái bóng dưới chân mình đang nghiêng ngả như say . Có ai chuốc rượu mà lòng cứ như ngây, có ai đong nỗi buồn đâu sao tâm tư nặng trĩu . Em mong một ánh sao nhưng không một vì sao nào ẩn hiện để chút hy vọng mong manh tan vỡ theo gió rồi . Gió vẫn không ngừng ập vào thân mình như muốn cuốn em về ngược lại hướng đi, cái ào ạt ấy vô tình làm nỗi đau trong em tê tái nhưng chính nhờ nỗi đau tê tái ấy đã khiến em sợ hãi ...vững bước xa rời phía ngược lại nơi anh ....

              Đi về phía không anh, em bỏ lại sau lưng trơ cành cây ký ức cùng những luống sầu đã úa từ lâu, những vựa ân tình đã héo từ cái thuở ban đầu mà không hay...cứ tưới nước để úng sâu tận rễ . Anh biết ko, em đã gắng gượng vượt qua với tất cả những nghị lực của chính mình như một kẻ gần rơi xuống vách vực thẳm cố níu tay, bám chân vào những góc cạnh phiến đá để trong cái mong manh hy vọng vực sống lại chính mình , hình như tia hy vọng đã đến với em ....

              Đi về phía không anh , em vẫn biết sẽ không còn ánh hào quang phát ra từ anh nữa, không còn cơn lốc xoáy cuốn em vào biển tình dào dạt , không còn thấy được khu vườn ươm những đóa mộng mơ và cũng không còn nhưng giấc chiêm bao đắm chìm trong hạnh phúc . Em trở về với thực tại chính mình, những ảo giác giờ như mảnh gương vụn vỡ dưới chân, một đôi mảnh đâm vào chân em đau nhói, em mặc nhiên để máu cứ vậy ... rồi cũng sẽ khô , đúng không anh ?

              Đi về phía không anh....cũng có nghĩa em đang dần rời xa anh ....mãi mãi ..............
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:26:08 bởi Triều Sương >
              #7
                Triều Sương 17.07.2006 11:26:27 (permalink)
                NGÀY HÔM QUA


                Ngày hôm qua, nắng còn hiện diện soi mắt nhìn những hạt sương tròn lăn trên phiến lá . Nắng hấp háy mắt cười khiến những giọt sương bỗng long lanh hơn thường lệ .

                Ngày hôm qua, mưa trắng xoá trời, không gian mờ mịt trong hơi nước . Cái lạnh giá của mưa như cố tình châm vào da thịt nghe buôn buốt mà từng giọt mưa là từng mũi khoan nhọn xới vào lòng .

                Ngày hôm qua, sự dịu dàng của đêm khua nhè nhẹ qua khung cửa sổ, tiếng trở mình của những chiếc lá non cùng tiếng thở dài của những ngọn gió còn làm xôn xao tâm trí của một người ...

                Ngày hôm qua, trăng chênh chếch treo trên đầu khung cửa chiếu những tia sáng vàng chỉ đủ sáng một góc nhỏ trong phòng . Nhưng chỉ chốc lát ánh sáng màu vàng cong cong hình chiếc thuyền ấy lại giấu mình sau làn mây e thẹn .

                Ngày hôm qua, có một người thẫn thờ xuống phố trên con đường dài vừa được phủ lớp áo ẩm ướt của mưa . Những thảm cỏ bên lề xơ xác mát lạnh dưới bàn chân . Trạm dừng xe buýt vắng tanh không có khách.

                Ngày hôm qua, không có nắng, không có mưa, trăng không hiện diện. Đêm không đủ tối để có thể làm một góc khuất giấu che những u uất của một người . Lời nói chia tay được thốt ra ngày hôm ấy nhanh như tia chớp vụt qua để rồi những phút giây sau đó cứ đờ đẫn trôi . Bầu trời thật thấp với những đám mây xám màu che kín mặt .

                Ngày hôm qua, hoang hôn để lại một vệt sáng đổ dài trên lối đi, có một người đếm từng bước theo cái quầng sáng ấy để rồi trong một lúc nhận ra những con số đã đếm không theo một thứ tự nhất định mà đã rối tung, lẫn lộn như một mớ bòng bong rối rắm trong sâu thẳm trái tim.

