Nào kém ai đâu Truyện ngắn
Nguyễn Hiếu
1.Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay ông vẫn tên là Mộc.Viết đủ trong khai sinh và trong sổ cái của xã là Nguyễn văn Mộc.Ông Mộc từ lúc lọt lòng đến năm ba mươi tuổi là một kẻ vào hạng nghèo nhất nhì trong làng Chiện.Bố mẹ ông sinh hạ được ba trai hai gái.Hai ông anh trai đi bộ đội ,một ông trở thành liệt sĩ ,một ông khi xuất ngũ bén duyên một cô gái ở tận Long đất Đồng nai.Có lẽ một phần vì vợ ở đâu quê hương ở đó,phần nữa ông này nghĩ nhà cửa cha mẹ có vậy có trở lại quê hương cũng chỉ được tiếng gần họ hàng ,mồ mả cha ông còn chỗ ăn ở.Anh em ruột thịt tuy quí nhau thật nhưng lẽ đời kiến giải nhất phận chả nhẽ bắt các cụ chia nếp nhà gianh nát thành ba.Thôi cũng đành mang tiếng tha phương cầu thực.Nhớ ngày rỗ ông bà đốt nén nhang cho khói bay lên trời để gia tiên thấu cho nỗi lòng đứa con tha hương vì cái sinh nhai mà đành khất lỗi họ hàng làng xóm ,rồi trông về phía bắc mà lễ bái vọng cho thoả nỗi nhớ nơi chôn rau cắt rốn .Mấy lại nghĩ cho kĩ đất nước thống nhất rồi ,đâu chả là quê hương mà cứ phải cố bám lấy cái làng Chiện sơ xác.Hai đứa em gái ơn nhờ trời phật trông cũng tàm tạm nên tuy học hành mới đạt mức đọc thông viết thạo nhưng nhoe nhoe một tí đã có người rước về để nhổ mạ ,chạy chợ kiếm đồng ra đồng vào và sinh con đẻ cái cho dòng họ người ta.Lúc ba mươi tuổi ba ngày thì ông Mộc được quyền ăn tự ông bác ruột đẻ rặt mầu thị mẹt thêm sào rưỡi đất vườn và một cái nhà gạch đã đến hồi đòi tiền đảo ngói và sửa chữa lại tường cổng.Vậy cứ cho là làm tròn đi thì đến 31 tuổi ông Mộc đàng hoàng có một cơ ngơi gồm căn nhà lá,mảnh vườn nửa sào hương hoả của bố mẹ ,một căn nhà ngói nát thêm sào rưỡi đất.Nhưng ở làng Chiện dạo ấy số đất với nhà này có bõ bèn gì.Nhà thì ngày một nát dột vườn thì toàn ổi với chuối chỉ tổ cho trẻ con vặt trộm,chó ỉa bậy và chào mào loét choét khoét chuối ương.Đất dạo ấy chỉ mọc ra rau dền cơm chứ có sinh ra một cắc bạc nào đâu.Chẳng thế mà dạo thằng cu Kim con lớn của ông Mộc có tiếng là học giỏi nhất nhì lớp được nhà trường cử đi thi học sinh giỏi toán trên thành.Ông Mộc biết cái vinh dự lớn lao ấy vì cả huyện này con ông là số một,ngày xưa cỡ như nó là dễ có lọng tán vinh qui lám Hiềm vợ chồng ông không có tiền,xe đạp.Một để thằng bé dắt lưng,hai để có cái cho nó ngày hai buổi đi về .Ông Mộc đánh liều đến nhà anh phó may Hội ở đầu dốc cầu Binh gạ đổi sào ruộng lấy chiếc xe đạp và kì kèo thêm ít tiền cho thằng Kim đi thi.Tay phó may này trề môi xách mé bảo "cái Phượng hoàng này ông thử đổi ngang mảnh vườn chó ỉa của ông xem tôi đã bằng lòng chưa mà ông dám bảo tôi phải các thêm tiền.Ông cứ làm như đất nhà ông bằng vàng còn xe đạp nhà tôi là bùn chắc ".Rồi như để trêu tức ông,phó may Hội còn dựng cái chân chống xe lên rồi quay một vòng để cái may ơ sáng choang kêu lên chuỗi tiếng lanh tanh ròn rã.Khi người ta nghèo thì dễ thành thằng hèn .Ông Mộc lặng lẽ đứng dậy,trong khi phó may Hội còn chọc vuốt đuôi "Thôi ông về đi,tôi biết con ông thì học giỏi nhất huyện ,nhưng cái xe của tôi chắc cũng không thể đứng thứ hai tổng này đâu".Dĩ nhiên sau vụ đánh đổi bất thành đó thằng Kim đành phải bỏ dở chẳng những cuộc thi học sinh giỏi mà cả đường học hành của nó cũng đoạn tuyệt luôn.Nó là thằng có hiếu nên tính chuyện phá ngang xin vào tổ bốc vác của công đoàn ở ngoài bến cát sỏi để vừa bớt một miệng ăn cho gia đình vừa có đồng tiền đỡ đần cha mẹ Thế là từ năm 31 tuổi đến năm 56 tuổi nghĩa là tròn hai nhăm năm ,mặc dù có hai cái nhà và hai sào đất vườn ,ông Mộc vẫn không nhoi khỏi hàng ngũ những kẻ có phận nghèo vào hàng thứ nhất của làng Chiện .ấy thế mà khi ông Mộc chớm tuổi 56 thì chỉ cần một bước ông Mộc nhảy tót từ hàng cùng đinh nhất lên thành người giầu có bậc nhất nhì của làng Chiện này.Thế mới biết chẳng ai giầu ba họ ai khó ba đời.Ông trời có nắm tay ai cả ngày đâu.
