Cuộn lòng mình tìm một phút bình yên
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
Triều Sương 16.12.2006 08:46:13 (permalink)
NGÀY HÔM NAY

Ngày hôm nay, mũi tên đồng hồ ì ạch lê từng bước chậm trên khuôn mặt xạm nét thời gian, đều đặn, đều đặn từng vòng quay xếp lớp nhau một cách vô hình bởi những biến chuyển trong một không gian giới hạn.

Ngày hôm nay, nắng úa mình hấp hối, thở từng hơi thở le lói đến cạn dần...và dần nắng khuỵ chân, ngã gục giữa đường và luống mình trong cái ẩm sâu lạnh lẽo của  đất

Ngày hôm nay, sự chểnh mảng của những vòm  mây chẳng thể nào tha thứ được. Mưa không về tưới xanh khóm yêu thương . Rã rời , héo khô  đoá mộng thường, từng cánh lá nứt nẻ như vành môi khô hạn .

Ngày hôm nay, trăng rút chỉ khâu nỗi đau đầu tháng (*), trời giăng giăng sợi nhớ hoá thành kim ...quẩn quanh , im lìm ...vết thương chẳng  nằm yên  mà ray rứt

Ngày hôm nay, không thực , có một người cứ ngỡ  đó - giấc mơ. Ô hay, giấc mơ thật đến không ngờ.....chân quàng đá....té đau......chảy máu .
Máu cũng nhỏ, cũng đỏ và   ... khô

Ngày hôm nay, lá rủ rê xào xạc bay, cuồn cuộn xoáy chạy theo chân người bước. Gió ngô nghê  thổi ngược, tóc mây xanh thả lướt theo chiều. Đứng yên trong mắt người là ký ức tiêu điều, là mảng mây màu xám xịt, là bầu trời trắng nhợt màu sữa, là những tàn phai rơi rớt của ngày

Ngày hôm nay, có một người lật ngược trang sổ tay tìm dòng thơ ngày ấy . Vết loang lỗ thời gian in trong từng trang đầy rẫy. Cánh hồng khô vụn gẫy trong tay ngà.

Ngày hôm nay tương lai của hôm qua, tiếp nối những ngã đường đã bỏ dần sau lưng để nhìn về phía trước. Mốc thời gian dừng chân bước cho một lần khách lạ đứng ngẩn ngơ ...thẩn thờ ..hình như ... ai đó bỏ lại một bài thơ ....

(*) thơ T.A-
#16
    Triều Sương 08.02.2007 10:17:02 (permalink)
    VIẾT CHO ANH VÀ HOA CÚC
    Vì em đơn giản bình thường
    Vì anh hoa cúc vấn vương

    Trong những giấc mơ xáo trộn riêng em thường có bóng anh lẩn khuất, có những vạt nắng vàng óng như dải lụa mềm vắt ngang bầu trời, có những chíêc thuyền mây biếng lười thả mình trong biển trời xanh thẳm, có những cơn mưa rả rích châm những mũi kim xới nhẹ cõi lòng và có những đoá hoa nhỏ vừa trắng vừa vàng mỏng mảnh được điểm nhuỵ vàng li ti chính giữa ,đó chính là hoa cúc dại đấy anh.

    Hình như chưa một lần nào em nói anh nghe, chưa một lần anh được em đề cập đến nó và có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được , đó chính là loài hoa em yêu. Đơn giản, bình thường cùng rất đỗi mong manh, hoa cúc không sắc nét như hoa hồng, ko đài các kiêu sa như thuỷ tiên, bách hợp, ko đậm hương như hoa lan, hoa lài nhưng nét mộc mạc của hoa cúc lại khiến em quyến luyến hơn bất kỳ loài hoa nào.

    Có lẽ vì loài hoa ấy quá thân quen, luôn hiện diện bên em mỗi lúc. Với sức sống mãnh liệt ấy, chỉ cần một khoảng đất nhỏ ko cần màu mỡ thậm chí nhiều đá sỏi ghồ ghề, hoa cúc vẫn gượng mình ngẩng cao đầu sống. Nhìn chúng , đôi khi em tự hỏi : "Con người có như thế không anh ?" Có thể nào chỉ cần một khoảng trời để hít thở, một vuông đất để đi, một không gian để yêu thương ... chắc là không bởi những ước mơ luôn vượt qua giới hạn đời thường, tầm mắt nhìn luôn xa tít tắp và người ta vẫn thường nghĩ về những con đường không điểm đến thì làm sao có thể chấp nhận một mức độ nào đó để yêu thương.

    Em nhớ có lần anh từng nói chỉ cần em nhìn về phía anh, một ánh mắt, một nụ cười cũng khiến anh vui dạ. Anh là thế, đơn giản và hiền hoà như thế nhưng chính những điều ấy lại làm em hổ thẹn khi nhìn lại mình để tự em chất vấn : "Sao anh ko đòi hỏi thêm ở em một điều gì khác ?" ...Vậy mà ...