                Ngày hôm qua hoàn toàn khác lạ so với ba trăm sáu mươi bốn ngày còn lại. Ngày mà có một người nhận ra rằng mình đã đánh mất một thứ quý giá không bao giờ tìm lại được...Đó là một ngày đáng nhớ nhất ... ngày hôm qua ...
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:27:27 bởi Triều Sương >
                #8
                  VuTuanAnh 18.07.2006 22:35:32 (permalink)
                  Muội cũng mò sang đây cơ à?
                  #9
                    Triều Sương 10.11.2006 06:43:46 (permalink)
                    CÓ MỘT NGÀY...


                    Có một ngày như thế đó anh, em bỗng nhận ra mình thay đổi, không còn lời nói dối, không còn những nghĩ suy ẩn trong bóng tối của đáy lòng . Trở mình trong giấc mơ, chông chênh những thinh không, lặng lẽ với tay về xa xăm khoảng trống, em nhận ra bóng chính mình lạc lõng, bơ vơ như thể phách dật dờ .

                    Có một ngày không viết nổi một câu thơ, bất lực giữa ngôn từ cùng xúc cảm, bỏ dở những vần chữ dở dang cùng ý tình tản mạn, trơ lạnh hồn hoang bỗng chợt nghe lãng đãng nhịp tim của chính mình ....Anh không thể nào hiểu được khi đã mất niềm tin , em nhìn nhận chính mình nhu nhược, đã gục ngã khi đích về phía trước, còn có sửa chữa nào khi em trượt về đằng sau . Chẳng có đổ vỡ nào không ghim lại nỗi đau, em không là đá để trơ sầu trước gió . Em vẫn là em mong manh bé nhỏ như ngọn cỏ héo khô còn gượng sống đợi mưa về .

                    Có một ngày nhận ra giữa cơn mê em đã thấy bụi mờ hư ảnh. Chúng đến từ chính lòng mình trong những đêm hoang lạnh khi sự yếu đuối còn héo lánh trong tim . Thì anh ơi đừng trách em khi một phút yếu mềm , nhớ về anh cùng bao nhiêu kỷ niệm . Đoạn đường tình dẫu rằng không trọn vẹn, em vẫn nghẹn lời không nói được nên câu ...

                    Có một ngày tiếng "chia tay" rơi rụng trên môi hồng, lời cách biệt vỡ oà in trong mắt, em xin nhặt những nụ tình đã thắp, chắp vá vào lòng nữa mảnh thương đau . Nếu ngày xưa chúng mình không biết nhau hay xa lạ như những tinh cầu cách biệt thì không có hôm, một ngày mắt nhìn nhau , lệ rơi trong ly biệt ... quay mặt đi hồn chết lặng lúc nào ...

                    Có một ngày tình cờ gặp lại nhau, anh im lặng không nói gì nữa cả , vì sao ư... em hiểu mà , giờ chúng mình xa lạ , chỉ một cái gật đầu là tất cả phép sơ giao . Em không biện minh cho cách em chào , ánh mắt anh xa xăm cứ làm em đau đáu, chớp rèm mi, giọt châu rơi ..khẽ đậu ..trên môi mềm phút chốc vỡ tan .......
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:28:00 bởi Triều Sương >
                    #10
                      PT 10.11.2006 14:03:07 (permalink)


                      Trích đoạn: Triều Sương

                      Riêng chỉ mình ta




                      Giá như xé toạc màn đêm ra , cười ha hả với cái tôi yếu đuối , chém chết đi sự dại khờ nông nổi thì có thế này đâu

                      Làm sao ngăn khi nước đã chảy qua cầu, làm sao giấu chính mình với những mâu thuẫn đang cào cấu , đắng ngắt lòng, bất lực với bản thân, có ai hiểu thấu...hình như không.......