2. Sự giầu của ông Mộc người thì bảo là do thời thế ,người thì bảo do ông bà cha mẹ ông ăn ở phúc đức từ mấy kíếp trước .Chả biết thực hư ra sao ,chỉ biết đùng một cái trong tay ông đã có ba trăm triệu.Cũng là nói tròn chứ thực ra là ba trăm mười sáu triệu bốn trăm năm mươi đồng .Trời ạ ! chẳng cứ cả làng Chiện người nào người nấy nôn nao vì số tiền mà ngay cả ông Mộc khi nghe ông khách đếm xong đống tiền cao ngất toàn những tờ một trăm cạo râu rồi bảo ông kí vào tờ giấy ghi "đã nhận đủ tiền "mà tai như ù đi ,lưỡi cứng lại một lúc lâu ông mới lúng búng bảo cả Kim nay đã là một gã đàn ông ba mươi mốt tuổi một vợ ba con pha nước mời khách ,còn ông lụi cụi nhét số tiền vào đáy cót thóc giống.Khách hơi nhếch mép khi nghe giọng nói hơi khàn khàn không mấy bình thường của chủ nhà rồi hắng giọng bảo :
-Thôi ,thế là xong nhé .Ông cứ nghĩ kĩ đi nếu ông định bán nốt cái nhà mái tranh với nửa sào đất ấy thì ông cứ bảo tôi .Anh em mình quen nhau làm ăn dễ dàng chứ phải người khác thì thể nào chúng nó cũng bớt sén chả đâu vào đâu cả .
Ông Mộc gật đầu lâng châng tiễn khách ra ngõ .Cũng phải nói cho rõ ,có lẽ phải đến gần nửa tháng trời ông Mộc mới thực sự làm quen với cảm giác ông là chủ số tiền những ba trăm mười sáu triệu.Và khi người ta có tiền thì người ta sang ra và mạnh bạo hẳn lên .Đầu tiên ông cho xây trên nền nhà mái tranh trước đây một toà nhà bê tông hai tầng mái bằng .Sau đó là hàng loạt đồ dùng không thể thiếu được trong căn nhà của người có tới hơn ba trăm triệu đồng.Nào là ti vi mầu Sam sung 21 inh -nghĩa là to nhất làng ,rồi tủ lạnh chủ yếu để làm đá cho lũ trẻ con ngậm và pha nước uống .Ông Mộc là người bố chu đáo và công bằng .Chẳng thế mà ngay sau khi làm đến hơn hai mươi mâm cỗ mừng nhà mới,ông xuất tiền cho ba anh em nó mua liền ba cái xe máy.Tội gì ,đời ông đã khổ đến đời con ông không thể cứ cổ cầy vai bừa mãi,lệt sệt đi bộ ,hay cùng lắm là đạp còng cọc chiếc xe đạp.Cái tết đầu tiên năm ông bán được đất nhà ông mới vui chứ.Nhà cửa khang trang ba chiếc xe máy dựng ngay giữa sân cạnh bể nước chỗ ai vào cũng nhìn rõ nhất Ti vi Sam sung 21 in mở tiếng hết cỡ.Họ hàng làng xóm đến chúc mừng ông đều hể hả mời uống chè mốc câu thứ chè ông bảo phải nhờ bà cô họ mua tận trên Thái những sáu chục một cân.Ai có trẻ con đi kèm đều được ông mừng tuổi ,thân thì năm ngìn ,sơ thì hai ngìn.Cô ba Thịnh nghe nói là con nuôi của thầy ông Mộc từ dạo còn bé lấy chồng tận Gốc Ngô chẳng biết ai bắn tin mà đem theo hai đứa con về khóc lóc kể lể hoàn cảnh khó khăn.Ông Mộc thương tình khi ba mẹ con về cũng cho hai triệu .Cô Ba cảm động lắm bảo bà Mộc "anh cả phúc đức quá ".Bà Mộc chả biết họ hàng thân thích ra sao cũng gật đầu "ừ anh cô từ xưa nay vữn vậy".Đến ngay mùng ba có người em con gì con già đằng ông Mộc tên là Tiến về thăm quê rẽ vào nhà ông Mộc .Uống cạn hai chén trà Thái ,ông Tiến gật gù :
-Nhấp qua chén trà em biết bác vào loại sành .