    Em nghĩ lại rồi. Chỉ vì không có một khoảng đất rộng lớn nên những bông hoa cúc dại vẫn vươn mình cố sống chứ không phải vì yên phận với những gì có được. Chỉ vì anh sợ em như hạt nắng mong manh biến mất nhanh khi gió đưa chiều đến và chỉ vì em không hề đơn giản , bình thường như những gì em có trước anh. Trong em là những nghĩ suy, là khoảng trời riêng bất khả xâm phạm, là một thành trì sừng sững những gai nhọn, anh đã nghĩ như thế đúng không ? Em biết những điều ấy nhưng không là võ đoán hay chỉ tưởng tượng mà là cảm nhận dù miền tâm thức riêng anh chưa lần nào em chạm tay đến. Anh ngờ ngợ đến cẩn thận một cách khôn khéo còn em , em hiểu và khẳng định rằng những gì anh nghĩ là sai bởi vì những nghĩ suy của em về anh, khoảng trời em mênh mang những đám mây anh bồng bềnh trôi, thành trì của em được xây bằng tình yêu anh trao gời thì không thể nào anh chơ vơ bên ngoài được .


    Giờ đây, những bông hoa cúc vẫn mơn man cười trong nắng chỉ riêng em chẳng thể vui cười vì nghĩ tới anh. Lúc này em nghĩ đến những vách ngăn, những hố đời cách biệt, những giấc mơ chập chờn hiện diện , những dự báo bất an nhói lên trong tận sâu thẳm cõi lòng và em sợ ... Sợ một ngày mưa về kèm dông bão, sợ một ngày nắng gắt gỏng đến cháy da, sợ những bông hoa mỏng manh không thể chống chọi nổi trước phong ba, sợ tan tác ... Anh biết không, em có thể giữ trong tay những cánh hoa nhưng chẳng thể giữ nổi bàn tay anh to lớn vì thế nỗi sợ vẫn còn vướng víu trong em.
    Làm sao để quên ...? Có cách nào thắng chính lòng mình cho sự tự tin quay trở lại , những cánh hoa ửng vàng mềm mại mãi cười đùa trong gió nhẹ vì vui .

    Anh, giữ lấy em khi em không vui, đùa với em khi em không cười, hãy ôm em khi em bối rối cho dù em từ chối anh cũng vẫn giữ chặt tay. Đừng buông em, đừng lơi lỏng bàn tay, mặc kệ những đóa sầu lắt lay in trong mắt em vời vợi. Anh mãi mãi là sức mạnh trong nắng mới, rải giọt đời ươm mầm những yêu thương.

    Vì em hoa cúc dịu hương
    Vì anh, em biết yêu thương dường nào ........
    #17
      Triều Sương 04.03.2007 11:34:39 (permalink)
      TRONG GIẤC MƠ EM ĐÃ THẤY ANH CƯỜI

      Trong giấc mơ em đã thấy anh cười Trong giấc mơ em đã thấy bầu trời, ai đó đã dệt những sợi mây, ai đó đã kết cườm tinh tú ... và chiếc áo dạ tuyền lóng lánh , lóng lánh như mắt một người thường hay hướng về em

      Trong giấc mơ em đã thấy chiều êm, lặng lẽ gió nhoài mình trong gối mây lười biếng, thảm cỏ xanh rì rào ,lay mình uyển chuyển. Cỏ như muốn thì thầm như ai đó vẫn thường hay ...

      Trong giấc mơ em đã thấy những cành cây, chúng níu vào nhau chở che trong làn mưa mát, lá cành chồng lên nhau vẫn không che được tất nhưng có lẽ vẫn ấm rất nhiều vì một nỗi yêu thương

      Trong giấc mơ em đã thấy con đường, nối dài bởi đôi chân người bước. Mỗi ngày qua có hàng triệu bước chân đếm được nhưng vẫn không nhòa bước chân buồn lặng lẽ của anh Và...