                      Tớ hiểu tâm trạng của cậu., rất thông cảm.
                      Chuyện tình cảm bao giờ cũng khó hiểu thế đấy.
                      Cậu viết ra cũng là làm dịu nỗi lòng.
                      #11
                        Triều Sương 14.11.2006 16:14:55 (permalink)
                        @PT : Cảm ơn bạn với những gì bạn chia sẻ cùng TS. Chúc bạn vui khoẻ.
                        Thân ái.
                        ____________________________

                        BIỂN NHỚ SINH NHẬT NGƯỜI


                        Biển này,
                        Độ rày, ta mê mẩn Phú Quang, mê cái lắng dịu êm đềm của chất men trong thơ người đem đến đển cứ đêm về lang thang trong dòng nhạc mà ta rất mến...ta tìm cách lãng quên .
                        Đặt tên cho nỗi nhớ về biển, nỗi nhớ không tên vì nỗi nhớ của ta xáo trộn , man mác cỏ cây len vào hồn có ngọn gió chiều mơn mởn hay cái nắng hoe vàng còn lởn vởn ngoài song , ngoài ra..còn những buổi chiều tím đến thương mong, những con sông êm đềm bao dòng chảy, những ngọn sóng trong lòng cứ ngỡ ngủ yên bỗng uốn mình trở dậy, hung hãn, điên cuồng..hình như sưng tấy vì đau ............

                        Biển ơi ,
                        Ta nhớ biển, ta nhớ người, nhớ những lời dấu yêu dịu dàng êm ái, nhớ giọng nói, nhớ nụ cười lẫn dáng điệu người trễ nải cả những câu chọc ghẹo đến độ ngày xưa ta đã phải giận hờn . Bây giờ, người có khỏe ko? có như biển lặng êm trước thềm nắng hạ , ở nơi ta cái nắng tháng ba thật lạ, hanh hanh nhiều như cợt nhã trêu ngươi . Biển biết ko , Huế độ rày mát mẻ lắm đấy người , hình như có mưa trải giọt đều khắp chốn, giá mà biển biết rằng ta thực sự mong lắm , được ghé lại thêm một lần nơi biển đã sinh ra .

                        Tháng ba này, ta thảng thốt nhìn tờ lịch mắt cứ như nhòa, hình như có điều gì lòa trước mắt, tim chợt nhói, lòng se sắt ..sinh nhật người, sinh nhật của biển cũng ở tháng ba . Mấy ngày qua ta cảm thấy mình cứ như là mây bềnh bồng trôi hay cơn gió nhẹ la đà , cứ vất vưỡng vất vơ nghĩ suy như nhớ như quên điều gì đó để ta phải buột miệng tự nói : mình thật lạ . Đến bây giờ ta mới hiểu ra là vì ta cố dối ...là....ta quên .

                        Vậy mà ta đã có quên đâu, vẫn nhớ rõ ngày sinh của biển, vẫn nhớ như in những kỷ niệm mà dường như đã mọc rễ trong ta rồi . Nỗi nhớ cứ lớn dần như thể được sinh sôi để cứ mỗi ngày qua nhìn nhịp đời thay đổi, mỗi sớm mặt trời đủng đỉnh hiện dần tia nắng chói hay mỗi chiều nắng hấp hối chợt rơi ...Ta buồn nhưng ta vẫn cười, ta muốn khóc nhưng sao không thể ..ta nhớ biển, ừ thì vì như thế, đã nhiều lần biển nói biển thích nụ cười ta . Biển có biết đâu, ta đã cố đấy mà, gắng gượng vì là ta cũng mong nụ cười của biển, ta mong ánh mắt lung linh ẩn những vì sao hiện diện mong một nét nhìn quyện với yêu thương .


                        Biển mến thương, cuộc đời mỗi người đâu chỉ một con đường, còn nhiều nhánh chia thành nhiều phương hướng, ta đang cố biện hộ cho những gì mình suy tưởng sao lòng ta chỉ riêng hướng về người . Ta cũng là đứa cao ngạo lắm đấy thôi, cũng là biển, ừ ta xưng mình như thế ....nhưng ..nếu lật, trở bàn tay thật dễ thì nhớ hay quên chẳng dễ mấy đâu người. Biển của ta từ khi vắng xa người, mất dần đi nụ cười thực sự, con rùa già ngày xửa ngày xưa đã chết đi vô tư lự, chỉ còn ta khắc khoải tựa sống mòn ...