-Thì chú bảo đời người sống được mấy ,tội gì .Mấy năm trước biết chú có về quê nhưng chắc thấy nhà anh chị nghèo nên ....
-Bác cứ nói thế tội cho em quá .Anh em mình gì thì gì cũng chả bỏ được nhau .Ngay xưa lúc già đi đồng vắng u em còn cho anh bú cơ mà.
-Nói thế thôi chứ tôi là người lớn chấp gì các chú .Anh em vẫn là anh em đúng không ?.Nghe nói ở ngoài ấy chú làm to lắm hả ?
-Chả dấu gì anh ,em mới được cử làm phó giám đốc phụ trách kinh doanh một công ty .Em biết vừa rồi bác bán được chỗ đất ,giá em biết trước em đã bảo bác hoãn lại thì tốt quá.Đất xem cơ chừng còn lên Nhưng mà thôi Thế cũng được,có điều theo em ...
Ông Tiến tạm ngừng lời đón ý ông anh họ.Ông Mộc rút điều thuốc lá ba số châm lửa :
-Này chú ạ,nửa năm nay tôi bỏ hẳn thuốc lào hút thuốc lá nhà vừa sạch lại thơm mồm .Ơ nhưng hình như chú định nói gì nhỉ ?
-Vâng bác cho phép thì em xin nói thẳng .Bác có số tiền ấy phải nói là lớn đấy nhưng tiền mà chỉ để xắm sửa thì sớm muộn cũng thâm thụt ...
-Thì sao?Ông Mộc hơi gằn giọng .
-ý em là bác nên đầu tư vào kinh doanh hay làm cái gì để nó sinh lợi .
-Nhưng làm cái gì?
-Nếu bác chủ động được thì bác nên cùng một số người lập một doanh nghiệp nhỏ .
-ối dào toàn chuyện trên trời .Tin thế nào đựoc người thiên hạ ,rồi cờ bạc chắc lưng người .Tôi ngần này tuổi đầu .Chả hơi đâu ,gà đang trong chuồng thả ra lại mất công đuổi .
-Hay là chắc nhất là bác cho công ty em vay .Công ty em đang huy động vốn để đầu tư một phân xưởng mới .Lãi thì rõ ràng cao hơn gửi tiếc kiệm ngân hàng rồi .Em nghe phong thanh thấy bác có đến ba trăm triệu mà chúng em huy động lãi xuất những bốn phần trăm như vậy là một tháng bác có mười hai triệu .
-Thôi xin chú .Chú về chơi là quí lắm rồi . Kíếm chuyện làm quà làm gì cho rắc rối .Nào làm điếu thuốc nữa đi.Tôi ở nhà quê thật nhưng chú thấy ngày thường toàn Vi na loại ngon ,tết nhất mua mấy bao ba số hút chơi cho biết mùi .
-Em xin bác.Nhưng quả tình chỗ anh em với nhau em nói thật .Các cháu nhà mình làm nghề nông đã cần gì đến xe máy mà ngay cả tủ lạnh ở quê mình thực ra ...
-Tôi đã gần sau mươi rồi ,chú không phải dậy khôn tôi.Chả lẽ xe máy chỉ để thành thị các chú đi thôi à,còn chúng tôi cứ đi theo đít trâu mãi hay sao.Nhưng mà nói thế thôi. Được rồi ,được rồi .Năm mới ta bàn chuyện khác không có mất hoà khí anh em .
