chuyện tình đi học trọ Anh ở thành đô đi học trọ
Xóm lạ, hàng cây cũng lạ là
Qua ngõ đường cong hoa tý ngọ
Nở tím như cười đón khách xa
Em là cô gái nhà bên đó
Mỗi chiều mơ mộng hát vu vơ
Tiếng đàn thô thiển mà yêu quá
Da diết gợi lên nỗi đợi chờ
Giọng hiền thanh lắm như tiếng suối
Nhẹ nhàng thoang thoảng ngọt sầu riêng
Làng xưa anh mơ về một buổi
Quê cũ chiều sương tim tím hiền
Một bữa anh sang nhà thăm bác
Mẹ em đi chợ sáng đường xa
Ðối diện lần đầu, em gương mặt
Anh nhìn, cứ ngỡ đã gặp qua
Lúc đó hình như anh bối rối
Và em e thẹn đến cuống cuồng
Bốn mắt long lanh, mình quên nói
Nhịp tim thình thịch tựa hồi chuông
Anh tưởng tượng em Hoàng Thị Ngọ
Còn anh thi sĩ Phạm Thiên Thư
Em tan trường về đường mưa nhỏ
Theo em anh chẳng thấy mây mù
Anh thấy tóc ai đen nhánh quá
Vai gầy cánh hạc nửa mùa bay
Anh ước được làm viên sỏi đá
Cho em chân khỏi trượt cuối ngày
Và thật, anh theo em đến lớp
Cùng chim anh huýt gió nhịp nhàng
Em giữ chân nhanh chừng mấy bước
E thẹn nếu mình sánh vai ngang
Lời nói bâng quơ, câu chẳng nhập
Mà sao thương quá, tiếng lòng ơi
Em cười, cứ thế, đừng nín gấp
Ðể hồn anh lạc tận ngàn khơi
Một hôm anh mời em vào quán
Hoa lá xạc xào trong gió vui
Câu chuyện lần đầu không ngắt quãng
Trái ngọt tình yêu sắp chín mùi
Em cười như đoá tường vi nở
Anh mơ làm sương sớm êm đềm
Em nói nhẹ nhàng như hơi thở
Anh mơ làm suối chảy thâu đêm
Em thẹn, đỏ hồng hai gò má
Anh tiếc rằng anh hoạ thiếu tài
Em nhìn, đôi mắt hiền, đen quá
Anh sợ người ta lắm kẻ hoài\...
Trái mộng tình yêu không kết nụ
Mẹ rầy em ngại, chẳng tìm anh
Xa nhau kỷ niệm đầu còn giữ
Chiều nay anh nhớ bến xuân xanh