                        Ta tước đi quyền làm thợ săn của biển thì ta cũng chẳng còn , mất tất cả chì còn là nỗi đau tê tái , ta cam chịu đấy thôi dù có đôi khi trong mơ ta sợ hãi như tim mình đâm phải một vết dao ...mà thôi, ta cũng có làm sao, vẫn thế thôi còn biển thì xa lắm cũng như khoảng trời của ta chỉ mình ta đứng ngắm, khoảng trời riêng của biển cũng vậy thôi mà ..

                        Sinh nhật này biển vẫn ở nơi xa, một nơi mà chẳng thể nào ta loa tay gọi tới, tình khúc Trịnh Công Sơn- Biển Nhớ , ta xin nhờ mây gửi tới, nhắn gió trao xin đưa tận tay người . Ta chúc người vẫn mãi là người thôi, là mãi mãi biển trong lòng ta yêu dấu lắm,là nụ cười, là niềm vui, là nỗi sầu mà ta hằng chôn giấu, riêng chỉ mình ta ............

                        Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về ...
                        Triều sương ướt đẫm cơn mê, trời cao níu bước sơn khê
                        Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rủ buồn
                        Đèn phố mưa giăng tủi hờn, nghe ngoài trời giăng mưa tuôn ........
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:28:43 bởi Triều Sương >
                        #12
                          Triều Sương 16.11.2006 07:05:40 (permalink)
                          ĐOẢN KHÚC GIÓ VÀ TRĂNG


                          Trăng lấp ló nữa mờ nữa tỏ sau đám mây như đợi một cơn gió ngang qua kéo hộ tấm thân ngọc khoe mình cùng dương thế . Hé mắt, trăng cúi nhìn nhánh cát đằng lững lờ buông rũ như ngả mình chới với giữa cái nóng hanh trong đêm ...trăng chợt thấy ngậm ngùi . Vắng ngọn gió , trăng khuất đi một nữa, khoảng tối che đi những vệt sầu còn hằn trên mặt . Những áng mây mờ vẫn cứ lượn lờ như cố định một nơi để trêu ngươi . Trăng cố rướn mình trong khắc khoải, sợ cái khoảng tối cứ lan dần che cả một nửa còn lại trong trăng ...

                          Gió vẫn núp mình sau những đám mây để chờ trăng hiện dần trong đêm, những vạt đuôi cứ chờn vờn muốn băng mình nhoài đến nơi trăng thường hiện diện nhưng gió sợ trăng lại ẩn mình trốn gió . Gió hiểu sức mạnh của mình khiến trăng sợ nên đã có lần gió nói cùng trăng, xin trăng một lời hứa : " Đừng bao giờ trốn gió " ...nhưng trăng không giữ lời ... Để có những đêm gió mong thấy một màu vàng hay màu bạc nhưng niềm mong ấy vẫn mãi là hoài mong mà gió có lỗi chi đâu ?

                          Trăng cũng mong nhánh cát đằng rung rinh, mong mặt hồ soi bóng mình đừng phẳng lặng vì nếu thế trăng sẽ nhận ra gió, hiểu rằng gió ở đâu đây gần trăng. Chỉ như thế cũng đủ khiến niềm nhớ mong trong trăng vơi nhẹ . Bóng trăng vẫn hằn rõ nét dưới mặt hồ, vẫn khuất nữa như thẹn thò , e ấp . "Gió có đấy không ?"_ Trăng tự hỏi mình rồi trầm lắng lòng . Có lẽ gió đã xa, đã quên trăng, đã không còn muốn nhìn thấy một vầng trăng lạnh lẽo, đơn độc giữa trời . Gió tìm vui nơi khác, trăng hiểu ... thì thôi mong sao nơi ấy gió được vui ...