3. Trong khi nhà ông Mộc lên như diều thì nhà phó may Hội gần như ngược lại.Cũng phải thôi.Ngày xưa người ăn gạo bông hẳn hoi mà cả năm chỉ chòng chọc trông vào ba ,bốn thước vải mà phải thần thế lắm mới mua được chứ không tem phiếu vẫn là tem phiếu.Thành ra cái quần ,cái áo mặc dùng đến chục năm,rách đâu vá đó ,còn riêng cái khoản píc kê đầu gối hay mông đít càng dầy càng tốt như mo nang thì dứt khoát phải đến nhà phó may.Bây giờ thì ngay mấy cô đi làm đồng cũng chẳng mấy khi cần đến phó Hội .Kiểu may thì cổ ơi là cổ ,lại thêm cái công đắt trong khi quần áo may sẵn chả cứ cửa hàng mà xe đạp ,xe thùng bán rong vào tận ngõ rao ơ ới .Muốn kiểu gì cũng có,lại sẵn xe máy ,chạy vèo lên phố huyện hay ra thành phố có mà vô thiên lủng các kiểu quần áo ,mặc vào nào có kém gì con gái ,con trai tỉnh thành.Làm ăn thất bát cũng chỉ là một vế thôi ,cái chính phó may Hội tuy tuổi đã ngoại năm,vợ con dùm dề nhưng có số đào hoa,thành thử được đồng nào là nhấp nhổm lên phố chả biết để làm gì .Nghe nói vợ phó Hội đã đánh ghen mấy bận với đứa con gái son phấn tuổi chỉ bằng đứa con thứ ba nhà ông ấy.Thấy người làng bán đất ràn rạt phó Hội cũng nóng ruột lắm nhưng từ thời ông thời bố ông ấy có bao giờ dính dáng đến nghề nông đâu mà bảo có đất vườn ,đất ao.Choen hoẻn chỗ đất đủ làm chỗ chui ra chui vao ,thêm cái cửa hàng là vừa hết.Thành ra ở làng Chiện bây giờ lộn tùng phèo cả .Nhà phó Hội trước to lớn ,đêm đến đèn ba dây sáng choang là thế nay cửa hàng có bộ cửa sáng mở chiều đóng lùn nhỏ hẳn giữa dẫy nhà mái bằng ,hai ba tầng.Mấy đứa con phó Hội ngày xưa dò chả ăn ngập răng ,khinh khỉnh nhìn đám trẻ dong trâu bò xuống bãi Phân nha.Chúng nó chỉ sợ lúc chiều về trâu bò no bụng ,rửng mỡ tế ào ào va phải chiếc xe đạp phượng hoàng chuông kinh cong,ghi đông có gắn lá cờ ngất ngưởng trên sợi lò xo dây thép ,may ơ sáng choang ròn tanh tách nay ngồi trong nhà ê mông thùa khuyết rỏ rãi ngáp vặt nhìn mấy đứa con nhà có đất bán phóng bình bịch vù vù trổ dốc cầu Binh.Đang ngồi thiu thiu bên ấm nước nguội ngắt chán nản nhìn mắc áo treo chiếc quần bổ chân què và cái aó cánh của mấy bà già vừa đính khuy Phó may Hội choàng tỉnh khi nghe tiếng bình bịch rồi đứa con gái kêu lên the thé:
-Bố ơi ,bác Mộc đến chơi.
Hai tay dang rộng ,phó Hội không kịp xỏ dép chạy vội ra .Miệng ông ta đon đả:
-Thật không thể ngờ,bác biết đi xe máy từ bao giờ thế ?
-à ,thấy xe mấy đứa để nhà tiện thì trèo lên ,vài ba lượt cũng thành quen Ông Mộc thủng thẳng .Hôm nay cũng rỗi .Tiện đường rẽ vào ông .Dù sao về vải vóc,áo quần ông cũng thạo.Con thằng bố cả chuẩn bị đi lao động hợp tác nước ngoài .
-úi giời ơi .Quí hoá quá .Thằng bé học giỏi thế kia á ?
-Giỏi dang gì .Thằng em họ đằng vợ cả Kim chạy cho đấy .Cũng tốn Những hơn ba mươi vé đấy ,qui ra tiền ta đâu gần năm mươi triệu.
-Thế kia á ?Nhà bác dạo này phát thật đấy .Tiền của vào ,con cháu lại đi nước ngoài.Để tôi pha ấm trà mời bác .
Ông Mộc cầm chén nước lên rồi đặt xuống,đảo mắt nhìn khắp nhà .
-Cái Phượng hoàng nhà ông bền thật đấy từ dạo ấy đến giờ.Nhưng dù sao nó cũng là xe đạp ,nhà ông thiếu gì tiền sao không mua mấy cái xe máy cho trẻ rồi cả ông nữa đi cho sướng .Bây giờ có đáng là bao.
-Bác cứ nói thế chứ nhà tôi tiếng vậy nhưng khan tiền lắm .Thôi được rồi Bác cần vải may cho cháu Thuỷ phải không ạ.