      Trong giấc mơ em đã thấy anh, anh đã cười với nụ cười rất thật cùng giản đơn, hiền hòa lẫn duy nhất ... dành riêng em
      (*)

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2008 11:49:15 bởi Triều Sương >
      #18
        Ct.Ly 13.05.2007 05:17:53 (permalink)
        #19
          Triều Sương 02.02.2008 12:05:44 (permalink)

          Trích đoạn: Ct.Ly

          Chào Triều Sương

          Ct.Ly đã mang vào thư viện những dòng tùy bút của Triều Sương rồi đó

          Lâu lám không thấy TS online nữa há

          Chúc em luôn vui, và an lành

          Thân thương


          Cảm ơn ss
          Bận rộn quá nên lâu rồi TS ko vào đây thăm ss, ss đừng buồn TS
          Chúc ss năm mới an khang thịnh vượng, dồi dào sức khoẻ và hạnh phúc.
          Yêu thương

          ___________

          Đường xưa

          Cuộc sống như bánh xe lăn đều, những vòng quay nối tiếp nhau như những chuỗi ngày kết lại. Con đường mà cuộc sống đi qua hằn in những lồi lõm, những vết tích nhưng cuộc sống không khi nào quay đầu nhìn lại hay trở ngược về con đường ấy mà chỉ có tiếp bước .

          Còn nó thì sao ?

          Nó là một ngọn gió trong vòng xoáy cuộc sống.
          Nó vẫn lao đầu về phía trước nhưng những con đường nó đi qua vẫn còn lưu trong ký ức như những đoạn phim chiếu chậm, từng hồi ...

          Ngày ấy ...

          Yêu thương là những buổi chiều chậm bước bên nhau , là con đường rợp màu xanh được điểm trang những đóa hoa vàng của nắng ...
          Yêu thương là những chiều hè xa vắng , cùng lắng mình nghe tiếng thở thời gian ...
          Yêu thương là ánh mắt mơ màng, là mùi hoàng lan dịu dàng giấu trong túi áo, là nụ cười ngượng ngùng khi nghe ai đó bảo : "nhớ, nhớ làm sao ..."

          Bước trên đường về em thương nhớ anh âm thầm (*)
          Nhớ bao hẹn thề xưa êm ấm
          Những trưa hè tình dâng lên đắm say vô bờ
          Em nói bằng tiếng thơ mong chờ


          Tiếng yêu ngày nào cho em nhớ anh tơi bời
          Với bao ngọt ngào ta vun xới
          Ðã không còn đường xưa thơm nắng môi em hồng
          Tan nát rồi giấc mơ hương nồng

          Yêu thương , nó đọc những bài thơ ai trao nhưng không đáp lại một lời vì bối rối ...
          Yêu thương , nó tập làm những câu chữ cố sao thành thơ để hòng gởi lại
          Yêu thương , nó hiểu mình đã biết yêu thương nhưng không biết cách tỏ bày
          Chỉ biết từ đó nó biết yêu thương cả nắng, cả gió, cả con đường, cả những dấu chân ai ...

          Và ... thế rồi điều gì đến sẽ đến

          Ai ngăn được con sóng vỗ vào bờ rồi lại cuốn ra khơi ...

          Người khuất xa

          Như những giấc mơ không bao giờ tồn tại mãi
          Như ngày không dừng lại
          Như chiều cứ thế, chiều trôi
          Đường xưa uốn mình trong những ký ức xa xôi để những bước chân nó đi về phía trước cứ chơi vơi, chông chênh đến lạ.

          Rồi ta sẽ bước chới với khi người khuất xa chân trời
          Sẽ hấp hối trong đêm mù khơi
          Sẽ thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời
          Xa vắng rồi những khi bên người

          Nó không hề nghĩ bản thân sẽ buồn nhưng nó đã rất buồn
          Nó nghĩ nó sẽ mau quên nhưng nó lại rất nhớ
          Nghĩ một đằng nhưng làm một nẻo, nó không tin chính bản thân nó như vậy nhưng nó tin nó là đứa yếu đuối ...
          Đường xưa vẫn còn đó ... đợi chờ

          Đêm vẫn là đêm hao gầy
          ...
          Ta vẫn còn đứng đây riêng mình
          ...
          Ta gói trọn giấc mơ phai tàn

          Buồn, nó làm chi ? Nó làm thơ
          Nhớ, nó sẽ nghĩ gì ? Nó viết vu vơ
          Những dòng thơ nó viết man mác bóng một người
          Những lời vu vơ nó viết hun hút nhớ một người

          Nó nghe nhạc bài "Đường xưa" và nghĩ về đường xưa riêng của nó . Bây giờ đường xưa có còn những tán lá rợp xanh, những đốm hanh vàng của nắng hay chỉ hắt hiu một nỗi buồn thầm lặng ...Vì lá rơi ? Vì vắng dấu chân người ?

          Ngày vẫn dịu dàng ...ngày trôi
          Đêm vẫn hao gầy ...đêm tới

          Nó vẫn gượng cười khi những ký ức trở về mỗi tối, bóng in trên tường trĩu mình riêng một nỗi như thở dài, như khắc khoải , như muốn nói thầm :

          "Đêm vẫn là đêm ....hao gầy .........."

          (*) : Bài hát: Đường xưa
          Nhạc: Quốc Dũng
          Lời thơ :Nguyễn Đức Cường
          #20
            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9