                          Cứ ngỡ lòng biến thành sỏi đá trước muôn trùng, gió đã nghĩ thế nhưng rồi bác bỏ vì gió vẫn nhớ trăng, muốn gặp trăng bày tỏ nỗi niềm. Sự kiên nhẫn chờ đợi của gió đã không còn nữa . Gió vươn mình ra tìm trăng. Nơi ấy vẫn vắng trăng, cái lạnh như ào về khiến hơi thở của gió nhuốm mình lạnh lẽo . Gió buồn bực đẩy những đám mây tứ phía, từng cụm mây chụm lại sợ hãi cùng kéo nhau lánh nạn cuối một góc trời. Mặt hồ rung rinh sóng nước đen tuyền chỉ rọi mỗi bóng cát đằng dật dờ như nghiêng ngả ...

                          Trăng nhận ra gió đến nhưng cái vô tình của gió đã đẩy trăng về một phía thật xa . Vệt đuôi trăng lướt qua khiến một nửa còn lại của trăng đã khuất lấp dù trăng cố nhoài mình đến với gió . Khoảng cách vẫn xa, tiếng trăng gọi, gió vẫn không nghe thấy . Những đám mây kéo trăng cùng chúng cứ xa dần, xa dần mặc cho trăng thảng thốt : "Gió ơi ! Trăng không quên lời trăng đã hứa cùng gió ..Nhưng ......" Nơi xa, trăng cảm nhận dường như gió đang buồn giận . Những đoá cát đằng như ko còn chịu đựng đã lả mình rơi rụng vài cánh xuống măt hồ vắng mất bóng trăng in ........

                          Gió nhận ra, trăng đã xa gió mà gió vẫn không hiểu bởi vì lý do gì ..."gió đã làm gì khiến trăng buồn ư ? " Gió muốn hỏi trăng câu ấy mà giờ đây cũng nơi chốn này gió cùng trăng từng hàn huyên tâm sự, cũng nơi chốn này, gió ngỏ lời cùng trăng .... còn trăng,trăng đang ở đâu ? Gió muốn thôi không đợi chờ mà sao lòng vẫn không nguôi mong để rồi vẫn cứ đợi ... vạt đuôi của gió vẫn cứ vờn qua , lướt lại nơi này .

                          Nơi xa, trăng ẩn mình trong mây thổn thức : " gió ơi, gió xem như trăng thất hứa ...thôi nhé chớ đợi chờ ..." Những cụm mây hè nhau tan lẫn vào , mưa trút xuống một khoảng trời, vài giọt đọng trên mặt ngọc ... Trăng khóc ....
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 09:29:42 bởi Triều Sương >
                          #13
                            Triều Sương 02.12.2006 09:40:56 (permalink)
                            Viết ra cũng chỉ bắt đầu bằng chữ "nếu "
                            ... thì thôi anh , em không viết nữa làm gì....



                            Nếu là mây hay là .... ?


                            Giọt nhớ cứ lăn dài trên con đường hy vọng  ngược hướng gió mái tóc em chợt rối. Em ngẩn ngơ nhìn mây trời phiêu diêu mà ước gì mình được là mây, được vẩn vơ trên bầu trời , được nhìn thấy anh mà không e dè sợ anh bắt gặp nhưng mây vẫn là mây,một ngày nào đấy mây sẽ tan thành những giọt mưa trong suốt chẳng thể nào chạm được đến vai anh dù một chút, thì thôi ...

                            Nếu là gió thì sao, em có thể đi theo anh khắp nơi, có thể chạm nhẹ vào vai anh, vờn trên mái tóc xanh bồng bềnh,  thổi khô những giọt mồ hôi trên trán anh đẫm ướt, có thể thoả chí đùa cùng anh mà không ngại ngần chi cả ..nhưng có một điều ...gió vô hình không dáng, anh sẽ không thể nào biết sự hiện diện của em.

                            "Sao em không là chính em ?" Anh từng hỏi em câu đó. Câu trả lời em vẫn còn bỏ ngỏ, nghĩ suy, trăn trở chưa thể đáp một lời.