-Đại khái như vậy.Bố nó tính đoảng lắm ,có biết lo liệu gì đâu.Cháu đích tôn lại hợp tính nên tôi phải dúng tay vào.
-Thế thì còn gì bằng .Nhà ông đúng là có phúc thật.Thế bác cần loại vải nào .
-Tôi tính rồi.Nghề nào cũng phải thạo .Mai ông có rỗi không ?
-Vâng ,bác cần gì tôi xin phục vụ.
-Sáng mai ông đi với tôi vào phố .Tôi nhờ ông chọn giúp cho mấy loại vải ,rồi xem hiệu nào tốt thì bảo cháu ra.Tôi đã bảo ra hiệu của ông vừa gần vừa tiện .Bố con nó không chịu.Cứ lấy lí là ông chỉ may được kiểu cổ cho ông bà già thôi .
Phó Hội hơi sững người thoáng nhớ chuyện xưa ,nhưng ông ta vẫn thản nhiên,giọng ngọt xớt:
-Vâng ,vâng .Thanh niên bây giờ tân tíến lắm.Tôi không thể chạy kịp các cô ,các cậu ấy được .
-Thế nhé .Mai tôi ra .
Ngồi trên yên xe máy rồi ,ông Mộc còn ngoái lại :
-Này cái xe đạp phượng hoàng của ông ngày xưa đẹp thế ,bây giờ cũ lại tróc sơn trông cứ như cục sắt ấy .Thôi bán rẻ cho hàng đồng nát để rộng nhà chứ bây giờ mấy ai đi xe đạp .Pô giô còn chả ăn ai ,nữa là cái xe đạp cổ lỗ sĩ ấy.
-Vâng ,vâng .Tôi cũng đang định thế .Phó Hội cau mặt đáp .
4.Vẻ ngoài là thế nhưng cả ngày rồi suốt đêm ấy bụng Phó Hội như có ớt ngâm.Kẻ có tiền có khác.Ăn nói cậy mình cậy mẩy lắm.Hừ,ngày xưa ngữ nhà nó đến cái bát mẻ cũng còn hiếm thế mà bây giờ ...Đúng là lụt lội chó nhẩy bàn độc thật.Thôi được rồi ,sẽ phải tìm cách để thằng cha ấy biết rằng cái gì cũng phải có gốc,có nền chứ tốt nỏi mấy ai bền đâu.Phó Hội này chẳng gì từ lâu cũng là người sang của cái làng Chiện này còn bây giờ vì thời thế.Chúng mày chẳng qua ăn vào mảnh đất chó ỉa chứ đằng thằng ra cứ ngang bằng sổ thẳng như nhau thì lũ ấy làm sao bén gót được thằng này.Nghĩ mà bực thật ,rõ ràng nó có tiền nó làm nhục mình.Thôi được rồi còn đấy còn đây chứ chưa phải đóng đinh nắp thiên đâu mà vội mừng.Phó Hội nghĩ cả đêm lung lắm nên vừa chợp mắt con gà sống cưỡng đã gáy te te.Chẳng bù ông Mộc từ nhà Phó may Hội về hể hả lắm.Càng ngẫm càng thấy sự đời hay thật.Ông Trời có nắm tay ai cả ngày đâu ,đừng có mà khinh ai vội.Cười người hôm trước hôm sau người cười.Bẩy mươi chưa què đừng khoe là giỏi .Nhớ lại những lời khinh miệt của lão phó may nói hơn hai chục năm trước mà tức nổ ruột.Nhưng còn hôm nay....Những lời xóc họng của mình nói ra nào có kém .Cũng là tìm cớ đến tận nhà nó xỉ nhục thằng cha ấy chứ quần áo thằng đích tôn nhà mình mua đâu,may đâu chẳng được.Thoì buổi này có đồng tiền thì muốn gì chả mua được.Còn nhà nó ý à ..Thế mới biết ở đời hơn kém nhau chỉ vì lời nói .à nghe nói lão phó may cũng ăn chơi ra vành ra vẻ.ừ ,thích ăn chơi thì cho ăn chơi.Đây tiếng thế thôi ,kém nối nào.Ngày mai đèo lão ta lên ,lão cần thứ gì Mộc đây chiều hết .Bất quá triệu hơn triệu ngót chứ mấy rừng mấy biển mà lo.Phải cho lão ấy biết mình đang bố thí còn lão thì đang ăn mày mình .Nhìn cái mặt ngày xưa vênh váo của lão ấy bây giờ xịu xuống như bánh đa ngấm nước mà hể hả.Chẳng bù ngày trước ăn nói sao ngông ngạo khinh người rẻ của thế.Còn bây giờ....Đúng là người ta hơn nhau ở đồng tiền bát gạo là phải thôi .Ngày mai ,ngày mai lão ta sẽ thấy nhục nhã thế nào ...Ông Mộc thiếp đi trong sự thoả mãn êm dịu .