                             Gió không bao giờ ngừng, vẫn lang thang khắp nơi. Mây không bao giờ tụ yên một chỗ mà lang thang vô định, còn em, em không thể nào khẳng định được lòng mình cũng như đính chính, những vu vơ xuất phát từ đâu.

                            Bắt đầu bằng chữ "nếu" và cứ thế cho đến mai sau, con đường dài không điểm đến, ai có thể uốn cong con đường thành vòng tròn để  cuối cùng cho một lời ươc hẹn : mình gặp nhau.
                            Hôm nay, em khoác lên chiếc áo xanh màu, màu xanh anh yêu thích tìm đọc lại những bài thơ của anh, những vần thơ em nâng niu như báu vật riêng mình dù anh không là thi sĩ thậm chí những bài thơ ấy không hẳn viết cho em. Từng chữ, từng lời là bản nhạc dịu êm , là dòng sông êm đềm không gợn sóng. Em thả hồn như lá chiếc lá bồng bềnh trôi trên dòng sông mộng...Mênh mang

                            Anh biết không, đôi khi em thèm được khóc để anh lau nước mắt, thèm được dỗi hờn để anh năn nỉ bên tai, thèm được bặm môi như ngày nào để anh trêu đùa hăm cắn môi ai ....vậy mà nay không thể ...
                            Vẫn có người sẵn sàng lau nước mắt ..
                            Vẫn có người năn nỉ bên tai
                            Vẫn có người rất muốn  trêu đùa ai
                            Nhưng..
                            Không có nước mắt
                            Không có dỗi hơn
                            Càng không có cái bặm môi như ngày ấy

                            Có những điều hiển nhiên như thể là quy luật bất di bất dịch trong đời, có những điều chỉ duy nhất mà thôi và cứ thế ...
                            Cho em một lần "Nếu là.." vậy nhé dù bắt đầu hay kết thúc được không anh, chỉ khi nỗi nhớ không còn sót lại trong em, em sẽ không viết nữa .
                            #14
                              Triều Sương 13.12.2006 10:46:33 (permalink)
                              ĐỪNG NHẦM LẪN EM NHA ANH

                              Đừng nhầm lẫn em trong những giấc mơ nha anh , em biết , giấc mơ anh - màu ngọc bích, huyền dịu mùi cỏ nâng hương ươm ngọt mật - đê mê . Hồ biêc vỗ về sóng soải nhẹ triền đê, vầng trán anh vuông có bềnh bồng lọn tóc. Đổ trọn xuống vai anh liễu xanh xanh ngọc. Mỏng mảnh tựa tóc em

                              Đừng nhầm lẫn em trong nắng hát bên thềm nha anh, em biết, nắng mơn man vì yêu anh đấy , nắng nheo mắt cười đưa đẩy, khẽ vẩy cơn gió mong đùa se sẽ mát lòng anh . Cũng như em, nắng rạng rỡ cười khi bắt gặp mắt xanh .

                              Đừng nhẫm lẫn em trong nỗi nhớ vây quanh nha anh , em biết, anh phân biệt được thế nào khi nỗi nhớ không chữ ký , người vô tình, kẻ cố ý cùng những điều suy nghĩ rất riêng . Em chỉ là em , ôm trọn giấc ưu phiền , nhớ anh mà không nói .

                              Đừng nhầm lẫn em trong yêu thương gói vội nha anh, em biết , sợi chỉ mong manh kết tình ta rất mảnh , ưu tư in trong sóng sánh mắt anh lành lạnh, nỗi nghi ngờ vò dấu hỏi trong tim . Căn phòng lặng buồn , gió rít trong đêm như cõi lòng em trăn trở .

                              Đừng nhầm lẫn em trong những cô gái cạnh bên anh , em biết , cọng cỏ em mềm chen thế nào cùng hải đường , thược dược, ... Cỏ không hương càng ko có nét yêu kiều diễm lệ . Cỏ lại chóng sầu, chóng héo úa và khô.
                              Em chẳng buồn cho phận mình bơ vơ mà chỉ sợ là anh nhầm lẫn ...nhầm lẫn trao tình,  em nhầm lẫn nhận và ....đau .
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2006 08:42:57 bởi Triều Sương >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9