5.Đi quanh mấy cửa hàng vải vóc cho chiếu lệ ông Mộc đã thấy bụng đã đói Cố thêm cửa hàng thứ năm hay sáu gì đấy,ông chủ động :
-Này hay là ta ăn cái gì một chút ,cũng là trưa rồi.Sáng nay đi nhiều thành thử...
-Vâng tùy bác .Nhưng bác định ăn thế nào? Có hai anh em mình tôi cứ hỏi thật .Đôi mắt nhỏ xíu của phó may Hội nhíu lại ,đuôi mắt lộ ra những dải nhăn mờ .
-Ông thích kiểu gì cũng được.Ông Mộc chưa rõ ý của Phó may nhưng không muốn lộ sự kém cỏi của mình nõi buong xuôi.
-ở đây cái gì cũng có .Chỉ có điều...Bác biết dạo này em khan tiền quá .
-Đừng ngại .Cái chính là ở đâu biết đấy.Đến dốc cầu Binh là mọi chuyện quên hết.Ông cứ yên tâm ,hôm nay tôi có tiền.Lo gì.Mấy khi mình đi ra phố,mà ông lại đang giúp tôi .
-Bác năm sáu ,em năm hai.Đàn ông tuổi hai anh em mình là đang sức đấy .Thế thì ăn vui một tí nhé .
-Được ,được.Đáng bao nhiêu mà cứ phải ngại.
Theo tay phó may Hội chỉ vòng vèo một lúc thì hai người đến một cửa hàng ăn cao đến ba ,bồn tầng chỉ có điều diện tích quá nhỏ nên nom như một dóng mía sạch vỏ ăn dở .Cửa hàng nằm trong một cái ngõ có chiếc biển kẻ tên rơi thõng một bên và con đường lát gạch xếp nghiêng.Một cô gái mũm mĩm chạy ra nắm lấy tay phó Hội giọng lơ lớ ngọt ngào :
-Trời ạ sao lâu lắm anh mới đến làm Bích Hạnh nhớ anh muốn chết .
Phó May Hội liếc nhìn ông Mộc một cái thật nhanh rồi gỡ tay cô gái ra:
-Bận quá ,bận quá .Đây ông anh tôi .Hôm nay phải dẫn anh ấy đến để thưởng thức .Vẫn chỗ cũ nhé .
Ông Mộc nén sự ngạc nhiên cố làm ra vẻ thản nhiên theo hai người đi ngoằn ngoèo qua dẫy hành lang bé xíu nhưng lờ mờ vì ánh sáng bên ngoài không thể lọt qua những tấm che bằng nhựa mầu xanh xẫm.Hai người bước vào một phòng có lẽ chỉ đủ rải một cái chiếu .Định thần một lúc ông Mộc mới nhận ra chiếc bàn tròn và bốn chiếc ghế tựa .Ngoài cửa phó may Hội thì thào điều gì đấy với cô gái.Cô này vừa rúc rích cười vừa dạ liên tục.Ông Mộc vừa định ngồi thì thấy phòng bên cạnh có tiếng lích rích và tiếng kêu "nhột nhột quá ".Phó may Hội chỉ chiếc ghế :
-Bác cứ ngồi thoaỉ mái .Nhà hàng này là chỗ quen .Anh cô chủ ngày xưa từng học thợ may với tôi ở Khâm thiên .Không sao đâu .Ta phải uống tí gì chứ bác nhỉ .
-ừ ,bia biệc gì đấy.Uống xong ăn .
-Theo tôi ta gọi một chai rượu thuốc vừa bổ vừa rẻ ,chứ uống bia nhạt lắm .
-ừ thế cũng được .
Ông Mộc chưa nói dứt lời thì hai cô gái trẻ măng mà chưa bao giờ ông thấy ở làng có cô nào xinh như thế bước vào cùng mùi thơm ngào ngạt Ông Mộc giật mình :
-Cái gì thế ?
-Anh yên tâm .Phó may đột ngột thay đổi cách gọi.
-Nhà hàng bố trí hai cô vào rót rượu phục vụ anh em mình đấy mà .Anh giả vờ chứ tôi biết từ ngày có tiền anh thạo lắm rồi .
-Đúng quá còn gì nữa ,phải không mình ?Cô gái cao dong dỏng xà xuống ngồi kề ngay cạnh ông Mộc.Một bên đùi của ông lập tức nóng ran vì làn da cô gái áp vào.Cô này nhấc chiếc khăn mặt nóng rực không biết từ đâu đặt trước mặt ấp vào mặt ông Mộc.Mấy lần ông định đẩy bàn tay cô gái ra nhưng tay ông như nhũn ra,lóng ngóng .Ông đành ngồi lặng .Một be rượu mầu trắng từ lúc nào đã được đặt trên bàn cùng hai chiếc li thuỷ tinh.Cô gái ngồi với phó may Hội nhanh nhẹn rót rượu đưa cho ông Mộc rồi bản thân cô ta nâng chiếc li đầy rượu lên :
-Nào em thay mặt nhà em mời vợ chồng nhà hàng xóm .
Ông Mộc chưa nhận ra điều gì thì li rượu đã kề ngay vào môi.Đôi môi ông như tự mở,ông thấy rõ rượu như dòng nước sôi nóng rực chẩy vào họng Ngay lúc đó là mùi thức ăn ngầy ngậy toả khắp gian phòng .Tíếng lích rích ở phòng bên chốc chốc lại vọt lên.Có lẽ phải đến gần chục lần miệng li kề vào miệng ông Mộc,bàn tay mềm nhũn của cô gái luồn vào ngực ông xoa xoa khiến ông nông dân lần đầu tiên được một người đàn bà không phải là vợ mình,à một cố gái trẻ vuốt ve làm ông thấy lâng lâng .Chốc chốc một miếng thức ăn lại chạm vào môi ông.Ông Mộc thấy mình chuếnh choáng không hiểu vì thứ gì.Mồm ông như cái máy hết mở ra vì li rượu lại há rộng vì miếng ăn .Rồi không biết từ bao giờ ông thấy mình nằm trên chiếc đệm mềm nhũn,êm mát và cô gái thì ấp mặt vào ngực ông nũng nịu những tíếng gì không rõ,cả thân người ông thì bồng bềnh ,chơi vơi...Ông Mộc đang miên man như vậy bỗng một tíếng quát to :
-Tất cả nằm im ,không được động đậy .
Ông Mộc chưa hiểu chuyện gì thì đèn bật sáng loá .Rồi lại thêm một lần nữa ánh sáng toé lên xanh lè .Ông nông dân lấy hai tay che mắt định thần và ông giật mình khi nhận ra trước mặt ông là hai anh da ngăm ngăm lùng thùng trong bộ quân phục mầu xanh rêu nhầu nhĩ,trên vai áo gắn xiên xẹo những mảnh quân hàm cả mầu vàng và mầu đỏ đều nhờ nhờ ,trên tay một anh lủng lẳng chiếc máy nhỏ hình chữ nhật mầu đen.
-Công an đây .Anh chị mặc quần áo vào đứng dậy lập biên bản .
Sau câu quát của anh công an có khuôn mặt to bè ông Mộc thấy mặt mình như đang ngồi cạnh bếp luộc bánh trưng ngày tết khi nhận ra cả ông và cô gái không mặc quần .Ông Mộc vội vã nhặt chiếc quần vo viên nằm ở góc nền nhà vừa mặc vừa nhìn quanh.Cô gái cao dong dỏng bật dậy đứng nép ở góc nhà,hai tay khúm núm che chỗ kín .
-Hai anh chị ngồi xuống ghế nghe tôi đọc biên bản rồi kí vào .
Tai ông Mộc ù lên và trong tiếng điểm nhịp thì thùng đều đặn phát trong tai thỉnh thoảng ông mơ hồ nhận ra những tiếng bị phạt ,phải ra toà vì quan hệ với gái vị thanh niên .Ông khẽ kêu lên khi anh công an đọc rõ cô gái mới có mười lăm tuổi .Trời đúng bằng đứa con gái thứ hai nhà thằng Kim cháu nội ông... thế mà.Ông vừa run run cầm cái bút định kí vào chỗ ngõn tay chuối mẵn ,lần xần vệt xứớc dăm của anh mặt to bè chỉ thì phó may Hội từ đâu bước vào.Tay giang rộng vỗ vỗ vào không khí,mặt ông ta nhăn nhở :
-Khoan,khoan đã.Trăm sự tôi xin các anh .Đây là ông anh tôi lần đầu tiên nên không biết .Có gì chúng tôi sẽ lo liệu hết.Chứ bây giờ lập biên bản thì anh tôi ...Chả dấu gì hai anh ông anh tôi là cán bộ xã ,lại sắp đến kì bầu hội đồng nhân dân .Vâng vâng ,tôi xin chịu trách nhiệm tất cả .Mong hai anh thông cảm .
Anh công an mặt nhỏ hơi rỗ nhếch mép :
-Thôi được rồi .Tôi với anh ra thoả thuận .
Phó may Mộc quay lại thì thào với ông Mộc .Trong tai ông vẫn lùng thùng tiếng trống nào đấy nhưng ông vẫn nghe rõ "việc này ít ra phải hai chục triệu ,nếu không cả làng mình biết thì anh em mình mặt mo cả đời thằng cháu ông chưa chắc đã đi xuất khẩu được..Ông lại đang có tiền ,chạy khoản này bõ bèn gì đâu,thôi cố cho xong đi.Thế nhớ thế nhớ .Để tôi điều đình cho êm "
Đầu ông Mộc vẫn vang lên tiếng lùng thùng ,ông ngơ ngác,đầu ông gật như cái máy .Phó may Hội nhanh nhẹn ra cùng hai anh công an, cô gái bước theo sau cùng .Hình như bốn người cười phá ra lên khi bước xuống phía cầu thang .
6.Ba ngày hôm sau ông Mộc vẫn chưa hoàn hồn .Ông cắn răng,lén lút đưa cho phó Hội hai mươi triệu để đổi lấy tờ biên bản và tấm phim nhỉnh hơn miếng cau khô.Tưởng đã xong ,nào ngờ.Chiều hôm ấy khi đi tiểu ông thấy nóng ran.Ông giật mình thấy nơi ấy của ông tấy đỏ .Ông mang xà phòng ra giếng tấm một trận đã đã đời nhưng cái mát của nước đi qua thì ông càng thấy khó chịu. Ông cố nén sự nhăn nhó ra nhà phó Hội .Ông này nghe ông thì thào cười rũ ra ,và rồi làm như thân thiện và cũng rất bí mật,phó may Hội bảo :
-Thế là ông anh bị lây bệnh của con bé ấy rồi.Bác không đeo bao à.Khổ Sao bác liều thế.Nhưng mà...lỗi tại tôi không kịp dặn bác,Mà con bé ấy trông thế mà ....Thôi ông anh yên chí đi.Tôi sẽ dẫn ông ra một tay bác sĩ thạo món này lắm.Phải chữa nhanh lên ,chứ tôi biết bệnh này nguy hiểm lắm .
- Ông giúp tôi .Ông Mộc nhăn nhó ,lặng lẽ đưa tay xuống gãi .
-Hơi tốn đấy .Nhưng không sao,có bệnh thì vái từ phương thôi .Mai ông lấy xe đèo tôi ra chỗ ấy .
Thế là lại thêm gần tháng trời ròng rã khó chịu,tốn kém.Mà sao thuốc của tay bác sĩ với công của hắn ta đắt thế .Thằng cha ấy bảo thuốc phải nhập ở Pháp Đức gì đấy ,hiếm lắm.Mỗi mũi tiêm những hai trăm ngìn.Khiếp thật. Chỉ riêng tiền thốc và công bác sĩ đã ngốn đứt ba mươi nhăm triệu.Đấy là chưa kể chân đi ,miệng phải đi .Mà tay phó Hội mới sành ăn làm sao.Ông ấy bảo đấy là ăn bình dân đấy chứ cái món kia thật các tiền ông Mộc cũng không dám bén mảng.Chỉ nhìn thấy cô gái má phấn ,môi son đi trên phố ông đã sợ phát khiếp lên rồi .Khoản này tính kĩ cũng gần mười triệu .Thật đúng là của thiên trả địa .Ông Mộc đợi cả nhà ngủ say ,rón rén vào bịch thóc nơi dấu tiền chỉ có mình ông bíết.Ông giật mình khi thấy số tiền ngoảnh ra mỏng dính .Ông lụi cụi đếm đi đếm lại .Hốt hoảng thấy chỉ còn non ba triệu.Thằng hai vừa đi bộ đội về đã ăn hỏi,nó xin hai mươi triệu để xắm sửa cho dám cưới của nó .Lại còn việc tổ chức cưới nữa chứ .Ông Mộc thở dài .Kiểu này đến phải gọi người đến một là bán chỗ đất vườn ,hai là bán cái nhà mái bằng này lấy tiền....Ông Mộc hoa mắt nhìn nắng đang xế chiều.Hình như trong màu nắng đang nhạt dần ấy lờ mờ hiện ra gian nhà tranh cũ .Ông Mộc rùng mình.
Đầu Quí Mùi .10/21/2003
Nguyễn Hiếu